Chương 534: Đại chiến kết thúc
Yêu Dạ
12/06/2021
Sau khi rời đi, thần niệm Lục Ly một mực nhìn quét bên trong, bởi thế ngay lúc Na Già đầu hàng đám người Lục Toan, hắn liền lập tức truyền lời vào.
Na Già muốn đầu hàng cũng phải đầu hàng với hắn mới đúng, chứ đầu hàng với đám Lục Toan thì ích gì? Đám người Lục Toan cũng là tù nhân của hắn, làm gì có chuyện tù nhân đầu hàng tù nhân.
Bên trong lại bắt đầu ra tay đánh lớn, Lục Ly thu lại thần niệm, bắt đầu truy sát đại quân Ma tộc ở bên ngoài!
Không sai!
Là truy sát, ngoài này còn có hai ngàn đại quân Ma tộc, lại bị một mình Lục Ly đuổi theo truy sát. Không lâu sau khi đám người Na Già bị hút vào, đại quân Ma tộc liền vỡ trốn, tháo chạy tán loạn.
Na Già là vương tử Ma tộc, là thống soái của đại quân Ma tộc, thống soái đều bị bắt bị giết, quân tâm tự nhiên đại loạn.
Trước kia rất nhiều Ma tộc liều mạng là bởi nhìn trúng vị trí lĩnh chủ mà Na Già hứa hẹn, giờ Na Già đều sống chết bất minh, bọn hắn biết tìm ai để đòi vị trí lĩnh chủ?
Đương nhiên cũng có người nghĩ cách cứu viện Na Già, chẳng qua sau khi thấy Lục Ly phóng thích thần niệm đánh chết hơn trăm người, đám người kia liền cũng từ bỏ ý định.
Na Già và bốn người bị bắt lại đều là cường giả mạnh nhất trong đại quân Ma tộc, người mạnh nhất bị giết, đám Ma tộc phổ thông còn lại đương nhiên đều sợ hãi.
Dù Na Già bị bắt hay là bị giết, về lại Thần Doanh đại địa đám Ma tộc này nhiều khả năng cũng sẽ bị trừng phạt, thậm chí xử tử. Nhưng vạn nhất Đại Đế Ma tộc mở một mắt lưới tha mạng cho bọn hắn thì sao? Trở về chưa chắc sẽ chết, nhưng ở lại đây thì trăm phần trăm là sẽ chết.
Trong cảm tưởng của đám Ma tộc, Lục Ly đã biến thành Quỷ Vương bất tử, một thân một mình mà đã tru diệt gần ngàn Ma tộc. Còn bắt lại Na Già, đám Ma tộc phổ thông như bọn hắn xông đi lên chẳng phải là tự sát.
Đại quân giao chiến, quân tâm vô cùng quan trọng. Một khi quân tâm bất ổn, một người chạy trốn, những người còn lại đều sẽ trốn, tiếp đó liền dẫn phát hỗn loạn, cuối cùng là đại bại.
Dù tinh thần Lục Ly đã rất mỏi mệt, nhưng cơ hội tốt như vậy sao hắn có thể bỏ qua? Vậy là lần nữa đánh lên tinh thần, bắt đầu truy sát đại quân Ma tộc, mở rộng chiến quả.
- Giết!
Lát sau, từ trong sơn mạch phía đông đột nhiên truyền đến tiếng la giết kinh thiên động địa, tiếp đó vô số Nhân tộc điên cuồng tuôn ra. Lục Ly liếc thấy Dạ Lạc đi ở tuyến đầu, lập tức đại hỉ.
Không ngờ Dạ Lạc đã dẫn theo đại quân Nhân tộc bất tri bất giác tiềm phục tới phụ cận, hơn nữa vừa rồi còn một mực ẩn nhẫn không ra, điều này khiến Lục Ly không khỏi có ấn tượng mới đối với Dạ Lạc.
Vị thiếu tộc trưởng Dạ gia Thiên Địa Trủng này là một nhân vật, chí ít ở phương diện chỉ huy đại quân rất có trình độ.
- Lục Ly ..
Từ đằng xa Khương Khinh Linh đã kêu lên, Lục Ly khoát tay, ra hiệu hết thảy thuận lợi, để nàng đừng tới đây.
Lục Ly khắp người đầy máu, nhưng toàn là máu của Ma tộc, chính hắn lại chẳng bị thương tích gì. Hắn thét dài một tiếng, quát khẽ với Dạ Lạc:
- Dạ Lạc, dẫn người đi vòng tới đại bản doanh Ma tộc chặn hậu, mở rộng chiến quả!
Hai ngàn Ma tộc trước mắt đã biến thành chó nhà có tang, sĩ khí hạ thấp, chỉ cần ngăn lại không cho bọn hắn xông vào đại bản doanh, liền có thể đồ sát một nhóm lớn.
- Đi theo ta!
Dạ Lạc dẫn theo Lục Lân Lục Hồng Ngư và mười mấy người khác hóa thành hồng quang lao vút tới đại bản doanh Ma tộc, Lục Ly vọt lên tụ hợp cùng đại quân, bắt đầu truy sát Ma tộc đang chạy loạn khắp tứ xứ.
Đại quân Nhân tộc không đủ ngàn người, truy sát hai ngàn Ma tộc lại sĩ khí như hồng, ai nấy đều hưng phấn không thôi. Một mình Lục Ly đã có thể đối chiến ba ngàn Ma tộc, thậm chí còn đánh tan đối phương, bọn hắn còn gì mà phải sợ?
Phía Ma tộc thấy đại quân Nhân tộc ùn ùn kéo tới, bốn phía toàn là tiếng la giết, sĩ khí càng hạ thấp. Căn bản không dám giao chiến với Nhân tộc, chỉ cắm đầu tháo chạy, nghe được Lục Ly phái người vu hồi tới đại bản doanh, một ít Ma tộc thậm chí không dám phản hồi đường cũ mà chạy tản ra tứ phía.
Phía Nhân tộc vẫn áp dụng chiến thuật trước kia, bốn năm người thành một tổ, cùng công cùng thủ, như thế đối đầu Ma tộc sẽ không chịu thiệt, chỉ là tốc độ đánh giết sẽ chậm hơn một chút.
Có hơn phân nửa đại quân Ma tộc quay đầu trốn về đại bản doanh, gần một nửa còn lại thì chạy tán loạn ra khắp bốn phương tám hướng. Lục Ly dẫn theo đại quân truy sát về hướng đại bản doanh, cửa truyền tống sắp mở, dự tính đây sẽ là trận chiến cuối cùng, hắn tự nhiên hi vọng thu hoạch được càng nhiều điểm tích lũy.
Khương Khinh Linh bay tới hội hợp với Lục Ly, Khương Hỗ một mực thủ hộ bên cạnh nàng, Lục Ly để hai người đứng trên Mệnh Luân của mình, mặc cho Khương Hỗ phóng thích Bản Mệnh Châu tấn công.
Một đường truy sát, thỉnh thoảng có ổ kháng cự Lục Ly lại đi san bằng một chuyến. Phía Nhân tộc cũng xuất hiện tử thương, nhưng ai nấy đều làm như không thấy, tựa như một đám kẻ điên, không ngừng kêu giết truy sát Ma tộc.
Truy sát gần trăm dặm, đi đến phụ cận đại bản doanh Ma tộc, trước mặt đột nhiên phóng tới mưa kiếm đầy trời. Đây là huyết mạch thần kỹ Vạn Kiếm Thí Địch của Dạ Lạc, mưa kiếm đầy trời trút nghiêng xuống đám Ma tộc, khiến cho rất nhiều Ma tộc bị thương bị chết, cũng chắn ngang đường trốn của bọn họ.
Đằng sau đại quân Nhân tộc áp sát, huyết chiến lại bắt đầu, tinh thần Lục Ly đã rất mệt mỏi, nhưng không thể không chạy quanh bốn phía cứu hỏa. Thực lực tổng hợp bên phía Nhân tộc tương đối yếu, nếu không có hắn ra tay hỗ trợ, phỏng chừng rất nhiều người sẽ bỏ mạng ở chỗ này.
Huyết chiến kéo dài suốt hơn một canh giờ, cuối cùng vẫn để không ít Ma tộc trốn vào được đại bản doanh, sau khi xác định xung quanh đã không còn võ giả Ma tộc, Lục Ly hạ lệnh rút lui.
Lục Lân dẫn người tiến hành thống kê, Lục Hồng Ngư thì chỉ huy chăm sóc người bị thương, Dạ Lạc đi ra thăm dò bốn phía, tìm kiếm cá lọt lưới.
Lục Ly không tự mình phi hành mà dẫn theo Khương Khinh Linh đi lên Bản Mệnh Châu của Khương Hỗ, chậm rãi bay về lại đại bản doanh Nhân tộc.
Lục Ly mệt đến mức chỉ muốn ngã đầu ngủ liền một giấc thật đã đời, chẳng qua giờ không phải lúc để ngủ, hắn đành phải miễn cưỡng gắng gượng. Chiến sự kết thúc, hắn mới có thời gian rảnh rỗi đi theo dõi tình hình trong Man Thần Đỉnh.
Thần thức quét qua, miệng khẽ nhếch lên, trong lòng khá là bất mãn.
Na Già và tên Ma tộc còn lại đã bị giết, hai người này không kém thêm được ai bồi táng cùng, đám người Lục Toan vẫn sống nhăn ra đấy. Chỉ là Lục Nghê và Dương Hiên đều bị thương, Dương Hiên có vẻ còn trúng độc, nhưng nhìn sắc mặt hẳn là không có gì đại ngại. Ngoài ra một tên thủ hạ của Cơ Mộng Điềm cũng đã bị giết chết, trong Man Thần Đỉnh giờ chỉ còn lại năm người đám Lục Toan, mấy tên thủ hạ đều đã chết sạch.
- Đáng tiếc, nếu Na Già cố gắng chút, giải quyết luôn năm người này thì tốt biết mấy.
Lục Ly u ám thở dài, trong đầu chớp qua một ý niệm, hay là ném đám Lục Toan vào trong đại bản doanh Vu tộc hoặc là Vũ tộc, mượn tay dị tộc giết mấy đứa này?
Chỉ là ý tưởng này vừa chớp qua trong đầu liền bị Lục Ly phủ quyết. Hiện tại không ai biết năm người này đã bị hắn bắt lại, nếu năm người bất minh bất bạch chết đi, món nợ này cuối cùng vẫn sẽ tính lên đầu hắn.
- Thôi …
Nhìn qua Khương Khinh Linh ngồi ở bên cạnh, Lục Ly tạm thời vứt bỏ ý định giết chết năm người kia. Tốt nhất cứ đợi đi ra Thí Ma Thành nhìn xem tình hình rồi tính tiếp, nếu tình hình không ổn, lại giết năm người này cũng không muộn.
Rất nhanh chiến quả liền được thống kê đi ra, lần này Ma tộc tổng cộng chết gần hai ngàn, đương nhiên có quá nửa là chết dưới tay Lục Ly. Phía Nhân tộc lại chết thêm hơn trăm người, đa số tử trận đều là Bất Diệt Cảnh, chiến lực quá yếu.
- Hưu chỉnh một phen cái đã, rất nhiều người bị thương, đợi nghỉ ngơi khỏe lại hẵng về đại bản doanh, sau đó đi ra tiểu chiến trường!
Phi hành trăm dặm, Lục Ly nhìn thấy một sơn cốc nhỏ bèn hạ lệnh đi xuống nghỉ ngơi. Đại quân Nhân tộc lập tức ùn ùn bay xuống, không có bất kỳ người nào chất vấn mệnh lệnh của Lục Ly.
Lục Ly một thân một mình đối chiến ba ngàn Ma tộc, còn tự tay giết qua gần ngàn Ma tộc, thậm chí đánh tan đại quân Ma tộc, lúc này ở trong lòng mọi người hắn đã không khác gì thần tiên, còn ai dám ngỗ nghịch?
Na Già muốn đầu hàng cũng phải đầu hàng với hắn mới đúng, chứ đầu hàng với đám Lục Toan thì ích gì? Đám người Lục Toan cũng là tù nhân của hắn, làm gì có chuyện tù nhân đầu hàng tù nhân.
Bên trong lại bắt đầu ra tay đánh lớn, Lục Ly thu lại thần niệm, bắt đầu truy sát đại quân Ma tộc ở bên ngoài!
Không sai!
Là truy sát, ngoài này còn có hai ngàn đại quân Ma tộc, lại bị một mình Lục Ly đuổi theo truy sát. Không lâu sau khi đám người Na Già bị hút vào, đại quân Ma tộc liền vỡ trốn, tháo chạy tán loạn.
Na Già là vương tử Ma tộc, là thống soái của đại quân Ma tộc, thống soái đều bị bắt bị giết, quân tâm tự nhiên đại loạn.
Trước kia rất nhiều Ma tộc liều mạng là bởi nhìn trúng vị trí lĩnh chủ mà Na Già hứa hẹn, giờ Na Già đều sống chết bất minh, bọn hắn biết tìm ai để đòi vị trí lĩnh chủ?
Đương nhiên cũng có người nghĩ cách cứu viện Na Già, chẳng qua sau khi thấy Lục Ly phóng thích thần niệm đánh chết hơn trăm người, đám người kia liền cũng từ bỏ ý định.
Na Già và bốn người bị bắt lại đều là cường giả mạnh nhất trong đại quân Ma tộc, người mạnh nhất bị giết, đám Ma tộc phổ thông còn lại đương nhiên đều sợ hãi.
Dù Na Già bị bắt hay là bị giết, về lại Thần Doanh đại địa đám Ma tộc này nhiều khả năng cũng sẽ bị trừng phạt, thậm chí xử tử. Nhưng vạn nhất Đại Đế Ma tộc mở một mắt lưới tha mạng cho bọn hắn thì sao? Trở về chưa chắc sẽ chết, nhưng ở lại đây thì trăm phần trăm là sẽ chết.
Trong cảm tưởng của đám Ma tộc, Lục Ly đã biến thành Quỷ Vương bất tử, một thân một mình mà đã tru diệt gần ngàn Ma tộc. Còn bắt lại Na Già, đám Ma tộc phổ thông như bọn hắn xông đi lên chẳng phải là tự sát.
Đại quân giao chiến, quân tâm vô cùng quan trọng. Một khi quân tâm bất ổn, một người chạy trốn, những người còn lại đều sẽ trốn, tiếp đó liền dẫn phát hỗn loạn, cuối cùng là đại bại.
Dù tinh thần Lục Ly đã rất mỏi mệt, nhưng cơ hội tốt như vậy sao hắn có thể bỏ qua? Vậy là lần nữa đánh lên tinh thần, bắt đầu truy sát đại quân Ma tộc, mở rộng chiến quả.
- Giết!
Lát sau, từ trong sơn mạch phía đông đột nhiên truyền đến tiếng la giết kinh thiên động địa, tiếp đó vô số Nhân tộc điên cuồng tuôn ra. Lục Ly liếc thấy Dạ Lạc đi ở tuyến đầu, lập tức đại hỉ.
Không ngờ Dạ Lạc đã dẫn theo đại quân Nhân tộc bất tri bất giác tiềm phục tới phụ cận, hơn nữa vừa rồi còn một mực ẩn nhẫn không ra, điều này khiến Lục Ly không khỏi có ấn tượng mới đối với Dạ Lạc.
Vị thiếu tộc trưởng Dạ gia Thiên Địa Trủng này là một nhân vật, chí ít ở phương diện chỉ huy đại quân rất có trình độ.
- Lục Ly ..
Từ đằng xa Khương Khinh Linh đã kêu lên, Lục Ly khoát tay, ra hiệu hết thảy thuận lợi, để nàng đừng tới đây.
Lục Ly khắp người đầy máu, nhưng toàn là máu của Ma tộc, chính hắn lại chẳng bị thương tích gì. Hắn thét dài một tiếng, quát khẽ với Dạ Lạc:
- Dạ Lạc, dẫn người đi vòng tới đại bản doanh Ma tộc chặn hậu, mở rộng chiến quả!
Hai ngàn Ma tộc trước mắt đã biến thành chó nhà có tang, sĩ khí hạ thấp, chỉ cần ngăn lại không cho bọn hắn xông vào đại bản doanh, liền có thể đồ sát một nhóm lớn.
- Đi theo ta!
Dạ Lạc dẫn theo Lục Lân Lục Hồng Ngư và mười mấy người khác hóa thành hồng quang lao vút tới đại bản doanh Ma tộc, Lục Ly vọt lên tụ hợp cùng đại quân, bắt đầu truy sát Ma tộc đang chạy loạn khắp tứ xứ.
Đại quân Nhân tộc không đủ ngàn người, truy sát hai ngàn Ma tộc lại sĩ khí như hồng, ai nấy đều hưng phấn không thôi. Một mình Lục Ly đã có thể đối chiến ba ngàn Ma tộc, thậm chí còn đánh tan đối phương, bọn hắn còn gì mà phải sợ?
Phía Ma tộc thấy đại quân Nhân tộc ùn ùn kéo tới, bốn phía toàn là tiếng la giết, sĩ khí càng hạ thấp. Căn bản không dám giao chiến với Nhân tộc, chỉ cắm đầu tháo chạy, nghe được Lục Ly phái người vu hồi tới đại bản doanh, một ít Ma tộc thậm chí không dám phản hồi đường cũ mà chạy tản ra tứ phía.
Phía Nhân tộc vẫn áp dụng chiến thuật trước kia, bốn năm người thành một tổ, cùng công cùng thủ, như thế đối đầu Ma tộc sẽ không chịu thiệt, chỉ là tốc độ đánh giết sẽ chậm hơn một chút.
Có hơn phân nửa đại quân Ma tộc quay đầu trốn về đại bản doanh, gần một nửa còn lại thì chạy tán loạn ra khắp bốn phương tám hướng. Lục Ly dẫn theo đại quân truy sát về hướng đại bản doanh, cửa truyền tống sắp mở, dự tính đây sẽ là trận chiến cuối cùng, hắn tự nhiên hi vọng thu hoạch được càng nhiều điểm tích lũy.
Khương Khinh Linh bay tới hội hợp với Lục Ly, Khương Hỗ một mực thủ hộ bên cạnh nàng, Lục Ly để hai người đứng trên Mệnh Luân của mình, mặc cho Khương Hỗ phóng thích Bản Mệnh Châu tấn công.
Một đường truy sát, thỉnh thoảng có ổ kháng cự Lục Ly lại đi san bằng một chuyến. Phía Nhân tộc cũng xuất hiện tử thương, nhưng ai nấy đều làm như không thấy, tựa như một đám kẻ điên, không ngừng kêu giết truy sát Ma tộc.
Truy sát gần trăm dặm, đi đến phụ cận đại bản doanh Ma tộc, trước mặt đột nhiên phóng tới mưa kiếm đầy trời. Đây là huyết mạch thần kỹ Vạn Kiếm Thí Địch của Dạ Lạc, mưa kiếm đầy trời trút nghiêng xuống đám Ma tộc, khiến cho rất nhiều Ma tộc bị thương bị chết, cũng chắn ngang đường trốn của bọn họ.
Đằng sau đại quân Nhân tộc áp sát, huyết chiến lại bắt đầu, tinh thần Lục Ly đã rất mệt mỏi, nhưng không thể không chạy quanh bốn phía cứu hỏa. Thực lực tổng hợp bên phía Nhân tộc tương đối yếu, nếu không có hắn ra tay hỗ trợ, phỏng chừng rất nhiều người sẽ bỏ mạng ở chỗ này.
Huyết chiến kéo dài suốt hơn một canh giờ, cuối cùng vẫn để không ít Ma tộc trốn vào được đại bản doanh, sau khi xác định xung quanh đã không còn võ giả Ma tộc, Lục Ly hạ lệnh rút lui.
Lục Lân dẫn người tiến hành thống kê, Lục Hồng Ngư thì chỉ huy chăm sóc người bị thương, Dạ Lạc đi ra thăm dò bốn phía, tìm kiếm cá lọt lưới.
Lục Ly không tự mình phi hành mà dẫn theo Khương Khinh Linh đi lên Bản Mệnh Châu của Khương Hỗ, chậm rãi bay về lại đại bản doanh Nhân tộc.
Lục Ly mệt đến mức chỉ muốn ngã đầu ngủ liền một giấc thật đã đời, chẳng qua giờ không phải lúc để ngủ, hắn đành phải miễn cưỡng gắng gượng. Chiến sự kết thúc, hắn mới có thời gian rảnh rỗi đi theo dõi tình hình trong Man Thần Đỉnh.
Thần thức quét qua, miệng khẽ nhếch lên, trong lòng khá là bất mãn.
Na Già và tên Ma tộc còn lại đã bị giết, hai người này không kém thêm được ai bồi táng cùng, đám người Lục Toan vẫn sống nhăn ra đấy. Chỉ là Lục Nghê và Dương Hiên đều bị thương, Dương Hiên có vẻ còn trúng độc, nhưng nhìn sắc mặt hẳn là không có gì đại ngại. Ngoài ra một tên thủ hạ của Cơ Mộng Điềm cũng đã bị giết chết, trong Man Thần Đỉnh giờ chỉ còn lại năm người đám Lục Toan, mấy tên thủ hạ đều đã chết sạch.
- Đáng tiếc, nếu Na Già cố gắng chút, giải quyết luôn năm người này thì tốt biết mấy.
Lục Ly u ám thở dài, trong đầu chớp qua một ý niệm, hay là ném đám Lục Toan vào trong đại bản doanh Vu tộc hoặc là Vũ tộc, mượn tay dị tộc giết mấy đứa này?
Chỉ là ý tưởng này vừa chớp qua trong đầu liền bị Lục Ly phủ quyết. Hiện tại không ai biết năm người này đã bị hắn bắt lại, nếu năm người bất minh bất bạch chết đi, món nợ này cuối cùng vẫn sẽ tính lên đầu hắn.
- Thôi …
Nhìn qua Khương Khinh Linh ngồi ở bên cạnh, Lục Ly tạm thời vứt bỏ ý định giết chết năm người kia. Tốt nhất cứ đợi đi ra Thí Ma Thành nhìn xem tình hình rồi tính tiếp, nếu tình hình không ổn, lại giết năm người này cũng không muộn.
Rất nhanh chiến quả liền được thống kê đi ra, lần này Ma tộc tổng cộng chết gần hai ngàn, đương nhiên có quá nửa là chết dưới tay Lục Ly. Phía Nhân tộc lại chết thêm hơn trăm người, đa số tử trận đều là Bất Diệt Cảnh, chiến lực quá yếu.
- Hưu chỉnh một phen cái đã, rất nhiều người bị thương, đợi nghỉ ngơi khỏe lại hẵng về đại bản doanh, sau đó đi ra tiểu chiến trường!
Phi hành trăm dặm, Lục Ly nhìn thấy một sơn cốc nhỏ bèn hạ lệnh đi xuống nghỉ ngơi. Đại quân Nhân tộc lập tức ùn ùn bay xuống, không có bất kỳ người nào chất vấn mệnh lệnh của Lục Ly.
Lục Ly một thân một mình đối chiến ba ngàn Ma tộc, còn tự tay giết qua gần ngàn Ma tộc, thậm chí đánh tan đại quân Ma tộc, lúc này ở trong lòng mọi người hắn đã không khác gì thần tiên, còn ai dám ngỗ nghịch?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.