Bắt Em Về Nhà! Chạy Đâu Cho Thoát!
Chương 5: Tình Địch
P.T.N.T
03/08/2019
Cô thẩn thờ nhìn ông ngoại mình, sau đó lại nhìn Phong Vũ đang mỉm cười khiêu khích. Giận quá không biết phải nói gì, cô vùng vẫy:
- Không muốn! Thả tôi xuống! Ông ngoại, con biết lỗi rồi mà, tha cho con đi, đừng giao con cho hắn ta! Hu hu...
Ông lão thở dài, cẩn thận chống gậy ra phía cửa, kéo cánh cửa mở to hết mức, ông dứt khoát ra lệnh:
- Phong Vũ, mau đem nó đi!
Anh đắc ý thì thầm vào tai cô: Ông ngoại cũng đứng về phía tôi rồi, em tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần đi!
Thiên Tâm có chết cũng không thể tin, vị cứu tinh duy nhất lại bán đứng mình, niềm tin bấy lâu nay bị dập tắt hoàn toàn. Cô vô lực mặc cho anh ôm đi. Tự hỏi mình có phải là cháu ruột của ông ấy không, có phải là bảo bối mà ông thương nhất không, hết rồi, hết thật rồi...
Cô không biết, khi Phong Vũ bế cô ra khỏi phòng, ông ngoại cô và anh đã nháy mắt với nhau, họ đích thị là đã có kế hoạch riêng từ trước, cô lại ngây thơ sập bẫy từng bước từng bước một...
Phong Vũ nhanh chân bước lên phòng, không hẳn đến mức chạy nhưng điệu bộ có vẻ rất gấp gáp, anh nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường, còn mình thì ngồi cạnh cô. Vốn muốn trêu chọc cô một chút, thế nhưng khi thấy vẻ mặt của cô hiện tại thì không muốn nữa, nói đúng hơn là không nỡ...
Cô nằm ủ rũ, trên khoé mắt có chút nước, khuôn mặt xinh đẹp trở nên nhợt nhạt. Bờ môi nhỏ nhắn mím chặt, chừng như sắp khóc đến nơi.
Anh đưa tay vén tóc cô, giọng dịu dàng:
- Ghét tôi đến vậy sao?
Cô không thèm nhìn anh, lại quay người sang một bên, suy nghĩ một hồi rồi nói trổng:
- Không ghét!
- Vậy tại sao tránh né tôi?
- Không thích!
- Tại sao không thích tôi? Vì tôi là cháu trai của ông trùm Hắc đạo?
- Không phải!
Anh cau mày:
- Vậy chứ là gì?
- Không biết!
Phong Vũ: !?
Cảm giác khi người mình thích không thích mình mà không chịu nêu rõ lý do thật là tồi tệ! Phong Vũ dường như đã đến giới hạn chịu đựng, anh ra sức lay người Thiên Tâm, hỏi dồn:
- Em đang giận tôi có phải không? Giận tôi vì tôi trêu chọc em? Giận tôi vì tôi đánh vào mông em? Giận tôi vì ông ngoại đứng về phía tôi? Hay là vì cái gì hả? Mau nói đi! Có tin tôi cậy miệng em không?
Cô cũng không chịu được, liền bật dậy hét lên:
- Có ngon thì cậy đi! Tôi...ưm...
Cô chưa kịp nói hết câu, Phong Vũ đã vồ tới chiếm giữ lấy đôi môi mềm mại, khao khát mạnh mẽ bấy lâu nay được thực hiện. Anh vừa tận hưởng nụ hôn ngọt ngào vừa nói: Chết tiệt! Tôi chờ em nói câu này lâu lắm rồi!
Thiên Tâm gắng sức đẩy anh ra, nhưng sao con người này lại mạnh mẽ đến thế?
- Này...Phong...ưm...
Anh như muốn nuốt trọn môi cô một cách triệt để, bàn tay ấm nóng luồn qua sau gáy, giữ chặt không cho cô một cơ hội né tránh...
Hương vị ngon ngọt càng khiến anh mạnh bạo hơn, song điều này lại làm cô thêm sợ hãi. Như một con thú hoang không thể kiềm chế, cho dù cô kháng cự quyết liệt đến nỗi cắn môi anh rướm máu, anh vẫn không buông tha...
Nụ hôn này triền miên kéo dài, chỉ mấy phút mà ngỡ dài đằng đẵng...
Cho đến khi Phong Vũ cảm nhận được những giọt nước mắt lăn dài trên ngón tay mình. Thì lúc đó anh mới chịu buông cô ra...
Thiên Tâm lập tức lùi về sau, thất sắc nhìn người đối diện. Trên môi còn vương chút máu, không phải của cô.
Phong Vũ đưa tay định lau nước mắt cho cô, nhưng cô đã phũ phàng mà khước từ, lập tức tránh xa:
- Đừng chạm vào tôi!
Chỉ vỏn vẹn bốn chữ nhưng cũng đủ để anh phải nhói lòng. Anh không ngờ cô lại phản ứng mạnh như vậy...
Cô run rẩy ngồi ở một góc giường, dường như vẫn chưa hoàn hồn lại vì những gì vừa diễn ra. Giọng nói cũng hơi khàn, xen lẫn sự đau khổ và tủi hờn:
- Anh biết tôi đã có người mình thích rồi mà...tại sao lại cứ bắt ép tôi? Nụ hôn đầu bị anh cướp mất rồi, tôi phải làm sao để ăn nói với anh Thanh Hy đây?
Thanh Hy, Thanh Hy! Suốt ngày Thanh Hy Thanh Hy! Hắn ta là ai mà để em lưu luyến đến vậy chứ? - Phong Vũ thật sự rất muốn nói ra hết thảy bức xúc, nhưng lời không thể thốt ra được...
- Em thật sự thích anh ta?
- Đúng! Rất thích!
- Vì anh ta nên em mới không chấp nhận tôi có đúng không?
- Thế thì đã sao? Cho dù anh ấy có bỏ rơi tôi, có cùng cô gái khác nảy sinh quan hệ đến mức có con riêng thì đã sao? Tôi vẫn...
Rầm!
Phong Vũ mang theo vẻ hậm hực, đá cửa ra ngoài.
- Anh đi đâu đấy?
- Đi tìm hắn ta!
- Anh dám?
Anh lúc này nổi giận đùng đùng, đằng đằng sát khí, nói bằng giọng khản đặc:
- Trần Phong Vũ tôi nói được làm được! Triệu Thanh Hy, tên hai mặt đó hả? Cái tên khốn đó tôi còn lạ gì nữa! Chết tiệt! Hắn tới số rồi!
- Anh...
Phong Vũ nói xong liền bỏ đi ngay trong đêm. Trên đời anh cực ghét loại người lăng nhăng, nay lại biết Thiên Tâm lại vì người đó mà bi lụy thì sao có thể chịu được. Anh vừa vào trong xe, liền nhấc máy gọi cho đàn em:
- Lão nhị, cho người bao vây nhà riêng của Triệu Thanh Hy! Đúng! Cái tên diễn viên giả tạo đó! Hôm nay đích thân tôi phế hắn!
Trong phòng...
Thiên Tâm lén lút nhìn bóng lưng Phong Vũ rời đi, rồi nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, lau nước mắt rồi mỉm cười, hí hửng gọi điện thoại cho một người bạn:
- Alo! Tiểu Mạt, Tiểu Mạt, cái tên người yêu cũ khốn kiếp Triệu Thanh Hy của cậu đó, hắn sắp tiêu đời rồi! Tớ gọi chỉ muốn báo cho cậu biết tin thôi, không phiền cậu nữa, ngủ ngon!
Thiên Tâm tắt máy rồi thở phào, vô thức đặt tay lên môi mình, đầu lưỡi cảm nhận được chút vị mặn mặn của máu tươi. Mặt đỏ ửng cả lên, sau đó là những luồn cảm xúc đan xen...
- Tên biến thái này dám chiếm tiện nghi của mình, một ngày nào đó nhất định phải đòi lại! Mà không phải, như vậy có tính là mình thừa nước đục thả câu không? Lỡ như Phong Vũ phát hiện Triệu Thanh Hy không phải là bạn trai của mình thì phải làm sao?...Ực!
Cô nuốt nước bọt, nghĩ cũng không dám nghĩ nữa, bèn lắc đầu, xua xua tay:
- Không sao, không sao, dù gì cũng là do hắn hôn mình trước! Đúng rồi, mình chỉ lấy lại công bằng thôi, đúng, đúng!
Cô tự thuyết phục mình như thế, sau đó leo lên giường, nằm lăn lộn, trằn trọc đến gần sáng mới có thể yên tâm mà chợp mắt...
***
Sáng hôm sau, một tin sốc lan tràn các mặt báo, doanh số báo bán ra cao ngất ngưỡng:
[Tổng giám đốc tập đoàn Vương thị - Vương Thiệu lộ ảnh giường chiếu với ảnh đế Triệu Thanh Hy?!]
- Còn tiếp -
- Không muốn! Thả tôi xuống! Ông ngoại, con biết lỗi rồi mà, tha cho con đi, đừng giao con cho hắn ta! Hu hu...
Ông lão thở dài, cẩn thận chống gậy ra phía cửa, kéo cánh cửa mở to hết mức, ông dứt khoát ra lệnh:
- Phong Vũ, mau đem nó đi!
Anh đắc ý thì thầm vào tai cô: Ông ngoại cũng đứng về phía tôi rồi, em tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần đi!
Thiên Tâm có chết cũng không thể tin, vị cứu tinh duy nhất lại bán đứng mình, niềm tin bấy lâu nay bị dập tắt hoàn toàn. Cô vô lực mặc cho anh ôm đi. Tự hỏi mình có phải là cháu ruột của ông ấy không, có phải là bảo bối mà ông thương nhất không, hết rồi, hết thật rồi...
Cô không biết, khi Phong Vũ bế cô ra khỏi phòng, ông ngoại cô và anh đã nháy mắt với nhau, họ đích thị là đã có kế hoạch riêng từ trước, cô lại ngây thơ sập bẫy từng bước từng bước một...
Phong Vũ nhanh chân bước lên phòng, không hẳn đến mức chạy nhưng điệu bộ có vẻ rất gấp gáp, anh nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường, còn mình thì ngồi cạnh cô. Vốn muốn trêu chọc cô một chút, thế nhưng khi thấy vẻ mặt của cô hiện tại thì không muốn nữa, nói đúng hơn là không nỡ...
Cô nằm ủ rũ, trên khoé mắt có chút nước, khuôn mặt xinh đẹp trở nên nhợt nhạt. Bờ môi nhỏ nhắn mím chặt, chừng như sắp khóc đến nơi.
Anh đưa tay vén tóc cô, giọng dịu dàng:
- Ghét tôi đến vậy sao?
Cô không thèm nhìn anh, lại quay người sang một bên, suy nghĩ một hồi rồi nói trổng:
- Không ghét!
- Vậy tại sao tránh né tôi?
- Không thích!
- Tại sao không thích tôi? Vì tôi là cháu trai của ông trùm Hắc đạo?
- Không phải!
Anh cau mày:
- Vậy chứ là gì?
- Không biết!
Phong Vũ: !?
Cảm giác khi người mình thích không thích mình mà không chịu nêu rõ lý do thật là tồi tệ! Phong Vũ dường như đã đến giới hạn chịu đựng, anh ra sức lay người Thiên Tâm, hỏi dồn:
- Em đang giận tôi có phải không? Giận tôi vì tôi trêu chọc em? Giận tôi vì tôi đánh vào mông em? Giận tôi vì ông ngoại đứng về phía tôi? Hay là vì cái gì hả? Mau nói đi! Có tin tôi cậy miệng em không?
Cô cũng không chịu được, liền bật dậy hét lên:
- Có ngon thì cậy đi! Tôi...ưm...
Cô chưa kịp nói hết câu, Phong Vũ đã vồ tới chiếm giữ lấy đôi môi mềm mại, khao khát mạnh mẽ bấy lâu nay được thực hiện. Anh vừa tận hưởng nụ hôn ngọt ngào vừa nói: Chết tiệt! Tôi chờ em nói câu này lâu lắm rồi!
Thiên Tâm gắng sức đẩy anh ra, nhưng sao con người này lại mạnh mẽ đến thế?
- Này...Phong...ưm...
Anh như muốn nuốt trọn môi cô một cách triệt để, bàn tay ấm nóng luồn qua sau gáy, giữ chặt không cho cô một cơ hội né tránh...
Hương vị ngon ngọt càng khiến anh mạnh bạo hơn, song điều này lại làm cô thêm sợ hãi. Như một con thú hoang không thể kiềm chế, cho dù cô kháng cự quyết liệt đến nỗi cắn môi anh rướm máu, anh vẫn không buông tha...
Nụ hôn này triền miên kéo dài, chỉ mấy phút mà ngỡ dài đằng đẵng...
Cho đến khi Phong Vũ cảm nhận được những giọt nước mắt lăn dài trên ngón tay mình. Thì lúc đó anh mới chịu buông cô ra...
Thiên Tâm lập tức lùi về sau, thất sắc nhìn người đối diện. Trên môi còn vương chút máu, không phải của cô.
Phong Vũ đưa tay định lau nước mắt cho cô, nhưng cô đã phũ phàng mà khước từ, lập tức tránh xa:
- Đừng chạm vào tôi!
Chỉ vỏn vẹn bốn chữ nhưng cũng đủ để anh phải nhói lòng. Anh không ngờ cô lại phản ứng mạnh như vậy...
Cô run rẩy ngồi ở một góc giường, dường như vẫn chưa hoàn hồn lại vì những gì vừa diễn ra. Giọng nói cũng hơi khàn, xen lẫn sự đau khổ và tủi hờn:
- Anh biết tôi đã có người mình thích rồi mà...tại sao lại cứ bắt ép tôi? Nụ hôn đầu bị anh cướp mất rồi, tôi phải làm sao để ăn nói với anh Thanh Hy đây?
Thanh Hy, Thanh Hy! Suốt ngày Thanh Hy Thanh Hy! Hắn ta là ai mà để em lưu luyến đến vậy chứ? - Phong Vũ thật sự rất muốn nói ra hết thảy bức xúc, nhưng lời không thể thốt ra được...
- Em thật sự thích anh ta?
- Đúng! Rất thích!
- Vì anh ta nên em mới không chấp nhận tôi có đúng không?
- Thế thì đã sao? Cho dù anh ấy có bỏ rơi tôi, có cùng cô gái khác nảy sinh quan hệ đến mức có con riêng thì đã sao? Tôi vẫn...
Rầm!
Phong Vũ mang theo vẻ hậm hực, đá cửa ra ngoài.
- Anh đi đâu đấy?
- Đi tìm hắn ta!
- Anh dám?
Anh lúc này nổi giận đùng đùng, đằng đằng sát khí, nói bằng giọng khản đặc:
- Trần Phong Vũ tôi nói được làm được! Triệu Thanh Hy, tên hai mặt đó hả? Cái tên khốn đó tôi còn lạ gì nữa! Chết tiệt! Hắn tới số rồi!
- Anh...
Phong Vũ nói xong liền bỏ đi ngay trong đêm. Trên đời anh cực ghét loại người lăng nhăng, nay lại biết Thiên Tâm lại vì người đó mà bi lụy thì sao có thể chịu được. Anh vừa vào trong xe, liền nhấc máy gọi cho đàn em:
- Lão nhị, cho người bao vây nhà riêng của Triệu Thanh Hy! Đúng! Cái tên diễn viên giả tạo đó! Hôm nay đích thân tôi phế hắn!
Trong phòng...
Thiên Tâm lén lút nhìn bóng lưng Phong Vũ rời đi, rồi nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, lau nước mắt rồi mỉm cười, hí hửng gọi điện thoại cho một người bạn:
- Alo! Tiểu Mạt, Tiểu Mạt, cái tên người yêu cũ khốn kiếp Triệu Thanh Hy của cậu đó, hắn sắp tiêu đời rồi! Tớ gọi chỉ muốn báo cho cậu biết tin thôi, không phiền cậu nữa, ngủ ngon!
Thiên Tâm tắt máy rồi thở phào, vô thức đặt tay lên môi mình, đầu lưỡi cảm nhận được chút vị mặn mặn của máu tươi. Mặt đỏ ửng cả lên, sau đó là những luồn cảm xúc đan xen...
- Tên biến thái này dám chiếm tiện nghi của mình, một ngày nào đó nhất định phải đòi lại! Mà không phải, như vậy có tính là mình thừa nước đục thả câu không? Lỡ như Phong Vũ phát hiện Triệu Thanh Hy không phải là bạn trai của mình thì phải làm sao?...Ực!
Cô nuốt nước bọt, nghĩ cũng không dám nghĩ nữa, bèn lắc đầu, xua xua tay:
- Không sao, không sao, dù gì cũng là do hắn hôn mình trước! Đúng rồi, mình chỉ lấy lại công bằng thôi, đúng, đúng!
Cô tự thuyết phục mình như thế, sau đó leo lên giường, nằm lăn lộn, trằn trọc đến gần sáng mới có thể yên tâm mà chợp mắt...
***
Sáng hôm sau, một tin sốc lan tràn các mặt báo, doanh số báo bán ra cao ngất ngưỡng:
[Tổng giám đốc tập đoàn Vương thị - Vương Thiệu lộ ảnh giường chiếu với ảnh đế Triệu Thanh Hy?!]
- Còn tiếp -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.