Bác Sĩ Hưng, Xin Dừng Bước!

Chương 52: Đùa giỡn với tôi. Tôi trêu cô lại

Td180694

10/05/2024

Anh đứng dậy, ánh mắt có hơi tức giận, người phụ nữ này biết giả vờ thật. Anh lấy tay bóp chặt cằm cô:

"Cô còn muốn giỡn đến bao giờ?"

Gương mặt xinh đẹp có hơi nhăn: "Anh nói gì tôi không hiểu?"

Vừa đúng lúc ngoài phòng có tiếng gõ cửa:

"Xin chào! Bác sĩ đến khám. Có tiện không ạ?"

Nguyễn Phục Hưng buông tay, anh ngồi lại ghế sofa, chân chéo: "Mời vào!"

Bác sĩ mang theo phim MRI não và kết quả xét nghiệm máu của cô đến giải thích với Phục Hưng:

"Hưng thiếu, kết quả MRI cho thấy tụ máu bầm dẫn đến mất trí nhớ tạm thời. Các kết quả còn lại đều bình thường. Có điều cơ thể suy nhược cần được bồi bổ, tinh dưỡng. Nếu không còn gì tôi xin phép khám sau đó ra ngoài cho toa thuốc."

Đợi Nguyễn Phục Hưng gật đầu, vị bác sĩ mới tiến đến gần khám cho Mạc Thiên Di. Xong rồi cẩn thận ra ngoài.

Từng cử chỉ của vị bác sĩ đều sợ đắc tội với Hưng đại thiếu gia.

Mạc Thiên Di ngồi trên giường bệnh nhìn Nguyễn Phục Hưng hồi lâu mới dám mở miệng hỏi:

"Anh tông tôi hả?"

Nguyễn Phục Hưng lắc đầu.

Mạc Thiên Di như không nhớ gì hết. Cô nhíu mày khó chịu. Thấy người trước mặt vẫn tự nhiên, cô không nhịn được mà hỏi tiếp:

"Anh là người nhà tôi?"

Anh đưa một ngón tay để lên đầu suy nghĩ một chút, khóe miệng khẽ nhếch lên. Sau đó đứng dậy bước gần đến cô, anh đưa khuôn mặt hoàn mỹ của mình kề sát mặt cô:

"Em là vợ của tôi!"

Vì sự xinh đẹp và một lý do nào đó khiến anh bị thu hút nên anh quyết định trêu chọc cô một chút.

"Tôi và anh? Vợ chồng?"

Anh đưa tay xoa đầu cô: "Mau gọi chồng đi, Di Di!"



"Di Di là tên của tôi sao?"

Anh lại cười nhếch mép. Anh chỉ nhớ lúc tối cô nói mớ tự gọi mình là: "Di Di". Sau đó, Phục Hưng đưa tay ra và nói: "Chúng ta làm quen lại nha: "Xin chào! Tôi là Nguyễn Phục Hưng. Là chồng em!"

Cô nhìn anh, mặc dù gương mặt này rất đẹp nhưng cô không có ấn tượng:

"Tôi không nghĩ mình có tình cảm với anh!"

Anh đưa tay nâng cằm cô lên: "Em thử xem...", vừa nói xong anh áp môi mỏng của mình lên môi cô. Làn hơi thở nóng ấm phả vào mặt khiến hai má cô đỏ bừng.

Sau đó anh đứng thẳng lưng rồi cười: "Di Di em còn nói không có tình cảm. Vừa rồi tôi hôn em có một chút, mà mặt đã đỏ thế kia?"

Mạc Thiên Di thẹn thùng: "Tôi không có!"

Tiếng chuông điện thoại reo, Nguyễn Phục Hưng nhìn dãy số liền vội tắt máy. Điện thoại vẫn tiếp tục reo.

Mạc Thiên Di nghĩ người bên kia có việc gấp nên mới gọi nhiều như vậy. Cô thuận miệng hỏi:

"Sao anh không nghe máy?"

Nguyễn Phục Hưng xoa đầu cô: "Tôi đến công ty có việc. Em nghỉ ngơi cho khỏe đi!"

Nguyễn Phục Hưng bước ra cửa trước khi đi còn ngoái đầu lại nhìn cô. Chính anh còn không hiểu nổi vì sao mỗi lần nhìn vào gương mặt ấy, anh lại muốn hôn.

Đi ra khỏi cổng bệnh viện, điện thoại của anh lại reo tiếp. Anh chau mày ấn nghe. Đầu dây bên kia nói không ngừng:

"Tại sao giờ này anh mới nghe? Anh đang ở đâu mau qua đây với em. Nhanh lên!"

"Không rãnh! Sau này đừng làm phiền tôi nữa!"

"Nếu anh không qua em chết cho anh xem! Lúc đó giá cổ phiếu của công ty ba tôi với ba anh... Thì anh đừng có trách!"

Nguyễn Phục Hưng lạnh lùng nói: "Cô đang uy hiếp tôi sao Lâm Chi Chi?"

Đầu dây bên kia lại khóc lóc: "Em không có ý đó. Anh đừng như vậy. Anh mau đến với em đi!"

Anh không nghe nữa, cúp máy ngang. Vừa đúng lúc trợ lý Trung Hiếu của anh đến, anh ta bước xuống mở cửa xe:

"Hưng đại thiếu gia. Ngài bỏ đi đâu vậy?"

"Sao bây giờ ngươi mới đến? Còn giao tính mạng ta cho tên tài xế kia?"



Nguyễn Phục Hưng ngồi vào trong xe, anh tựa lưng thoải mái, nét mặt nhìn qua kính chiếu hậu hiện vẻ không vui.

"Chuyện ta bảo ngươi tra. Ngươi làm đến đâu rồi?"

Trung Hiếu ngồi vào ghế lái. Anh lấy xấp tài liệu đã chuẩn bị sẵn xoay người đưa cho Phục Hưng:

"Hưng đại thiếu gia. Tra rõ rồi, ngài mau xem đi!"

Nguyễn Phục Hưng lật từng trang ra xem. Gương mặt bé nhỏ đáng yêu, cho đến khi vào học lớp 1, rồi đến khi học lớp 10. Lớp 12. Ngay cả khi cô quen bạn trai. Anh chậm rãi hỏi:

"Cô ấy là Mạc Thiên Di sao?"

Trung Hiếu gật đầu: "Hưng thiếu, cô gái ấy gần đây mất cả cha lẫn mẹ.

"Còn tên người yêu?"

"Chia tay lâu rồi. Còn một người đang yêu..."

Nghe đến đây anh chậm rãi hỏi:

"Đang yêu? Sao không có hình hắn trong này?"

Trung Hiếu thở dài: "Hưng thiếu, ngài thực sự không nhớ gì sao?"

"Sao ta phải nhớ?"

Nhớ lại lời lão gia căn dặn, anh thở dài rồi nói: "Dạ vì là yêu đương lén lút nên không có hình!"

"Yêu đương lén lút sao? Hắn ta có đẹp trai không?"

Anh hỏi xong không đợi trả lời liền ném xấp tài liệu sang một bên, chợp mắt nghỉ ngơi.

Trung Hiếu nhìn Phục Hưng, trong lòng nghĩ không biết chuyện thiếu gia mất trí là tốt hay là không. Nhưng phải công nhận một điều, thiếu gia thật giỏi. Dù là thân phận gì ngài ấy cũng có thể làm rất tốt.

"Thiếu gia, chúng ta đến công ty đúng không?"

"Ừ!"

"Dạ vâng ạ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Hưng, Xin Dừng Bước!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook