Bắt Em Về Nhà! Chạy Đâu Cho Thoát!
Chương 4
P.T.N.T
03/08/2019
Trước áp lực của Vương Thiệu, Thiên Tâm không chút nao núng. Cô nhoẻn miệng cười, rồi đột ngột lên gối vào hạ bộ của anh ta!
A hự!
Thừa cơ anh đau đớn nằm lăn lộn dưới nền gạch, cô lại không bỏ chạy, mà thay vào đó là đùa giỡn với anh ta một chút! Trước giờ ngoài Phong Vũ ra thì không tên nào đụng đến cô dù chỉ là một sợi tóc, căn bản từ khi sinh ra cô đã chẳng biết sợ là gì rồi, lại được ông ngoại huấn luyện từ nhỏ nên cũng chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh...
Thiên Tâm nâng cằm anh ta lên, ngắm nghía một hồi rồi tặc lưỡi, thái độ vô cùng thương hoa tiếc ngọc:
- Chậc! Khuôn mặt đẹp thế này...Xem anh kìa, đổ mồ hôi lạnh luôn rồi. Không biết cái đó của anh có còn dùng được không nữa đây...có cần tôi giúp không?
Vương Thiệu thở dốc nhìn cô, vừa bị một đòn đau điếng, nơi nào đó dường như đau đến không còn cảm giác nữa rồi, lại sẵn có men rượu trong người nên đầu óc càng choáng váng hơn. Giọng nói còn kéo dài đứt quãng:
- Thiên Tâm...em...sao em lại...
Thiên Tâm không mảy may để ý đến lời của Vương Thiệu, vô tư chống cằm lên người anh ta, khuỷu tay đặt lên cơ ngực đã cởi vài chiếc cúc áo, chi chít vết cào. Thoạt nhìn cũng biết, rõ ràng là bị móng tay của cô gái nào đó cào lên rồi! Cô dù đã đoán được nhưng không khỏi chán ghét, miệng cười giễu cợt:
- Ha, tôi bảo không sai mà! Cái gì mà từ khi gặp tôi thì không có qua lại với người khác? Xem ra anh cũng dồi dào tinh lực phết nhỉ?
Chút hốt hoảng thoáng qua trên nét mặt, Vương Thiệu liền liên tục lắc đầu, sống chết không chịu thừa nhận:
- Không! Không phải! Em...hiểu lầm rồi! Cái này là do cô ta hạ dược, lại ra sức quyến rũ anh, vì không khống chế được nên...
Cô nhàm chán nhìn vẻ mặt vô tội của anh ta. Trong đầu lại nghĩ đến Phong Vũ...
Phong Vũ hôm qua bị hạ xuân dược, 'thuốc giải' ở ngay trước mắt, thế mà vẫn liều lĩnh cắn vào tay mình đến chảy máu để tránh bị dao động. Vẫn bình tĩnh tìm cách thoát khỏi cô gái kia. Một mình mạo hiểm lái xe trở về nhà tìm mình, lời cuối cùng anh ấy nói với mình trước khi gục xuống đó chính là...Tìm thấy em rồi, thật tốt! - Trong tim cô bây giờ cũng như lúc ấy, ấm áp lạ thường...
Dòng suy nghĩ trôi qua nhanh chóng. Cô bừng tỉnh lại. Nhưng lúc này trước mặt cô không chỉ có Vương Thiệu, mà còn có...đôi chân quen thuộc. Cô cảm thấy làn tóc sau gáy dựng đứng lên, đôi mắt chậm rãi di chuyển từ đôi giày da quen thuộc lên đến thắt lưng, rồi nuốt nước bọt nhìn khuôn mặt ai đó chỉ vừa mới hiện lên trong đầu cô. Miệng lắp bắp:
- Phong, Phong Vũ!?
Bầu trời sau lưng anh như nổi sấm đùng đoàng, vẻ mặt lạnh lùng trong đêm tối càng khiến người ta không rét mà run. Giọng anh thật như muốn xé xác cô:
- Tống! Thiên! Tâm! Em đây là chủ động với hắn ta?
Cô giật mình, nhìn lại thì cô và Vương Thiệu đang ở tư thế khá thân mật. Vai cô như tựa hẳn vào ngực anh ta, lại còn ở vị trí 'nằm trên' nữa. Cô xác định kỳ này mình chết chắc rồi!
Ngay lập tức, Phong Vũ kéo cô ra khỏi người Vương Thiệu, tay vòng qua eo cô ôm thật chặt. Đôi mắt sắt lẹm đánh giá kẻ đang vật vã dưới sàn một lượt, anh nhìn hàng cúc áo đã được cởi bỏ gần hết, lấp ló những vết cào xước chỉ nghĩ thôi đã thấy 'kịch liệt'...rồi nhìn khuôn mặt trắng bệch của anh ta. Anh xoa xoa cằm, thầm nghĩ: Mặt mũi cũng đẹp lắm! Nhưng sao đẹp bằng mình? Mình ưu tú thế này Thiên Tâm cũng không để vào mắt, thì tên này làm gì có cửa? Đúng là không biết tự lượng sức!
Phong Vũ đắc ý cười, sau đó dẫn Thiên Tâm rời đi. Trước khi đi còn đá Vương Thiệu một phát lật người...
Trên đường về...
Đêm đã khuya nên sương cũng xuống nhiều hơn, bên ngoài nhiệt độ hạ thấp dần. Tiết trời khá lạnh. Thế nhưng không khí trong chiếc xe nào đó lại không như thế!
Thiên Tâm căng thẳng ngồi như pho tượng, không dám liếc nhìn Phong Vũ dù chỉ một lần. Cả đoạn đường hai người cũng không hề nói tiếng nào. Phong Vũ thì nghĩ cô đang hối lỗi về hành vi của mình nhưng không biết mở lời ra sao, còn Thiên Tâm thì nghĩ anh đang cảm thấy chột dạ khi cho người phá đám buổi hẹn của cô và Vương Thiệu...và cả hai cứ chờ đợi đối phương lên tiếng trước.
***
Biệt thự Tống gia...
Thiên Tâm vừa xuống xe đã lật đật chạy lên phòng, Phong Vũ liền nhanh chóng đuổi theo.
- Này! Em đứng lại đó cho tôi! Đã phạm lỗi mà còn dám chạy?
- Hứ! Có ngon thì bắt tôi đi!
Cô bứt tốc chạy thẳng vào phòng ông ngoại mình rồi đóng sầm cửa lại. Phòng ông ngoại cô nằm ngay tầng trệt, chỉ vài bước là tới, vả lại cô còn tìm được vị cứu tinh của mình nữa, nếu chạy lên phòng cô thì chắc chắn là không kịp!
Phong Vũ tức tối đập cửa: Thiên Tâm! Mau mở cửa! Em nghĩ có thể trốn tôi cả đời được chắc?
Cô thở phào tựa lưng vào cửa, khoái chí cười: Ha ha, anh tốt nhất là từ bỏ đi! Không bắt được tôi đâu! Ha ha ha ha...
Nhìn đứa cháu gái bảo bối của mình hành xử như một đứa trẻ, ông lão trông còn minh mẫn khẽ lắc đầu:
- Thiên Tâm, có chuyện gì vậy?
Cô lập tức thay đổi sắc mặt, ra vẻ đáng thương chạy đến chỗ ông ngoại mình. Nũng nịu:
- Ông ngoại, ông ngoại, cái tên Phong Vũ đó đánh con!
Ông cau mày:
- Cái gì? Nó dám đánh con? Đánh ở đâu?
Cô ấm ức nói:
- Đánh vào, vào, vào mông!
- CÁI GÌ???
Ông ngoại cô lớn tiếng quát, Phong Vũ ở bên ngoài nghe được còn phải giật mình. Thiên Tâm như thế lại càng đắc ý, thầm nghĩ: Phong Vũ, ngày tàn của anh đã tới rồi đấy!
Ông lão trầm ngâm nghĩ ngợi, sau đó bặm môi, vỗ tay bộp bộp, gằn giọng:
- Cái thằng nhóc này...giỏi!
- Ừm hứm! - Cô hưởng ứng vì ông rất hay dùng từ trái nghĩa.
- Dám cả gan đánh bảo bối của ông!
- Ừm hứm!
- Vũ kia...vào đây ta nói chuyện!
- Ừm hứm! - Sắp có kịch hay xem rồi...
Phong Vũ căng thẳng rút trong túi ra chiếc chìa khóa, mở cửa bước vào. Thiên Tâm lặng lẽ núp sau lưng ông lão tuy đã già nhưng vẫn còn cứng cáp, điệu bộ như muốn chọc tức anh. Anh hít sâu một hơi rồi gật đầu chào: Ông ngoại...
Ông, vẻ mặt hầm hầm, nghiêm giọng hỏi:
- Có phải con ra tay đánh Thiên Tâm? Con có biết từ nhỏ tới lớn chỉ có nó đánh người ta chứ không một ai nỡ đánh nó, ngay cả ta còn không dám?
Anh bình tĩnh trả lời:
- Cô ấy nói đúng! Tất cả những đều Thiên Tâm nói đều đúng. Là con đánh cô ấy...
Rầm!
Phong Vũ: ...
Thiên Tâm: ...
Ông lão đứng dậy đập bàn thật lớn, gõ gõ cây gậy trên tay, sau đó bỗng nhiên bật cười ha hả:
- Ha ha ha! Thằng nhóc này! Giống y như ta ngày trước! - Quay sang Thiên Tâm - Ông mày ngày xưa cũng trừng phạt bà mày như vậy đấy!
Phong Vũ: ...
Thiên Tâm: ...
Cô giật giật khoé môi: Không, không phải chứ? Nhưng mà hắn ta vô cớ đánh con!
Phong Vũ cười thầm trong bụng, sau đó cũng ra vẻ đáng thương vô tội, ấp úng giải thích:
- Ông ngoại, tối hôm trước Thiên Tâm và con đi gặp đối tác. Con thay mặt cô ấy tiếp rượu của Hà tổng, nào ngờ con gái của ông ta để ý con, nên...nên đã lén bỏ xuân dược vào trong rượu...còn Thiên Tâm...cô ấy thế mà...bỏ mặt con! Hại con xém chút bị cô ta ăn sạch rồi!
Mặt ông lão tối sầm lại, tay chống gậy run run. Các nếp nhăn trên mặt xô vào nhau, nhường chỗ cho gân xanh nổi lên, ánh mắt hẹp dài lườm đứa cháu gái độc nhất của mình, cô lúc này ngồi co ro ở một góc, cố gắng bịt tai mình lại, nhắm chặt hai mắt.
Nhưng tiếng quát lớn của ông vẫn lọt qua tai cô, khiến cô phải rùng mình, còn Phong Vũ thì vô cùng phấn khích:
- THIÊN TÂM!!!
- Dạ...a...
- Ngày xưa ông mày cũng bị bà mày hạ dược mới sinh ra mẹ mày! Cha mày cũng bị mẹ mày hạ dược mới sinh ra mày! Mày lại không biết học hỏi? Lỡ như Phong Vũ thật sự bị cô gái đó làm xằng làm bậy thì phải làm thế nào? Vậy thì nó phải chịu trách nhiệm với người ta chứ sao? Sao mày dại dột thế hả con???
Ông mắng cô một trận dài, sau đó đi đến vỗ vai Phong Vũ:
- Cháu rể ngoan của ông, con làm vậy là rất đúng! Trời cũng khuya lắm rồi, đêm nay ông giao nó cho con, con xử nó thế nào ông cũng không trách mắng! Cứ vậy đi!
Thiên Tâm nghe thấy vô cùng hoảng hốt:
- Ông ngoại!? Ông tính bán đứng con sao?
Phong Vũ mỉm cười đầy ẩn ý, giọng nói tươi tắn hẳn lên:
- Cảm ơn ông ngoại! Con đưa vợ con lên phòng đây!
Nói rồi anh nhếch môi, hí hửng tiến tới nhấc bổng cô lên. Thản nhiên hôn lên má cô một cái thật kiêu: Ngoan, chúng ta...về phòng thôi!
- Còn tiếp -
A hự!
Thừa cơ anh đau đớn nằm lăn lộn dưới nền gạch, cô lại không bỏ chạy, mà thay vào đó là đùa giỡn với anh ta một chút! Trước giờ ngoài Phong Vũ ra thì không tên nào đụng đến cô dù chỉ là một sợi tóc, căn bản từ khi sinh ra cô đã chẳng biết sợ là gì rồi, lại được ông ngoại huấn luyện từ nhỏ nên cũng chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh...
Thiên Tâm nâng cằm anh ta lên, ngắm nghía một hồi rồi tặc lưỡi, thái độ vô cùng thương hoa tiếc ngọc:
- Chậc! Khuôn mặt đẹp thế này...Xem anh kìa, đổ mồ hôi lạnh luôn rồi. Không biết cái đó của anh có còn dùng được không nữa đây...có cần tôi giúp không?
Vương Thiệu thở dốc nhìn cô, vừa bị một đòn đau điếng, nơi nào đó dường như đau đến không còn cảm giác nữa rồi, lại sẵn có men rượu trong người nên đầu óc càng choáng váng hơn. Giọng nói còn kéo dài đứt quãng:
- Thiên Tâm...em...sao em lại...
Thiên Tâm không mảy may để ý đến lời của Vương Thiệu, vô tư chống cằm lên người anh ta, khuỷu tay đặt lên cơ ngực đã cởi vài chiếc cúc áo, chi chít vết cào. Thoạt nhìn cũng biết, rõ ràng là bị móng tay của cô gái nào đó cào lên rồi! Cô dù đã đoán được nhưng không khỏi chán ghét, miệng cười giễu cợt:
- Ha, tôi bảo không sai mà! Cái gì mà từ khi gặp tôi thì không có qua lại với người khác? Xem ra anh cũng dồi dào tinh lực phết nhỉ?
Chút hốt hoảng thoáng qua trên nét mặt, Vương Thiệu liền liên tục lắc đầu, sống chết không chịu thừa nhận:
- Không! Không phải! Em...hiểu lầm rồi! Cái này là do cô ta hạ dược, lại ra sức quyến rũ anh, vì không khống chế được nên...
Cô nhàm chán nhìn vẻ mặt vô tội của anh ta. Trong đầu lại nghĩ đến Phong Vũ...
Phong Vũ hôm qua bị hạ xuân dược, 'thuốc giải' ở ngay trước mắt, thế mà vẫn liều lĩnh cắn vào tay mình đến chảy máu để tránh bị dao động. Vẫn bình tĩnh tìm cách thoát khỏi cô gái kia. Một mình mạo hiểm lái xe trở về nhà tìm mình, lời cuối cùng anh ấy nói với mình trước khi gục xuống đó chính là...Tìm thấy em rồi, thật tốt! - Trong tim cô bây giờ cũng như lúc ấy, ấm áp lạ thường...
Dòng suy nghĩ trôi qua nhanh chóng. Cô bừng tỉnh lại. Nhưng lúc này trước mặt cô không chỉ có Vương Thiệu, mà còn có...đôi chân quen thuộc. Cô cảm thấy làn tóc sau gáy dựng đứng lên, đôi mắt chậm rãi di chuyển từ đôi giày da quen thuộc lên đến thắt lưng, rồi nuốt nước bọt nhìn khuôn mặt ai đó chỉ vừa mới hiện lên trong đầu cô. Miệng lắp bắp:
- Phong, Phong Vũ!?
Bầu trời sau lưng anh như nổi sấm đùng đoàng, vẻ mặt lạnh lùng trong đêm tối càng khiến người ta không rét mà run. Giọng anh thật như muốn xé xác cô:
- Tống! Thiên! Tâm! Em đây là chủ động với hắn ta?
Cô giật mình, nhìn lại thì cô và Vương Thiệu đang ở tư thế khá thân mật. Vai cô như tựa hẳn vào ngực anh ta, lại còn ở vị trí 'nằm trên' nữa. Cô xác định kỳ này mình chết chắc rồi!
Ngay lập tức, Phong Vũ kéo cô ra khỏi người Vương Thiệu, tay vòng qua eo cô ôm thật chặt. Đôi mắt sắt lẹm đánh giá kẻ đang vật vã dưới sàn một lượt, anh nhìn hàng cúc áo đã được cởi bỏ gần hết, lấp ló những vết cào xước chỉ nghĩ thôi đã thấy 'kịch liệt'...rồi nhìn khuôn mặt trắng bệch của anh ta. Anh xoa xoa cằm, thầm nghĩ: Mặt mũi cũng đẹp lắm! Nhưng sao đẹp bằng mình? Mình ưu tú thế này Thiên Tâm cũng không để vào mắt, thì tên này làm gì có cửa? Đúng là không biết tự lượng sức!
Phong Vũ đắc ý cười, sau đó dẫn Thiên Tâm rời đi. Trước khi đi còn đá Vương Thiệu một phát lật người...
Trên đường về...
Đêm đã khuya nên sương cũng xuống nhiều hơn, bên ngoài nhiệt độ hạ thấp dần. Tiết trời khá lạnh. Thế nhưng không khí trong chiếc xe nào đó lại không như thế!
Thiên Tâm căng thẳng ngồi như pho tượng, không dám liếc nhìn Phong Vũ dù chỉ một lần. Cả đoạn đường hai người cũng không hề nói tiếng nào. Phong Vũ thì nghĩ cô đang hối lỗi về hành vi của mình nhưng không biết mở lời ra sao, còn Thiên Tâm thì nghĩ anh đang cảm thấy chột dạ khi cho người phá đám buổi hẹn của cô và Vương Thiệu...và cả hai cứ chờ đợi đối phương lên tiếng trước.
***
Biệt thự Tống gia...
Thiên Tâm vừa xuống xe đã lật đật chạy lên phòng, Phong Vũ liền nhanh chóng đuổi theo.
- Này! Em đứng lại đó cho tôi! Đã phạm lỗi mà còn dám chạy?
- Hứ! Có ngon thì bắt tôi đi!
Cô bứt tốc chạy thẳng vào phòng ông ngoại mình rồi đóng sầm cửa lại. Phòng ông ngoại cô nằm ngay tầng trệt, chỉ vài bước là tới, vả lại cô còn tìm được vị cứu tinh của mình nữa, nếu chạy lên phòng cô thì chắc chắn là không kịp!
Phong Vũ tức tối đập cửa: Thiên Tâm! Mau mở cửa! Em nghĩ có thể trốn tôi cả đời được chắc?
Cô thở phào tựa lưng vào cửa, khoái chí cười: Ha ha, anh tốt nhất là từ bỏ đi! Không bắt được tôi đâu! Ha ha ha ha...
Nhìn đứa cháu gái bảo bối của mình hành xử như một đứa trẻ, ông lão trông còn minh mẫn khẽ lắc đầu:
- Thiên Tâm, có chuyện gì vậy?
Cô lập tức thay đổi sắc mặt, ra vẻ đáng thương chạy đến chỗ ông ngoại mình. Nũng nịu:
- Ông ngoại, ông ngoại, cái tên Phong Vũ đó đánh con!
Ông cau mày:
- Cái gì? Nó dám đánh con? Đánh ở đâu?
Cô ấm ức nói:
- Đánh vào, vào, vào mông!
- CÁI GÌ???
Ông ngoại cô lớn tiếng quát, Phong Vũ ở bên ngoài nghe được còn phải giật mình. Thiên Tâm như thế lại càng đắc ý, thầm nghĩ: Phong Vũ, ngày tàn của anh đã tới rồi đấy!
Ông lão trầm ngâm nghĩ ngợi, sau đó bặm môi, vỗ tay bộp bộp, gằn giọng:
- Cái thằng nhóc này...giỏi!
- Ừm hứm! - Cô hưởng ứng vì ông rất hay dùng từ trái nghĩa.
- Dám cả gan đánh bảo bối của ông!
- Ừm hứm!
- Vũ kia...vào đây ta nói chuyện!
- Ừm hứm! - Sắp có kịch hay xem rồi...
Phong Vũ căng thẳng rút trong túi ra chiếc chìa khóa, mở cửa bước vào. Thiên Tâm lặng lẽ núp sau lưng ông lão tuy đã già nhưng vẫn còn cứng cáp, điệu bộ như muốn chọc tức anh. Anh hít sâu một hơi rồi gật đầu chào: Ông ngoại...
Ông, vẻ mặt hầm hầm, nghiêm giọng hỏi:
- Có phải con ra tay đánh Thiên Tâm? Con có biết từ nhỏ tới lớn chỉ có nó đánh người ta chứ không một ai nỡ đánh nó, ngay cả ta còn không dám?
Anh bình tĩnh trả lời:
- Cô ấy nói đúng! Tất cả những đều Thiên Tâm nói đều đúng. Là con đánh cô ấy...
Rầm!
Phong Vũ: ...
Thiên Tâm: ...
Ông lão đứng dậy đập bàn thật lớn, gõ gõ cây gậy trên tay, sau đó bỗng nhiên bật cười ha hả:
- Ha ha ha! Thằng nhóc này! Giống y như ta ngày trước! - Quay sang Thiên Tâm - Ông mày ngày xưa cũng trừng phạt bà mày như vậy đấy!
Phong Vũ: ...
Thiên Tâm: ...
Cô giật giật khoé môi: Không, không phải chứ? Nhưng mà hắn ta vô cớ đánh con!
Phong Vũ cười thầm trong bụng, sau đó cũng ra vẻ đáng thương vô tội, ấp úng giải thích:
- Ông ngoại, tối hôm trước Thiên Tâm và con đi gặp đối tác. Con thay mặt cô ấy tiếp rượu của Hà tổng, nào ngờ con gái của ông ta để ý con, nên...nên đã lén bỏ xuân dược vào trong rượu...còn Thiên Tâm...cô ấy thế mà...bỏ mặt con! Hại con xém chút bị cô ta ăn sạch rồi!
Mặt ông lão tối sầm lại, tay chống gậy run run. Các nếp nhăn trên mặt xô vào nhau, nhường chỗ cho gân xanh nổi lên, ánh mắt hẹp dài lườm đứa cháu gái độc nhất của mình, cô lúc này ngồi co ro ở một góc, cố gắng bịt tai mình lại, nhắm chặt hai mắt.
Nhưng tiếng quát lớn của ông vẫn lọt qua tai cô, khiến cô phải rùng mình, còn Phong Vũ thì vô cùng phấn khích:
- THIÊN TÂM!!!
- Dạ...a...
- Ngày xưa ông mày cũng bị bà mày hạ dược mới sinh ra mẹ mày! Cha mày cũng bị mẹ mày hạ dược mới sinh ra mày! Mày lại không biết học hỏi? Lỡ như Phong Vũ thật sự bị cô gái đó làm xằng làm bậy thì phải làm thế nào? Vậy thì nó phải chịu trách nhiệm với người ta chứ sao? Sao mày dại dột thế hả con???
Ông mắng cô một trận dài, sau đó đi đến vỗ vai Phong Vũ:
- Cháu rể ngoan của ông, con làm vậy là rất đúng! Trời cũng khuya lắm rồi, đêm nay ông giao nó cho con, con xử nó thế nào ông cũng không trách mắng! Cứ vậy đi!
Thiên Tâm nghe thấy vô cùng hoảng hốt:
- Ông ngoại!? Ông tính bán đứng con sao?
Phong Vũ mỉm cười đầy ẩn ý, giọng nói tươi tắn hẳn lên:
- Cảm ơn ông ngoại! Con đưa vợ con lên phòng đây!
Nói rồi anh nhếch môi, hí hửng tiến tới nhấc bổng cô lên. Thản nhiên hôn lên má cô một cái thật kiêu: Ngoan, chúng ta...về phòng thôi!
- Còn tiếp -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.