Bất Kham Ngôn ( Không Thể Nói Thành Lời)
Thẩm Kham Dư là một người bất hạnh, có một đứa trẻ bất hạnh, cậu dùng cả đời của mình đi chữa bệnh, nhưng đều không hề chữa được.
Lúc Thẩm Kham Dư còn nhỏ, bởi vì anh trai có bệnh tim, ba mẹ thương tiếc cho anh trai dành toàn bộ sự quan tâm cho anh trai cậu. Không chỉ kinh thường đủ kiểu với cậu, thậm chí còn ngược đãi phát tiết những trạng thái không tốt lên trên người cậu.
Kết quả là, cậu đã nảy sinh những ý tưởng xấu và phát triển một nhân cách cực kỳ kém cỏi, không đàng hoàng và bệnh hoạn.
Vậy nên, sau khi gặp Cố Ngôn Sênh, còn tưởng lầm rằng hắn có ý tốt với mình, bèn dùng cách tốt nhất mà chăm sóc Cố Ngôn Sênh, dây dưa với Cố Ngôn Sênh.
Cố Ngôn Sênh đã có crush của riêng mình, sau lần uống say ở cùng một chỗ với Thẩm Kham Dư. Cố Ngôn Sênh vừa bắt đầu luôn cho rằng Thẩm Kham Dư là một người xảo quyệt, sau này mới biết được rằng là bởi vì Thẩm Kham Dư không biết cách diễn đạt. Vậy nên, mới khiến người khác hiểu lầm.
Điều ấn tượng nhất trong bộ truyện đó là, mỗi dịp tết Nguyên Đán, Thẩm Kham Dư đều sẽ một bàn đồ ăn phong phú cho Cố Ngôn Sênh và con của họ, bản thân thì lại một mình ở bên ngoài, muốn ở bên cạnh đón Tết cùng với bọn họ, lại nghĩ rằng bản thân bất hạnh, chỉ dám cẩn thận từng li từng tí ở bên ngoài nhìn ngắm bọn họ. Nhìn ngắm đến rơi lệ!
Trong quyển truyện có một đoạn như vầy: Thẩm Kham Dư giống như một con mèo hoang vậy, cẩn thận từng li từng tí run rẩy lẩy bẩy ở bên cạnh chủ nhân nhiều năm, khi biết bản thân sắp không cự nổi nữa, yên tĩnh ra đi ở một nơi mà không ai biết tới.
Cậu một thân một mình đến, một thân một mình sống, đem đến cho hắn một ngôi nhà và hai đứa con, đem tất cả những gì mình có đều để lại cho hắn, cuối cùng từng người một rời đi.
Nguyện vọng cuối cùng của cậu là: A Sênh anh đừng ghét bỏ em nữa.
Nhưng mà đến ngay cả một cái nguyện vọng, cậu đều ở phía sau đó cho thêm một câu nói, nếu như khó quá cũng không sao cả.