Chương 77: Trong nóng ngoài lạnh
Chước Nguyệt
27/05/2024
"Thật ạ?"
"Ừ, một lát nữa chị và em sẽ đến gặp Enda để bàn bạc kỹ càng hơn."
"Vâng ạ, em cảm ơn chị rất nhiều."
Vừa sáng sớm, nghe được câu trả lời từ Lâm Oanh khiến cho Hạ Băng lập tức tỉnh cả ngủ. Không ngờ Enda lại đồng ý quay trở lại với bộ phim này, còn chấp nhận cho cô vai nữ chính.
Ngày cuối tuần tuyệt vời như thế thì còn gì bằng. Cô lập tức đánh thức Sở Hàn để báo tin vui, còn không quên tặng anh một cái hồn đầu tiền của ngày.
"Vậy thì tốt rồi, chúc mừng bảo bối."
Hạ Băng cười hì hì, sau đó vệ sinh cá nhân rồi làm bữa sáng cho cả hai. Vì một lát nữa cô phải đến gặp Enda nên có lẽ Sở Hàn phải ở nhà một mình trong vài giờ tiếp theo rồi.
Bữa sáng kết thúc, anh lập tức khoác bộ áo vest đen lên tiếng: "Anh có việc đi trước, chiều xong việc anh sẽ về sớm. Tạm biệt bảo bối."
Dứt lời, anh cúi xuống hôn trán cô gái rồi rời đi, không kịp để Hạ Băng trả lời. Dáng vẻ vội vã đó thật sự rất đáng nghi, giống như anh đang giấu giếm cô chuyện gì.
Thôi kệ đi, Sở Hàn không phải là người như thế, chắc chắn anh ấy có việc thật!
Hạ Băng tranh thủ dọn dẹp rồi đến chỗ của Lâm Oanh. Địa điểm Enda cho trước là ở một trường quay nằm ngoại ô phía Tây thành phố Thanh Giang.
Vừa mở cửa, bước chân của cả hai người khựng lại. Đặc biệt, ánh mắt của Hạ Băng dán chặt vào người đàn ông mặc bộ vest quen thuộc lúc sáng.
Không phải anh ấy bảo bận công việc ư, tại sao bây giờ lại ở đây?
Không chỉ Sở Hàn, xung quanh còn có khá nhiều người khác. Có vẻ như tất cả đều là diễn viên trẻ giống như Hạ Băng, bởi Lâm Oanh không nhận ra ai cả.
"Cả nữ chính cũng đã đến, chúng ta bắt đầu làm quen với nhau được chứ?"
Enda vui vẻ lên tiếng. Một chàng trai trông trạc tuổi Hạ Băng tiến lại, thân thiên giơ tay: "Xin chào, tôi là Mộ Bắc, rất vui được làm quen."
Hạ Băng thu lại ánh mắt, mỉm cười bắt tay với anh ta. Ngay khoảnh khắc cô chạm tay với Mộ Bắc, cô cảm nhận được sự khó chịu từ vị bạn trai quyền lực kia. Cô lập tức rút tay về, giới thiệu bản thân tương tự.
Tiếp sau đó, cô cùng những diễn viên khác chào hỏi nhau cực kỳ thân thiết. Tư Minh ở bên cạnh nhìn thấy cảnh đó, cả người không nhịn được mà run lên. Bà chủ ơi bà chủ, ở đây sắp có án mạng xảy ra rồi..
Nhìn thấy Sở Hàn một mình một góc, trong lòng Hạ Băng bống cảm thấy có chút đáng yêu. Nhìn xem, em là bạn gái của anh còn cảm thấy sợ nữa huống hồ là những người khác.
Cô định tiến lên chào hỏi thì An An kéo tay cô lại, nhỏ giọng: "Em có biết đây là ai không, anh ta là chủ tịch của tập đoàn Sở đấy. Lúc nãy cũng có một hai người đến chào hỏi, nhưng còn chưa kịp mở lời thì người trợ lý bên cạnh đã đuổi đi rồi. Nói xem, có phải tập đoàn nhàn rỗi quá nên chuyển sang đóng phim không?"
"..." An An nói câu đó thì cô mới để ý. Bình thường anh đi làm đã áp lực, bây giờ đột nhiên tham gia đóng phim thì chẳng phải sẽ mệt mỏi hơn gấp đôi sao, huống hồ cái này còn chẳng có thời gian cố định.
"Không sao, dù sao em cũng là nhân viên của Viperlin, có lẽ người ta sẽ không làm khó đâu."
Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng cô lúc này nóng như lửa đốt. Hu hu lúc trước cô nghe Peter kể rằng Sở Hàn là một người cực kỳ khó chịu, đến chính bản thân anh ta là em họ còn sợ huống hồ là nhân viên....
Tư Minh nhìn thấy bà chủ bước lại, lòng mừng rỡ như điên. Cuối cùng cũng có người hạ hoa được vị thần này rồi, chứ không chắc anh tổn thọ mười năm mất.
Ánh mắt hai người chạm nhau, quả nhiên Sở Hàn chẳng thèm nhìn lấy Hạ Băng. Cô cố gắng duy trì nụ cười, lên tiếng: "Xin chào Tổng Giám Đốc, tôi là Hạ Băng, diễn viên của Viperlin."
Bầu không khí im lặng đến đáng sợ. Không chỉ Enda, những diễn viên khác hồi hộp trước tình huống này.
Ba giây trôi qua, cuối cùng anh cũng quay sang nhìn bạn gái mình. Dù ánh mắt không còn khó chịu như lúc nãy nhưng giọng nói xa cách đến đáng sợ: "Ừ."
"..." Đột nhiên Hạ Băng cảm thấy may mắn khi anh chịu mở miệng, còn hơn lơ cô giống như những người khác. Cô nhích người sang một chút để mọi người chỉ thấy bóng lưng mình, nhân lúc đó bèn bĩu môi, gương mặt mếu lại chẳng khác gì một em bé vừa bị bắt nạt, sau đó chạy vèo về Lâm Oanh.
".." Lần này đến lượt Sở Hàn căng cứng cả người, ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng nhịp tim đập loạn một chút. Đáng yêu quá đi mất!
Đâu chỉ Hạ Băng, anh cũng cảm thấy khó chịu khi phải giả vờ như thế lắm chứ. Nhìn bạn gái được mấy thằng nhóc vây quanh, cơn ghen trong anh bùng phát cực kỳ dữ dội. Có lẽ chút lí trí cuối cùng vẫn giữ cho anh cái đầu lạnh để không làm chuyện gì dại dột.
Cảm nhận sự hòa dịu từ ông chủ, Tư Minh xuýt chút nữa là bật khóc. Bà chủ muôn năm, bà chủ vạn tuế, rất xin lỗi vì trước đây đã nói xấu bà chủ.
"Ừ, một lát nữa chị và em sẽ đến gặp Enda để bàn bạc kỹ càng hơn."
"Vâng ạ, em cảm ơn chị rất nhiều."
Vừa sáng sớm, nghe được câu trả lời từ Lâm Oanh khiến cho Hạ Băng lập tức tỉnh cả ngủ. Không ngờ Enda lại đồng ý quay trở lại với bộ phim này, còn chấp nhận cho cô vai nữ chính.
Ngày cuối tuần tuyệt vời như thế thì còn gì bằng. Cô lập tức đánh thức Sở Hàn để báo tin vui, còn không quên tặng anh một cái hồn đầu tiền của ngày.
"Vậy thì tốt rồi, chúc mừng bảo bối."
Hạ Băng cười hì hì, sau đó vệ sinh cá nhân rồi làm bữa sáng cho cả hai. Vì một lát nữa cô phải đến gặp Enda nên có lẽ Sở Hàn phải ở nhà một mình trong vài giờ tiếp theo rồi.
Bữa sáng kết thúc, anh lập tức khoác bộ áo vest đen lên tiếng: "Anh có việc đi trước, chiều xong việc anh sẽ về sớm. Tạm biệt bảo bối."
Dứt lời, anh cúi xuống hôn trán cô gái rồi rời đi, không kịp để Hạ Băng trả lời. Dáng vẻ vội vã đó thật sự rất đáng nghi, giống như anh đang giấu giếm cô chuyện gì.
Thôi kệ đi, Sở Hàn không phải là người như thế, chắc chắn anh ấy có việc thật!
Hạ Băng tranh thủ dọn dẹp rồi đến chỗ của Lâm Oanh. Địa điểm Enda cho trước là ở một trường quay nằm ngoại ô phía Tây thành phố Thanh Giang.
Vừa mở cửa, bước chân của cả hai người khựng lại. Đặc biệt, ánh mắt của Hạ Băng dán chặt vào người đàn ông mặc bộ vest quen thuộc lúc sáng.
Không phải anh ấy bảo bận công việc ư, tại sao bây giờ lại ở đây?
Không chỉ Sở Hàn, xung quanh còn có khá nhiều người khác. Có vẻ như tất cả đều là diễn viên trẻ giống như Hạ Băng, bởi Lâm Oanh không nhận ra ai cả.
"Cả nữ chính cũng đã đến, chúng ta bắt đầu làm quen với nhau được chứ?"
Enda vui vẻ lên tiếng. Một chàng trai trông trạc tuổi Hạ Băng tiến lại, thân thiên giơ tay: "Xin chào, tôi là Mộ Bắc, rất vui được làm quen."
Hạ Băng thu lại ánh mắt, mỉm cười bắt tay với anh ta. Ngay khoảnh khắc cô chạm tay với Mộ Bắc, cô cảm nhận được sự khó chịu từ vị bạn trai quyền lực kia. Cô lập tức rút tay về, giới thiệu bản thân tương tự.
Tiếp sau đó, cô cùng những diễn viên khác chào hỏi nhau cực kỳ thân thiết. Tư Minh ở bên cạnh nhìn thấy cảnh đó, cả người không nhịn được mà run lên. Bà chủ ơi bà chủ, ở đây sắp có án mạng xảy ra rồi..
Nhìn thấy Sở Hàn một mình một góc, trong lòng Hạ Băng bống cảm thấy có chút đáng yêu. Nhìn xem, em là bạn gái của anh còn cảm thấy sợ nữa huống hồ là những người khác.
Cô định tiến lên chào hỏi thì An An kéo tay cô lại, nhỏ giọng: "Em có biết đây là ai không, anh ta là chủ tịch của tập đoàn Sở đấy. Lúc nãy cũng có một hai người đến chào hỏi, nhưng còn chưa kịp mở lời thì người trợ lý bên cạnh đã đuổi đi rồi. Nói xem, có phải tập đoàn nhàn rỗi quá nên chuyển sang đóng phim không?"
"..." An An nói câu đó thì cô mới để ý. Bình thường anh đi làm đã áp lực, bây giờ đột nhiên tham gia đóng phim thì chẳng phải sẽ mệt mỏi hơn gấp đôi sao, huống hồ cái này còn chẳng có thời gian cố định.
"Không sao, dù sao em cũng là nhân viên của Viperlin, có lẽ người ta sẽ không làm khó đâu."
Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng cô lúc này nóng như lửa đốt. Hu hu lúc trước cô nghe Peter kể rằng Sở Hàn là một người cực kỳ khó chịu, đến chính bản thân anh ta là em họ còn sợ huống hồ là nhân viên....
Tư Minh nhìn thấy bà chủ bước lại, lòng mừng rỡ như điên. Cuối cùng cũng có người hạ hoa được vị thần này rồi, chứ không chắc anh tổn thọ mười năm mất.
Ánh mắt hai người chạm nhau, quả nhiên Sở Hàn chẳng thèm nhìn lấy Hạ Băng. Cô cố gắng duy trì nụ cười, lên tiếng: "Xin chào Tổng Giám Đốc, tôi là Hạ Băng, diễn viên của Viperlin."
Bầu không khí im lặng đến đáng sợ. Không chỉ Enda, những diễn viên khác hồi hộp trước tình huống này.
Ba giây trôi qua, cuối cùng anh cũng quay sang nhìn bạn gái mình. Dù ánh mắt không còn khó chịu như lúc nãy nhưng giọng nói xa cách đến đáng sợ: "Ừ."
"..." Đột nhiên Hạ Băng cảm thấy may mắn khi anh chịu mở miệng, còn hơn lơ cô giống như những người khác. Cô nhích người sang một chút để mọi người chỉ thấy bóng lưng mình, nhân lúc đó bèn bĩu môi, gương mặt mếu lại chẳng khác gì một em bé vừa bị bắt nạt, sau đó chạy vèo về Lâm Oanh.
".." Lần này đến lượt Sở Hàn căng cứng cả người, ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng nhịp tim đập loạn một chút. Đáng yêu quá đi mất!
Đâu chỉ Hạ Băng, anh cũng cảm thấy khó chịu khi phải giả vờ như thế lắm chứ. Nhìn bạn gái được mấy thằng nhóc vây quanh, cơn ghen trong anh bùng phát cực kỳ dữ dội. Có lẽ chút lí trí cuối cùng vẫn giữ cho anh cái đầu lạnh để không làm chuyện gì dại dột.
Cảm nhận sự hòa dịu từ ông chủ, Tư Minh xuýt chút nữa là bật khóc. Bà chủ muôn năm, bà chủ vạn tuế, rất xin lỗi vì trước đây đã nói xấu bà chủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.