Chương 44: Bạn Trai Hai Mặt Sủng Tôi
Tuyệt Duyên Lạt
24/11/2024
Còn về phần người trước mặt này không đáng nhắc tới.
Triệu Vân Khải nghe anh nói xong thì nhíu mày, theo bản năng ngăn cản: "Không cần, cô ấy có thuốc rồi."
Nét mặt Giang Phỉ vẫn mỉm cười như trước: "Dù sao cũng đã tới rồi phải tới nhìn xem sao."
Triệu Vân Khải nhớ tới một chuyện: "Sao cậu lại biết nhà cô ấy ở đây?" Học sinh chuyển trường này mới tới chưa được bao lâu đã có mối quan hệ tới bước này với bạn học rồi à? Quan trọng là Chiêu Chiêu cũng không phải người tùy tiện nói địa chỉ nhà của mình cho bạn học nam.
Triệu Vân Khải tiếp tục nói: "Chân của cô ấy đỡ hơn nhiều rồi, thật sự không nhất thiết phải cố ý tới thăm." Mắt của cậu liếc tới bữa sáng trên tay của anh còn nói, "Nếu bữa sáng của cậu là mua cho cô ấy, vậy thì cậu cũng lo bò trắng răng rồi, tôi vừa mới đưa đồ ăn sáng cho cô ấy rồi, phần đồ ăn này cô ấy có lẽ ăn không nổi đâu."
Lần đầu tiên Triệu Vân Khải nói chuyện chĩa mũi thế này với một người, giọng điệu cũng coi như không hơn bạn bè tốt còn mang theo địch ý, khác hẳn với sự ấm áp lương thiện hiền lành trước kia của cậu.
Giang Phỉ khẽ cười: "Xem ra bạn học hình như rất để ý nhỉ." Anh đi tới vài bước, đứng trước mặt Triệu Vân Khải. Hai người đều rất cao nhưng đứng cùng một chỗ so sánh lại thì Giang Phỉ vẫn cao hơn Triệu Vân Khải một chút. Anh hạ mắt nhìn Triệu Vân Khải, mặc dù chưa dồn hết tâm trí khí thế cũng thêm một loại cao cao tại thượng.
"Bạn học, tôi nói nhỏ cho cậu một bí mật nhé." Giang Phỉ nhếch môi: "Thực ra tôi vừa mới đi từ trong nhà Hàn Chiêu Chiêu ra, thấy cô ấy vứt một hộp đồ ăn và bình thuốc đi sau đó nhờ tôi đi mua đồ mới đấy."
Lời nói vừa dứt, biểu cảm của Triệu Vân Khải thay đổi, sau khi phản ứng lại thì căm tức nhìn Giang Phỉ, ánh mắt kinh ngạc cố chấp không tin.
Giang Phỉ ngụy trang theo thói quen, dáng vẻ không ác ý cười ha hả: "Bạn học này sao cậu lại có bộ dạng này thế, chẳng lẽ lọ thuốc kia là cậu mua cho cô ấy à, đồ ăn cũng là cậu làm cho cô ấy ăn sao?"
Anh vừa nói vừa cười: "Ồ, xin lỗi nhé, tôi phải đi rồi, có lẽ lúc này cô ấy đói bụng rồi, chậm thêm chút nữa thì cô ấy sẽ trách móc tôi mất."
"Vậy, tạm biệt nhé."
Anh mỉm cười gật đầu với Triệu Vân Khải, sau đó lách qua cậu đi về.
Bóng dáng hai người lướt qua nhau. Trong chốc lát, nụ cười của người đi qua dập tắt, trong mắt âm u nặng trịch che mờ giống như huyết lang trong đêm đen, khóe miệng dắt lên một hình cung khát máu. Mà biểu cảm của người đứng im bất động từ sững sờ tới tức giận, sốt ruột không cam lòng.
Lọ thuốc mà cậu mua, hộp đồ ăn thực ra là cậu làm nhưng lại lấy danh nghĩa của mẹ, cậu thật sự thích cô.
Không thể nào. Hàn Chiêu Chiêu không thể nào làm như thế.
Nhưng vẫn không kiểm soát được sự xúc động của nội tâm. Khi cậu đi tới dưới lầu nhà Hàn Chiêu Chiêu, quả nhiên thấy được lọ thuốc kia còn có cặp lồng đựng đồ ăn trong thùng rác.
Triệu Vân Khải nghe anh nói xong thì nhíu mày, theo bản năng ngăn cản: "Không cần, cô ấy có thuốc rồi."
Nét mặt Giang Phỉ vẫn mỉm cười như trước: "Dù sao cũng đã tới rồi phải tới nhìn xem sao."
Triệu Vân Khải nhớ tới một chuyện: "Sao cậu lại biết nhà cô ấy ở đây?" Học sinh chuyển trường này mới tới chưa được bao lâu đã có mối quan hệ tới bước này với bạn học rồi à? Quan trọng là Chiêu Chiêu cũng không phải người tùy tiện nói địa chỉ nhà của mình cho bạn học nam.
Triệu Vân Khải tiếp tục nói: "Chân của cô ấy đỡ hơn nhiều rồi, thật sự không nhất thiết phải cố ý tới thăm." Mắt của cậu liếc tới bữa sáng trên tay của anh còn nói, "Nếu bữa sáng của cậu là mua cho cô ấy, vậy thì cậu cũng lo bò trắng răng rồi, tôi vừa mới đưa đồ ăn sáng cho cô ấy rồi, phần đồ ăn này cô ấy có lẽ ăn không nổi đâu."
Lần đầu tiên Triệu Vân Khải nói chuyện chĩa mũi thế này với một người, giọng điệu cũng coi như không hơn bạn bè tốt còn mang theo địch ý, khác hẳn với sự ấm áp lương thiện hiền lành trước kia của cậu.
Giang Phỉ khẽ cười: "Xem ra bạn học hình như rất để ý nhỉ." Anh đi tới vài bước, đứng trước mặt Triệu Vân Khải. Hai người đều rất cao nhưng đứng cùng một chỗ so sánh lại thì Giang Phỉ vẫn cao hơn Triệu Vân Khải một chút. Anh hạ mắt nhìn Triệu Vân Khải, mặc dù chưa dồn hết tâm trí khí thế cũng thêm một loại cao cao tại thượng.
"Bạn học, tôi nói nhỏ cho cậu một bí mật nhé." Giang Phỉ nhếch môi: "Thực ra tôi vừa mới đi từ trong nhà Hàn Chiêu Chiêu ra, thấy cô ấy vứt một hộp đồ ăn và bình thuốc đi sau đó nhờ tôi đi mua đồ mới đấy."
Lời nói vừa dứt, biểu cảm của Triệu Vân Khải thay đổi, sau khi phản ứng lại thì căm tức nhìn Giang Phỉ, ánh mắt kinh ngạc cố chấp không tin.
Giang Phỉ ngụy trang theo thói quen, dáng vẻ không ác ý cười ha hả: "Bạn học này sao cậu lại có bộ dạng này thế, chẳng lẽ lọ thuốc kia là cậu mua cho cô ấy à, đồ ăn cũng là cậu làm cho cô ấy ăn sao?"
Anh vừa nói vừa cười: "Ồ, xin lỗi nhé, tôi phải đi rồi, có lẽ lúc này cô ấy đói bụng rồi, chậm thêm chút nữa thì cô ấy sẽ trách móc tôi mất."
"Vậy, tạm biệt nhé."
Anh mỉm cười gật đầu với Triệu Vân Khải, sau đó lách qua cậu đi về.
Bóng dáng hai người lướt qua nhau. Trong chốc lát, nụ cười của người đi qua dập tắt, trong mắt âm u nặng trịch che mờ giống như huyết lang trong đêm đen, khóe miệng dắt lên một hình cung khát máu. Mà biểu cảm của người đứng im bất động từ sững sờ tới tức giận, sốt ruột không cam lòng.
Lọ thuốc mà cậu mua, hộp đồ ăn thực ra là cậu làm nhưng lại lấy danh nghĩa của mẹ, cậu thật sự thích cô.
Không thể nào. Hàn Chiêu Chiêu không thể nào làm như thế.
Nhưng vẫn không kiểm soát được sự xúc động của nội tâm. Khi cậu đi tới dưới lầu nhà Hàn Chiêu Chiêu, quả nhiên thấy được lọ thuốc kia còn có cặp lồng đựng đồ ăn trong thùng rác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.