Báo Thù Là Món Ăn Ngon Nhất Khi Để Nguội
Chương 23: Động Nộ
Ludens Vu
14/11/2024
Đôi tay tôi dù đã mỏi nhừ và đau nhức nhưng vẫn cố bám chặt vào vô lăng
"Chắc chắn là Diệp Thần rồi. Ngoài hắn ta ra thì không còn ai khác nữa" - Tôi vừa khẳng định suy nghĩ vừa đánh giá lại một chút cơ thể của mình sau trận đánh vừa rồi
Ngoài một chút bầm tím ngoài da ra thì không có gì đáng kể
"Có lẽ là nhờ có nó rồi, quả nhiên là vật phẩm của hệ thống" - Tôi gật gù trong khi vuốt vuốt vào thứ như giáp lưới trong người tôi
- Áo Giáp Cường Hóa (cấp 1): Phòng Thủ +15%. Tính năng đặc biệt sẽ được mở khóa khi vật phẩm được nâng lên cấp 3
Sau trận chiến vừa nãy, kỳ lạ là trong lòng tôi không hề có một điểm tức giận nào, chẳng phải đây chính là chuyện sớm muộn sẽ xảy ra hay sao ?? Ngay cả một chút hưng phấn cũng chẳng có
Đám đeo mặt nạ quái đản đó có kỹ năng dùng baton rất thuần thục. Liệu bọn chúng là người của Diệp gia hay chỉ là một bên thứ ba ngoài cuộc được Diệp Thần thuê tới để tính sổ tôi ??
"Tên tiểu nhân đó chắc chắn sẽ không dại gì mà chọn người trong gia tộc để giải quyết chuyện ân oán cá nhân cả" - Sau một hồi suy nghĩ, tôi cho rằng thân phận của bọn chúng nghiêng về vế sau hơn
Hơn nữa thằng khốn đó vẫn đang âm thầm bành trướng thế lực trong Diệp Gia, hắn dĩ nhiên sẽ chọn càng điệu thấp càng tốt
Mặc dù tôi vừa rồi cũng xem như là đã thắng, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ hạ thấp cảnh giác của mình
"Tạm thời chưa có bằng chứng để vạch trần mày. Sớm muộn gì tao cũng sẽ trả hết cả vốn lẫn lãi" - Tôi cười lạnh trong lòng
Dẹp bỏ hết mấy ý nghĩ tạp nham ra khỏi đầu, tôi đạp ga tăng tốc thẳng tiến về tiệm bánh bao của ba mẹ
...
Gần 1 tiếng sau tôi đã đến nơi
"Kỳ lạ, hôm nay là ngày thường mà. Sao ba mẹ lại đóng cửa ?? Có chuyện gì sao ??" - Tôi mở cửa bước xuống xe. Nhìn thấy cánh cửa kéo cũ kĩ đang đóng chặt, trong lòng tôi nổi lên một trận lo lắng
"Sầm..sầm..sầm !! Ba mẹ, là con đây" - Tôi đưa tay lên đập cửa
"Két !!"
"Con, con về đấy à ??" - Người mở cửa là mẹ tôi
"Mẹ, con về rồi đây. Ba đâu rồi ạ ??" - Tôi bước vào nhà, cất tiếng hỏi
"Ba con đang ở trên lầu. Con lên trên với ông ấy đi" - Mẹ tôi mỉm cười
Mẹ tôi luôn không giỏi giấu giếm cảm xúc. Tôi chắc chắn rằng bà ấy đang giấu chuyện gì đó khó nói rồi nhưng sẽ không gặng hỏi ngay lúc này
Tôi bước lên lầu thì thấy ba tôi đang ngồi ủ rũ trong phòng, tinh thần trông rất chán nản
"Ba, nhà mình có chuyện gì sao ??" - Tôi không chịu được bầu không khí này, lên tiếng chất vấn
"Không có gì đâu, là mẹ con đấy. Hôm nay bà ấy mua nhầm thịt hỏng làm cửa hàng phải bỏ cả một ngày bán mà thôi" - Ông đứng lên vỗ vỗ vai tôi, quay sang mẹ tôi cười mắng
"À thì ra là vậy. Thôi coi như lâu lâu ba mẹ có dịp được ngày nghĩ đi ạ" - Tôi cười thở phào một tiếng
"Con yêu, đói bụng chưa ?? Để mẹ đi hấp vài cái bánh đặc biệt nhé ??" - Mẹ tôi bước vào phòng, lên tiếng hỏi
"Vâng, con đói rã ruột rồi. À, mẹ cứ làm bánh trước đi nhé, con ra ngoài nghe điện thoại một lát" - Tôi xoa xoa bụng đáp lời mẹ, sau đó bước ra khỏi phòng
...
"Ông à, ông không định nói cho con nó biết sao ??" - Sau khi nghe tiếng kéo cửa rời khỏi nhà của con trai, Liễu Thanh Mai lên tiếng nói nhỏ với chồng, giọng điệu khó xử
"Nó đã có cuộc sống của riêng nó rồi. Tôi với bà đừng làm phiền nó nữa" - Giọng của chồng bà có chút phức tạp
"Ông nói phải. Nh..nhưng mà...không buôn bán làm ăn được nữa thì chúng ta phải sống sao đây ??" - Liễu Thanh Mai thút thít
Hoàng Trung Thành thở dài ôm bà vào lòng, ông biết con trai ông ở rễ nhà họ Lãnh cũng không phải dễ dàng gì
Mang tiếng là sui gia với nhà họ Lãnh nhưng họ cũng tự nhận thức được khoảng cách giữa hai gia đình với nhau. Con trai của họ đã được trèo cao vào gia tộc hào môn rồi, sao hai người họ còn có thể mặt dày chạy đi xin giúp đỡ ??
"Chuyện này nhất định không được để cho thằng Vũ biết. Tôi với bà từ từ nghĩ cách, kiếm đường nói chuyện với nó sau khi mọi chuyện đã qua" - Ông vỗ vỗ vào lưng vợ an ủi
"Ừm tôi nghe ông hết. Tôi cũng thà chịu khổ còn hơn là để con trai chúng ta càng bị xem thường" - Liễu Thanh Mai gật gật đầu trong lòng chồng
"..."
...
"Hưm !!! Thơm quá đi, bánh bao của ba mẹ là thơm ngon nhất mà" - Tôi bước vào nhà hít mạnh một cái
"Con nói chuyện điện thoại gì mà lâu thế ?? Vô rửa tay rồi ăn đi con" - Giọng mẹ tôi vang ra từ trong bếp
"Vâng con đến ngay đây" - Tôi vội vã bước xuống bếp
Trong bếp, mẹ tôi vẫn đang tất bật hấp bánh. Ba tôi thì đang ngồi trên bàn đọc báo bằng cái máy tính bảng mà tôi tặng, làm như cuộc nói chuyện vừa rồi của họ chưa hề diễn ra
"Ba, ba đã dùng quen nó chưa ??" - Tôi ngồi xuống bên cạnh, choàng tay khoác vai ông
"Ừm, cũng có chút quen rồi. Mẹ con dạy cả đấy" - Ba tôi xoa đầu tôi mấy cái
"Đây, bánh xong rồi đây. Hai ba con ăn đi" - Mẹ tôi bưng ra một đĩa bánh lớn, đặt lên bàn
"Vâng, con mời bố mẹ ạ" - Vừa dứt câu, tôi đã gắp lấy một cái bánh ăn ngấu nghiến. Trong đầu lại âm thầm tính toán thời gian:
"Kiếp trước ba mẹ phải đóng cửa tiệm bánh bao này vì một tên thanh tra cặn bã khốn nạn nhưng mình chưa từng nghĩ nó có gì liên quan đến chuyện của Lãnh gia"
"Bất quá lẽ ra nó phải xảy ra vào năm sau mới đúng chứ. Nhân quả lại thay đổi rồi"
Tôi vừa ăn bánh bao, vừa nghĩ tối nay sẽ tự bản thân tìm hiểu kĩ càng hơn một chút
...
"Alo em yêu. Tối nay anh có chút việc quan trọng phải giải quyết ở nhà ba mẹ, nên tối nay không về nhà ăn tối cùng em được rồi" - Giọng của Huy Vũ vang lên ở đầu dây bên kia
"Vậy sao ?? Vâng em hiểu rồi" - Lãnh Thiên Băng có chút bất ngờ nhưng cô vẫn nghe theo quyết định của chồng
"Em đừng buồn, anh chỉ ở nhà ba mẹ một ngày hôm nay thôi. Ngày mai anh vẫn sẽ về với em mà" - Huy Vũ như nghe được giọng điệu buồn bã của vợ, trong lòng lập tức gấp gáp
"Anh yên tâm đi, em không sao đâu. Giúp em gửi lời hỏi thăm ba mẹ, nhắn với họ là em chắc chắn sẽ đến thăm họ trong tuần này" - Lãnh Thiên Băng cười tủm tỉm khi nghe thấy Huy Vũ đang quýnh lên trong điện thoại, tâm tình buồn bã của cô cũng vơi đi chút ít
"Được rồi, vậy anh cúp máy đây. Anh chắc chắn sẽ về với em càng sớm càng tốt" - Huy Vũ lớn giọng chắc nịch
"Đúng là chồng tốt của em mà, thôi anh làm gì thì cứ làm đi. Muarr.." - Lãnh Thiên Băng hài lòng với lời khẳng định của chồng, hôn mạnh vào điện thoại rồi cúp máy
Lãnh Thiên Băng ngồi thẫn thờ trên ghế, ánh mắt nhìn chăm chú vào hình nền điện thoại. Đó là bức ảnh hai vợ chồng cô cùng nấu ăn tối qua
Nghĩ đến việc mình đã mong chờ biết bao nhiêu để cùng chồng tận hưởng đêm nay, lòng cô cảm thấy thất vọng cực độ
"Nếu anh ấy đã không thể về nhà thì tối nay mình cũng chẳng cần về làm chi" - Lãnh Thiên Băng thở dài đầy chán nản. Sau đó tập trung tinh thần giải quyết công việc đang dang dở
Cô quyết định đêm nay sẽ ở lại công ty và tăng ca suốt đêm không về nhà
...
Cúp điện thoại với Lãnh Thiên Băng xong, tôi lập tức bắt tay vào chuẩn bị hành động
Đầu tiên, tôi mở ra cửa hàng hệ thống và mua hai vật phẩm
- Khí Ga Gây Mê (80 SC): Có thể sử dụng một cách vô thanh vô tức khiến cho mục tiêu mất đi ý thức trong 15 phút. Giới hạn sử dụng: 10 lần/ngày. Cooldown: 1 ngày
- Chìa Khóa Tổng (50 SC): Giúp chủ nhân dễ dàng mở ra các cánh cửa bị khóa, có hiệu quả với cả cửa từ. Cooldown: 5 phút/lần
Giờ này chắc hẳn ba mẹ tôi đang ở trong phòng ngủ. Tôi rón rén bước tới phòng họ như một kẻ trộm sau đó sử dụng Khí Ga Gây Mê
Tiếng nói chuyện trong phòng bỗng im bặt. Mở cửa phòng ra thì tôi thấy họ đã bất tỉnh nhân sự
"Được rồi. Mình chỉ có 15 phút" - Tôi vừa tự nhủ vừa bắt đầu cẩn thận lục lọi
Bắt đầu từ phòng ngủ trước tiên ... Không tìm thấy gì
Tiếp theo là phòng khách và phòng ăn. Khoảng 5 phút sau, tôi đã tìm thấy một phong thư kì lạ được cất giấu trong túi áo khoác của ba tôi treo trong nhà bếp
Tôi nhanh chóng lấy ra đọc
"..."
"Hừ, rõ ràng mình còn chưa tìm tới lão để tính sổ. Bây giờ chính lão ta lại tự mình dẫn xác đến" - Tôi nhìn chằm chằm vào phong thư, tay siết chặt thành nắm đấm
Trên tay tôi là một tờ giấy kiểm định an toàn vệ sinh thực phẩm ghi rõ là bánh bao của tiệm ba mẹ tôi không đạt chuẩn vệ sinh. Bắt buộc ngừng kinh doanh cho đến khi có kết quả điều tra rõ ràng
Có điều thứ làm tôi phẫn nộ không chỉ là nội dung trên tờ lệnh ngừng kinh doanh này, mà chính là chữ ký quyết định ở hàng cuối cùng
Tôi vẫn nhớ như in chữ ký trong tờ giấy kiểm định an toàn thực phẩm của kiếp trước và cả mặt mũi của tên thanh tra khốn nạn đó nữa
Hắn là một gã lớn tuổi, đeo kính, gương mặt có phần trí thức nhưng đó chỉ là vẻ ngoài che đậy con người thật của hắn. Tên hắn là Nguyễn Thụy Xuân
Lão già không nên nết đó luôn có hành động không đứng đắn với mẹ tôi. Bất quá mẹ tôi cũng là một người đàn bà bãn lĩnh, chưa bao giờ cho hắn sắc mặt tốt. Thậm chí bà ấy còn lên án hành vi của hắn trong các buổi họp của hội phụ nữ
Cho nên, tên khốn đó luôn tìm đủ mọi cách để bắt chẹt chuyện kinh doanh của tiệm bánh bao này
"Ở kiếp trước, trong một lần ba không thể nín nhịn nổi mà thụi một phát vào mặt hắn ta. Kết quả không những cửa tiệm bị đóng cửa mà ông cũng bị một bọn côn đồ đánh cho một trận thừa sống thiếu chết"
Đúng lúc này, tôi nghe thấy có tiếng động trong phòng ngủ của ba mẹ. Là Khí Ga Gây Mê đã hết tác dụng
Tôi vội vàng nhét phong thư vào chỗ cũ, sau đó nhanh chóng trở về phòng
…
Vừa trở về phòng, âm thanh thông báo của Vượng Tài đã vang lên:
"Ting: Phát động nhiệm vụ chính 4/?? "Giải cứu tiệm bánh bao của ba mẹ". Có hai lựa chọn để chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ này"
"1- Cùng ba mẹ chủ nhân nhượng bộ rút lui, thuận theo mọi quyết định của cuộc điều tra. Phần thưởng: 3 điểm thuộc tính ngẫu nhiên, 1 lần triệu hoán thiên phú. Thất bại: Không có"
"2 - Thủ tiêu tên thanh tra y tế bẩn và cả kẻ đã ra lệnh cho hắn. Phần thưởng: 3 triệu USD, 300 SC, 1 lần nâng cấp bất kỳ cho vật phẩm Mercedes AMG G63, 1 lần triệu hoán vật phẩm, 1 lần triệu hoán thiên phú, thông tin chi tiết về các giao dịch phi pháp sắp diễn ra của Phong gia. Thất bại: Tiệm bánh bao ngừng kinh doanh vĩnh viễn, chủ nhân nhận án tù 30 năm"
"!!!"
Tôi lập tức đứng bật dậy từ trên giường. Âm thanh thông báo nhiệm vụ của Vượng Tài khiến tinh thần tôi chấn kinh tột độ
...
Cầu donate nha các đh. Các đh có lòng thì ủng hộ ta qua STK hoặc Paypal này nha ^^~
STK: 19036078342027 - Techcombank - Tong Ho Anh Vu
Paypal: [email protected]
~ Tks các đh rất nhiều ~
"Chắc chắn là Diệp Thần rồi. Ngoài hắn ta ra thì không còn ai khác nữa" - Tôi vừa khẳng định suy nghĩ vừa đánh giá lại một chút cơ thể của mình sau trận đánh vừa rồi
Ngoài một chút bầm tím ngoài da ra thì không có gì đáng kể
"Có lẽ là nhờ có nó rồi, quả nhiên là vật phẩm của hệ thống" - Tôi gật gù trong khi vuốt vuốt vào thứ như giáp lưới trong người tôi
- Áo Giáp Cường Hóa (cấp 1): Phòng Thủ +15%. Tính năng đặc biệt sẽ được mở khóa khi vật phẩm được nâng lên cấp 3
Sau trận chiến vừa nãy, kỳ lạ là trong lòng tôi không hề có một điểm tức giận nào, chẳng phải đây chính là chuyện sớm muộn sẽ xảy ra hay sao ?? Ngay cả một chút hưng phấn cũng chẳng có
Đám đeo mặt nạ quái đản đó có kỹ năng dùng baton rất thuần thục. Liệu bọn chúng là người của Diệp gia hay chỉ là một bên thứ ba ngoài cuộc được Diệp Thần thuê tới để tính sổ tôi ??
"Tên tiểu nhân đó chắc chắn sẽ không dại gì mà chọn người trong gia tộc để giải quyết chuyện ân oán cá nhân cả" - Sau một hồi suy nghĩ, tôi cho rằng thân phận của bọn chúng nghiêng về vế sau hơn
Hơn nữa thằng khốn đó vẫn đang âm thầm bành trướng thế lực trong Diệp Gia, hắn dĩ nhiên sẽ chọn càng điệu thấp càng tốt
Mặc dù tôi vừa rồi cũng xem như là đã thắng, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ hạ thấp cảnh giác của mình
"Tạm thời chưa có bằng chứng để vạch trần mày. Sớm muộn gì tao cũng sẽ trả hết cả vốn lẫn lãi" - Tôi cười lạnh trong lòng
Dẹp bỏ hết mấy ý nghĩ tạp nham ra khỏi đầu, tôi đạp ga tăng tốc thẳng tiến về tiệm bánh bao của ba mẹ
...
Gần 1 tiếng sau tôi đã đến nơi
"Kỳ lạ, hôm nay là ngày thường mà. Sao ba mẹ lại đóng cửa ?? Có chuyện gì sao ??" - Tôi mở cửa bước xuống xe. Nhìn thấy cánh cửa kéo cũ kĩ đang đóng chặt, trong lòng tôi nổi lên một trận lo lắng
"Sầm..sầm..sầm !! Ba mẹ, là con đây" - Tôi đưa tay lên đập cửa
"Két !!"
"Con, con về đấy à ??" - Người mở cửa là mẹ tôi
"Mẹ, con về rồi đây. Ba đâu rồi ạ ??" - Tôi bước vào nhà, cất tiếng hỏi
"Ba con đang ở trên lầu. Con lên trên với ông ấy đi" - Mẹ tôi mỉm cười
Mẹ tôi luôn không giỏi giấu giếm cảm xúc. Tôi chắc chắn rằng bà ấy đang giấu chuyện gì đó khó nói rồi nhưng sẽ không gặng hỏi ngay lúc này
Tôi bước lên lầu thì thấy ba tôi đang ngồi ủ rũ trong phòng, tinh thần trông rất chán nản
"Ba, nhà mình có chuyện gì sao ??" - Tôi không chịu được bầu không khí này, lên tiếng chất vấn
"Không có gì đâu, là mẹ con đấy. Hôm nay bà ấy mua nhầm thịt hỏng làm cửa hàng phải bỏ cả một ngày bán mà thôi" - Ông đứng lên vỗ vỗ vai tôi, quay sang mẹ tôi cười mắng
"À thì ra là vậy. Thôi coi như lâu lâu ba mẹ có dịp được ngày nghĩ đi ạ" - Tôi cười thở phào một tiếng
"Con yêu, đói bụng chưa ?? Để mẹ đi hấp vài cái bánh đặc biệt nhé ??" - Mẹ tôi bước vào phòng, lên tiếng hỏi
"Vâng, con đói rã ruột rồi. À, mẹ cứ làm bánh trước đi nhé, con ra ngoài nghe điện thoại một lát" - Tôi xoa xoa bụng đáp lời mẹ, sau đó bước ra khỏi phòng
...
"Ông à, ông không định nói cho con nó biết sao ??" - Sau khi nghe tiếng kéo cửa rời khỏi nhà của con trai, Liễu Thanh Mai lên tiếng nói nhỏ với chồng, giọng điệu khó xử
"Nó đã có cuộc sống của riêng nó rồi. Tôi với bà đừng làm phiền nó nữa" - Giọng của chồng bà có chút phức tạp
"Ông nói phải. Nh..nhưng mà...không buôn bán làm ăn được nữa thì chúng ta phải sống sao đây ??" - Liễu Thanh Mai thút thít
Hoàng Trung Thành thở dài ôm bà vào lòng, ông biết con trai ông ở rễ nhà họ Lãnh cũng không phải dễ dàng gì
Mang tiếng là sui gia với nhà họ Lãnh nhưng họ cũng tự nhận thức được khoảng cách giữa hai gia đình với nhau. Con trai của họ đã được trèo cao vào gia tộc hào môn rồi, sao hai người họ còn có thể mặt dày chạy đi xin giúp đỡ ??
"Chuyện này nhất định không được để cho thằng Vũ biết. Tôi với bà từ từ nghĩ cách, kiếm đường nói chuyện với nó sau khi mọi chuyện đã qua" - Ông vỗ vỗ vào lưng vợ an ủi
"Ừm tôi nghe ông hết. Tôi cũng thà chịu khổ còn hơn là để con trai chúng ta càng bị xem thường" - Liễu Thanh Mai gật gật đầu trong lòng chồng
"..."
...
"Hưm !!! Thơm quá đi, bánh bao của ba mẹ là thơm ngon nhất mà" - Tôi bước vào nhà hít mạnh một cái
"Con nói chuyện điện thoại gì mà lâu thế ?? Vô rửa tay rồi ăn đi con" - Giọng mẹ tôi vang ra từ trong bếp
"Vâng con đến ngay đây" - Tôi vội vã bước xuống bếp
Trong bếp, mẹ tôi vẫn đang tất bật hấp bánh. Ba tôi thì đang ngồi trên bàn đọc báo bằng cái máy tính bảng mà tôi tặng, làm như cuộc nói chuyện vừa rồi của họ chưa hề diễn ra
"Ba, ba đã dùng quen nó chưa ??" - Tôi ngồi xuống bên cạnh, choàng tay khoác vai ông
"Ừm, cũng có chút quen rồi. Mẹ con dạy cả đấy" - Ba tôi xoa đầu tôi mấy cái
"Đây, bánh xong rồi đây. Hai ba con ăn đi" - Mẹ tôi bưng ra một đĩa bánh lớn, đặt lên bàn
"Vâng, con mời bố mẹ ạ" - Vừa dứt câu, tôi đã gắp lấy một cái bánh ăn ngấu nghiến. Trong đầu lại âm thầm tính toán thời gian:
"Kiếp trước ba mẹ phải đóng cửa tiệm bánh bao này vì một tên thanh tra cặn bã khốn nạn nhưng mình chưa từng nghĩ nó có gì liên quan đến chuyện của Lãnh gia"
"Bất quá lẽ ra nó phải xảy ra vào năm sau mới đúng chứ. Nhân quả lại thay đổi rồi"
Tôi vừa ăn bánh bao, vừa nghĩ tối nay sẽ tự bản thân tìm hiểu kĩ càng hơn một chút
...
"Alo em yêu. Tối nay anh có chút việc quan trọng phải giải quyết ở nhà ba mẹ, nên tối nay không về nhà ăn tối cùng em được rồi" - Giọng của Huy Vũ vang lên ở đầu dây bên kia
"Vậy sao ?? Vâng em hiểu rồi" - Lãnh Thiên Băng có chút bất ngờ nhưng cô vẫn nghe theo quyết định của chồng
"Em đừng buồn, anh chỉ ở nhà ba mẹ một ngày hôm nay thôi. Ngày mai anh vẫn sẽ về với em mà" - Huy Vũ như nghe được giọng điệu buồn bã của vợ, trong lòng lập tức gấp gáp
"Anh yên tâm đi, em không sao đâu. Giúp em gửi lời hỏi thăm ba mẹ, nhắn với họ là em chắc chắn sẽ đến thăm họ trong tuần này" - Lãnh Thiên Băng cười tủm tỉm khi nghe thấy Huy Vũ đang quýnh lên trong điện thoại, tâm tình buồn bã của cô cũng vơi đi chút ít
"Được rồi, vậy anh cúp máy đây. Anh chắc chắn sẽ về với em càng sớm càng tốt" - Huy Vũ lớn giọng chắc nịch
"Đúng là chồng tốt của em mà, thôi anh làm gì thì cứ làm đi. Muarr.." - Lãnh Thiên Băng hài lòng với lời khẳng định của chồng, hôn mạnh vào điện thoại rồi cúp máy
Lãnh Thiên Băng ngồi thẫn thờ trên ghế, ánh mắt nhìn chăm chú vào hình nền điện thoại. Đó là bức ảnh hai vợ chồng cô cùng nấu ăn tối qua
Nghĩ đến việc mình đã mong chờ biết bao nhiêu để cùng chồng tận hưởng đêm nay, lòng cô cảm thấy thất vọng cực độ
"Nếu anh ấy đã không thể về nhà thì tối nay mình cũng chẳng cần về làm chi" - Lãnh Thiên Băng thở dài đầy chán nản. Sau đó tập trung tinh thần giải quyết công việc đang dang dở
Cô quyết định đêm nay sẽ ở lại công ty và tăng ca suốt đêm không về nhà
...
Cúp điện thoại với Lãnh Thiên Băng xong, tôi lập tức bắt tay vào chuẩn bị hành động
Đầu tiên, tôi mở ra cửa hàng hệ thống và mua hai vật phẩm
- Khí Ga Gây Mê (80 SC): Có thể sử dụng một cách vô thanh vô tức khiến cho mục tiêu mất đi ý thức trong 15 phút. Giới hạn sử dụng: 10 lần/ngày. Cooldown: 1 ngày
- Chìa Khóa Tổng (50 SC): Giúp chủ nhân dễ dàng mở ra các cánh cửa bị khóa, có hiệu quả với cả cửa từ. Cooldown: 5 phút/lần
Giờ này chắc hẳn ba mẹ tôi đang ở trong phòng ngủ. Tôi rón rén bước tới phòng họ như một kẻ trộm sau đó sử dụng Khí Ga Gây Mê
Tiếng nói chuyện trong phòng bỗng im bặt. Mở cửa phòng ra thì tôi thấy họ đã bất tỉnh nhân sự
"Được rồi. Mình chỉ có 15 phút" - Tôi vừa tự nhủ vừa bắt đầu cẩn thận lục lọi
Bắt đầu từ phòng ngủ trước tiên ... Không tìm thấy gì
Tiếp theo là phòng khách và phòng ăn. Khoảng 5 phút sau, tôi đã tìm thấy một phong thư kì lạ được cất giấu trong túi áo khoác của ba tôi treo trong nhà bếp
Tôi nhanh chóng lấy ra đọc
"..."
"Hừ, rõ ràng mình còn chưa tìm tới lão để tính sổ. Bây giờ chính lão ta lại tự mình dẫn xác đến" - Tôi nhìn chằm chằm vào phong thư, tay siết chặt thành nắm đấm
Trên tay tôi là một tờ giấy kiểm định an toàn vệ sinh thực phẩm ghi rõ là bánh bao của tiệm ba mẹ tôi không đạt chuẩn vệ sinh. Bắt buộc ngừng kinh doanh cho đến khi có kết quả điều tra rõ ràng
Có điều thứ làm tôi phẫn nộ không chỉ là nội dung trên tờ lệnh ngừng kinh doanh này, mà chính là chữ ký quyết định ở hàng cuối cùng
Tôi vẫn nhớ như in chữ ký trong tờ giấy kiểm định an toàn thực phẩm của kiếp trước và cả mặt mũi của tên thanh tra khốn nạn đó nữa
Hắn là một gã lớn tuổi, đeo kính, gương mặt có phần trí thức nhưng đó chỉ là vẻ ngoài che đậy con người thật của hắn. Tên hắn là Nguyễn Thụy Xuân
Lão già không nên nết đó luôn có hành động không đứng đắn với mẹ tôi. Bất quá mẹ tôi cũng là một người đàn bà bãn lĩnh, chưa bao giờ cho hắn sắc mặt tốt. Thậm chí bà ấy còn lên án hành vi của hắn trong các buổi họp của hội phụ nữ
Cho nên, tên khốn đó luôn tìm đủ mọi cách để bắt chẹt chuyện kinh doanh của tiệm bánh bao này
"Ở kiếp trước, trong một lần ba không thể nín nhịn nổi mà thụi một phát vào mặt hắn ta. Kết quả không những cửa tiệm bị đóng cửa mà ông cũng bị một bọn côn đồ đánh cho một trận thừa sống thiếu chết"
Đúng lúc này, tôi nghe thấy có tiếng động trong phòng ngủ của ba mẹ. Là Khí Ga Gây Mê đã hết tác dụng
Tôi vội vàng nhét phong thư vào chỗ cũ, sau đó nhanh chóng trở về phòng
…
Vừa trở về phòng, âm thanh thông báo của Vượng Tài đã vang lên:
"Ting: Phát động nhiệm vụ chính 4/?? "Giải cứu tiệm bánh bao của ba mẹ". Có hai lựa chọn để chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ này"
"1- Cùng ba mẹ chủ nhân nhượng bộ rút lui, thuận theo mọi quyết định của cuộc điều tra. Phần thưởng: 3 điểm thuộc tính ngẫu nhiên, 1 lần triệu hoán thiên phú. Thất bại: Không có"
"2 - Thủ tiêu tên thanh tra y tế bẩn và cả kẻ đã ra lệnh cho hắn. Phần thưởng: 3 triệu USD, 300 SC, 1 lần nâng cấp bất kỳ cho vật phẩm Mercedes AMG G63, 1 lần triệu hoán vật phẩm, 1 lần triệu hoán thiên phú, thông tin chi tiết về các giao dịch phi pháp sắp diễn ra của Phong gia. Thất bại: Tiệm bánh bao ngừng kinh doanh vĩnh viễn, chủ nhân nhận án tù 30 năm"
"!!!"
Tôi lập tức đứng bật dậy từ trên giường. Âm thanh thông báo nhiệm vụ của Vượng Tài khiến tinh thần tôi chấn kinh tột độ
...
Cầu donate nha các đh. Các đh có lòng thì ủng hộ ta qua STK hoặc Paypal này nha ^^~
STK: 19036078342027 - Techcombank - Tong Ho Anh Vu
Paypal: [email protected]
~ Tks các đh rất nhiều ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.