Báo Thù Là Món Ăn Ngon Nhất Khi Để Nguội

Chương 16: Học Làm Người

Ludens Vu

14/11/2024

"Trà đến rồi đây, mời cậu dùng" - Chú Bạch đặt 1 khay trà cùng một đĩa bánh đậu xanh xuống bàn mời tôi

"Dạ vâng, chú uống nước ạ" - Tôi cầm bình trà lên rót cho ly chú ấy trước xong đến ly của tôi

Ông Bạch đánh giá gương mặt rồi đến tư thế cùng thái độ của Huy Vũ, trong mắt hiện lên vẻ hài lòng. Ông có thể chắc chắn rằng đây là một chàng trai tốt, ông lên tiếng hỏi:

"Vậy cậu đây tên là ??"

"À lỗi của cháu, cháu là Hoàng Huy Vũ. Chú cứ gọi cháu một tiếng Vũ là được rồi ạ" - Tôi mỉm cười trả lời chú Bạch

"Ừm được rồi, cậu cũng cứ gọi tôi là chú Bạch đi. Vậy thì cậu Vũ đây là gì của cái Ngọc nhà tôi thế ?? Hai đứa quen biết nhau lâu chưa ??" - Ông Bạch lên tiếng chất vấn, thái độ cực kỳ trịnh trọng

Tôi biết chú Bạch đã hiểu lầm rồi nên lập tức trả lời nghiêm túc:

"Dạ thưa chú, chú hiểu lầm rồi. Thanh Ngọc là thư ký của vợ cháu và hai người họ thân nhau như chị em vậy. Hôm nay cháu đến công ty để tìm vợ mình nên đã tình cờ gặp được Thanh Ngọc. Ba người bọn cháu đã cùng nhau ăn trưa với nhau và cháu cảm thấy Thanh Ngọc là một cô gái vô cùng hiền lành và thiện lương, cháu thực sự rất biết ơn cô ấy vì đã luôn ở bên cạnh vợ cháu đấy ạ"

Ông Bạch nghe những lời giải thích vô cùng chân thành của Huy Vũ thì nét cười trên gương mặt ngày càng đậm, xem ra cháu gái ông làm việc ở công ty đó rất tốt

"Hầy xin cậu thứ lỗi cho, tôi cũng già rồi. Tôi chăm sóc cái Ngọc ngay từ khi cha mẹ con bé qua đời lúc nó còn rất nhỏ. Tôi luôn xem nó như con gái ruột nên rất để ý những chuyện quan trọng của đời nó" - Ông Bạch thở dài nhìn Huy Vũ vô cùng áy náy

"Còn có chuyện như vậy sao ?? Chẳng trách cô ấy lại mạnh mẽ như vậy" - Tôi buột miệng sau khi hồi tưởng lại những gì chú Bạch kể về Phạm Thanh Ngọc ở kiếp trước và cộng với kiếp này

Tôi lại rót đầy ly trà của cả hai chúng tôi sau đó nâng ly trà lên:

"Chuyện này thực sự không có gì đâu ạ. Phận làm cha dĩ nhiên phải luôn lo lắng cho con cái mình rồi, cháu xin đảm bảo với chú Thanh Ngọc làm việc ở công ty rất chu toàn và luôn đạt kết quả tốt. Xin chú cứ an tâm"

Khóe mắt ông Bạch hơi ửng đỏ, càng nhìn Huy Vũ càng hài lòng. Ông chưa từng gặp chàng trai nào lịch sự và lễ phép thế này. Lòng ông cảm thấy tiếc nuối vì chàng trai này là người đã có gia đình

"Cậu nói vậy thì tôi rất yên tâm rồi, nào chúng ta uống nước. Phải rồi, cậu xem qua tay nghề của tôi một chút đi" - Ông Bạch lấy ra vài mẫu quần áo khoe với Huy Vũ

Tôi cảm thấy cuộc nói chuyện vừa rồi đã đủ để mở lòng chú Bạch một chút, tôi làm bộ hỏi bâng quơ:

"Cháu thấy hình như chú có chuyện gì đó buồn phiền, có chuyện gì sao ạ ??"

Ông Bạch nghe vậy thì thở dài, đang định trả lời thì ngoài cửa vang lên tiếng cười lớn:

“Khặc khặc lão già, ông định tránh né tới bao giờ hả ?? Thanh Ngọc đã tan làm chưa ??"

Tôi quay mặt lại nhìn ra ngoài cửa, bên ngoài có một thằng béo mặt đầy nọng đang mở miệng quát mắng chú Bạch. Sau lưng hắn còn có 5 tên xăm trổ nhìn qua đã biết không phải hạng người hiền lành

"Cút, chúng mày cút hết. Tin tao gọi công an tới giải quyết không ??" - Chú Bạch quát lớn

"Khà khà thôi mà, trước sau gì tôi cũng phải gọi ông một tiếng bố vợ. Đúng không tụi bây ??" - Tên béo cười khoái trá quay qua hỏi đám đàn em. Bọn chúng lập tức lớn tiếng phụ họa

Tên béo ra lệnh 5 tên đàn em đứng ở ngoài đợi, hắn bước vào cửa hàng và nhìn thấy tôi:

"Thằng mặt trắng nào đây ?? Mày cũng đến giành vợ với tao à ??"

Nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai và ngoại hình phong độ của Huy Vũ, tên béo cảm thấy 10 phần chán ghét. Hắn chưa bao giờ cảm thấy tự ti với ngoại hình bản thân nhưng hắn luôn luôn chúa ghét những tên đẹp mã thế này

"Mày không cần biết tao ở đây để làm gì, biến đi. Tụi mày làm bình trà của bọn tao mất ngon rồi" - Tôi cười nhạt lên tiếng, đứng lên hai tay khoanh trước ngực

"Khặc khặc ... tụi bây nghe nó nói gì không ?? Toẹt" - Cả đám bọn chúng cười phá lên. Tên béo còn phun 1 bãi nước bọt lên súc vải bên cạnh sau đó nghênh mặt lên:

"Tao cho mày hai lựa chọn: 1 là đưa cho tao cái đồng hồ của mày rồi bấm nút xéo, còn 2 là .. "

"BINH !!!"

Bất quá hắn chưa kịp gáy xong, một cú đấm như trời giáng đã "tiếp xúc thân mật" thẳng vào mặt hắn khiến hắn lảo đảo lùi lại mấy bước. Hai mắt hắn nổi đom đóm, máu mũi phun ra lênh láng

"M-MÀY DÁM ??" - Tên béo gầm lên muốn lao vào nhưng tôi đã lao đến tung thêm một cước



"Muốn xử tao ?? Thích thì biến ra ngoài chơi" - Tôi cười khẩy sau khi đá bay hắn ra khỏi cửa tiệm

"Đại ca !!!" - 5 tên loi choi kia lập tức lao đến đỡ hắn

"Đại ca con cu tụi bây, LÀM THỊT NÓ !!" - Hắn gầm lên như dã thú

Lập tức 5 tên kia cầm gậy gộc và ghế lao đến. Đối với bọn tạp nham bá dơ này tôi cũng lười xài Dao Găm Mãng Xà

Ba phút sau cả đám 5 tên nằm la liệt dưới đất không ngừng than khóc, kêu cha gọi mẹ

Tôi nhìn tên béo đang đứng chết trân kia môi nở nụ cười lạnh:

"Vừa nãy mày nói cái gì ấy nhỉ ?? Mày thích đồng hồ của tao lắm đúng không ??"

"M-mày là ai ??" - Giọng của tên béo run rẩy, mấy ngấn mỡ trên người cũng rung lắc theo trông rất buồn cười

"CHÁT"

Tôi tát hắn một cái, lặp lại lời nói:

"Tao hỏi mày thích đồng hồ của tao lắm phải không ??"

"K-k..không có" - Tên mập hoảng sợ trả lời. Lần này hắn đá phải tấm sắt rồi

"Trả tiền súc vải này rồi xéo hết đi. Chú ơi, có khách mua đồ này, tính tiền đi ạ" - Tôi ném súc vải mà ban nãy hắn phun nước bọt vào xuống đất, quay sang cười nói với chú Bạch

Ông Bạch nãy giờ đứng như trời trồng im thin thít, đột nhiên bị gọi thì lập tức chạy tới, vội vã lên tiếng:

"Không cần, không cần. Tôi chỉ muốn họ đừng đến quấy rối việc kinh doanh của cửa tiệm và đừng làm phiền cái Ngọc nhà tôi nữa là được rồi"

"Vâng, chú nói có lý. Mày nghe chú ấy nói gì rồi chứ ?? Súc vải này coi như chú Bạch tặng cho tụi mày. LĂN !!" - Tôi quát lớn

Tên béo và bọn đàn em như được đặt xá, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy đi, không quên cầm theo súc vải được "tặng"

Ông Bạch thở phào nhẹ nhõm quay sang nhìn Huy Vũ vô cùng cảm kích:

"Cảm ơn cậu. Đám du côn đó đã làm phiền cả nhà tôi suốt cả tháng nay rồi, tôi có trình báo công an nhưng do chúng chưa phạm tội gì lớn nên chỉ bị phạt cảnh cáo mà thôi"

"Không có gì đâu ạ, sau này cần gì xin chú cứ gọi cho cháu" - Tôi mỉm cười rồi viết số điện thoại của tôi vào một tờ giấy, sau đó tạm biệt chú Bạch:

"Thôi trời cũng sắp tối rồi, cháu xin phép về trước"

"Sao gấp vậy ?? Cậu ở lại ăn bữa tối với chúng tôi đi đã rồi hãy về" - Ông Bạch vội vã mời Huy Vũ ở lại ăn cơm, ông thực sự rất có hảo cảm với chàng trai này

"Dạ để dịp khác đi ạ, cháu đã hứa với vợ cháu rằng tối nay chúng cháu sẽ ăn tối cùng nhau. Thôi cháu về đây" - Tôi lịch sự từ chối

Ông Bạch tiễn Huy Vũ ra đến cửa sau đó nhìn theo bóng lưng của anh đang rời đi, cảm thán trong lòng:

"Chàng trai tốt thế này thời buổi bây giờ thật hiếm có. Nghe qua giọng nói cũng biết cậu ta yêu vợ mình rất nhiều, không biết vợ cậu ta cũng là cấp trên của cái Ngọc là người như thế nào"

...

"Thằng chó đẻ !!!" - Trong một căn nhà xập xệ, tên béo quăng chai rượu xuống đất gầm lên

Bản thân hắn chưa từng chịu nhục nhã thế này. Hắn quay sang 5 tên đàn em mắng nhiếc:

"Lũ vô dụng tụi bây nuôi chỉ tổ tốn cơm, có một thằng nhãi ranh thôi cũng không đánh lại được. Sao không đi chết hết đi"

Đám đàn em đứng cúi đầu bên cạnh không dám lên tiếng. Lúc nãy cả đám bị đánh rất mạnh tay, tuy cả người còn đau nhức nhưng không tên nào dám lên tiếng



"Má nó càng nghĩ càng tức. Thằng chó nào mang thêm rượu lên đây coiii !!!" - Tên béo lật ngã cái bàn, dĩ nhiên hắn không thể nuốt trôi được cục tức này

Hắn điên cuồng nốc rượu, muốn dùng rượu để lắng xuống phần nào nỗi nhục nhưng càng uống thì lại càng tức. Nhìn vào súc vải mới được "tặng", đột nhiên hắn nghĩ tới gì đó, miệng nở nụ cười hung ác:

"Mày và mày, đi bắt con đĩ đó về đây cho tao. Nếu nó dám không nghe lời thì tưới xăng đốt trụi cái tiệm chó đẻ đó"

Đã không giải quyết được thằng khốn mặt trắng kia vậy thì xử lão già và đứa cháu gái của lão. Hắn chắc chắn làm vậy sẽ nguôi được phần nào cơn giận

"Vâng" - Hai tên đàn em nhận lệnh

"Khặc khặc khặc, tao sẽ hiếp con đĩ đó trước mặt lão già của nó. Này thì dám chơi sau đầu tao" - Hắn cười lớn, trong đầu tưởng tượng viễn cảnh "tươi đẹp"

"Rầm .. hự !!" - Đột nhiên có thứ gì đó bay vào phòng, hắn nhìn kĩ thì phát hiện chính là một trong hai tên đàn em vừa rời đi

Ở cửa ra vào xuất hiện một thân ảnh mà hắn không thể nào ngờ được

"Mày, sao mày lại ở đây ?? Làm sao mày biết nơi ở của tao ??" - Tên béo sợ hãi thét lên

Tôi không rảnh nói nhảm với hắn, mắt tôi dán lên trên đỉnh đầu của tên béo. Trên đó đang lơ lửng 1 cái mũi tên màu đỏ:

- Angten (vật phẩm vĩnh viễn): Có thể khóa mục tiêu, vị trí của mục tiêu hoàn toàn bị khóa trong tầm mắt của chủ nhân. Giới hạn dùng: Chỉ có thể khóa một mục tiêu duy nhất đến khi vật phẩm được thu hồi

"Kế hoạch của mày rất hay đấy nhưng bất quá vào bệnh viện nằm vài tháng đi để mà học làm người" - Tôi cười lạnh, từ từ tiến đến gần hắn

"M..mà..mày muốn làm gì, tụi bây đâu ??" - Mặc cho tên béo kêu gào, không có ai xuất hiện để cứu hắn

Tiếng gào thét như heo bị chọc tiết vang lên trong căn nhà xập xệ kéo dài tận 10 phút sau mới ngừng lại

...

"Thưa bác cháu mới về. Hôm nay chúng ta ăn tối với gì thế ạ ??" - Thanh Ngọc đặt chiếc cặp lên bàn, vừa lên tiếng chào hỏi

"Bác đã đặt rất nhiều món ngon ở ngoài về rồi, cháu đi tắm trước đi rồi ra đây bác cháu ta cùng ăn tối" - Ông Bạch trả lời, mắt ông nhìn cháu gái đầy vẻ cưng chiều

"Hôm nay nhà có chuyện vui sao ạ ?? Kể cho cháu nghe với" - Thanh Ngọc bộ dạng 10 phần hóng hớt, kéo kéo tay ông Bạch

"Con bé này đáo để nhỉ ?? Đây ngồi xuống để bác kể cho" - Ông Bạch cười ha hả, sau đó bắt đầu kể chi tiết chuyện lúc chiều

"Wow còn có chuyện tốt như vậy ạ ?? Hừ, đáng đời bọn chúng. Ngày mai cháu sẽ gặp vợ chồng họ để cảm ơn đàng hoàng" - Đôi mắt Thanh Ngọc lấp lánh ánh sao, trong lòng thầm thán phục:

"Không hổ là người đàn ông mà Băng tỷ nhìn trúng mà, thật ghen tị với mắt nhìn người của chị ấy"

"Được rồi cô nhõi, hóng hớt đủ chưa ?? Đi tắm dùm cái, ông già này đói rã ruột rồi" - Ông Bạch cười xoa xoa đầu Thanh Ngọc

"Vânggg, biết rồi ạ" - Thanh Ngọc lè lưỡi làm mặt quỷ, lập tức chạy về phòng

...

"Ting: Nhiệm vụ chính 2/?? đã hoàn thành, chúc mừng chủ nhân đã hoàn thành nhiệm vụ. Phần thưởng đã được phát vào kho trữ vật" - Âm thanh thông báo của Vượng Tài vang lên

Ở bên ngoài góc khuất của cửa tiệm, sau khi nghe cuộc trò chuyện của họ. Huy Vũ lúc này mới nở nụ cười yên tâm sau đó lặng lẽ cất bước rời đi



Cầu donate nha các đh. Các đh có lòng thì ủng hộ ta qua STK hoặc Paypal này nha ^^~

STK: 19036078342027 - Techcombank - Tong Ho Anh Vu

Paypal: [email protected]

~ Tks các đh rất nhiều ~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Báo Thù Là Món Ăn Ngon Nhất Khi Để Nguội

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook