Chương 43: Bạn Trai Hai Mặt Sủng Tôi
Tuyệt Duyên Lạt
24/11/2024
?!
Hàn Chiêu Chiêu đôi mắt trừng lớn nhìn anh, anh thật sự nói ra được loại câu này sao, cái gì mà đừng chỉ chú ý tới rửa chỗ nào đó giữa hai chân?
Giang Phỉ cũng không ầm ĩ với cô nữa mà đi ra ngoài.
Cuối cùng cũng chỉ còn lại một người, Hàn Chiêu Chiêu thở dài một hơi, cởi hết quần áo vào trong bồn tắm lớn. Không ngờ anh điều chỉnh nhiệt độ nước lại rất vừa phải, thần kinh căng chặt của Hàn Chiêu Chiêu cuối cùng thả lỏng ra, cơ thể bủn rủn cũng cảm nhận được sự thoải mái nhất định.
Đột nhiên cô nhớ tới một việc, Giang Phỉ ra ngoài, vậy chìa khóa thì sao?
Bên ngoài vang lên một âm thanh lanh lảnh truyền tới, đó là tiếng chìa khóa kim loại va chạm.
Cô nhớ ra rằng bản thân đã đặt chùm chìa khóa trên bàn trong phòng rồi.
Mệt mỏi nhắm mắt lại, thở dài một hơi, được rồi.
Giang Phỉ đã sớm chú ý tới chùm chìa khóa kia của thiếu nữ, đương nhiên cũng mang theo ra ngoài. Sau khi mua thuốc xong thì tìm một cửa hàng đánh chìa khóa rồi đánh một chùm giống hệt chùm chìa khóa kia, trong lòng có một loại thỏa mãn rạo rực.
Sau đó anh tới cửa hàng bán đồ ăn sáng mua hai phần, vừa đi ra thì đúng lúc ánh mặt trời cũng chiếu xuống, đột nhiên tâm trạng của anh trở nên khoan khoái hơn hẳn.
Ăn sáng cùng với cô gái.
Nghĩ thôi cũng đã cảm thấy vui vẻ rồi.
Tâm trạng tốt không duy trì được bao lâu đã rất nhanh bị kéo xuống, nguyên nhân là trên đường trở về thì đụng phải Triệu Vân Khải.
Hai người đối mặt nhau dừng lại, Triệu Vân Khải nhìn anh với biểu cảm có hơi nghi ngờ khó hiểu còn anh lại cười nhẹ, híp mắt che đi sự háo hức trong ánh mắt.
"Cậu là.... bạn học mới của Chiêu Chiêu à? Sao cậu lại ở đây?"
Nói thật ra thì Triệu Vân Khải cũng không thích người này lắm, nguyên nhân cụ thể thì cậu không nói rõ được, cậu nhìn không vừa mắt khá ít người nhưng người trước mắt này hết lần này tới lần khác cứ khiến cậu có cảm giác rất kỳ lạ, rõ ràng là dáng vẻ không ác ý thanh thuần lương thiện nhưng lại khiến cậu sinh ra cảm giác hơi nguy hiểm.
Đúng vậy là cảm giác hơi nguy hiểm. Triệu Vân Khải nhớ tới chiều thứ năm người này giúp đỡ Chiêu Chiêu, sự hoang mang trong lòng không biết từ đâu mà tới. Bây giờ cậu thấy trong tay anh cầm đồ gì đó, sự hoang mang này đột nhiên lại càng lớn hơn.
"Cậu đây là?"
Ánh mắt cảnh giác của Triệu Vân Khải rất rõ ràng, Giang Phỉ cười nhạo một tiếng nhưng trên mặt lại cởi mở đẹp đẽ.
"Tôi tới thăm bạn Hàn Chiêu Chiêu, chân của cô ấy không phải bị trẹo sao, tôi cầm thuốc tới cho cô ấy."
Con ngươi của Giang Phỉ lúc sáng lúc tối, trong một khoảnh khắc suy nghĩ quay mấy vòng. Anh muốn nói ra nhiều hơn cơ, anh tới làm gì, tối qua anh làm cái gì với cô gái, cô gái lại vặn vẹo rên rỉ thế nào dưới người của anh, bọn họ kết hợp chặt chẽ thế nào.
Nhưng bây giờ chưa phải là lúc. Anh không sao cả, dù sao sớm muộn gì cô cũng là của anh thôi, à không, cô đã là của anh rồi, cho nên dỗ dành cô, chăm nom để cô từ từ tiếp nhận, cam tâm tình nguyện bộc trực.
Hàn Chiêu Chiêu đôi mắt trừng lớn nhìn anh, anh thật sự nói ra được loại câu này sao, cái gì mà đừng chỉ chú ý tới rửa chỗ nào đó giữa hai chân?
Giang Phỉ cũng không ầm ĩ với cô nữa mà đi ra ngoài.
Cuối cùng cũng chỉ còn lại một người, Hàn Chiêu Chiêu thở dài một hơi, cởi hết quần áo vào trong bồn tắm lớn. Không ngờ anh điều chỉnh nhiệt độ nước lại rất vừa phải, thần kinh căng chặt của Hàn Chiêu Chiêu cuối cùng thả lỏng ra, cơ thể bủn rủn cũng cảm nhận được sự thoải mái nhất định.
Đột nhiên cô nhớ tới một việc, Giang Phỉ ra ngoài, vậy chìa khóa thì sao?
Bên ngoài vang lên một âm thanh lanh lảnh truyền tới, đó là tiếng chìa khóa kim loại va chạm.
Cô nhớ ra rằng bản thân đã đặt chùm chìa khóa trên bàn trong phòng rồi.
Mệt mỏi nhắm mắt lại, thở dài một hơi, được rồi.
Giang Phỉ đã sớm chú ý tới chùm chìa khóa kia của thiếu nữ, đương nhiên cũng mang theo ra ngoài. Sau khi mua thuốc xong thì tìm một cửa hàng đánh chìa khóa rồi đánh một chùm giống hệt chùm chìa khóa kia, trong lòng có một loại thỏa mãn rạo rực.
Sau đó anh tới cửa hàng bán đồ ăn sáng mua hai phần, vừa đi ra thì đúng lúc ánh mặt trời cũng chiếu xuống, đột nhiên tâm trạng của anh trở nên khoan khoái hơn hẳn.
Ăn sáng cùng với cô gái.
Nghĩ thôi cũng đã cảm thấy vui vẻ rồi.
Tâm trạng tốt không duy trì được bao lâu đã rất nhanh bị kéo xuống, nguyên nhân là trên đường trở về thì đụng phải Triệu Vân Khải.
Hai người đối mặt nhau dừng lại, Triệu Vân Khải nhìn anh với biểu cảm có hơi nghi ngờ khó hiểu còn anh lại cười nhẹ, híp mắt che đi sự háo hức trong ánh mắt.
"Cậu là.... bạn học mới của Chiêu Chiêu à? Sao cậu lại ở đây?"
Nói thật ra thì Triệu Vân Khải cũng không thích người này lắm, nguyên nhân cụ thể thì cậu không nói rõ được, cậu nhìn không vừa mắt khá ít người nhưng người trước mắt này hết lần này tới lần khác cứ khiến cậu có cảm giác rất kỳ lạ, rõ ràng là dáng vẻ không ác ý thanh thuần lương thiện nhưng lại khiến cậu sinh ra cảm giác hơi nguy hiểm.
Đúng vậy là cảm giác hơi nguy hiểm. Triệu Vân Khải nhớ tới chiều thứ năm người này giúp đỡ Chiêu Chiêu, sự hoang mang trong lòng không biết từ đâu mà tới. Bây giờ cậu thấy trong tay anh cầm đồ gì đó, sự hoang mang này đột nhiên lại càng lớn hơn.
"Cậu đây là?"
Ánh mắt cảnh giác của Triệu Vân Khải rất rõ ràng, Giang Phỉ cười nhạo một tiếng nhưng trên mặt lại cởi mở đẹp đẽ.
"Tôi tới thăm bạn Hàn Chiêu Chiêu, chân của cô ấy không phải bị trẹo sao, tôi cầm thuốc tới cho cô ấy."
Con ngươi của Giang Phỉ lúc sáng lúc tối, trong một khoảnh khắc suy nghĩ quay mấy vòng. Anh muốn nói ra nhiều hơn cơ, anh tới làm gì, tối qua anh làm cái gì với cô gái, cô gái lại vặn vẹo rên rỉ thế nào dưới người của anh, bọn họ kết hợp chặt chẽ thế nào.
Nhưng bây giờ chưa phải là lúc. Anh không sao cả, dù sao sớm muộn gì cô cũng là của anh thôi, à không, cô đã là của anh rồi, cho nên dỗ dành cô, chăm nom để cô từ từ tiếp nhận, cam tâm tình nguyện bộc trực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.