Chương 47: Bạn Trai Hai Mặt Sủng Tôi
Tuyệt Duyên Lạt
24/11/2024
Hai tay Giang Phỉ ôm chặt cô, chuyển hướng bảo vệ cô không để cô chạm đất, bản thân làm đệm phía dưới cho cô, tiếp xúc với sàn nhà.
Trong lúc trời đất quay cuồng, Hàn Chiêu Chiêu mở to mắt phát hiện vị trí xấu hổ này mà ánh mắt của cô và anh khác biệt đối diện nhau.
Bầu không khí yên lặng hai giây. Tới tận khi cô giãy giụa đứng lên, thiếu niên giữ chặt cánh tay không buông.
"Chúng ta cùng trao đổi nhé?" Thiếu niên nói, "Anh bỏ em xuống thì em đồng ý với anh một chuyện."
"Tại sao?"
Trao đổi như này không công bằng, không có lý lẽ chút nào. Nhưng mà người này luôn không nói lý lẽ mà.
Hàn Chiêu Chiêu cảm thấy cơ thể mình bị siết rất chặt, không những không thể đứng dậy mà ngược lại càng cử động thì càng kích thích tới người phía dưới.
Tới tận khi vật gì đó thức tỉnh, đâm vào đùi của Hàn Chiêu Chiêu.
Cô hoảng sợ, cơ thể cứng ngắc, cử động cũng không dám.
Trong mắt thiếu niên phía dưới nổi lên ý cười: "Nhìn thấy chưa nó thích em như thế mà, còn thích hơn cả anh."
Giang Phỉ lại càng thêm sức ấn cô gái vào bản thân, khiến vật kia của mình càng thân cận với cô hơn.
"Sao hả, làm hay không?" Thiếu niên mỉm cười hỏi.
Hàn Chiêu Chiêu tức giận trừng anh: "Lưu manh!"
Giang Phỉ cười khẽ: "Nghĩ cái gì thế, anh hỏi em có làm trao đổi hay không, có muốn đứng lên hay không?"
Hàn Chiêu Chiêu nghi ngờ nhìn anh.
"Hửm? Em phải đồng ý với anh một chuyện." Trong mắt thiếu niên hiện ra dáng vẻ của cô, lần đầu tiên trong lòng có cảm giác không an toàn như vậy, giống như gấp gáp muốn một thứ đồ vậy.
Hàn Chiêu Chiêu muốn, dù sao chuyện đã tới nước này, cô bị động cũng không có sức phản bác, nếu như thế không thì tranh thủ một lần vậy.
"Vậy anh cũng phải đồng ý với tôi một việc."
Giang Phỉ cười: "Cô bé xấu xa, nhiều yêu cầu thật đó."
Hàn Chiêu Chiêu rất kiên quyết.
Giang Phỉ thỏa hiệp: "Được rồi được rồi, anh cũng sẽ đồng ý một việc của em." Thực ra đừng nói là một việc, chỉ cần em đồng ý chuyện của anh, anh có thể đồng ý hàng nghìn việc của em.
Hàn Chiêu Chiêu tỏ ý anh bỏ cô ra đã.
Thiếu niên mở tay ra, Hàn Chiêu Chiêu lập tức đứng lên.
"Tốt quá rồi." Ngay sau đó thiếu niên cũng đứng lên, đối diện ôm chặt cô gái vừa mới đứng vững, "Vậy hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta yêu nhau."
Tay Hàn Chiêu Chiêu phủi quần áo sững lại.
Giang Phỉ cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô nhìn bộ dạng thất thần của cô thì trong lòng hơi không thoải mái: "Sao vậy, không muốn yêu anh à?"
Hàn Chiêu Chiêu phản ứng lại cúi đầu xuống: "Không phải, chỉ là học sinh cấp ba không được yêu sớm."
Giang Phỉ mỉm cười vân vê tóc của cô: "Hóa ra cô bé xấu xa của chúng ta là học sinh ngoan. Không sao, chúng ta yêu sớm không ảnh hướng tới việc học." Anh cúi đầu sát vào lỗ tai của cô: "Anh có thể phụ đạo cho em."
Lỗ tai của Hàn Chiêu Chiêu bị ghẹo ngứa ngáy, không nhịn được hơi run lên.
Trong lúc trời đất quay cuồng, Hàn Chiêu Chiêu mở to mắt phát hiện vị trí xấu hổ này mà ánh mắt của cô và anh khác biệt đối diện nhau.
Bầu không khí yên lặng hai giây. Tới tận khi cô giãy giụa đứng lên, thiếu niên giữ chặt cánh tay không buông.
"Chúng ta cùng trao đổi nhé?" Thiếu niên nói, "Anh bỏ em xuống thì em đồng ý với anh một chuyện."
"Tại sao?"
Trao đổi như này không công bằng, không có lý lẽ chút nào. Nhưng mà người này luôn không nói lý lẽ mà.
Hàn Chiêu Chiêu cảm thấy cơ thể mình bị siết rất chặt, không những không thể đứng dậy mà ngược lại càng cử động thì càng kích thích tới người phía dưới.
Tới tận khi vật gì đó thức tỉnh, đâm vào đùi của Hàn Chiêu Chiêu.
Cô hoảng sợ, cơ thể cứng ngắc, cử động cũng không dám.
Trong mắt thiếu niên phía dưới nổi lên ý cười: "Nhìn thấy chưa nó thích em như thế mà, còn thích hơn cả anh."
Giang Phỉ lại càng thêm sức ấn cô gái vào bản thân, khiến vật kia của mình càng thân cận với cô hơn.
"Sao hả, làm hay không?" Thiếu niên mỉm cười hỏi.
Hàn Chiêu Chiêu tức giận trừng anh: "Lưu manh!"
Giang Phỉ cười khẽ: "Nghĩ cái gì thế, anh hỏi em có làm trao đổi hay không, có muốn đứng lên hay không?"
Hàn Chiêu Chiêu nghi ngờ nhìn anh.
"Hửm? Em phải đồng ý với anh một chuyện." Trong mắt thiếu niên hiện ra dáng vẻ của cô, lần đầu tiên trong lòng có cảm giác không an toàn như vậy, giống như gấp gáp muốn một thứ đồ vậy.
Hàn Chiêu Chiêu muốn, dù sao chuyện đã tới nước này, cô bị động cũng không có sức phản bác, nếu như thế không thì tranh thủ một lần vậy.
"Vậy anh cũng phải đồng ý với tôi một việc."
Giang Phỉ cười: "Cô bé xấu xa, nhiều yêu cầu thật đó."
Hàn Chiêu Chiêu rất kiên quyết.
Giang Phỉ thỏa hiệp: "Được rồi được rồi, anh cũng sẽ đồng ý một việc của em." Thực ra đừng nói là một việc, chỉ cần em đồng ý chuyện của anh, anh có thể đồng ý hàng nghìn việc của em.
Hàn Chiêu Chiêu tỏ ý anh bỏ cô ra đã.
Thiếu niên mở tay ra, Hàn Chiêu Chiêu lập tức đứng lên.
"Tốt quá rồi." Ngay sau đó thiếu niên cũng đứng lên, đối diện ôm chặt cô gái vừa mới đứng vững, "Vậy hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta yêu nhau."
Tay Hàn Chiêu Chiêu phủi quần áo sững lại.
Giang Phỉ cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô nhìn bộ dạng thất thần của cô thì trong lòng hơi không thoải mái: "Sao vậy, không muốn yêu anh à?"
Hàn Chiêu Chiêu phản ứng lại cúi đầu xuống: "Không phải, chỉ là học sinh cấp ba không được yêu sớm."
Giang Phỉ mỉm cười vân vê tóc của cô: "Hóa ra cô bé xấu xa của chúng ta là học sinh ngoan. Không sao, chúng ta yêu sớm không ảnh hướng tới việc học." Anh cúi đầu sát vào lỗ tai của cô: "Anh có thể phụ đạo cho em."
Lỗ tai của Hàn Chiêu Chiêu bị ghẹo ngứa ngáy, không nhịn được hơi run lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.