Chương 45: Bạn Trai Hai Mặt Sủng Tôi
Tuyệt Duyên Lạt
24/11/2024
Hóa ra là sự thật.
Triệu Vân Khải nghĩ tới cậu quen biết Hàn Chiêu Chiêu nhiều năm như vậy rồi, cậu biết cô không thể làm ra loại chuyện như này được, vậy mà người thiếu niên kia có thể nói như vậy, vậy thì sẽ là người làm như thế, chỉ có người thiếu niên đó thôi. Hóa ra cảm giác của cậu là thật, khi nhận thấy được cảm giác nguy hiểm của thiếu niên kia là thật.
Cậu nắm chặt tay, trong lòng nôn nóng bất an. Cậu tức giận, cậu thiếu niên kia dựa vào cái gì, anh và Chiêu Chiêu đã thân thiết tới loại tình trạng này rồi sao? Thân cận tới mức có thể tùy theo ý mình mà vứt đồ của cô sao? Sao mà dám chứ.
Thật buồn bực. Không cam lòng. Khó chịu.
Triệu Vân Khải ngẩng đầu nhìn khung cửa quen thuộc, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng hơi đau nhói. Trước đó cô từ chối không để mình vào nhà, còn giờ phút này trong nhà cô lại có một người khác.
Tại sao chứ?
Đột nhiên cửa sổ trên tầng mở ra, Triệu Vân Phải không ngờ đối diện người lộ ra bên trong khung cửa.
Giang Phỉ híp mắt, giả vờ giả vịt giương lên một nụ cười với người bên dưới, sau đó rụt đầu lại, đóng cửa sổ lại rất mạnh.
"Rầm."
Giang Phỉ híp mắt, giả vờ giả vịt kéo ra một nụ cười với người bên dưới, sau đó rụt đầu lại, động tác rất mạnh mà đóng cửa sổ lại.
Hàn Chiêu Chiêu đang sấy tóc hoảng sợ: "Sao thế?"
"Không sao cả." Giang Phỉ tới gần cô, sắc mặt có hơi âm u. Cầm lấy máy sấy từ trong tay của cô, tay kia nhẹ nhàng vén tóc bắt đầu sấy tóc cho cô.
"Cô nhóc lừa đảo đúng là khiến người ta yêu thích mà."
Tóc của cô đang ở trong tay của anh, rõ ràng là gió nóng nhưng không hiểu sao lại khiến cô hơi ớn lạnh.
"Vừa rồi anh thấy dưới tầng có người đang nhìn chằm chằm cửa sổ nhà em đấy, hình như là cái cậu trúc mã của em. Không ngờ là cậu ta cũng si hán(*) đấy nhỉ."
(*) ý chỉ người quá yêu thích mê mẩn một thứ gì đó, tương tự như thâm tình.
Giang Phỉ tiếp tục khoan thai nói, trong lời nói lạnh lẽo như rắn độc thè lưỡi, lưỡi rắn lạnh lẽo lướt qua cổ của cô giống như giây tiếp theo sẽ cắn xuống.
Thật lạnh người.
"Vậy Chiêu Chiêu nghĩ thế nào, có phải cũng rất thích cậu trúc mã kia không? Có phải muốn mời cậu ta lên tầng ngồi một chút không?"
Con rắn mở miệng, chậm rãi tới gần cổ tuyết thon mảnh của cô, nhìn chằm chằm mạch máu mê người, cuối cùng quyết định phải cắn một cái.
"Không có không có!"
Hàn Chiêu Chiêu sợ tới mức đứng cả lên, động tác đột ngột. Tay của Giang Phỉ giơ giữa không trung, bởi vì cô đột nhiên đứng dậy mà tóc trong tay anh trượt xuống.
Sao anh lại có biểu cảm như này? Trong lòng Hàn Chiêu Chiêu toát mồ hôi, cảm thấy không thể cứ thế ngồi xuống được, nếu không thì đợi tới khi tóc sấy khô cô sắp bị dọa chết trước rồi. Đầu óc dịch chuyển cực nhanh, cô cẩn thận nhìn Giang Phỉ nói: "Tôi đói rồi, chúng ta đi ăn cơm trước đi."
Triệu Vân Khải nghĩ tới cậu quen biết Hàn Chiêu Chiêu nhiều năm như vậy rồi, cậu biết cô không thể làm ra loại chuyện như này được, vậy mà người thiếu niên kia có thể nói như vậy, vậy thì sẽ là người làm như thế, chỉ có người thiếu niên đó thôi. Hóa ra cảm giác của cậu là thật, khi nhận thấy được cảm giác nguy hiểm của thiếu niên kia là thật.
Cậu nắm chặt tay, trong lòng nôn nóng bất an. Cậu tức giận, cậu thiếu niên kia dựa vào cái gì, anh và Chiêu Chiêu đã thân thiết tới loại tình trạng này rồi sao? Thân cận tới mức có thể tùy theo ý mình mà vứt đồ của cô sao? Sao mà dám chứ.
Thật buồn bực. Không cam lòng. Khó chịu.
Triệu Vân Khải ngẩng đầu nhìn khung cửa quen thuộc, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng hơi đau nhói. Trước đó cô từ chối không để mình vào nhà, còn giờ phút này trong nhà cô lại có một người khác.
Tại sao chứ?
Đột nhiên cửa sổ trên tầng mở ra, Triệu Vân Phải không ngờ đối diện người lộ ra bên trong khung cửa.
Giang Phỉ híp mắt, giả vờ giả vịt giương lên một nụ cười với người bên dưới, sau đó rụt đầu lại, đóng cửa sổ lại rất mạnh.
"Rầm."
Giang Phỉ híp mắt, giả vờ giả vịt kéo ra một nụ cười với người bên dưới, sau đó rụt đầu lại, động tác rất mạnh mà đóng cửa sổ lại.
Hàn Chiêu Chiêu đang sấy tóc hoảng sợ: "Sao thế?"
"Không sao cả." Giang Phỉ tới gần cô, sắc mặt có hơi âm u. Cầm lấy máy sấy từ trong tay của cô, tay kia nhẹ nhàng vén tóc bắt đầu sấy tóc cho cô.
"Cô nhóc lừa đảo đúng là khiến người ta yêu thích mà."
Tóc của cô đang ở trong tay của anh, rõ ràng là gió nóng nhưng không hiểu sao lại khiến cô hơi ớn lạnh.
"Vừa rồi anh thấy dưới tầng có người đang nhìn chằm chằm cửa sổ nhà em đấy, hình như là cái cậu trúc mã của em. Không ngờ là cậu ta cũng si hán(*) đấy nhỉ."
(*) ý chỉ người quá yêu thích mê mẩn một thứ gì đó, tương tự như thâm tình.
Giang Phỉ tiếp tục khoan thai nói, trong lời nói lạnh lẽo như rắn độc thè lưỡi, lưỡi rắn lạnh lẽo lướt qua cổ của cô giống như giây tiếp theo sẽ cắn xuống.
Thật lạnh người.
"Vậy Chiêu Chiêu nghĩ thế nào, có phải cũng rất thích cậu trúc mã kia không? Có phải muốn mời cậu ta lên tầng ngồi một chút không?"
Con rắn mở miệng, chậm rãi tới gần cổ tuyết thon mảnh của cô, nhìn chằm chằm mạch máu mê người, cuối cùng quyết định phải cắn một cái.
"Không có không có!"
Hàn Chiêu Chiêu sợ tới mức đứng cả lên, động tác đột ngột. Tay của Giang Phỉ giơ giữa không trung, bởi vì cô đột nhiên đứng dậy mà tóc trong tay anh trượt xuống.
Sao anh lại có biểu cảm như này? Trong lòng Hàn Chiêu Chiêu toát mồ hôi, cảm thấy không thể cứ thế ngồi xuống được, nếu không thì đợi tới khi tóc sấy khô cô sắp bị dọa chết trước rồi. Đầu óc dịch chuyển cực nhanh, cô cẩn thận nhìn Giang Phỉ nói: "Tôi đói rồi, chúng ta đi ăn cơm trước đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.