Bắt Em Về Nhà! Chạy Đâu Cho Thoát!

Chương 3: Anh không sạch!

P.T.N.T

03/08/2019

Tối hôm đó, Thiên Tâm một mình đi đến tòa nhà Verchera. Tòa nhà này ngoài nhân viên phục vụ thì chẳng còn ai khác, thật sự đã bị ai đó bỏ tiền bao hết rồi!

Muốn lãng mạn thì còn nhiều cách. Khoa trương như vậy làm gì nhỉ? - Cô để lại một suy nghĩ trước khi bước vào thang máy...

Trên sân thượng, chiếc bàn ăn dành cho hai người đặt giữa giàn nến lung linh. Dàn nhạc chơi bản giao hưởng nhẹ nhàng, giai điệu du dương thấm nhuần vào tai một đoạn âm thanh có trầm có bổng, có mượt mà có réo rắt. Một anh thanh niên trạc hai mươi lăm tuổi, chững chạc tựa lưng vào lan can, trên tay ôm một bó hoa hồng đỏ rực, mở ảo giữa vùng ánh sáng trắng.

Gió thổi nhè nhẹ, Thiên Tâm rảo bước trên thảm đỏ, thấy cô, anh ta đã vui mừng ra đón. Hôm nay cô vận lên người chiếc váy ngắn màu xanh đen, bồng bềnh như mây sóng, khoác hờ chiếc áo vest đen bên ngoài. Trông đơn giản nhưng thanh lịch, và đậm chất doanh nhân.

Đôi hoa tai bạc cùng tone màu ẩn sau làn tóc mai mềm mại, đôi môi đỏ hồng đầy sức sống, làm tôn vinh nước da trắng trẻo và khuôn mặt trái xoan cân đối, nét đẹp dịu dàng nhưng không kém phần sắc sảo. Trông thuần khiết có thuần khiết, cần mị lực có mị lực, gió thổi làm chiếc váy áp sát vào người cô, lộ ra một đường cong tuyệt mỹ. Vương Thiệu lặng người nuốt nước bọt, rồi lịch thiệp trao hoa cho cô:

- Thiên Tâm...

Cô đỡ lấy. Nở nụ cười: Cảm ơn anh!

Đây rõ ràng là một việc nên làm để đáp lại sự tự tế của người khác. Nhưng tim Vương Thiệu lại đập thình thịch. Nụ cười của Thiên Tâm thực sự mê hoặc anh, nói rằng mang tính sát thương cao cũng không ngoa...

Bộp

Anh vỗ tay, phục vụ liền mang món ăn ra. Điều đặc biệt là họ đều mang mặt nạ thú ngộ nghĩnh. Vương Thiệu thoáng chút bối rối, kéo vai một người phục vụ lại rồi nói nhỏ:

- Này! Không phải tôi bảo là mang mặt nạ thiên sứ sao? Sao lại đổi là động vật?

Người phục vụ ngơ ngác nhìn, sau đó thì thầm:

- Thật ngại quá! Vương tổng, lúc nãy thư ký của ngài gọi điện đến bảo là đổi sang mặt nạ thú mà! Gói hàng chuyển phát nhanh là từ thư ký của ngài gửi đến đấy!

- Vương tổng, có chuyện gì vậy? - Thiên Tâm thấy bộ dạng kì lạ của Vương Thiệu, tò mò hỏi.

- Ơ, không, không có gì! - Quay sang người phục vụ - Không có chuyện gì rồi, cậu vào trong đi!

Anh tươi cười mời cô dùng bữa, rồi ra hiệu cho dàn nhạc chơi bản nhạc tình mà anh bảo nhạc sĩ sáng tác dành riêng cho cô. Trong lòng vô cùng hồi hộp, anh mong rằng cô sẽ thích nó.

Thế nhưng...



Dàn nhạc lại chơi bài gì thế này?

Âm nhạc vừa vang lên, Thiên Tâm vì kinh hãi đã đánh rơi nĩa từ lúc nào không hay. Còn Vương Thiệu thì suýt nữa mắc nghẹn cả một ngụm rượu vang.

Bài hát mà những em bé ba tuổi đã thuộc làu làu lại vang lên giữa không gian không hề ăn nhập thế này. Có chăng, nó chỉ phù hợp với những chiếc mặt nạ mà các nhân viên phục vụ đang đeo. Còn các nhạc công thì có vẻ rất hăng say, nét mặt vô cùng hứng thú vì chưa bao giờ được chơi bài hát thiếu nhi trong hoàn cảnh lãng mạn như thế. Miệng còn nhem nhép hát theo:

Đại ca a ~

Không có cha a ~

Cũng chẳng có mẹ a ~

Tội nghiệp a ~

Kệ đại ca a ~

Là là la lá là là la, là là la lá là là la ~

Phụt! - Thiên Tâm cố gắng ngăn lại tiếng cười lớn. Trong đầu lại liên tục nhắc đi nhắc lại chữ nhịn nhưng không sao khống chế được bản thân! Đành phải mặc kệ người đối diện đang đen mặt muốn đào hố chui xuống, cô đập bàn mà cười cho thỏa thích:

- Há há há! Xin lỗi, ha ha, Vương tổng, đây là điều đặc biệt mà anh muốn nói sao? Há há, good! Very Good! Há há há...

Cô cười đến chảy nước mắt, bỏ qua cả hình tượng của bản thân. Điều này càng khiến Vương Thiệu cảm thấy rất mất mặt: Không biết là ai đã làm ra chuyện này. Hại mình mất điểm trong mắt Thiên Tâm, sợ rằng sau đêm nay cô ấy sẽ cho mình là đồ trẻ con mất! Rốt cuộc là ai chứ?

Để chuyện đề tài, anh bảo dàn nhạc và các phục vụ vào bên trong. Lúc này trên sân thượng chỉ còn lại anh và cô, cô cũng ngưng không cười nữa. Khi định thần lại thì tay đã bị anh nắm chặt lại rồi...

- Thiên Tâm, cho anh cơ hội có được không?

Cô rụt tay lại nhưng không được, đành phải lựa lời mà nói:

- Vương tổng, anh rất tốt! Nhưng tôi...thật sự chưa có ý định kết hôn.

- Anh có thể đợi, đợi đến khi em đồng ý chấp nhận anh! Anh có thể vì em mà từ bỏ bao thú vui bên ngoài, từ bỏ việc ăn chơi trác táng của trước kia, thì việc vì em chờ đợi vài năm hay mười năm có là gì cơ chứ?



Sợ một tay không đủ, Vương Thiệu dùng cả hai tay để níu giữ tay cô.

Thiên Tâm chỉ mỉm cười, sau đó nói:

- Vương tổng, anh thực sự thích tôi như vậy sao?

Anh trả lời ngay:

- Đúng! Rất thích! Anh không nói dối em!

Cô thở dài, nhẹ nhàng gỡ tay anh ra:

- Xin lỗi, tôi thật sự không thích bạn trai mình qua lại với nhiều cô gái, xem họ là công cụ để thỏa mãn dục vọng. Cứ cho là tôi ích kỷ đi, nhưng tôi thật sự rất không thích!

- Từ khi gặp em anh đã không còn qua lại với ai khác! Em không thể suy nghĩ lại sao?

Đàn ông các anh cần một cô gái trong sạch, các anh ham muốn chiếm hữu họ. Thế thì tại sao một cô gái như tôi lại không thể chọn một người đàn ông chung thủy? Nếu biết sau này mình sẽ yêu một cô gái, thì tại sao từ đầu không chịu giữ mình trong sạch? Các anh không thấy có lỗi với người mình yêu à? - Cô nghĩ và trong đầu lại xuất hiện một cái tên: Trần Phong Vũ từ nhỏ đến lớn giữ thân như ngọc, suốt ngày chỉ chờ cô đến phá thân hắn. Tức khắc lại cảm thấy hắn vừa mắt làm sao ấy nhỉ...

Bỏ đi. Giờ lại nghĩ đến cái tên đó làm gì không biết! - Cô trấn tỉnh lại, phát hiện Vương Thiệu vẫn nhìn mình, nhưng ánh mắt có gì đó không đúng lắm. Là sự mê luyến xen lẫn cuồng nộ và thèm khát. Nhận thấy điều không may. Cô nhanh chóng hất tay anh rồi rời đi...

- Cho anh biết lý do đi. Lý do thật sự để em không chấp nhận anh!

Cô khựng lại, tìm đại một lý do, sau đó không nhanh không chậm quay đầu lại, nhấn mạnh từng chữ:

- Muốn biết sao? Vậy tôi nói cho anh biết. Lý do rất đơn giản! Anh, không, sạch!

Vừa dứt lời, anh ta đã kích động lao về phía cô, ghì chặt cô vào tường, gằn giọng nói, lời lẽ có phần thô bạo:

- Em thích người trong sạch sao? Vậy được! Tôi sẽ khiến em ngoài tôi ra, không thể lấy ai khác! Đêm nay em là của tôi chắc rồi!

Bịch

- Còn tiếp -

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Bắt Em Về Nhà! Chạy Đâu Cho Thoát!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook