Báo Thù Là Món Ăn Ngon Nhất Khi Để Nguội
Chương 25: Diệp Thần Bất An
Ludens Vu
14/11/2024
Không biết đã qua bao lâu sau, tôi mở mắt tỉnh dậy
Cơn mệt mỏi và đau nhức đã kết thúc, tôi cũng đã cử động lại được bình thường. Bất quá ... cả người tôi vẫn còn đang run lẩy bẩy
"Mình ... giết người rồi !!" - Nhìn vào đôi tay đang run rẩy và hai chiếc găng tay dính đầy máu. Tôi nhắm chặt mắt hồi tưởng lại cảm giác khi xuống tay đoạt mạng chúng
"Ting: Xét thấy tinh thần chủ nhân đang bị rối loạn cực độ, hệ thống sẽ hỗ trợ ngài"
"Ting: Nhận được vật phẩm Kẹo Doping x1. Xin chủ nhân nhanh chóng sử dụng"
- Kẹo Doping: Vật phẩm giúp tinh thần chủ nhân luôn luôn giữ được sự bình tĩnh trong bất cứ tình huống nào
"Không sử dụng" - Tôi quả quyết lên tiếng
Hai mắt tôi nhắm chặt, cố gắng trấn tỉnh tinh thần đang hoảng loạn của mình. Một lát sau, khi tôi mở mắt ra đôi tay cũng đã thả lỏng được một chút
"Ting: Hệ thống rất tự hào về tinh thần của chủ nhân"
"Ting: Xin chủ nhân hãy suy nghĩ thông suốt. Hành động của ngài không những đã giải quyết mối lo gia đình ngài hiện tại. Nó đã giúp trả thù cho rất nhiều nạn nhân và sẽ cứu rất nhiều người trong tương lai. Lũ người xấu đó xứng đáng nhận kết cục như vậy" - Những giọng nói khích lệ của Vượng Tài vang lên như đang gột rửa tâm hồn của tôi
"Đúng vậy, nghĩ đến sau này tiệm bánh bao của ba mẹ sẽ không còn rắc rối tìm đến nữa. Cả những cô gái nạn nhân đã bị chúng làm hại, thì cái chết của chúng chính là một điều tốt" - Tôi tự nhủ
"Cảm ơn ngươi, Vượng Tài" - Tôi lên tiếng cảm kích
"Ting: Đã hoàn thành nhiệm vụ chính 4/?? "Tiệm bánh bao của ba mẹ", chúc mừng chủ nhân đã hoàn thành nhiệm vụ (lựa chọn 2). Phần thưởng đã được phát vào kho trữ vật" - Âm thanh thông báo của Vượng Tài vang lên. Tôi có thể nghe ra sự tự hào trong giọng nói máy móc kia
"Được rồi. Về thôi" - Tôi đứng dậy, cởi bỏ găng tay và bộ đồ thể thao đang mặc trên người ra định quẳng xuống hồ nước công viên
"Ting: Hệ thống sẽ giúp chủ nhân phi tang vật chứng"
Vượng Tài vừa dứt lời, găng tay và bộ đồ thể thao đã biến mất không một dấu vết
Tôi cười nhẹ, sau đó lên đường trở về nhà
...
Một tiếng sau, tại phòng Vip của một quán bar
"Chuyện này là không thể nào ?? Đây thực sự là thằng khốn phế vật Hoàng Huy Vũ đó sao ??" - Diệp Thần quát lớn sau khi xem đoạn video mà bên hắn thuê gửi qua
Trong video là Huy Vũ một mình một dao chiến đấu cùng một lúc sáu tên to con cầm gậy baton
"Cảnh này có thật ngoài đời à ?? Thực sự không phải là kĩ xảo dàn dựng ??" - Lãnh Thiên Tâm ngồi ở bên cạnh cũng tròn mắt kinh ngạc
"Đúng vậy. Đây không phải thứ mà một thằng phế vật có thể làm ra được" - Lý Gia Hà lập tức phụ họa
"Reng..reng...reng" - Điện thoại của Diệp Thần đổ chuông, là của bên đó gọi tới
"Alo, tôi vừa xem đoạn video mà ông gửi cho tôi đây. Ông chắc chắn nó là thật chứ" - Diệp Thần đứng dậy nhấn nút nhận cuộc gọi
"Hừ !! Diệp thiếu !! Anh đưa thông tin sai lệch cho tôi tôi còn chưa tính, anh có tư cách nghi ngờ tôi chắc ??" - Đầu dây bên kia vang lên giọng nói già nua, có chút giận dữ. Sau đó hắn chêm thêm một câu:
"Toàn bộ phần tiền cọc này xem như tiền bồi thường cho mớ thông tin sai lệch của cậu"
Diệp Thần nghiến răng. Tuy đó chỉ là số tiền nhỏ nhưng tự nhiên mất tiền oan cho thằng phế vật đó hắn cực kỳ không cam lòng:
"Được rồi, ông tính như vậy cũng được. Nhưng tôi vẫn muốn lấy mạng của hắn, tiền bạc không thành vấn đề"
"..." - Đầu dây bên kia im lặng một chút, sau đó trịnh trọng lên tiếng:
"Tạm thời cứ án binh bất động một thời gian đi, bây giờ ra tay độ thành công không lớn" - Vừa dứt lời lão ta đã cúp máy
"Phế vật" - Diệp Thần chửi thầm một câu vào điện thoại sau đó quay trở lại bàn
"A Thần, bây giờ chúng ta làm phải thế nào??" - Lý Gia Hà ôm vai hắn lên tiếng hỏi
"Em yên tâm đi, anh không chỉ nhắm vào một mình hắn ta" - Diệp Thần và Lãnh Thiên Tâm nhìn nhau. Cả hai nở nụ cười nham hiểm, gọi thêm một cuộc điện thoại
...
Vừa về tới nhà, tôi lập tức tắm rửa thật kỹ để tẩy sạch tất cả đống mùi ô uế
Một lúc lâu sau, tôi rời khỏi nhà tắm. Trên tay cầm chiếc điện thoại của lão già họ Vĩnh kia để kiểm tra
"Cuồng ca ?? Là Phong gia chủ - Phong Liệt Cuồng chăng ?? Chuyện này nhất định là có vấn đề"
"Còn có vài cuộc gọi gần đây với kẻ gọi là Diệp Thiếu này nữa" - Tôi lẩm bẩm
Dù sao thì Diệp Thần cũng chỉ là con riêng con rớt của Diệp gia, ngoài hắn ra vẫn còn 2 tên họ Diệp khác nữa. À phải rồi, Diệp gia chủ còn có một cô con gái nhưng mà cô ta thì có lẽ không liên quan gì đến chuyện này
"Reng..reng...reng" - Đúng lúc này điện thoại của Vĩnh Đạt Thành đổ chuông. Người gọi đến chính là tên Diệp Thiếu trong danh bạ
Tôi bình tĩnh nhấn nút nhận cuộc gọi
"Alo Vĩnh nhị gia !! Chuyện cái tiệm bánh bao rách nát đó bên ông đã xử lý thế nào rồi ??" - Đầu dây bên kia vang lên giọng nói rất trẻ của một tên đàn ông
Tôi thì còn lạ gì với cái chất giọng quen thuộc này nữa đây
"Alo ?? Ông có đó không ??" - Đợi mãi không thấy đầu dây bên kia lên tiếng, Diệp Thần có chút sốt ruột
"Quả Nhiên Là Mày !!"
"!!!" - Đầu dây bên kia chậm rãi vang lên một giọng nói lạnh buốt. Không nhận ra nam hay nữ nhưng khiến Diệp Thần và Lãnh Thiên Tâm chấn kinh tột độ
"Cụp !!" - Tiếng cúp máy vang lên ở đầu dây bên kia
"R..rốt cuộc là kẻ nào ??" - Lãnh Thiên Tâm run rẩy
Diệp Thần không có tinh thần trả lời ả. Cả người hắn toát mồ hôi lạnh, trong lòng đầy bất an
...
Cúp điện thoại xong, tôi nhanh chóng sao chép toàn bộ thông tin bên điện thoại của Vĩnh Đạt Thành. Sau đó cầm ra bên ngoài, tưới xăng đốt thành tro
Giữ thứ này trong tay chả khác gì bom hẹn giờ, phi tang càng nhanh càng tốt
"Diệp Thần !! Tao có thể bỏ qua việc mày nhắm vào tao nhưng không ngờ ngay cả gia đình tao mày cũng dám tính kế" - Tôi cố gắng áp chế cơn thịnh nộ trong lòng
Chuyện gia đình tôi cũng bị nhắm vào thì khỏi nói cũng biết, 100% là chính con tiểu tiện nhân Lãnh "Dã" Tâm kia đã chỉ điểm. Bởi vì thằng tiểu nhân đó làm sao biết được địa chỉ nhà ba mẹ ruột của tôi
"Giỏi , rất giỏi. Là mình đã xem thường tâm địa của con tiểu tiện nhân đó rồi"
Nói như vậy, tất cả những chuyện xảy ra với gia đình tôi ở kiếp trước chắc chắn đều có phần của lũ khốn kiếp này
"Tiễn bọn chúng lên đường như lão già Vĩnh Đạt Thành kia thì quá dễ dàng cho bọn chúng rồi. Phải khiến cho bọn chúng thân bại danh liệt, sống không bằng chết, mục rửa cả đời trong tù" - Trong lòng tôi phát thề độc
Sự việc xem như đã sáng tỏ hơn đôi chút, lòng tôi cũng đã nhẹ nhõm đi ít nhiều
Cái điện thoại cũng đã bị đốt thành đống rác. Để cho chắc ăn, tôi quẳng nốt luôn đống tro đó xuống cống rồi trở về phòng ngủ
"Ting: Đã đến giờ ngủ, xin chủ nhân hãy nhanh chóng chợp mắt nghỉ ngơi"
"Ting: Nhận được vật phẩm Thuốc An Thần x1. Xin chủ nhân hãy nhanh chóng sử dụng"
"Oáp !! Hôm nay đã vất vả quá rồi" - Tôi vươn vai ngáp dài một tiếng, sau đó uống thuốc và chìm vào giấc ngủ
"Zzz..zZz"
...
Cùng lúc đó, ở tại trang viên Lãnh gia
"Cốc..cốc...cốc !! Mẹ, mẹ đã ngủ chưa ??" - Lãnh Tuyết Ly gõ cửa phòng ngủ của bố mẹ
"Là Tuyết Ly à ?? Con vào đi" - Tô Ngọc Dung trong phòng đáp lời
"Cạch" - Lãnh Tuyết Ly mở cửa bước vào phòng. Lập tức leo lên giường ôm mẹ cô
"Sao vậy con yêu ?? Không ngủ được à ??" - Tô Ngọc Dung ôm con gái, cất giọng dịu dàng
"Dạ không phải. Con chỉ .. con chỉ là có chút bứt rứt thôi" - Lãnh Tuyết Ly nhẹ lắc đầu
"Là chuyện đám cưới sắp tới của con à ?? Có chuyện gì khiến con bận tâm sao ??" - Tô Ngọc Dung hỏi
"Dạ vâng. Mẹ không thấy mọi chuyện đang diễn ra quá nhanh quá thuận lợi sao ?? Con thậm chí còn chưa gặp mặt với Phong Liệt Minh được mấy lần" - Lãnh Tuyết Ly nói nhỏ
Trong lòng Lãnh Tuyết Ly cũng cảm thấy mọi chuyện được sắp xếp quá nhanh. Mối quan hệ giữa cô và Phong Liệt Minh tuy khá thân thiện với nhau nhưng trực giác phụ nữ của Lãnh Tuyết Ly cảm thấy có gì đó bất thường
Ví dụ như tổng số lần hai người gặp nhau chỉ có vài lần mà thôi, có vài lúc được ba mẹ cô sắp xếp thì anh ta luôn tìm cớ vì bận việc mà tránh né
Lãnh Tuyết Ly đã vài lần tận mắt chứng kiến cảnh Phong Liệt Minh cùng các thư ký nam có những hành động vô cùng thân mật như: Nắm tay nhau, ngồi cùng một chiếc ghế để bàn luận công việc, xem tài liệu
Cô ấy khi đó cũng không suy nghĩ quá nhiều vì đều là đàn ông con trai với nhau cả thôi mà
Nhưng dạo gần đây cô lại hay suy nghĩ bâng quơ. Phong Liệt Minh cùng vợ sắp cưới của mình là cô mỗi khi gặp nhau đều ngồi giữ khoảng cách khá xa., trong ánh mắt anh ta còn hình như hiện lên vẻ không vui. Ngược lại đối với đàn ông con trai thì lúc nào cũng vồ vẫm thân mật
"Con yên tâm, mắt nhìn người của bố mẹ rất chuẩn. Phong Liệt Minh không những sáng sủa, khôi ngô mà học vấn cũng rất cao đặc biệt là tính cách hòa nhã nữa"
"Mẹ biết con vẫn có chút bỡ ngỡ lúc đầu nhưng mẹ chắc chắn Phong Liệt Minh và gia đình Phong gia sẽ rất thương yêu con y hệt như bố mẹ vậy" - Tô Ngọc Dung nhẹ giọng an ủi
Tuy trong lòng còn khá nhiều nghi vấn nhưng Lãnh Tuyết Ly vẫn chọn tin tưởng bố mẹ cô vô điều kiện
"Dạ vâng, chắc là do chuẩn bị sắp được làm cô dâu rồi nên con có chút áp lực" - Lãnh Tuyết Ly lè lười làm mặt quỷ với mẹ
Tô Ngọc Dung mỉm cười ôm con gái mình vào lòng, hôn lên tóc Lãnh Tuyết Ly một cái
"À phải rồi mẹ, chuyện của anh rể con thấy mẹ không cần phải quá gắt gỏng với anh ấy đâu. Rõ ràng là do các dì và các cô đã sai trước" - Lãnh Tuyết Ly nhắc lại chuyện lúc sáng, giọng nói có chút bức xúc
Đồng thời, trong đầu cô cũng hồi tưởng lại sự phong độ và lịch lãm của anh rể trong bộ suit màu đỏ mận kia. Gò má Lãnh Tuyết Ly có chút ửng đỏ
"Hồi chiều mẹ cũng có nghĩ đến rồi. Là do mẹ đã quá xúc động, haizz" - Tô Ngọc Dung thở dài
Nghĩ kĩ lại thì khi Huy Vũ bật lại sự chế giễu của đám đàn bà chua ngoa đó chẳng phải rất đúng ý bà hay sao ?? Cậu ta làm đúng thì mắc gì lúc đó bà lại còn quát cậu ta chứ ??
"Có lẽ là mình đã già rồi, cảm xúc cũng không còn được trầm lặng như trước nữa" - Tô Ngọc Dung thở dài. Sau đó vỗ vỗ lưng Tuyết Ly:
"Con yên tâm, sai thì phải nhận. Là mẹ đã không nhìn nhận sự việc một cách khách quan hơn"
"Tạm thời quên chuyện không vui đó đi. Con đã ở đây rồi thì hôm nay ngủ cùng mẹ luôn nhé, được không ??"
"Vâng ạ" - Lãnh Tuyết Ly vui vẻ nhận lời
...
Cầu donate nha các đh. Các đh có lòng thì ủng hộ ta qua STK hoặc Paypal này nha ^^~
STK: 19036078342027 - Techcombank - Tong Ho Anh Vu
Paypal: [email protected]
~ Tks các đh rất nhiều ~
Cơn mệt mỏi và đau nhức đã kết thúc, tôi cũng đã cử động lại được bình thường. Bất quá ... cả người tôi vẫn còn đang run lẩy bẩy
"Mình ... giết người rồi !!" - Nhìn vào đôi tay đang run rẩy và hai chiếc găng tay dính đầy máu. Tôi nhắm chặt mắt hồi tưởng lại cảm giác khi xuống tay đoạt mạng chúng
"Ting: Xét thấy tinh thần chủ nhân đang bị rối loạn cực độ, hệ thống sẽ hỗ trợ ngài"
"Ting: Nhận được vật phẩm Kẹo Doping x1. Xin chủ nhân nhanh chóng sử dụng"
- Kẹo Doping: Vật phẩm giúp tinh thần chủ nhân luôn luôn giữ được sự bình tĩnh trong bất cứ tình huống nào
"Không sử dụng" - Tôi quả quyết lên tiếng
Hai mắt tôi nhắm chặt, cố gắng trấn tỉnh tinh thần đang hoảng loạn của mình. Một lát sau, khi tôi mở mắt ra đôi tay cũng đã thả lỏng được một chút
"Ting: Hệ thống rất tự hào về tinh thần của chủ nhân"
"Ting: Xin chủ nhân hãy suy nghĩ thông suốt. Hành động của ngài không những đã giải quyết mối lo gia đình ngài hiện tại. Nó đã giúp trả thù cho rất nhiều nạn nhân và sẽ cứu rất nhiều người trong tương lai. Lũ người xấu đó xứng đáng nhận kết cục như vậy" - Những giọng nói khích lệ của Vượng Tài vang lên như đang gột rửa tâm hồn của tôi
"Đúng vậy, nghĩ đến sau này tiệm bánh bao của ba mẹ sẽ không còn rắc rối tìm đến nữa. Cả những cô gái nạn nhân đã bị chúng làm hại, thì cái chết của chúng chính là một điều tốt" - Tôi tự nhủ
"Cảm ơn ngươi, Vượng Tài" - Tôi lên tiếng cảm kích
"Ting: Đã hoàn thành nhiệm vụ chính 4/?? "Tiệm bánh bao của ba mẹ", chúc mừng chủ nhân đã hoàn thành nhiệm vụ (lựa chọn 2). Phần thưởng đã được phát vào kho trữ vật" - Âm thanh thông báo của Vượng Tài vang lên. Tôi có thể nghe ra sự tự hào trong giọng nói máy móc kia
"Được rồi. Về thôi" - Tôi đứng dậy, cởi bỏ găng tay và bộ đồ thể thao đang mặc trên người ra định quẳng xuống hồ nước công viên
"Ting: Hệ thống sẽ giúp chủ nhân phi tang vật chứng"
Vượng Tài vừa dứt lời, găng tay và bộ đồ thể thao đã biến mất không một dấu vết
Tôi cười nhẹ, sau đó lên đường trở về nhà
...
Một tiếng sau, tại phòng Vip của một quán bar
"Chuyện này là không thể nào ?? Đây thực sự là thằng khốn phế vật Hoàng Huy Vũ đó sao ??" - Diệp Thần quát lớn sau khi xem đoạn video mà bên hắn thuê gửi qua
Trong video là Huy Vũ một mình một dao chiến đấu cùng một lúc sáu tên to con cầm gậy baton
"Cảnh này có thật ngoài đời à ?? Thực sự không phải là kĩ xảo dàn dựng ??" - Lãnh Thiên Tâm ngồi ở bên cạnh cũng tròn mắt kinh ngạc
"Đúng vậy. Đây không phải thứ mà một thằng phế vật có thể làm ra được" - Lý Gia Hà lập tức phụ họa
"Reng..reng...reng" - Điện thoại của Diệp Thần đổ chuông, là của bên đó gọi tới
"Alo, tôi vừa xem đoạn video mà ông gửi cho tôi đây. Ông chắc chắn nó là thật chứ" - Diệp Thần đứng dậy nhấn nút nhận cuộc gọi
"Hừ !! Diệp thiếu !! Anh đưa thông tin sai lệch cho tôi tôi còn chưa tính, anh có tư cách nghi ngờ tôi chắc ??" - Đầu dây bên kia vang lên giọng nói già nua, có chút giận dữ. Sau đó hắn chêm thêm một câu:
"Toàn bộ phần tiền cọc này xem như tiền bồi thường cho mớ thông tin sai lệch của cậu"
Diệp Thần nghiến răng. Tuy đó chỉ là số tiền nhỏ nhưng tự nhiên mất tiền oan cho thằng phế vật đó hắn cực kỳ không cam lòng:
"Được rồi, ông tính như vậy cũng được. Nhưng tôi vẫn muốn lấy mạng của hắn, tiền bạc không thành vấn đề"
"..." - Đầu dây bên kia im lặng một chút, sau đó trịnh trọng lên tiếng:
"Tạm thời cứ án binh bất động một thời gian đi, bây giờ ra tay độ thành công không lớn" - Vừa dứt lời lão ta đã cúp máy
"Phế vật" - Diệp Thần chửi thầm một câu vào điện thoại sau đó quay trở lại bàn
"A Thần, bây giờ chúng ta làm phải thế nào??" - Lý Gia Hà ôm vai hắn lên tiếng hỏi
"Em yên tâm đi, anh không chỉ nhắm vào một mình hắn ta" - Diệp Thần và Lãnh Thiên Tâm nhìn nhau. Cả hai nở nụ cười nham hiểm, gọi thêm một cuộc điện thoại
...
Vừa về tới nhà, tôi lập tức tắm rửa thật kỹ để tẩy sạch tất cả đống mùi ô uế
Một lúc lâu sau, tôi rời khỏi nhà tắm. Trên tay cầm chiếc điện thoại của lão già họ Vĩnh kia để kiểm tra
"Cuồng ca ?? Là Phong gia chủ - Phong Liệt Cuồng chăng ?? Chuyện này nhất định là có vấn đề"
"Còn có vài cuộc gọi gần đây với kẻ gọi là Diệp Thiếu này nữa" - Tôi lẩm bẩm
Dù sao thì Diệp Thần cũng chỉ là con riêng con rớt của Diệp gia, ngoài hắn ra vẫn còn 2 tên họ Diệp khác nữa. À phải rồi, Diệp gia chủ còn có một cô con gái nhưng mà cô ta thì có lẽ không liên quan gì đến chuyện này
"Reng..reng...reng" - Đúng lúc này điện thoại của Vĩnh Đạt Thành đổ chuông. Người gọi đến chính là tên Diệp Thiếu trong danh bạ
Tôi bình tĩnh nhấn nút nhận cuộc gọi
"Alo Vĩnh nhị gia !! Chuyện cái tiệm bánh bao rách nát đó bên ông đã xử lý thế nào rồi ??" - Đầu dây bên kia vang lên giọng nói rất trẻ của một tên đàn ông
Tôi thì còn lạ gì với cái chất giọng quen thuộc này nữa đây
"Alo ?? Ông có đó không ??" - Đợi mãi không thấy đầu dây bên kia lên tiếng, Diệp Thần có chút sốt ruột
"Quả Nhiên Là Mày !!"
"!!!" - Đầu dây bên kia chậm rãi vang lên một giọng nói lạnh buốt. Không nhận ra nam hay nữ nhưng khiến Diệp Thần và Lãnh Thiên Tâm chấn kinh tột độ
"Cụp !!" - Tiếng cúp máy vang lên ở đầu dây bên kia
"R..rốt cuộc là kẻ nào ??" - Lãnh Thiên Tâm run rẩy
Diệp Thần không có tinh thần trả lời ả. Cả người hắn toát mồ hôi lạnh, trong lòng đầy bất an
...
Cúp điện thoại xong, tôi nhanh chóng sao chép toàn bộ thông tin bên điện thoại của Vĩnh Đạt Thành. Sau đó cầm ra bên ngoài, tưới xăng đốt thành tro
Giữ thứ này trong tay chả khác gì bom hẹn giờ, phi tang càng nhanh càng tốt
"Diệp Thần !! Tao có thể bỏ qua việc mày nhắm vào tao nhưng không ngờ ngay cả gia đình tao mày cũng dám tính kế" - Tôi cố gắng áp chế cơn thịnh nộ trong lòng
Chuyện gia đình tôi cũng bị nhắm vào thì khỏi nói cũng biết, 100% là chính con tiểu tiện nhân Lãnh "Dã" Tâm kia đã chỉ điểm. Bởi vì thằng tiểu nhân đó làm sao biết được địa chỉ nhà ba mẹ ruột của tôi
"Giỏi , rất giỏi. Là mình đã xem thường tâm địa của con tiểu tiện nhân đó rồi"
Nói như vậy, tất cả những chuyện xảy ra với gia đình tôi ở kiếp trước chắc chắn đều có phần của lũ khốn kiếp này
"Tiễn bọn chúng lên đường như lão già Vĩnh Đạt Thành kia thì quá dễ dàng cho bọn chúng rồi. Phải khiến cho bọn chúng thân bại danh liệt, sống không bằng chết, mục rửa cả đời trong tù" - Trong lòng tôi phát thề độc
Sự việc xem như đã sáng tỏ hơn đôi chút, lòng tôi cũng đã nhẹ nhõm đi ít nhiều
Cái điện thoại cũng đã bị đốt thành đống rác. Để cho chắc ăn, tôi quẳng nốt luôn đống tro đó xuống cống rồi trở về phòng ngủ
"Ting: Đã đến giờ ngủ, xin chủ nhân hãy nhanh chóng chợp mắt nghỉ ngơi"
"Ting: Nhận được vật phẩm Thuốc An Thần x1. Xin chủ nhân hãy nhanh chóng sử dụng"
"Oáp !! Hôm nay đã vất vả quá rồi" - Tôi vươn vai ngáp dài một tiếng, sau đó uống thuốc và chìm vào giấc ngủ
"Zzz..zZz"
...
Cùng lúc đó, ở tại trang viên Lãnh gia
"Cốc..cốc...cốc !! Mẹ, mẹ đã ngủ chưa ??" - Lãnh Tuyết Ly gõ cửa phòng ngủ của bố mẹ
"Là Tuyết Ly à ?? Con vào đi" - Tô Ngọc Dung trong phòng đáp lời
"Cạch" - Lãnh Tuyết Ly mở cửa bước vào phòng. Lập tức leo lên giường ôm mẹ cô
"Sao vậy con yêu ?? Không ngủ được à ??" - Tô Ngọc Dung ôm con gái, cất giọng dịu dàng
"Dạ không phải. Con chỉ .. con chỉ là có chút bứt rứt thôi" - Lãnh Tuyết Ly nhẹ lắc đầu
"Là chuyện đám cưới sắp tới của con à ?? Có chuyện gì khiến con bận tâm sao ??" - Tô Ngọc Dung hỏi
"Dạ vâng. Mẹ không thấy mọi chuyện đang diễn ra quá nhanh quá thuận lợi sao ?? Con thậm chí còn chưa gặp mặt với Phong Liệt Minh được mấy lần" - Lãnh Tuyết Ly nói nhỏ
Trong lòng Lãnh Tuyết Ly cũng cảm thấy mọi chuyện được sắp xếp quá nhanh. Mối quan hệ giữa cô và Phong Liệt Minh tuy khá thân thiện với nhau nhưng trực giác phụ nữ của Lãnh Tuyết Ly cảm thấy có gì đó bất thường
Ví dụ như tổng số lần hai người gặp nhau chỉ có vài lần mà thôi, có vài lúc được ba mẹ cô sắp xếp thì anh ta luôn tìm cớ vì bận việc mà tránh né
Lãnh Tuyết Ly đã vài lần tận mắt chứng kiến cảnh Phong Liệt Minh cùng các thư ký nam có những hành động vô cùng thân mật như: Nắm tay nhau, ngồi cùng một chiếc ghế để bàn luận công việc, xem tài liệu
Cô ấy khi đó cũng không suy nghĩ quá nhiều vì đều là đàn ông con trai với nhau cả thôi mà
Nhưng dạo gần đây cô lại hay suy nghĩ bâng quơ. Phong Liệt Minh cùng vợ sắp cưới của mình là cô mỗi khi gặp nhau đều ngồi giữ khoảng cách khá xa., trong ánh mắt anh ta còn hình như hiện lên vẻ không vui. Ngược lại đối với đàn ông con trai thì lúc nào cũng vồ vẫm thân mật
"Con yên tâm, mắt nhìn người của bố mẹ rất chuẩn. Phong Liệt Minh không những sáng sủa, khôi ngô mà học vấn cũng rất cao đặc biệt là tính cách hòa nhã nữa"
"Mẹ biết con vẫn có chút bỡ ngỡ lúc đầu nhưng mẹ chắc chắn Phong Liệt Minh và gia đình Phong gia sẽ rất thương yêu con y hệt như bố mẹ vậy" - Tô Ngọc Dung nhẹ giọng an ủi
Tuy trong lòng còn khá nhiều nghi vấn nhưng Lãnh Tuyết Ly vẫn chọn tin tưởng bố mẹ cô vô điều kiện
"Dạ vâng, chắc là do chuẩn bị sắp được làm cô dâu rồi nên con có chút áp lực" - Lãnh Tuyết Ly lè lười làm mặt quỷ với mẹ
Tô Ngọc Dung mỉm cười ôm con gái mình vào lòng, hôn lên tóc Lãnh Tuyết Ly một cái
"À phải rồi mẹ, chuyện của anh rể con thấy mẹ không cần phải quá gắt gỏng với anh ấy đâu. Rõ ràng là do các dì và các cô đã sai trước" - Lãnh Tuyết Ly nhắc lại chuyện lúc sáng, giọng nói có chút bức xúc
Đồng thời, trong đầu cô cũng hồi tưởng lại sự phong độ và lịch lãm của anh rể trong bộ suit màu đỏ mận kia. Gò má Lãnh Tuyết Ly có chút ửng đỏ
"Hồi chiều mẹ cũng có nghĩ đến rồi. Là do mẹ đã quá xúc động, haizz" - Tô Ngọc Dung thở dài
Nghĩ kĩ lại thì khi Huy Vũ bật lại sự chế giễu của đám đàn bà chua ngoa đó chẳng phải rất đúng ý bà hay sao ?? Cậu ta làm đúng thì mắc gì lúc đó bà lại còn quát cậu ta chứ ??
"Có lẽ là mình đã già rồi, cảm xúc cũng không còn được trầm lặng như trước nữa" - Tô Ngọc Dung thở dài. Sau đó vỗ vỗ lưng Tuyết Ly:
"Con yên tâm, sai thì phải nhận. Là mẹ đã không nhìn nhận sự việc một cách khách quan hơn"
"Tạm thời quên chuyện không vui đó đi. Con đã ở đây rồi thì hôm nay ngủ cùng mẹ luôn nhé, được không ??"
"Vâng ạ" - Lãnh Tuyết Ly vui vẻ nhận lời
...
Cầu donate nha các đh. Các đh có lòng thì ủng hộ ta qua STK hoặc Paypal này nha ^^~
STK: 19036078342027 - Techcombank - Tong Ho Anh Vu
Paypal: [email protected]
~ Tks các đh rất nhiều ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.