Chương 698: Bạch Thu Tuyết thức tỉnh
Yêu Dạ
17/07/2021
Nơi đây cách địa điểm đám người Duẫn Thanh Ti chiến đấu quá gần, Lục Ly thay đổi phương hướng, bay về phía tây bắc hồi lâu, sau đó lựa chọn tiềm ẩn bên trong một dãy núi to lớn.
Bên trong dãy núi này có rất nhiều Hỗn Độn Thú, khiến hắn dễ dàng ẩn nấp hơn. Hắn tìm được một cái sơn động để ẩn nấp, cái này rõ ràng là do người đào ra, bên trong không lớn không nhỏ, rất sâu. Lục Ly dò xét mấy lần, sau khi xác định không có ai mới đi vào.
Xem ra bên trong đã lâu không có ai ở, chỗ sâu nhất sơn động, có một ít quả đã bị vứt bỏ, tất cả đều mốc meo rồi. Lục Ly kiểm tra mấy lần, hết sức hài lòng, hắn lấy Long Đế Thần Binh ra chém lên núi đá, phá hỏng sơn động, hơn nữa ngăn lại một đoạn đường rất dài, lúc này mới yên tâm ngồi xếp bằng xuống.
Hắn đã sớm biết biện pháp xung kích Quân Hầu cảnh, hắn còn biết vài biện pháp. Lục Linh chuẩn bị hai loại phương án cho hắn, hắn đã sớm suy xét kỹ, lựa chọn một loại biện pháp không tính là quá khó khăn, cũng không tính là đơn giản.
Mấu chốt xung kích Quân Hầu cảnh là ngưng tụ chín cái Mệnh Luân vào chung một chỗ, hóa thành bản mạng châu. Nghe nói có được bản mạng châu, là có thể câu thông cùng thiên địa, có thể càng dễ dàng cảm ngộ áo nghĩa.
Hơn nữa bản mạng châu còn có thể dung hợp với thần kỹ huyết mạch, ví dụ như có thể thông qua bản mạng châu phóng thích thần kỹ huyết mạch Vũ Hóa Thần, còn có rất nhiều người, cũng có thể dung hợp được, uy lực lớn hơn nữa.
Quả thật bản mạng châu là một món pháp bảo rất mạnh, vô cùng cứng rắn, có thể trở thành lợi khí công kích, cũng có thể nhanh chóng chở người bay đi.
Muốn ngưng tụ chín cái Mệnh Luân thành bản mạng châu, cũng không phải chuyện đơn giản. Nếu như ngưng tụ thất bại, sẽ làm tổn thương Mệnh Luân, có ảnh hưởng rất lớn đối với tu luyện sau này. Thậm chí, nếu như lúc ngưng tụ xảy ra vấn đề, Mệnh Luân bị hủy hoại, sẽ nguy hiểm đến tính mạng, khả năng chết đi vô cùng lớn.
Vì vậy rất nhiều người ở Bắc Mạc dừng lại ở Bất Diệt cảnh đỉnh phong, bởi vì không có linh tài đầy đủ, không dám mạo hiểm. Thà rằng cả đời dừng lại ở Bất Diệt cảnh đỉnh phong, cũng không dám cầm sinh mệnh đi mạo hiểm.
Không phải Lục Ly sợ!
Linh tài của hắn không chỉ đầy đủ, mà còn là tốt nhất, Thăng Long Thảo có ba cây, tư chất bản thân không tồi, tuổi tác không lớn lắm, khả năng gặp chuyện không may vô cùng thấp.
Lục Ly không có vội vàng bắt đầu, mà ngồi xếp bằng lại, dùng thần niệm quan sát bốn phía, xác định hoàn cảnh xung quanh an toàn một chút.
Sau khi dò xét nửa canh giờ, Lục Ly mới lấy ra rất nhiều linh tài từ bên trong không gian giới. Đặt ở bên trong một cái một cái không gian giới trống rỗng, bảo đảm đợi lát nữa lấy ra thuận tiện, sẽ không bị nhầm.
Sau đó hắn lại lấy ra một quyển bí tịch quan sát, liên tục xác định bước đi, Mệnh Luân trong bụng bay ra, vờn quanh ở trước mặt hắn.
- Tán!
Lục Ly quát khẽ một tiếng, chín tầng Mệnh Luân chậm rãi tách ra, biến thành chín cái Mệnh Luân lóng lánh ngân quang, trên mỗi một cái Mệnh Luân đều có một cái ấn ký ngân long như ẩn như hiện.
- Đi vào!
Lục Ly lại quát khẽ một tiếng, chín cái Mệnh Luân phát ra tia sáng lấp lánh, từng cái ẩn vào trong bụng Lục Ly, lơ lửng trong Thần Hải.
- Bắt đầu đi...
Lục Ly lại dò xét một phen, sau khi xác định an toàn, không hề để ý tới chuyện bên ngoài, lấy ra vài cọng linh dược luyện hóa, bắt đầu toàn tâm toàn lực xung kích Quân Hầu cảnh.
Bên trong sơn động là một mảnh đen nhánh, thân thể Lục Ly bắt đầu không ngừng sáng lên, lấp lánh, vô cùng quỷ dị.
...
...
Lục Ly mất tích đến hôm nay đã trọn nửa tháng rồi, Lục Linh hạ lệnh dừng việc tìm kiếm lại, chỉ để một đám Nhân Hoàng mang theo vô số Quân Hầu cảnh bắt đầu quét ngang Hỗn Độn Thú bên trong Hỏa Ngục.
Vân Châu và U Châu tạm thời ổn định, nhưng Hoang Giới lại là một mảnh lòng người bàng hoàng. Mặc dù không nhiều người biết Lục Ly mất tích, nhưng vẫn có rất nhiều người biết chuyện Lục Ly mang theo Dạ Tra, Mông Thần đi Hỏa Hồ.
Về sau Lục Linh lại mang theo nhiều Nhân Hoàng xông vào như vậy, đám người Minh Vũ, Lục Phi Tuyết không che dấu được vẻ bối rối trên mặt, cộng thêm thời gian dài Lục Ly không có xuất hiện, người sáng suốt đều có thể nhìn ra đã xảy ra vấn đề.
Bất tri bất giác, Lục Ly đã trở thành tâm phúc trong lòng con dân Bắc Mạc và Hoang Giới. Hơn nữa thủ hạ Lục Linh có rất nhiều cường giả, thế lực quá lớn. Mặc dù hai chị em là một thể, nhưng thế lực Bắc Mạc và Hoang Giới đều cảm thấy chủ tử của bọn hắn là Lục Ly, nói như thế nào Lục Linh và cường giả Vân Châu U Châu cũng là người ngoài.
Không có Lục Ly, tất cả mọi người đều cảm giác trời sắp sập vậy.
Bạch gia, Tử gia, Vũ gia và rất nhiều chủng tộc trong Hoang Giới đều thấp thỏm lo âu, hơn nữa Lục Linh hạ lệnh phong tỏa tin tức, nên các nàng chỉ có thể dựa vào suy đoán. Người mà, thường ưa thích hù dọa chính mình, cho nên càng sợ hãi.
Lục Linh có rất nhiều chuyện, nên không để ý tới người Hoang Giới và Bắc Mạc, nàng chỉ nhìn thoáng qua Bạch Thu Tuyết. Sau khi xác định cô ấy đang nhanh chóng khôi phục, nàng liền cho gọi Yên phu nhân, để Yên phu nhân ổn định cục diện Bắc Mạc, sau đó ném sự tình Hoang Giới cho Lục Phi Tuyết, còn mình thì dẫn theo Đồ Nghịch trở lại Vân Châu.
Cơ nghiệp vất vả mới xây dựng được, không có khả năng bỏ qua, Lục Ly không biết bị mang đến địa phương nào, không biết có thể trở lại hay không. Lục Linh cảm giác gánh nặng trên bả vai mình càng lúc càng nặng, ban đầu còn có Lục Ly thay nàng đảm đương một ít, nhưng bây giờ toàn bộ phải dựa vào chính nàng.
Nàng không phải là một người ưa thích để lộ tâm tình ra ngoài, nội tâm vô cùng kiên cường, kỳ thực Lục Ly mất tích trong lòng nàng rất sợ hãi. Nếu không phải bản mạng ngọc phù của Lục Ly vẫn chưa vỡ, sợ là nàng cũng sớm không kiên trì được.
Một người thừa nhận áp lực cực lớn, lúc nào cũng lo lắng người thân nhất của mình chết đi, lại phải làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, có khi đối mặt thủ hạ dưới trướng còn phải miễn cưỡng bật cười.
Nội tâm đau khổ không thể nói với ai, chỉ có thể một mình lặng lẽ thừa nhận, đây là một cô gái, một cô gái mới hai mươi hai tuổi. Nếu như đổi lại là người bình thường, tinh thần đã sớm hỏng rồi?
Lục Phi Tuyết, Minh Vũ, Dạ Tra, Mông Thần biết nàng đau khổ, Nhân Hoàng dưới tay nàng cũng biết, ngay cả Bạch Hạ Sương cũng đều biết.
Nhưng không ai có thể chia sẻ thay nàng, mọi người chỉ biết lặng lẽ tu luyện, nghĩ hết biện pháp cố gắng trở nên mạnh mẽ. Một khi kỳ hạn mười năm đến, tứ đại thế lực sẽ công kích, chuyện này đã không còn là bí mật nữa. Nó không chỉ là lợi kiếm lơ lửng trên đầu Lục Linh, mà nó cũng lơ lửng trên đầu tất cả mọi người.
- Đại khốn kiếp, đại khốn kiếp, tại sao ngươi có thể nói mất tích là mất tích chứ. Đến cùng thì ngươi đã đi đâu? Chẳng lẽ thật sự bị bắt đến các giới diện còn lại rồi? Tỷ tỷ sắp tỉnh rồi, nàng tỉnh lại không thấy được ngươi, làm sao ta có thể bàn giao lại với nàng chứ?
Bạch Hạ Sương ngồi ở trong phòng trên đỉnh Thiên Long Tuyết Sơn, nhìn ra ngoài cửa sổ về phía tây nam, không ngừng lẩm bẩm. Mấy ngày qua nàng vô cùng lo âu, không có tâm tu luyện, liên tục nói thầm.
- Lục Ly, ngươi nhất định phải sống sót, không có ngươi, con dân Bắc Mạc biết làm gì bây giờ? Làm sao mới bảo vệ được Hoang Giới? Chính ngươi trêu chọc tứ đại thế lực, sau đó một mình chạy đi, để lại chúng ta đơn độc thừa nhận lửa giận của tứ đại thế lực sao? Ngươi là đồ trứng thối...
Bạch Hạ Sương tiếp tục lẩm bẩm, thỉnh thoảng âm thâm thở dài, có lẽ nàng cảm thấy nói ra sự tình cất giấu trong nội tâm, sẽ không bị đè nén và sợ hãi nữa...
Nàng không biết Bạch Thu Tuyết nằm trên giường tuyết bên cạnh, lông mi lay động mấy cái, không có mở mắt, nhưng khóe mắt lại có hai hàng nước mắt không tiếng động rớt xuống, làm ướit gối đầu.
Bạch Thu Tuyết đã tỉnh lại rồi, vừa mới tỉnh liền nghe được một cái tin tức xấu, suýt chút nữa tin tức này lại làm cho nàng hôn mê.
Thân thể nàng vô cùng suy yếu, ngay cả mắt cũng không thể mở ra, môi không thể mở ra nói chuyện, nàng chỉ có thể không tiếng động rơi lệ.
Đóng băng mấy năm, rốt cục cũng có thể tỉnh lại!
Nhưng không cách nào nhìn thấy được người mình yêu, không cách nào kể rõ sự đau khổ và dằn vặt của mình những năm qua với hắn, kiên cường như Bạch Thu Tuyết cũng không thể áp chế tình cảm của mình...
Bên trong dãy núi này có rất nhiều Hỗn Độn Thú, khiến hắn dễ dàng ẩn nấp hơn. Hắn tìm được một cái sơn động để ẩn nấp, cái này rõ ràng là do người đào ra, bên trong không lớn không nhỏ, rất sâu. Lục Ly dò xét mấy lần, sau khi xác định không có ai mới đi vào.
Xem ra bên trong đã lâu không có ai ở, chỗ sâu nhất sơn động, có một ít quả đã bị vứt bỏ, tất cả đều mốc meo rồi. Lục Ly kiểm tra mấy lần, hết sức hài lòng, hắn lấy Long Đế Thần Binh ra chém lên núi đá, phá hỏng sơn động, hơn nữa ngăn lại một đoạn đường rất dài, lúc này mới yên tâm ngồi xếp bằng xuống.
Hắn đã sớm biết biện pháp xung kích Quân Hầu cảnh, hắn còn biết vài biện pháp. Lục Linh chuẩn bị hai loại phương án cho hắn, hắn đã sớm suy xét kỹ, lựa chọn một loại biện pháp không tính là quá khó khăn, cũng không tính là đơn giản.
Mấu chốt xung kích Quân Hầu cảnh là ngưng tụ chín cái Mệnh Luân vào chung một chỗ, hóa thành bản mạng châu. Nghe nói có được bản mạng châu, là có thể câu thông cùng thiên địa, có thể càng dễ dàng cảm ngộ áo nghĩa.
Hơn nữa bản mạng châu còn có thể dung hợp với thần kỹ huyết mạch, ví dụ như có thể thông qua bản mạng châu phóng thích thần kỹ huyết mạch Vũ Hóa Thần, còn có rất nhiều người, cũng có thể dung hợp được, uy lực lớn hơn nữa.
Quả thật bản mạng châu là một món pháp bảo rất mạnh, vô cùng cứng rắn, có thể trở thành lợi khí công kích, cũng có thể nhanh chóng chở người bay đi.
Muốn ngưng tụ chín cái Mệnh Luân thành bản mạng châu, cũng không phải chuyện đơn giản. Nếu như ngưng tụ thất bại, sẽ làm tổn thương Mệnh Luân, có ảnh hưởng rất lớn đối với tu luyện sau này. Thậm chí, nếu như lúc ngưng tụ xảy ra vấn đề, Mệnh Luân bị hủy hoại, sẽ nguy hiểm đến tính mạng, khả năng chết đi vô cùng lớn.
Vì vậy rất nhiều người ở Bắc Mạc dừng lại ở Bất Diệt cảnh đỉnh phong, bởi vì không có linh tài đầy đủ, không dám mạo hiểm. Thà rằng cả đời dừng lại ở Bất Diệt cảnh đỉnh phong, cũng không dám cầm sinh mệnh đi mạo hiểm.
Không phải Lục Ly sợ!
Linh tài của hắn không chỉ đầy đủ, mà còn là tốt nhất, Thăng Long Thảo có ba cây, tư chất bản thân không tồi, tuổi tác không lớn lắm, khả năng gặp chuyện không may vô cùng thấp.
Lục Ly không có vội vàng bắt đầu, mà ngồi xếp bằng lại, dùng thần niệm quan sát bốn phía, xác định hoàn cảnh xung quanh an toàn một chút.
Sau khi dò xét nửa canh giờ, Lục Ly mới lấy ra rất nhiều linh tài từ bên trong không gian giới. Đặt ở bên trong một cái một cái không gian giới trống rỗng, bảo đảm đợi lát nữa lấy ra thuận tiện, sẽ không bị nhầm.
Sau đó hắn lại lấy ra một quyển bí tịch quan sát, liên tục xác định bước đi, Mệnh Luân trong bụng bay ra, vờn quanh ở trước mặt hắn.
- Tán!
Lục Ly quát khẽ một tiếng, chín tầng Mệnh Luân chậm rãi tách ra, biến thành chín cái Mệnh Luân lóng lánh ngân quang, trên mỗi một cái Mệnh Luân đều có một cái ấn ký ngân long như ẩn như hiện.
- Đi vào!
Lục Ly lại quát khẽ một tiếng, chín cái Mệnh Luân phát ra tia sáng lấp lánh, từng cái ẩn vào trong bụng Lục Ly, lơ lửng trong Thần Hải.
- Bắt đầu đi...
Lục Ly lại dò xét một phen, sau khi xác định an toàn, không hề để ý tới chuyện bên ngoài, lấy ra vài cọng linh dược luyện hóa, bắt đầu toàn tâm toàn lực xung kích Quân Hầu cảnh.
Bên trong sơn động là một mảnh đen nhánh, thân thể Lục Ly bắt đầu không ngừng sáng lên, lấp lánh, vô cùng quỷ dị.
...
...
Lục Ly mất tích đến hôm nay đã trọn nửa tháng rồi, Lục Linh hạ lệnh dừng việc tìm kiếm lại, chỉ để một đám Nhân Hoàng mang theo vô số Quân Hầu cảnh bắt đầu quét ngang Hỗn Độn Thú bên trong Hỏa Ngục.
Vân Châu và U Châu tạm thời ổn định, nhưng Hoang Giới lại là một mảnh lòng người bàng hoàng. Mặc dù không nhiều người biết Lục Ly mất tích, nhưng vẫn có rất nhiều người biết chuyện Lục Ly mang theo Dạ Tra, Mông Thần đi Hỏa Hồ.
Về sau Lục Linh lại mang theo nhiều Nhân Hoàng xông vào như vậy, đám người Minh Vũ, Lục Phi Tuyết không che dấu được vẻ bối rối trên mặt, cộng thêm thời gian dài Lục Ly không có xuất hiện, người sáng suốt đều có thể nhìn ra đã xảy ra vấn đề.
Bất tri bất giác, Lục Ly đã trở thành tâm phúc trong lòng con dân Bắc Mạc và Hoang Giới. Hơn nữa thủ hạ Lục Linh có rất nhiều cường giả, thế lực quá lớn. Mặc dù hai chị em là một thể, nhưng thế lực Bắc Mạc và Hoang Giới đều cảm thấy chủ tử của bọn hắn là Lục Ly, nói như thế nào Lục Linh và cường giả Vân Châu U Châu cũng là người ngoài.
Không có Lục Ly, tất cả mọi người đều cảm giác trời sắp sập vậy.
Bạch gia, Tử gia, Vũ gia và rất nhiều chủng tộc trong Hoang Giới đều thấp thỏm lo âu, hơn nữa Lục Linh hạ lệnh phong tỏa tin tức, nên các nàng chỉ có thể dựa vào suy đoán. Người mà, thường ưa thích hù dọa chính mình, cho nên càng sợ hãi.
Lục Linh có rất nhiều chuyện, nên không để ý tới người Hoang Giới và Bắc Mạc, nàng chỉ nhìn thoáng qua Bạch Thu Tuyết. Sau khi xác định cô ấy đang nhanh chóng khôi phục, nàng liền cho gọi Yên phu nhân, để Yên phu nhân ổn định cục diện Bắc Mạc, sau đó ném sự tình Hoang Giới cho Lục Phi Tuyết, còn mình thì dẫn theo Đồ Nghịch trở lại Vân Châu.
Cơ nghiệp vất vả mới xây dựng được, không có khả năng bỏ qua, Lục Ly không biết bị mang đến địa phương nào, không biết có thể trở lại hay không. Lục Linh cảm giác gánh nặng trên bả vai mình càng lúc càng nặng, ban đầu còn có Lục Ly thay nàng đảm đương một ít, nhưng bây giờ toàn bộ phải dựa vào chính nàng.
Nàng không phải là một người ưa thích để lộ tâm tình ra ngoài, nội tâm vô cùng kiên cường, kỳ thực Lục Ly mất tích trong lòng nàng rất sợ hãi. Nếu không phải bản mạng ngọc phù của Lục Ly vẫn chưa vỡ, sợ là nàng cũng sớm không kiên trì được.
Một người thừa nhận áp lực cực lớn, lúc nào cũng lo lắng người thân nhất của mình chết đi, lại phải làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, có khi đối mặt thủ hạ dưới trướng còn phải miễn cưỡng bật cười.
Nội tâm đau khổ không thể nói với ai, chỉ có thể một mình lặng lẽ thừa nhận, đây là một cô gái, một cô gái mới hai mươi hai tuổi. Nếu như đổi lại là người bình thường, tinh thần đã sớm hỏng rồi?
Lục Phi Tuyết, Minh Vũ, Dạ Tra, Mông Thần biết nàng đau khổ, Nhân Hoàng dưới tay nàng cũng biết, ngay cả Bạch Hạ Sương cũng đều biết.
Nhưng không ai có thể chia sẻ thay nàng, mọi người chỉ biết lặng lẽ tu luyện, nghĩ hết biện pháp cố gắng trở nên mạnh mẽ. Một khi kỳ hạn mười năm đến, tứ đại thế lực sẽ công kích, chuyện này đã không còn là bí mật nữa. Nó không chỉ là lợi kiếm lơ lửng trên đầu Lục Linh, mà nó cũng lơ lửng trên đầu tất cả mọi người.
- Đại khốn kiếp, đại khốn kiếp, tại sao ngươi có thể nói mất tích là mất tích chứ. Đến cùng thì ngươi đã đi đâu? Chẳng lẽ thật sự bị bắt đến các giới diện còn lại rồi? Tỷ tỷ sắp tỉnh rồi, nàng tỉnh lại không thấy được ngươi, làm sao ta có thể bàn giao lại với nàng chứ?
Bạch Hạ Sương ngồi ở trong phòng trên đỉnh Thiên Long Tuyết Sơn, nhìn ra ngoài cửa sổ về phía tây nam, không ngừng lẩm bẩm. Mấy ngày qua nàng vô cùng lo âu, không có tâm tu luyện, liên tục nói thầm.
- Lục Ly, ngươi nhất định phải sống sót, không có ngươi, con dân Bắc Mạc biết làm gì bây giờ? Làm sao mới bảo vệ được Hoang Giới? Chính ngươi trêu chọc tứ đại thế lực, sau đó một mình chạy đi, để lại chúng ta đơn độc thừa nhận lửa giận của tứ đại thế lực sao? Ngươi là đồ trứng thối...
Bạch Hạ Sương tiếp tục lẩm bẩm, thỉnh thoảng âm thâm thở dài, có lẽ nàng cảm thấy nói ra sự tình cất giấu trong nội tâm, sẽ không bị đè nén và sợ hãi nữa...
Nàng không biết Bạch Thu Tuyết nằm trên giường tuyết bên cạnh, lông mi lay động mấy cái, không có mở mắt, nhưng khóe mắt lại có hai hàng nước mắt không tiếng động rớt xuống, làm ướit gối đầu.
Bạch Thu Tuyết đã tỉnh lại rồi, vừa mới tỉnh liền nghe được một cái tin tức xấu, suýt chút nữa tin tức này lại làm cho nàng hôn mê.
Thân thể nàng vô cùng suy yếu, ngay cả mắt cũng không thể mở ra, môi không thể mở ra nói chuyện, nàng chỉ có thể không tiếng động rơi lệ.
Đóng băng mấy năm, rốt cục cũng có thể tỉnh lại!
Nhưng không cách nào nhìn thấy được người mình yêu, không cách nào kể rõ sự đau khổ và dằn vặt của mình những năm qua với hắn, kiên cường như Bạch Thu Tuyết cũng không thể áp chế tình cảm của mình...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.