Chương 46: Bạn Trai Hai Mặt Sủng Tôi
Tuyệt Duyên Lạt
24/11/2024
Thiếu niên duy trì động tác dừng lại rất lâu vì sấy tóc cho cô, nghe thấy lời của cô mới khó khăn thu lại, tắt máy sấy, thần sắc không rõ nói: "Được."
Hàn Chiêu Chiêu thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó cô không thấy cặp lồng của Triệu Vân Khải đưa cho đâu, cô nhìn mắt của Giang Phỉ, trong lòng không biết phải làm sao.
"Anh.... khi nào về?"
Giang Phỉ chầm chậm gắp một miếng đồ ăn đưa tới trước mặt Hàn Chiêu Chiêu: "Em muốn anh đi như thế à? Sau đó có thể mời trúc mã của em lên đây à?"
Không hiểu kiểu gì. Người này từ nãy đã bắt đầu nói cái gì thế, sao cứ nói về Triệu Vân Khải mãi không buông thế.
Hàn Chiêu Chiêu không nói lời nào.
Giang Phỉ rất kiên nhẫn gắp đồ ăn tới trước mặt cô: "Nào, há miệng ra."
Anh híp đôi mắt đào hoa lại, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn Hàn Chiêu Chiêu, hơi thở trong mắt lại không cho phép từ chối.
Hàn Chiêu Chiêu há miệng nhận lấy đồ ăn anh gắp.
Trên mặt thiếu niên hiện lên nụ cười: "Ngon không?" Anh hỏi.
"Anh có dịu dàng không?"
Dịu dàng sao? Không có một chút nào. Trong mềm có gai, rõ ràng là bức bách không thể từ chối.
Nhưng sau khi Hàn Chiêu Chiêu ngây người thì vẫn khó khăn gật đầu.
Ánh mắt thiếu niên đen bóng: "Vậy sau này mỗi ngày anh đều dịu dàng đưa đồ ăn sáng cho em nhé, có được không?"
Hàn Chiêu Chiêu đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt tràn ngập sự kháng cự.
"Hả?" Thiếu niên nghiêng đầu độ cong trên miệng lồ lộ, rõ ràng là khuôn mặt đang cười nhưng lại không có một ý cười nào.
"Không cần, phiền phức lắm."
Hàn Chiêu Chiêu quay đầu đi, âm thanh nho nhỏ không có lực.
"Không sao, anh không sợ phiền phức."
Giang Phỉ gắp một miếng khác lại đưa tới bên miệng của cô.
Hàn Chiêu Chiêu sợ hãi mở miệng, sau khi đồ ăn vào miệng lại không có tâm tư nhấm nháp hương vị của nó, máy móc mà nhấm nuốt, trong lòng suy nghĩ chuyện khác.
Anh rốt cuộc muốn làm cái gì.
Giang Phỉ nhìn chằm chằm bờ môi xinh xắn kiều diễm của cô, ánh mắt tối sầm lại, hứng thú lại dạt dào, nhìn nó di chuyển thì cảm thấy trái tim nóng lên.
Đúng là càng ngày càng không nhịn được mà, toàn thân cao thấp của cô, mỗi một động tác của cô đều trêu chọc tới anh.
Chợt, anh thấy miệng lưỡi khô khốc, lè lưỡi liếm môi.
"Hay là đổi cách ăn khác nhé?"
Hàn Chiêu Chiêu kinh ngạc, bị sặc mà ho.
Giang Phỉ nhân cơ hội tới gần vỗ lưng giúp cô xuôi.
Nhưng mà vừa tới gần như vậy thì anh lại không nhịn được.
Lòng bàn tay tiếp xúc lưng mềm mại của thiếu nữ, thiếu nữ phía dưới yếu ớt xinh đẹp, chỉ cần anh dang hai tay ra, cô đã không thể chạy ra khỏi vòng vây rồi.
"Sao lại không cẩn thận như thế."
Bởi vì dựa rất gần, hơi thở nói chuyện của anh dán thẳng vào da thịt của cô. Suy nghĩ của Hàn Chiêu Chiêu không rõ ràng nhưng trực giác lại đẩy ra.
Động tác của Giang Phỉ dừng giữa khoảng không, thần sắc trong mắt không rõ.
Một lúc qua đi, thiếu nữ vừa xuôi hơi thở, anh dùng sức kéo người vào trong ngực. Hàn Chiêu Chiêu không vững đè lên anh, cả hai ngã xuống đất.
Hàn Chiêu Chiêu thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó cô không thấy cặp lồng của Triệu Vân Khải đưa cho đâu, cô nhìn mắt của Giang Phỉ, trong lòng không biết phải làm sao.
"Anh.... khi nào về?"
Giang Phỉ chầm chậm gắp một miếng đồ ăn đưa tới trước mặt Hàn Chiêu Chiêu: "Em muốn anh đi như thế à? Sau đó có thể mời trúc mã của em lên đây à?"
Không hiểu kiểu gì. Người này từ nãy đã bắt đầu nói cái gì thế, sao cứ nói về Triệu Vân Khải mãi không buông thế.
Hàn Chiêu Chiêu không nói lời nào.
Giang Phỉ rất kiên nhẫn gắp đồ ăn tới trước mặt cô: "Nào, há miệng ra."
Anh híp đôi mắt đào hoa lại, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn Hàn Chiêu Chiêu, hơi thở trong mắt lại không cho phép từ chối.
Hàn Chiêu Chiêu há miệng nhận lấy đồ ăn anh gắp.
Trên mặt thiếu niên hiện lên nụ cười: "Ngon không?" Anh hỏi.
"Anh có dịu dàng không?"
Dịu dàng sao? Không có một chút nào. Trong mềm có gai, rõ ràng là bức bách không thể từ chối.
Nhưng sau khi Hàn Chiêu Chiêu ngây người thì vẫn khó khăn gật đầu.
Ánh mắt thiếu niên đen bóng: "Vậy sau này mỗi ngày anh đều dịu dàng đưa đồ ăn sáng cho em nhé, có được không?"
Hàn Chiêu Chiêu đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt tràn ngập sự kháng cự.
"Hả?" Thiếu niên nghiêng đầu độ cong trên miệng lồ lộ, rõ ràng là khuôn mặt đang cười nhưng lại không có một ý cười nào.
"Không cần, phiền phức lắm."
Hàn Chiêu Chiêu quay đầu đi, âm thanh nho nhỏ không có lực.
"Không sao, anh không sợ phiền phức."
Giang Phỉ gắp một miếng khác lại đưa tới bên miệng của cô.
Hàn Chiêu Chiêu sợ hãi mở miệng, sau khi đồ ăn vào miệng lại không có tâm tư nhấm nháp hương vị của nó, máy móc mà nhấm nuốt, trong lòng suy nghĩ chuyện khác.
Anh rốt cuộc muốn làm cái gì.
Giang Phỉ nhìn chằm chằm bờ môi xinh xắn kiều diễm của cô, ánh mắt tối sầm lại, hứng thú lại dạt dào, nhìn nó di chuyển thì cảm thấy trái tim nóng lên.
Đúng là càng ngày càng không nhịn được mà, toàn thân cao thấp của cô, mỗi một động tác của cô đều trêu chọc tới anh.
Chợt, anh thấy miệng lưỡi khô khốc, lè lưỡi liếm môi.
"Hay là đổi cách ăn khác nhé?"
Hàn Chiêu Chiêu kinh ngạc, bị sặc mà ho.
Giang Phỉ nhân cơ hội tới gần vỗ lưng giúp cô xuôi.
Nhưng mà vừa tới gần như vậy thì anh lại không nhịn được.
Lòng bàn tay tiếp xúc lưng mềm mại của thiếu nữ, thiếu nữ phía dưới yếu ớt xinh đẹp, chỉ cần anh dang hai tay ra, cô đã không thể chạy ra khỏi vòng vây rồi.
"Sao lại không cẩn thận như thế."
Bởi vì dựa rất gần, hơi thở nói chuyện của anh dán thẳng vào da thịt của cô. Suy nghĩ của Hàn Chiêu Chiêu không rõ ràng nhưng trực giác lại đẩy ra.
Động tác của Giang Phỉ dừng giữa khoảng không, thần sắc trong mắt không rõ.
Một lúc qua đi, thiếu nữ vừa xuôi hơi thở, anh dùng sức kéo người vào trong ngực. Hàn Chiêu Chiêu không vững đè lên anh, cả hai ngã xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.