Bắt Em Về Nhà! Chạy Đâu Cho Thoát!
Chương 15: Sa vào lưới tình
P.T.N.T
03/08/2019
Phong Vũ vừa dứt lời liền cúi xuống dày vò đôi môi thơm ngọt. Một tay vuốt ve eo cô, tay còn lại luồn vào trong áo, càn rỡ vùng da thịt trắng nõn, mềm mại đầy cám dỗ. Thiên Tâm khẽ rùng mình, ngọ nguậy muốn thoát, nhưng cái hôn từ anh quá đỗi dịu dàng, từng va chạm đều khiến trái tim cô bấn loạn. Khi lý trí không thể vượt qua cảm tính, cô chỉ còn cách buông bỏ...mà đón nhận anh! Đúng, Phong Vũ bây giờ là vị hôn phu của cô, chưa từng làm cô tổn thương, tất cả mọi việc anh làm đều chỉ muốn tốt cho cô, thì cô có lý do gì để từ chối đây? Khoảng thời gian ở bên anh luôn cảm thấy rất vui vẻ, tuy cũng có những lúc rất ức chế vì sự ấu trĩ của anh, luôn dè chừng thái quá những người đàn ông xung quanh cô, nhưng bằng một cách nào đó, anh truyền cho cô sự lạc quan và sự năng động vốn có của mình. Cô cũng không biết là vì cái gì, sự có mặt của anh trong mọi tình huống đều khiến cô an tâm và muốn mặc cả, muốn dựa dẫm, muốn được anh che chở. Trước kia cô đề cao nữ quyền, mạnh dạn nói không cần đàn ông vẫn sống tốt, miệng nói là vậy nhưng đôi lúc cô lại ước có một người để nương tựa, một người để cùng nhau chia sẻ buồn vui. Mà người đó...có lẽ cô đã tìm được rồi...
- Hộc...Thiên Tâm...cho tôi cơ hội có được không? - Phong Vũ nghiêm túc nhìn cô, đôi mắt mờ trong hư ảo, giọng nói đầy sự chân thành.
Thiên Tâm đỏ mặt cúi đầu, gật nhẹ...
- Ưm...ha...
Cô không biết, hành động này khiến anh vui biết nhường nào. Anh cúi xuống hôn sâu hơn, đưa đầu lưỡi thăm dò trong khoang miệng cô, càng ngày càng đắm chìm trong mê luyến. Cô cũng không còn vùng vẫy, ngược lại còn phối hợp với anh, tay luồn qua sau gáy, vuốt nhẹ mái tóc đen tuyền. Hành động này suýt chút nữa lấn át tâm trí của Phong Vũ, suýt chút nữa khiến anh còn có ý định tiến xa hơn...
- Thiên Tâm, em...
Cô mơ hồ nhìn anh, thở dốc, tạm thời chỉ biết nhìn chứ không biết nói gì. Phong Vũ chạm vào đôi môi đỏ hồng mà mình ngày đêm nhớ thương, vẻ mặt hạnh phúc không thôi. Dáng vẻ của Thiên Tâm lúc này thực sự rất đáng yêu, không nhịn được, anh âu yếm hôn lên trán cô, cọ cọ mũi, rồi đến hai bên má, cứ như vậy lặp đi lặp lại, vùng da thịt thơm mềm khiến anh hôn thế nào cũng không thỏa mãn, trong một phút nhất thời, anh tùy tiện cắn mạnh vào má cô, còn cử động hàm vài cái.
- A!
Thiên Tâm vừa giật mình vừa đau đớn ôm mặt, nơi hồng hào đã hiện lên dấu răng khá rõ rệt.
- Trần Phong Vũ, anh tuổi chó sao?
Anh mỉm cười dung túng, không những không tức giận mà còn cười híp mắt vẹo vẹo đôi má cô, không ngừng xoa xoa hai lòng bàn tay, bặm môi nói bằng giọng cưng nựng:
- Chậc, heo con dễ thương quá đi!!!
- A, đừng mà!!!
***
Ngoài cửa căn phòng khách sạn sang trọng, hai người đàn ông mặc âu phục đen vừa phì phèo điếu thuốc vừa trò chuyện với nhau.
- Này, lão đại Phong Vũ mới vừa thưởng cho tôi năm triệu, không biết hôm nay lão đại có chuyện gì vui nữa.
- Tôi cũng thế! Ngoài chuyện của phu nhân ra thì còn chuyện gì khiến lão đại mặt mày hớn hở như trẻ con được quà chứ?
- Ô, xem ra ngày uống rượu mừng của lão đại không còn xa nữa rồi he he...
- Xùy, phu nhân vừa xinh đẹp vừa tài giỏi như vậy. Có phải cậu muốn thông qua phu nhân để tìm bạn gái không? Vừa hay! Tôi cũng có ý định đó! Tốt nhất là tìm được một bé tiểu bạch thỏ biết ngoan ngoãn nghe lời...
Ưm...a...hộc...á...đau...
Âm thanh ái muội mỗi lúc ngày càng lớn, khiến hai vị đứng bên ngoài tán gẫu sởn gai ốc, cho dù không phải là lần đầu tiên thực hiện nhiệm vụ thú vị này. Người này quay sang nói với người kia:
- Chỗ huynh đệ vào sinh ra tử, khuyên cậu một câu: ít chơi bời lại, sau này không được qua lại với tiểu tam để vợ mình đau lòng! Chúng ta là tiểu đệ của lão đại, phải biết noi gương theo. Lão đại ghét nhất loại người lăng nhăng, nếu không...chúng ta cũng sẽ giống như cái tên cặn bã đang rên la trong kia, một đêm không còn thẳng!
- Ha ha ha! Chí lý!
Sáng hôm sau...
- Aaaaaaa!!!
Tiếng thét thất thanh của người đàn ông vang lên làm rúng động cả căn phòng sang trọng. Anh ta hốt hoảng cuộn tròn thân thể trong chăn, ánh măt kinh hãi nhìn cơ thể không một mảnh vải che thân của mình. Tự khắc nghĩ ngay đến điều tồi tệ nhất có thể...
- Kêu la cái gì? Làm cũng đã làm rồi! Chết tiệt! Không biết là thằng khốn nào!
Một tên gầy còm uể oải châm điếu thuốc, tựa lưng vào gối phán ra một câu bực dọc. Còn một tên béo mập nằm dài trên sàn, vẻ mặt cũng thất kinh không kém. Cả ba tự hỏi rốt cuộc tại sao lại xảy ra chuyện kinh khủng này, là ai đã hại bọn họ ra nông nỗi này chứ?
Cạch
Cách cửa phòng đột ngột mở ra, một cô gái xinh xắn khoác tay chàng trai cao ráo bước vào với dáng vẻ châm chọc...
- Ôi, tối qua mãnh liệt nhỉ? - Chàng trai nhìn ngó xung quanh, tay bịt mũi tỏ vẻ chán ghét cái mùi hoan ái nồng nàn còn sót lại của một đêm hoang lạc.
- Anh yêu, không ngờ anh ra tay quá tàn độc, nhưng mà em rất thích đó! - Giọng cô gái nũng nịu.
Nghe được chất giọng quen thuộc, chàng trai đang ngồi co rút trên giường, và dường như không tin vào tai mắt mình nữa. Anh ta hoảng hốt reo lên:
- Doãn Doãn!? Sao em...
- Xin lỗi, những chuyện mà anh đã gây ra cho tôi không thể tha thứ được. Giới thiệu với anh, đây là bạn trai thật sự của tôi, tổng giám đốc của Tống thị, Trần Phong Vũ! Anh ấy rất tốt với tôi, tốt hơn anh gấp trăm lần!
Cô gái nói với dáng vẻ tự hào, tay càng ôm chặt cánh tay của người bạn trai mới trông rất thân mật. Nhưng hai mắt bỗng chốc đỏ hoe:
- Anh rõ ràng là con rể của Tần gia, là chồng của Tần Tử Huyên, vậy mà lại lừa gạt tình cảm của tôi. Hôm nay anh bị như vậy là đáng lắm!
- Em!? Chẳng lẽ chuyện tối qua là do...
- Phải! Chính là Phong Vũ giúp tôi trả thù anh đấy!
- Cô!? Từ lúc nào?
Anh ta kích động nhảy vồ tới, ra ức lay cơ thể Doãn Doãn, cô tình nhân lương thiện mà anh ta thà chết bảo vệ. Hôm nay lại chạy theo kẻ khác, lại còn là Phong Vũ! So với địa vị thì anh ta hoàn toàn bị thua kém về mọi mặt, làm sao có thể như vậy chứ? Chẳng lẽ suốt bao nhiêu ngày qua đã bị lừa rồi?
Nhưng tất cả đã quá muộn, bộ mặt đáng thương mà anh ta yêu thích vẫn còn đó, thế nhưng cái cảm giác không còn như lúc ban đầu. Lúc này anh ta mới nhận ra nó thực sự giả tạo! Những lời cô ta nói chỉ toàn là bịa đặt, anh ta không hề giấu giếm cô ta chuyện kết hôn, cũng không hề tổn hại đến cô ta, nói như thế chẳng phải muốn đoạn tuyệt quan hệ? Còn thành công khiến Phong Vũ càng thương hại cô ta sao?
Doãn Doãn gạt tay anh ta ra:
- Từ lúc nào sao? Anh có biết yêu từ cái nhìn đầu tiên là như thế nào không? Chúng tôi đến với nhau cũng vì lẽ đó đấy!
Anh ta vô lực ngồi bệch xuống, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh trên tay cô ta, chiếc túi xách là mẫu mới nhất của thương hiệu thời trang dưới trướng của Tống thị, tất cả đều không phải do anh ta mua. Và giờ thì anh ta đã thực sự hiểu rồi...
Hai tên một béo một gầy kia thì cố gắng nuốt tức giận vào trong lòng, vẫn tỏ ra ung dung mặc quần áo. Đơn giản vì hai người họ biết Phong Vũ là ai! Biết rõ xuất thân của anh bên hắc đạo. Nếu anh không truy cứu chuyện bọn họ gian díu với cô gái tên Doãn Doãn này thì đã may mắn lắm rồi!
Trần Phong Vũ là doanh nhân có tiếng, hình ảnh tràn lan trên mặt báo, dĩ nhiên dù chưa từng gặp ngoài đời vẫn có thể nhận ra. Đây đích thực là Phong Vũ, vậy nên Doãn Doãn mới có thể tự tin như thế!
Cô ta tựa đầu vào vai người bạn trai 'yêu từ cái nhìn đầu tiên', lời nói vô cùng thân mật tựa như đã quen biết từ lâu về trước:
- Phong Vũ, anh nói xem có đúng không?
- Tên của chồng tôi để cô gọi theo giọng điệu đó sao?
Giọng nói thâm trầm vang lên từ ngoài cửa, Thiên Tâm khoác tay một người nữa bước vào. Và thật kỳ lạ! Người đó với 'Phong Vũ' trong phòng có gương mặt hoàn toàn giống nhau!
Doãn Doãn và ba người tình cũ đều kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cặp đôi mới đến. Không thể tin vào mắt mình nữa. Trong đầu ai cũng chỉ nghĩ đến một câu hỏi duy nhất: Tại sao lại có tới hai Phong Vũ!?
Thiên Tâm nhìn đôi nam nữ 'yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên kia', mỉm cười nhàn nhạt, người bạn trai thế phiệt của Doãn Doãn lập tức hất tay cô ta, nhếch môi cười giễu cợt:
- Để cô phải mừng hụt rồi! Tôi không phải là Trần Phong Vũ! Anh ta thật sự đang đứng ở đây, nhưng tiếc rằng...không phải là bạn trai của cô!
Chàng trai vừa dứt lời liền đưa tay lên khuôn mặt mình, mạnh tay xé rách lớp mặt nạ giả trước sự ngỡ ngàng của cô ta, cùng người chồng ngu muội của Tử Huyên, và cùng hai tên tình nhân bí mật!
Người trước mắt họ, chính là đại minh tinh nổi tiếng - Alexander!
Thiên Tâm và Phong Vũ 'hàng thật giá thật' mỉm cười vỗ tay cảm thán, chiêm ngưỡng vẻ mặt cực kì khó coi của kẻ bị gài bẫy, thầm ca ngợi vở kịch thành công mỹ mãn, hai người họ nép sang một bên, tránh đường cho nhân vật chính của chúng ta: Tần Tử Huyên.
Cô dùng ánh mắt hờ hững nhìn người chồng hèn hạ của mình đang đau khổ vì bị lừa dối tình cảm, lại nhìn gương mặt được cho là thánh thiện của cô tình nhân chuyên đóng vai thảo mai để phá vỡ hạnh phúc gia đình của người khác. Cô tự nói với lòng, ngày hôm nay đích thị là ngày cô có thể buông bỏ tất cả, không còn gì phải hối tiếc. Những ấm ức mà cô phải trải qua cuối cùng cũng được đền đáp!
- Tử Huyên, hãy tin anh... - Biết mình không còn đường lui, anh ta lúc này chỉ biết tìm cớ để giải thích.
Hôm nay Tử Huyên dẫn theo luật sư tới đây, còn có vài phóng viên đi theo, cô khinh bỉ nhìn dáng vẻ hối lỗi cầu xin của anh ta, sau đó không trả lời mà thẳng tay quăng xấp đơn ly hôn vào khuôn mặt mình từng yêu như sinh mạng...
Anh ta run rẩy nhìn nét chữ đã ký sẵn đầy đủ, tim quặn thắt lên vì đau đớn. Giây phút này anh ta mới hiểu cái cảm giác khi mất đi một người là như thế nào, mới biết quý trọng người vợ đã hết lòng vì anh ta ra sao, vì không cưỡng lại được những cám dỗ vây quanh, sai lầm nối tiếp sai lầm, anh ta từng bước từng bước phá hủy lời thề ước trong nhà thờ năm đó...
Hối hận sao? Đã không còn kịp nữa rồi...
Từng nét chữ tưởng như đơn giản lại nặng như Thái Sơn, anh ta kết thúc cuộc hôn nhân đổ vỡ trong nỗi ân hận day dứt...
Nhưng như vậy vẫn chưa hết, vài tờ giấy rời phía dưới chính là bằng chứng anh ta vơ vét gia sản của nhà vợ, nhận hối lộ thường xuyên,...tất thảy đều có bằng chứng xác thực. Nhưng nó không còn khiến anh ta có bất kỳ cảm xúc gì khác nữa...
Cô tình nhân Doãn Doãn một bước lên mây rồi một bước rơi xuống vực thẳm, cô ta vô lực khuỵu xuống mặt sàn lạnh lẽo. Những hình ảnh về tương lai sống trong nhung lụa mới đêm qua còn hiện diện trước mắt, hôm nay lại một khắc tan hoang.
Thiên Tâm bước tới vỗ vai an ủi Tử Huyên, còn Phong Vũ và Alexander bắt đầu cho người giải quyết mọi chuyện còn sót lại, và tất nhiên, người nào đáng trị thì nhất định phải trị! Trị như thế nào thì chỉ có thể gói gọn trong bốn chữ: Nợ máu trả máu!
Hai tên lang băm kia vốn dĩ là kẻ chỉ thích hưởng thụ, có thể gọi là tay sai của cô ả Doãn Doãn, có tiền thì trả tiền, có sắc thì trả sắc. Vậy nên chuyện tối qua cũng xem như là bài học thích đáng cho họ rồi, Phong Vũ cũng đang vui, lại vì câu nói đầu tiên và cũng là duy nhất mà Thiên Tâm nói với cô tiểu tam kia nên đã vô cùng cao hứng! Anh nói với hai tên đó:
- Có muốn gia nhập vào bang phái của tôi không?
- !?
Bọn họ nhìn nhau có vẻ ngớ ngẩn, cả hai đều đã chuẩn bị tâm lý để đón nhận những điều tồi tệ nhất sẵn rồi, câu hỏi của Phong Vũ hoàn toàn nằm ngoài dự đoán! Đây...chẳng phải là cho họ một con đường sống tốt hơn sao!?
Có chăng đã trải qua một đêm kích tình, lúc này trong mắt hai người họ chỉ toàn là hình bóng của Phong Vũ. Trong lòng cũng cảm thấy anh có nét gì đó thật quyến rũ...
Anh theo phản xả tránh né cái nhìn đầy ngụ ý đó, khó hiểu nghĩ: Kỳ lạ, hình như ánh mắt của hai tên này không đúng lắm...
- Còn tiếp -
- Hộc...Thiên Tâm...cho tôi cơ hội có được không? - Phong Vũ nghiêm túc nhìn cô, đôi mắt mờ trong hư ảo, giọng nói đầy sự chân thành.
Thiên Tâm đỏ mặt cúi đầu, gật nhẹ...
- Ưm...ha...
Cô không biết, hành động này khiến anh vui biết nhường nào. Anh cúi xuống hôn sâu hơn, đưa đầu lưỡi thăm dò trong khoang miệng cô, càng ngày càng đắm chìm trong mê luyến. Cô cũng không còn vùng vẫy, ngược lại còn phối hợp với anh, tay luồn qua sau gáy, vuốt nhẹ mái tóc đen tuyền. Hành động này suýt chút nữa lấn át tâm trí của Phong Vũ, suýt chút nữa khiến anh còn có ý định tiến xa hơn...
- Thiên Tâm, em...
Cô mơ hồ nhìn anh, thở dốc, tạm thời chỉ biết nhìn chứ không biết nói gì. Phong Vũ chạm vào đôi môi đỏ hồng mà mình ngày đêm nhớ thương, vẻ mặt hạnh phúc không thôi. Dáng vẻ của Thiên Tâm lúc này thực sự rất đáng yêu, không nhịn được, anh âu yếm hôn lên trán cô, cọ cọ mũi, rồi đến hai bên má, cứ như vậy lặp đi lặp lại, vùng da thịt thơm mềm khiến anh hôn thế nào cũng không thỏa mãn, trong một phút nhất thời, anh tùy tiện cắn mạnh vào má cô, còn cử động hàm vài cái.
- A!
Thiên Tâm vừa giật mình vừa đau đớn ôm mặt, nơi hồng hào đã hiện lên dấu răng khá rõ rệt.
- Trần Phong Vũ, anh tuổi chó sao?
Anh mỉm cười dung túng, không những không tức giận mà còn cười híp mắt vẹo vẹo đôi má cô, không ngừng xoa xoa hai lòng bàn tay, bặm môi nói bằng giọng cưng nựng:
- Chậc, heo con dễ thương quá đi!!!
- A, đừng mà!!!
***
Ngoài cửa căn phòng khách sạn sang trọng, hai người đàn ông mặc âu phục đen vừa phì phèo điếu thuốc vừa trò chuyện với nhau.
- Này, lão đại Phong Vũ mới vừa thưởng cho tôi năm triệu, không biết hôm nay lão đại có chuyện gì vui nữa.
- Tôi cũng thế! Ngoài chuyện của phu nhân ra thì còn chuyện gì khiến lão đại mặt mày hớn hở như trẻ con được quà chứ?
- Ô, xem ra ngày uống rượu mừng của lão đại không còn xa nữa rồi he he...
- Xùy, phu nhân vừa xinh đẹp vừa tài giỏi như vậy. Có phải cậu muốn thông qua phu nhân để tìm bạn gái không? Vừa hay! Tôi cũng có ý định đó! Tốt nhất là tìm được một bé tiểu bạch thỏ biết ngoan ngoãn nghe lời...
Ưm...a...hộc...á...đau...
Âm thanh ái muội mỗi lúc ngày càng lớn, khiến hai vị đứng bên ngoài tán gẫu sởn gai ốc, cho dù không phải là lần đầu tiên thực hiện nhiệm vụ thú vị này. Người này quay sang nói với người kia:
- Chỗ huynh đệ vào sinh ra tử, khuyên cậu một câu: ít chơi bời lại, sau này không được qua lại với tiểu tam để vợ mình đau lòng! Chúng ta là tiểu đệ của lão đại, phải biết noi gương theo. Lão đại ghét nhất loại người lăng nhăng, nếu không...chúng ta cũng sẽ giống như cái tên cặn bã đang rên la trong kia, một đêm không còn thẳng!
- Ha ha ha! Chí lý!
Sáng hôm sau...
- Aaaaaaa!!!
Tiếng thét thất thanh của người đàn ông vang lên làm rúng động cả căn phòng sang trọng. Anh ta hốt hoảng cuộn tròn thân thể trong chăn, ánh măt kinh hãi nhìn cơ thể không một mảnh vải che thân của mình. Tự khắc nghĩ ngay đến điều tồi tệ nhất có thể...
- Kêu la cái gì? Làm cũng đã làm rồi! Chết tiệt! Không biết là thằng khốn nào!
Một tên gầy còm uể oải châm điếu thuốc, tựa lưng vào gối phán ra một câu bực dọc. Còn một tên béo mập nằm dài trên sàn, vẻ mặt cũng thất kinh không kém. Cả ba tự hỏi rốt cuộc tại sao lại xảy ra chuyện kinh khủng này, là ai đã hại bọn họ ra nông nỗi này chứ?
Cạch
Cách cửa phòng đột ngột mở ra, một cô gái xinh xắn khoác tay chàng trai cao ráo bước vào với dáng vẻ châm chọc...
- Ôi, tối qua mãnh liệt nhỉ? - Chàng trai nhìn ngó xung quanh, tay bịt mũi tỏ vẻ chán ghét cái mùi hoan ái nồng nàn còn sót lại của một đêm hoang lạc.
- Anh yêu, không ngờ anh ra tay quá tàn độc, nhưng mà em rất thích đó! - Giọng cô gái nũng nịu.
Nghe được chất giọng quen thuộc, chàng trai đang ngồi co rút trên giường, và dường như không tin vào tai mắt mình nữa. Anh ta hoảng hốt reo lên:
- Doãn Doãn!? Sao em...
- Xin lỗi, những chuyện mà anh đã gây ra cho tôi không thể tha thứ được. Giới thiệu với anh, đây là bạn trai thật sự của tôi, tổng giám đốc của Tống thị, Trần Phong Vũ! Anh ấy rất tốt với tôi, tốt hơn anh gấp trăm lần!
Cô gái nói với dáng vẻ tự hào, tay càng ôm chặt cánh tay của người bạn trai mới trông rất thân mật. Nhưng hai mắt bỗng chốc đỏ hoe:
- Anh rõ ràng là con rể của Tần gia, là chồng của Tần Tử Huyên, vậy mà lại lừa gạt tình cảm của tôi. Hôm nay anh bị như vậy là đáng lắm!
- Em!? Chẳng lẽ chuyện tối qua là do...
- Phải! Chính là Phong Vũ giúp tôi trả thù anh đấy!
- Cô!? Từ lúc nào?
Anh ta kích động nhảy vồ tới, ra ức lay cơ thể Doãn Doãn, cô tình nhân lương thiện mà anh ta thà chết bảo vệ. Hôm nay lại chạy theo kẻ khác, lại còn là Phong Vũ! So với địa vị thì anh ta hoàn toàn bị thua kém về mọi mặt, làm sao có thể như vậy chứ? Chẳng lẽ suốt bao nhiêu ngày qua đã bị lừa rồi?
Nhưng tất cả đã quá muộn, bộ mặt đáng thương mà anh ta yêu thích vẫn còn đó, thế nhưng cái cảm giác không còn như lúc ban đầu. Lúc này anh ta mới nhận ra nó thực sự giả tạo! Những lời cô ta nói chỉ toàn là bịa đặt, anh ta không hề giấu giếm cô ta chuyện kết hôn, cũng không hề tổn hại đến cô ta, nói như thế chẳng phải muốn đoạn tuyệt quan hệ? Còn thành công khiến Phong Vũ càng thương hại cô ta sao?
Doãn Doãn gạt tay anh ta ra:
- Từ lúc nào sao? Anh có biết yêu từ cái nhìn đầu tiên là như thế nào không? Chúng tôi đến với nhau cũng vì lẽ đó đấy!
Anh ta vô lực ngồi bệch xuống, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh trên tay cô ta, chiếc túi xách là mẫu mới nhất của thương hiệu thời trang dưới trướng của Tống thị, tất cả đều không phải do anh ta mua. Và giờ thì anh ta đã thực sự hiểu rồi...
Hai tên một béo một gầy kia thì cố gắng nuốt tức giận vào trong lòng, vẫn tỏ ra ung dung mặc quần áo. Đơn giản vì hai người họ biết Phong Vũ là ai! Biết rõ xuất thân của anh bên hắc đạo. Nếu anh không truy cứu chuyện bọn họ gian díu với cô gái tên Doãn Doãn này thì đã may mắn lắm rồi!
Trần Phong Vũ là doanh nhân có tiếng, hình ảnh tràn lan trên mặt báo, dĩ nhiên dù chưa từng gặp ngoài đời vẫn có thể nhận ra. Đây đích thực là Phong Vũ, vậy nên Doãn Doãn mới có thể tự tin như thế!
Cô ta tựa đầu vào vai người bạn trai 'yêu từ cái nhìn đầu tiên', lời nói vô cùng thân mật tựa như đã quen biết từ lâu về trước:
- Phong Vũ, anh nói xem có đúng không?
- Tên của chồng tôi để cô gọi theo giọng điệu đó sao?
Giọng nói thâm trầm vang lên từ ngoài cửa, Thiên Tâm khoác tay một người nữa bước vào. Và thật kỳ lạ! Người đó với 'Phong Vũ' trong phòng có gương mặt hoàn toàn giống nhau!
Doãn Doãn và ba người tình cũ đều kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cặp đôi mới đến. Không thể tin vào mắt mình nữa. Trong đầu ai cũng chỉ nghĩ đến một câu hỏi duy nhất: Tại sao lại có tới hai Phong Vũ!?
Thiên Tâm nhìn đôi nam nữ 'yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên kia', mỉm cười nhàn nhạt, người bạn trai thế phiệt của Doãn Doãn lập tức hất tay cô ta, nhếch môi cười giễu cợt:
- Để cô phải mừng hụt rồi! Tôi không phải là Trần Phong Vũ! Anh ta thật sự đang đứng ở đây, nhưng tiếc rằng...không phải là bạn trai của cô!
Chàng trai vừa dứt lời liền đưa tay lên khuôn mặt mình, mạnh tay xé rách lớp mặt nạ giả trước sự ngỡ ngàng của cô ta, cùng người chồng ngu muội của Tử Huyên, và cùng hai tên tình nhân bí mật!
Người trước mắt họ, chính là đại minh tinh nổi tiếng - Alexander!
Thiên Tâm và Phong Vũ 'hàng thật giá thật' mỉm cười vỗ tay cảm thán, chiêm ngưỡng vẻ mặt cực kì khó coi của kẻ bị gài bẫy, thầm ca ngợi vở kịch thành công mỹ mãn, hai người họ nép sang một bên, tránh đường cho nhân vật chính của chúng ta: Tần Tử Huyên.
Cô dùng ánh mắt hờ hững nhìn người chồng hèn hạ của mình đang đau khổ vì bị lừa dối tình cảm, lại nhìn gương mặt được cho là thánh thiện của cô tình nhân chuyên đóng vai thảo mai để phá vỡ hạnh phúc gia đình của người khác. Cô tự nói với lòng, ngày hôm nay đích thị là ngày cô có thể buông bỏ tất cả, không còn gì phải hối tiếc. Những ấm ức mà cô phải trải qua cuối cùng cũng được đền đáp!
- Tử Huyên, hãy tin anh... - Biết mình không còn đường lui, anh ta lúc này chỉ biết tìm cớ để giải thích.
Hôm nay Tử Huyên dẫn theo luật sư tới đây, còn có vài phóng viên đi theo, cô khinh bỉ nhìn dáng vẻ hối lỗi cầu xin của anh ta, sau đó không trả lời mà thẳng tay quăng xấp đơn ly hôn vào khuôn mặt mình từng yêu như sinh mạng...
Anh ta run rẩy nhìn nét chữ đã ký sẵn đầy đủ, tim quặn thắt lên vì đau đớn. Giây phút này anh ta mới hiểu cái cảm giác khi mất đi một người là như thế nào, mới biết quý trọng người vợ đã hết lòng vì anh ta ra sao, vì không cưỡng lại được những cám dỗ vây quanh, sai lầm nối tiếp sai lầm, anh ta từng bước từng bước phá hủy lời thề ước trong nhà thờ năm đó...
Hối hận sao? Đã không còn kịp nữa rồi...
Từng nét chữ tưởng như đơn giản lại nặng như Thái Sơn, anh ta kết thúc cuộc hôn nhân đổ vỡ trong nỗi ân hận day dứt...
Nhưng như vậy vẫn chưa hết, vài tờ giấy rời phía dưới chính là bằng chứng anh ta vơ vét gia sản của nhà vợ, nhận hối lộ thường xuyên,...tất thảy đều có bằng chứng xác thực. Nhưng nó không còn khiến anh ta có bất kỳ cảm xúc gì khác nữa...
Cô tình nhân Doãn Doãn một bước lên mây rồi một bước rơi xuống vực thẳm, cô ta vô lực khuỵu xuống mặt sàn lạnh lẽo. Những hình ảnh về tương lai sống trong nhung lụa mới đêm qua còn hiện diện trước mắt, hôm nay lại một khắc tan hoang.
Thiên Tâm bước tới vỗ vai an ủi Tử Huyên, còn Phong Vũ và Alexander bắt đầu cho người giải quyết mọi chuyện còn sót lại, và tất nhiên, người nào đáng trị thì nhất định phải trị! Trị như thế nào thì chỉ có thể gói gọn trong bốn chữ: Nợ máu trả máu!
Hai tên lang băm kia vốn dĩ là kẻ chỉ thích hưởng thụ, có thể gọi là tay sai của cô ả Doãn Doãn, có tiền thì trả tiền, có sắc thì trả sắc. Vậy nên chuyện tối qua cũng xem như là bài học thích đáng cho họ rồi, Phong Vũ cũng đang vui, lại vì câu nói đầu tiên và cũng là duy nhất mà Thiên Tâm nói với cô tiểu tam kia nên đã vô cùng cao hứng! Anh nói với hai tên đó:
- Có muốn gia nhập vào bang phái của tôi không?
- !?
Bọn họ nhìn nhau có vẻ ngớ ngẩn, cả hai đều đã chuẩn bị tâm lý để đón nhận những điều tồi tệ nhất sẵn rồi, câu hỏi của Phong Vũ hoàn toàn nằm ngoài dự đoán! Đây...chẳng phải là cho họ một con đường sống tốt hơn sao!?
Có chăng đã trải qua một đêm kích tình, lúc này trong mắt hai người họ chỉ toàn là hình bóng của Phong Vũ. Trong lòng cũng cảm thấy anh có nét gì đó thật quyến rũ...
Anh theo phản xả tránh né cái nhìn đầy ngụ ý đó, khó hiểu nghĩ: Kỳ lạ, hình như ánh mắt của hai tên này không đúng lắm...
- Còn tiếp -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.