Bạo Sủng Y Phi: Bệnh Vương Quá Phúc Hắc
Chương 79: Thiến Thiến bị buộc hôn Bắc Bắc.
Hương Tuyết
24/06/2016
"Các ngươi đã ngủ với nhau rồi sao? Chuyện khi nào, tiểu Thiến Thiến, ngươi
có thai với tiểu Văn Cảnh sao?! Đây chính là chuyện đáng mừng!"
Phượng Duệ Uyên bên cạnh lập tức hăng hái, đồng thời nhìn chằm chằm về phía cánh tay Bắc Đường Văn Cảnh đang đặt dưới bụng Hách Liên Thiến.
Hách Liên Thiến thấy dáng dấp hai người kia giống nhau như đúc, đột nhiên cảm giác được, chẳng trách khi vừa mới bắt đầu gặp Duệ Thân Vương, nàng lại cảm thấy hắn giống như đã từng quen biết.
Nhìn như vậy, bất kể là từ bên ngoài hay là từ tính tình thói quen, hai người kia đều giống hệt nhau.
"Bắc Đường Văn Cảnh!"
Hách Liên Thiến cau mày cắn răng hung hăng cảnh cáo.
Lần đầu tiên nghe được Hách Liên Thiến Bắc Đường Văn Cảnh gọi ra cả tên họ của hắn, hơi có chút bi thương ngẩng đầu nhìn nàng: "Thiến Thiến, ngươi không thể tức giận, tức giận không tốt cho cục cưng!"
"A..." Hách Liên Thiến nhìn thấy dáng vẻ ngu ngốc lại ngây ngô đơn thuần của hắn, cũng nghĩ muốn ngốn ngấu làm thịt hắn nhưng lại không thể ra tay.
Thế nhưng hắn thật sự là quá hồ ngôn loạn ngữ.
"Không có, không có, trong bụng ta không có gì cả!"
Hách Liên Thiến đưa tay sờ bụng của mình, nghĩ thầm rốt cuộc làm sao hắn có thể rút ra được kết luận hoang đường như vậy.
Nàng có?
Làm sao có thể!
Hai người các nàng đúng ngủ ở trên một cái giường, thế nhưng chỉ là kéo kéo tay nhau thôi mà!
"Không có? A... Thật không có sao?"
Bắc Đường Văn Cảnh lưu luyến nhìn chằm chằm bụng Hách Liên Thiến, quay đầu lại, dùng chiếc đũa đâm vài cái vào đĩa thức ăn trên bàn, lẩm bẩm thấp giọng nói: "Làm sao lại không có chứ? Ta rõ ràng rất nỗ lực!"
"Haha..."
Khóe miệng Hách Liên Thiến không ngừng co quắp, thì ra hài tử này cho rằng kéo nhẹ bàn tay là có thể sinh em bé?
Hắn còn cố gắng như vậy, hắn nỗ lực cái gì?
"Văn Cảnh a, ngươi đừng thương tâm, chuyện này cậu khẳng định không để cho ngươi nói lung tung, cậu sẽ giúp ngươi tăng cường, ngươi đừng sợ, cậu chuẩn bị cho ngươi thứ tốt, nhất định bồi bổ cho ngươi tốt nhất, yên tâm, việc này giao cho cậu, tuyệt đối ổn thỏa, để cho ngươi đánh trận cả đêm..."
"Có thật không? Cậu, trở về ngươi cho ta nhiều một chút, ta nhất định bồi bổ thật tốt, nỗ lực cố gắng hơn nữa!"
"Phụt..."
Hách Liên Thiến lần nữa phun đồ ăn ra ngoài.
Có thể dừng lại hay không?
Hai người này...?!
Có thể đừng ở trong cung yến trịnh trọng như vậy nói những lời này hay không?
Ngộ nhỡ để cho người ta nghe được, mất mũi còn giữ lại được sao?
Hách Liên Thiến đưa tay kéo lấy Bắc Đường Văn Cảnh trực tiếp bưng kín cái miệng của hắn: "Ngươi câm miệng cho ta! Nếu không câm miệng ta thực sự phải tức giận!"
Bắc Đường Văn Cảnh bị nàng bụm miệng nói không ra lời, Phượng Duệ Uyên bên cạnh lại cười nói: "Tiểu Thiến Thiến, đừng xấu hổ, ta cũng không phải người ngoài, nói cho cậu cũng không sao đâu!"
Căn bản cũng không phải là có chuyện như vậy.
Hách Liên Thiến hung hăng nhìn chằm chằm Bắc Đường Văn Cảnh, Bắc Đường Văn Cảnh lập tức ủ rũ, đầu lưỡi ướt át đùa giỡn với tay của Hách Liên Thiến, lấy lòng.
Hách Liên Thiến biết hắn đã ngoan ngoãn nên mới buông hắn ra, kéo kéo lỗ tai của hắn nói: "Ngươi mà còn không nghe lời ta, ăn nói lung tung, xem khi đó ta có còn để ý tới ngươi hay không, lúc đó ta sẽ lập tức bỏ ngươi, ta đi tìm Mặc Vương! Hừ!"
Ánh mắt Bắc Đường Văn Cảnh lập tức theo dõi Hách Liên Thiến, lại nhìn Bắc Đường Mặc Dạ đối diện một chút, phát hiện tầm mắt của Mặc Vương, đang xác định Mặc Vương nhìn chằm chằm vào Thiến Thiến nhà bọn họ, sắc mặt Bắc Đường Văn Cảnh trầm xuống, cúi đầu nói: "Ta chỉ biết, ngươi vẫn còn thích hắn đúng không?! Ngươi có phải ghét bỏ ta ngồi xe lăn hay không, ghét bỏ ta không thể... "
"Ai yêu, tổ tông của ta ơi, ta phục ngươi rồi, ta yêu ngươi, ta rất yêu thích ngươi, được chưa?! Ngươi ăn ít dấm chua một chút. Vừa rồi ta chỉ là đùa giỡn, ta cam đoan đúng là đùa giỡn thôi!"
Hách Liên Thiến vừa mới dứt lời, Bắc Đường Văn Cảnh liền ngẩng đầu, cặp mắt lóe ra ánh sáng, ủy khuất hướng về phía nàng nói: "Ngươi nói thật sao? Là thật thì bây giờ ngươi hôn ta một cái đi!"
Hách Liên Thiến nghĩ hài tử này ngày hôm nay làm sao kỳ quặc như thế chứ.
Hôn một cái?
Nơi này là cung yến, nhiều người như vậy, hôn một cái?!
"Chờ hồi phủ, ta khẳng định hôn ngươi được không?"
"Ngươi vẫn là ghét bỏ ta a... Aizzz ta cũng biết, ta ngươi vẫn còn thích..."
Bắc Đường Văn Cảnh còn chưa nói xong, Hách Liên Thiến liền thần tốc hôn trên má hắn một cái, 'chụt' một tiếng, sau đó nói rằng: "Được chưa? Đừng làm rộn!"
"Vừa rồi kỳ thực ta nói là, ta cũng biết ngươi vẫn là thích hôn ta ở bên trong phủ, vậy chúng ta hồi phủ rồi hôn cũng được, không nghĩ tới Thiến Thiến khẩn cấp muốn hôn ta như thế, ta thực sự rất cao hứng a!"
Bắc Đường Văn Cảnh vui vẻ nói.
Hách Liên Thiến trực tiếp trợn tròn mắt, lẽ nào vừa rồi hắn không phải nói là ' ta chỉ biết ngươi vẫn còn thích Mặc Vương' sao?!
Lúc này, trong lúc hai người thân mật với nhau, đừng nói là Bắc Đường Mặc Dạ, ngay cả Thánh Hoàng trên thượng vị cùng Hoàng Hậu và Quý phi đều chứng kiến tất cả.
Hách Liên Thiến ở trước mặt mọi người hôn Cảnh vương?
"Thực sự là không biết xấu hổ!" Bắc Đường Hinh Nguyệt giễu cợt.
Có điều là ngại vì sự có mặt của Phượng Duệ Uyên, cho dù là kẻ khác phát hiện Hách Liên Thiến và Bắc Đường Văn Cảnh làm những hành động mờ ám, thế nhưng không ai dám mở miệng.
Hách Liên Thiến nghĩ thầm có một chỗ dựa vững chắc như cậu giống như tránh được rất nhiều rắc rối, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi a!
Đợi cho vũ nương toàn bộ lui ra, Bắc Đường Hinh Nguyệt lại tìm phiền phức tới cho Hách Liên Thiến, nàng ta lại bắt đầu ra mưu kế mới.
"Phụ hoàng, gần đây nhi thần mới học một đoạn tân vũ, vừa lúc muốn múa cho phụ hoàng và mẫu hậu xem."
"Nguyệt nhi học múa tân vũ sao, tốt, hôm nay đúng lúc là cung yến, Nguyệt nhi hãy múa một đoạn để góp vui đi!"
Thánh Hoàng thật cao hứng, Công chúa khiêu vũ có thể giảm bớt cục diện xấu hổ hiện tại.
Bắc Đường Hinh Nguyệt đi tới giữa điện, nhạc nổi lên, nàng nhanh nhẹn khiêu vũ, tư thái tinh tế, dung mạo tinh xảo, vũ khúc mới mẻ độc đáo.
Quả thực làm người ta mở mang tầm mắt, tâm thần sảng khoái.
Ánh mắt Bắc Đường Hinh Nguyệt liên tục nhìn về phía Phượng Duệ Uyên, chân tình trong mắt gợn sóng, như mê như say.
Đáng tiếc, Phượng Duệ Uyên vẫn cúi đầu uống rượu, hoặc là cùng nói chuyện với Bắc Đường Văn Cảnh, vẫn chưa nhìn nàng, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, cuối cùng thần sắc Bắc Đường Hinh Nguyệt khó tránh khỏi cô đơn.
Trong lòng Hách Liên Thiến không nhịn được cười nhạt, điêu ngoa Công chúa có ánh mắt rất cao như vậy mà lại coi trọng cái người cậu yêu nghiệt này.
Vũ khúc cuối cùng cũng kết thúc, kỹ thuật múa của Bắc Đường Hinh Nguyệt được mọi người khen ngợi.
Thánh Hoàng khen: "Tốt, Nguyệt nhi múa giống như tiên tử trên trời, thật sự là tuyệt diệu a!"
"Thật tốt khi Phụ hoàng yêu thích. Thừa dịp cung yến hôm nay, sứ thần ngoại quốc cũng ởđây, không bằng để cho các vị thiên kim cũng đến biểu diễn một ít tài nghệ, người thấy thế nào?"
Bắc Đường Hinh Nguyệt nói xong, nghiêng mắt nhìn lướt qua Hách Liên Thiến.
Hừ, vừa rồi chúc thọ Thái Hậu, ngươi chỉ là nhờ vào người khác mà thôi, mới chỉ hát một ca khúc, lẽ nào có thể che giấu danh tiếng phế vật ngu ngốc của ngươi được sao?!
Lúc này xem ngươi có thể làm gì!
Dám đối nghịch cùng Bổn công chúa, đây sẽ là kết quả của ngươi, cho ngươi mất mặt trước mặt tam quốc, sau đó xem ngươi làm sao hống hách!
Chờ khi ngươi đánh mất hết mặt mũi, ra khỏi cung, Bổn công chúa sẽ thu thập tiện dân như ngươi!
Phượng Duệ Uyên bên cạnh lập tức hăng hái, đồng thời nhìn chằm chằm về phía cánh tay Bắc Đường Văn Cảnh đang đặt dưới bụng Hách Liên Thiến.
Hách Liên Thiến thấy dáng dấp hai người kia giống nhau như đúc, đột nhiên cảm giác được, chẳng trách khi vừa mới bắt đầu gặp Duệ Thân Vương, nàng lại cảm thấy hắn giống như đã từng quen biết.
Nhìn như vậy, bất kể là từ bên ngoài hay là từ tính tình thói quen, hai người kia đều giống hệt nhau.
"Bắc Đường Văn Cảnh!"
Hách Liên Thiến cau mày cắn răng hung hăng cảnh cáo.
Lần đầu tiên nghe được Hách Liên Thiến Bắc Đường Văn Cảnh gọi ra cả tên họ của hắn, hơi có chút bi thương ngẩng đầu nhìn nàng: "Thiến Thiến, ngươi không thể tức giận, tức giận không tốt cho cục cưng!"
"A..." Hách Liên Thiến nhìn thấy dáng vẻ ngu ngốc lại ngây ngô đơn thuần của hắn, cũng nghĩ muốn ngốn ngấu làm thịt hắn nhưng lại không thể ra tay.
Thế nhưng hắn thật sự là quá hồ ngôn loạn ngữ.
"Không có, không có, trong bụng ta không có gì cả!"
Hách Liên Thiến đưa tay sờ bụng của mình, nghĩ thầm rốt cuộc làm sao hắn có thể rút ra được kết luận hoang đường như vậy.
Nàng có?
Làm sao có thể!
Hai người các nàng đúng ngủ ở trên một cái giường, thế nhưng chỉ là kéo kéo tay nhau thôi mà!
"Không có? A... Thật không có sao?"
Bắc Đường Văn Cảnh lưu luyến nhìn chằm chằm bụng Hách Liên Thiến, quay đầu lại, dùng chiếc đũa đâm vài cái vào đĩa thức ăn trên bàn, lẩm bẩm thấp giọng nói: "Làm sao lại không có chứ? Ta rõ ràng rất nỗ lực!"
"Haha..."
Khóe miệng Hách Liên Thiến không ngừng co quắp, thì ra hài tử này cho rằng kéo nhẹ bàn tay là có thể sinh em bé?
Hắn còn cố gắng như vậy, hắn nỗ lực cái gì?
"Văn Cảnh a, ngươi đừng thương tâm, chuyện này cậu khẳng định không để cho ngươi nói lung tung, cậu sẽ giúp ngươi tăng cường, ngươi đừng sợ, cậu chuẩn bị cho ngươi thứ tốt, nhất định bồi bổ cho ngươi tốt nhất, yên tâm, việc này giao cho cậu, tuyệt đối ổn thỏa, để cho ngươi đánh trận cả đêm..."
"Có thật không? Cậu, trở về ngươi cho ta nhiều một chút, ta nhất định bồi bổ thật tốt, nỗ lực cố gắng hơn nữa!"
"Phụt..."
Hách Liên Thiến lần nữa phun đồ ăn ra ngoài.
Có thể dừng lại hay không?
Hai người này...?!
Có thể đừng ở trong cung yến trịnh trọng như vậy nói những lời này hay không?
Ngộ nhỡ để cho người ta nghe được, mất mũi còn giữ lại được sao?
Hách Liên Thiến đưa tay kéo lấy Bắc Đường Văn Cảnh trực tiếp bưng kín cái miệng của hắn: "Ngươi câm miệng cho ta! Nếu không câm miệng ta thực sự phải tức giận!"
Bắc Đường Văn Cảnh bị nàng bụm miệng nói không ra lời, Phượng Duệ Uyên bên cạnh lại cười nói: "Tiểu Thiến Thiến, đừng xấu hổ, ta cũng không phải người ngoài, nói cho cậu cũng không sao đâu!"
Căn bản cũng không phải là có chuyện như vậy.
Hách Liên Thiến hung hăng nhìn chằm chằm Bắc Đường Văn Cảnh, Bắc Đường Văn Cảnh lập tức ủ rũ, đầu lưỡi ướt át đùa giỡn với tay của Hách Liên Thiến, lấy lòng.
Hách Liên Thiến biết hắn đã ngoan ngoãn nên mới buông hắn ra, kéo kéo lỗ tai của hắn nói: "Ngươi mà còn không nghe lời ta, ăn nói lung tung, xem khi đó ta có còn để ý tới ngươi hay không, lúc đó ta sẽ lập tức bỏ ngươi, ta đi tìm Mặc Vương! Hừ!"
Ánh mắt Bắc Đường Văn Cảnh lập tức theo dõi Hách Liên Thiến, lại nhìn Bắc Đường Mặc Dạ đối diện một chút, phát hiện tầm mắt của Mặc Vương, đang xác định Mặc Vương nhìn chằm chằm vào Thiến Thiến nhà bọn họ, sắc mặt Bắc Đường Văn Cảnh trầm xuống, cúi đầu nói: "Ta chỉ biết, ngươi vẫn còn thích hắn đúng không?! Ngươi có phải ghét bỏ ta ngồi xe lăn hay không, ghét bỏ ta không thể... "
"Ai yêu, tổ tông của ta ơi, ta phục ngươi rồi, ta yêu ngươi, ta rất yêu thích ngươi, được chưa?! Ngươi ăn ít dấm chua một chút. Vừa rồi ta chỉ là đùa giỡn, ta cam đoan đúng là đùa giỡn thôi!"
Hách Liên Thiến vừa mới dứt lời, Bắc Đường Văn Cảnh liền ngẩng đầu, cặp mắt lóe ra ánh sáng, ủy khuất hướng về phía nàng nói: "Ngươi nói thật sao? Là thật thì bây giờ ngươi hôn ta một cái đi!"
Hách Liên Thiến nghĩ hài tử này ngày hôm nay làm sao kỳ quặc như thế chứ.
Hôn một cái?
Nơi này là cung yến, nhiều người như vậy, hôn một cái?!
"Chờ hồi phủ, ta khẳng định hôn ngươi được không?"
"Ngươi vẫn là ghét bỏ ta a... Aizzz ta cũng biết, ta ngươi vẫn còn thích..."
Bắc Đường Văn Cảnh còn chưa nói xong, Hách Liên Thiến liền thần tốc hôn trên má hắn một cái, 'chụt' một tiếng, sau đó nói rằng: "Được chưa? Đừng làm rộn!"
"Vừa rồi kỳ thực ta nói là, ta cũng biết ngươi vẫn là thích hôn ta ở bên trong phủ, vậy chúng ta hồi phủ rồi hôn cũng được, không nghĩ tới Thiến Thiến khẩn cấp muốn hôn ta như thế, ta thực sự rất cao hứng a!"
Bắc Đường Văn Cảnh vui vẻ nói.
Hách Liên Thiến trực tiếp trợn tròn mắt, lẽ nào vừa rồi hắn không phải nói là ' ta chỉ biết ngươi vẫn còn thích Mặc Vương' sao?!
Lúc này, trong lúc hai người thân mật với nhau, đừng nói là Bắc Đường Mặc Dạ, ngay cả Thánh Hoàng trên thượng vị cùng Hoàng Hậu và Quý phi đều chứng kiến tất cả.
Hách Liên Thiến ở trước mặt mọi người hôn Cảnh vương?
"Thực sự là không biết xấu hổ!" Bắc Đường Hinh Nguyệt giễu cợt.
Có điều là ngại vì sự có mặt của Phượng Duệ Uyên, cho dù là kẻ khác phát hiện Hách Liên Thiến và Bắc Đường Văn Cảnh làm những hành động mờ ám, thế nhưng không ai dám mở miệng.
Hách Liên Thiến nghĩ thầm có một chỗ dựa vững chắc như cậu giống như tránh được rất nhiều rắc rối, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi a!
Đợi cho vũ nương toàn bộ lui ra, Bắc Đường Hinh Nguyệt lại tìm phiền phức tới cho Hách Liên Thiến, nàng ta lại bắt đầu ra mưu kế mới.
"Phụ hoàng, gần đây nhi thần mới học một đoạn tân vũ, vừa lúc muốn múa cho phụ hoàng và mẫu hậu xem."
"Nguyệt nhi học múa tân vũ sao, tốt, hôm nay đúng lúc là cung yến, Nguyệt nhi hãy múa một đoạn để góp vui đi!"
Thánh Hoàng thật cao hứng, Công chúa khiêu vũ có thể giảm bớt cục diện xấu hổ hiện tại.
Bắc Đường Hinh Nguyệt đi tới giữa điện, nhạc nổi lên, nàng nhanh nhẹn khiêu vũ, tư thái tinh tế, dung mạo tinh xảo, vũ khúc mới mẻ độc đáo.
Quả thực làm người ta mở mang tầm mắt, tâm thần sảng khoái.
Ánh mắt Bắc Đường Hinh Nguyệt liên tục nhìn về phía Phượng Duệ Uyên, chân tình trong mắt gợn sóng, như mê như say.
Đáng tiếc, Phượng Duệ Uyên vẫn cúi đầu uống rượu, hoặc là cùng nói chuyện với Bắc Đường Văn Cảnh, vẫn chưa nhìn nàng, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, cuối cùng thần sắc Bắc Đường Hinh Nguyệt khó tránh khỏi cô đơn.
Trong lòng Hách Liên Thiến không nhịn được cười nhạt, điêu ngoa Công chúa có ánh mắt rất cao như vậy mà lại coi trọng cái người cậu yêu nghiệt này.
Vũ khúc cuối cùng cũng kết thúc, kỹ thuật múa của Bắc Đường Hinh Nguyệt được mọi người khen ngợi.
Thánh Hoàng khen: "Tốt, Nguyệt nhi múa giống như tiên tử trên trời, thật sự là tuyệt diệu a!"
"Thật tốt khi Phụ hoàng yêu thích. Thừa dịp cung yến hôm nay, sứ thần ngoại quốc cũng ởđây, không bằng để cho các vị thiên kim cũng đến biểu diễn một ít tài nghệ, người thấy thế nào?"
Bắc Đường Hinh Nguyệt nói xong, nghiêng mắt nhìn lướt qua Hách Liên Thiến.
Hừ, vừa rồi chúc thọ Thái Hậu, ngươi chỉ là nhờ vào người khác mà thôi, mới chỉ hát một ca khúc, lẽ nào có thể che giấu danh tiếng phế vật ngu ngốc của ngươi được sao?!
Lúc này xem ngươi có thể làm gì!
Dám đối nghịch cùng Bổn công chúa, đây sẽ là kết quả của ngươi, cho ngươi mất mặt trước mặt tam quốc, sau đó xem ngươi làm sao hống hách!
Chờ khi ngươi đánh mất hết mặt mũi, ra khỏi cung, Bổn công chúa sẽ thu thập tiện dân như ngươi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.