Chương 17: Có em, nơi anh bình yên đến lạ
Hàn Hạ Nam
13/05/2021
Thiên Du nghe vừa vui lại vừa sợ
'' Hàn tổng, em lại làm sai gì sao anh sẽ lại quan tâm em rồi sẽ lại....''
lời của cô chưa dứt thì cô nhân viên nọ lại bước tới
'' Hàn tổng đồ của anh đã gói xong, đồ rất nhiều, để chúng tôi giúp anh mang về biệt thự nhé ''
'' ừ ''
anh giọng hơi lạnh đáp cô nhân viên xong lại quay ra nhìn cô
'' em nói tiếp đi ''
'' Dạ thôi ''
Cô nghĩ lại, sợ nói những lời đó anh sẽ giận nên đành thôi vậy
'' được, vậy chúng ta đi tiếp ''
Cả ngày hôm đó hắn dắt cô đi mua biết bao nhiêu đồ, thật sự là quá nhiều đi, đúng là cách chuộc lỗi của Hàn tổng, chỉ biết mua thật nhiều đồ để giúp người khác vui. Cả một ngày cô và hắn ở ngoài, ăn tối xong hắn đưa cô về nhà. Vào biệt thự hắn chẳng mấy để ý lời chào của mấy người hầu liền dẫn cô lên phòng.
'' cả ngày mệt rồi em đi tắm đi còn nghỉ ngơi ''
Trạch Quân giọng nói ôn nhu vẻ quan tâm cô lắm khiến trái tim cô run lên
'' Dạ vâng ''
Cô nói xong liền đi lấy quần áo rồi vào đi tắm. Một lúc sau cô tắm xong thì Trạch Quân cũng vào tắm. Cô ngây ngốc chẳng biết phải làm gì, đành đứng bên cửa sổ chờ hắn. Cô suy nghĩ rất nhiều, hôm nay cô thật sự hạnh phúc, cô vui lắm, lần đầu hắn gọi tên cô, gọi cô là em, nhẹ nhàng với cô, nói cô là của hắn còn mua cho co rất nhiều đồ, nhưng hắn càng tốt với cô bao nhiều thì cô lại sợ bấy nhiêu, cô sợ ngày mai tỉnh giấc mọi thứ sẽ lại khác, hắn sẽ lại lạnh lùng, vô tình mà mắng cô, đánh cô, thật sự nếu đây là giấc mộng, cô nguyện chìm đắm mà không cần tỉnh lại, bất quá nghĩ đến đây, cảm xúc cô lẫn lộn, cô bật khóc. Vừa lúc ấy Trạch Quân tắm xong, quả nhiên người ta nói con trai lúc tắm xong rất đẹp. Những ngọn tóc ướt còn rũ xuống gương mặt tuần mĩ của hắn, hắn chỉ quấn chiếc khăn tắm che đi thân dưới để lộ cơ bụng rắn chắc, thật mê người mà. Hắn đưa mắt nhìn một vòng thì thấy cô ở cửa sổ, đôi vai gầy nhỏ bé khẽ run lên, cô đang khóc sao, hắn khẽ nhíu mày không biết mình làm sai điều gì mà để cô gái nhỏ cả ngày vui vẻ đến tối về lại ủy khuất mà khóc. Hắn tiến lại gần cô, khẽ cất giọng đầy thâm trầm lại sủng nịnh vô cùng
'' Thiên Du em sao vậy, sao lại khóc rồi ''
Thiên Du đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ nghe tiếng hắn cô giật mình quay lại, vội lấy tay lau đi những giọt nước mắt.
'' Dạ em không sao, chắc bụi bay vào mắt thôi '' cô tìm đại một lí do nào đó vì cô sợ anh lại nói cô giả vờ
Thấy hành động của cô, thấy cô nói dối mình lòng anh lại có chút đau anh tiến lại gần ôm cô vào lòng, đôi tay to lớn của anh ôm trọn lấy thân hình nhỏ bé của cô
'' em đừng nói dối tôi, sao em lại khóc, tôi làm gì sai sao ''
'' Dạ không''
Sự dịu dàng của anh lại một lần nữa làm cô khóc, thật sự cái thức tại này cô đã mong muốn vốn tưởng là giấc mơ nhưng giờ lại ở ngay tầm mắt. Thấy cơ thể cô hơi run lên anh vẫn kiên nhẫn hỏi
'' em nói thật đi, sao lại khóc ''
'' Có phải ngày mai Hàn tổng sẽ lại ghét em không, ngày mai sẽ không dịu dàng với em nữa đúng không? em thực sự sợ lắm, Hàn tổng thà cứ ghét em đi... hức ''
Giọng cô run lên, không kiềm được mà khóc thành tiếng, bao nhiêu sự sợ hãi hôm nay cuối cùng cô cũng được nói ra. Thấy cô gái nhỏ của mình vì mình mà sợ hãi như vậy, anh lại tự trách đã gây ra quá nhiều tổn thương cho cô, khiến bây giờ cô được đối tốt cũng sợ hãi. Hai tay Trạch Quân siết chặt cô hơn một chút, Thiên Du cảm nhận được cơ thể rắn chắc của anh và hơi thở ấm nóng ấy, thật cho người ta cảm giác an toàn
'' bé con, em thật ngốc, sẽ không ghét em nữa đâu, hồi trước là anh sai, cho anh xin lỗi nhé, từ giờ anh sẽ bù đắp cho em, chỉ xin em đừng bỏ anh, cũng đừng khóc nữa, em khóc anh đau lắm ''
Giọng của anh như thì thầm vào tai cô, nó ấm áp đến lạ, thanh âm đây trân thành không chút giả dối lọt vào tai cô khiến cô rất vui, ngước mắt lên nhìn anh, cô hỏi một câu như để xác nhận lại
'' Thật ạ ''
Tất nhiên rồi, đôi mắt cô ngấn lệ, những giọt lệ ấy chẳng biết do vui hay buồn nữa, khuôn mặt cô thật đẹp, lại đáng yêu vô cung, khiến tim anh hụt một nhịp mất rồi. Bất quá anh không kiềm chế được, áp một nụ hôn lên đôi môi anh đào của cô, nụ hôn thật nhẹ nhàng. Đây là lần đầu anh hôn cô, nụ hôn đầy tình yêu khiến chân tay cô mềm nhũn, nụ hôn ấy thật chân thành. Anh hôn cô đến khi dường như cô hơi khó thở anh mới quyến luyến rời khỏi. Anh đưa tay lau đi những giọt lệ còn đọng lại nới khóe mắt của cô
'' Đi ngủ thôi bé con ''
Anh bế cô đặt nhẹ lên giường rồi ôm cô ngủ, mùi hương của mái tóc cô làm hắn như phát mê. Cảm giác này nói ra nghe đơn giản nhưng nó bình yêm lắm, lần đầu tiên hắn có được cảm giác này, cảm giác của tình thương, tình yêu khiến long hắn ấm áp. Hắn hôn nhẹ lên chán cô thì thào
'' Cảm ơn và xin lỗi, anh yêu em ''
Hắn tuy là nói rất nhỏ nhưng đủ để cô nghe thấy
'' em cũng yêu anh '' .
||||| Truyện đề cử: Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn |||||
Trong lòng hắn, cô cảm thấy thật bình yên, cảm giác lúc này thật tốt. '' Anh thấy chưa, em đợi được anh rồi '' cô thầm nghĩ rồi chìm vào giấc ngủ
'' Hàn tổng, em lại làm sai gì sao anh sẽ lại quan tâm em rồi sẽ lại....''
lời của cô chưa dứt thì cô nhân viên nọ lại bước tới
'' Hàn tổng đồ của anh đã gói xong, đồ rất nhiều, để chúng tôi giúp anh mang về biệt thự nhé ''
'' ừ ''
anh giọng hơi lạnh đáp cô nhân viên xong lại quay ra nhìn cô
'' em nói tiếp đi ''
'' Dạ thôi ''
Cô nghĩ lại, sợ nói những lời đó anh sẽ giận nên đành thôi vậy
'' được, vậy chúng ta đi tiếp ''
Cả ngày hôm đó hắn dắt cô đi mua biết bao nhiêu đồ, thật sự là quá nhiều đi, đúng là cách chuộc lỗi của Hàn tổng, chỉ biết mua thật nhiều đồ để giúp người khác vui. Cả một ngày cô và hắn ở ngoài, ăn tối xong hắn đưa cô về nhà. Vào biệt thự hắn chẳng mấy để ý lời chào của mấy người hầu liền dẫn cô lên phòng.
'' cả ngày mệt rồi em đi tắm đi còn nghỉ ngơi ''
Trạch Quân giọng nói ôn nhu vẻ quan tâm cô lắm khiến trái tim cô run lên
'' Dạ vâng ''
Cô nói xong liền đi lấy quần áo rồi vào đi tắm. Một lúc sau cô tắm xong thì Trạch Quân cũng vào tắm. Cô ngây ngốc chẳng biết phải làm gì, đành đứng bên cửa sổ chờ hắn. Cô suy nghĩ rất nhiều, hôm nay cô thật sự hạnh phúc, cô vui lắm, lần đầu hắn gọi tên cô, gọi cô là em, nhẹ nhàng với cô, nói cô là của hắn còn mua cho co rất nhiều đồ, nhưng hắn càng tốt với cô bao nhiều thì cô lại sợ bấy nhiêu, cô sợ ngày mai tỉnh giấc mọi thứ sẽ lại khác, hắn sẽ lại lạnh lùng, vô tình mà mắng cô, đánh cô, thật sự nếu đây là giấc mộng, cô nguyện chìm đắm mà không cần tỉnh lại, bất quá nghĩ đến đây, cảm xúc cô lẫn lộn, cô bật khóc. Vừa lúc ấy Trạch Quân tắm xong, quả nhiên người ta nói con trai lúc tắm xong rất đẹp. Những ngọn tóc ướt còn rũ xuống gương mặt tuần mĩ của hắn, hắn chỉ quấn chiếc khăn tắm che đi thân dưới để lộ cơ bụng rắn chắc, thật mê người mà. Hắn đưa mắt nhìn một vòng thì thấy cô ở cửa sổ, đôi vai gầy nhỏ bé khẽ run lên, cô đang khóc sao, hắn khẽ nhíu mày không biết mình làm sai điều gì mà để cô gái nhỏ cả ngày vui vẻ đến tối về lại ủy khuất mà khóc. Hắn tiến lại gần cô, khẽ cất giọng đầy thâm trầm lại sủng nịnh vô cùng
'' Thiên Du em sao vậy, sao lại khóc rồi ''
Thiên Du đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ nghe tiếng hắn cô giật mình quay lại, vội lấy tay lau đi những giọt nước mắt.
'' Dạ em không sao, chắc bụi bay vào mắt thôi '' cô tìm đại một lí do nào đó vì cô sợ anh lại nói cô giả vờ
Thấy hành động của cô, thấy cô nói dối mình lòng anh lại có chút đau anh tiến lại gần ôm cô vào lòng, đôi tay to lớn của anh ôm trọn lấy thân hình nhỏ bé của cô
'' em đừng nói dối tôi, sao em lại khóc, tôi làm gì sai sao ''
'' Dạ không''
Sự dịu dàng của anh lại một lần nữa làm cô khóc, thật sự cái thức tại này cô đã mong muốn vốn tưởng là giấc mơ nhưng giờ lại ở ngay tầm mắt. Thấy cơ thể cô hơi run lên anh vẫn kiên nhẫn hỏi
'' em nói thật đi, sao lại khóc ''
'' Có phải ngày mai Hàn tổng sẽ lại ghét em không, ngày mai sẽ không dịu dàng với em nữa đúng không? em thực sự sợ lắm, Hàn tổng thà cứ ghét em đi... hức ''
Giọng cô run lên, không kiềm được mà khóc thành tiếng, bao nhiêu sự sợ hãi hôm nay cuối cùng cô cũng được nói ra. Thấy cô gái nhỏ của mình vì mình mà sợ hãi như vậy, anh lại tự trách đã gây ra quá nhiều tổn thương cho cô, khiến bây giờ cô được đối tốt cũng sợ hãi. Hai tay Trạch Quân siết chặt cô hơn một chút, Thiên Du cảm nhận được cơ thể rắn chắc của anh và hơi thở ấm nóng ấy, thật cho người ta cảm giác an toàn
'' bé con, em thật ngốc, sẽ không ghét em nữa đâu, hồi trước là anh sai, cho anh xin lỗi nhé, từ giờ anh sẽ bù đắp cho em, chỉ xin em đừng bỏ anh, cũng đừng khóc nữa, em khóc anh đau lắm ''
Giọng của anh như thì thầm vào tai cô, nó ấm áp đến lạ, thanh âm đây trân thành không chút giả dối lọt vào tai cô khiến cô rất vui, ngước mắt lên nhìn anh, cô hỏi một câu như để xác nhận lại
'' Thật ạ ''
Tất nhiên rồi, đôi mắt cô ngấn lệ, những giọt lệ ấy chẳng biết do vui hay buồn nữa, khuôn mặt cô thật đẹp, lại đáng yêu vô cung, khiến tim anh hụt một nhịp mất rồi. Bất quá anh không kiềm chế được, áp một nụ hôn lên đôi môi anh đào của cô, nụ hôn thật nhẹ nhàng. Đây là lần đầu anh hôn cô, nụ hôn đầy tình yêu khiến chân tay cô mềm nhũn, nụ hôn ấy thật chân thành. Anh hôn cô đến khi dường như cô hơi khó thở anh mới quyến luyến rời khỏi. Anh đưa tay lau đi những giọt lệ còn đọng lại nới khóe mắt của cô
'' Đi ngủ thôi bé con ''
Anh bế cô đặt nhẹ lên giường rồi ôm cô ngủ, mùi hương của mái tóc cô làm hắn như phát mê. Cảm giác này nói ra nghe đơn giản nhưng nó bình yêm lắm, lần đầu tiên hắn có được cảm giác này, cảm giác của tình thương, tình yêu khiến long hắn ấm áp. Hắn hôn nhẹ lên chán cô thì thào
'' Cảm ơn và xin lỗi, anh yêu em ''
Hắn tuy là nói rất nhỏ nhưng đủ để cô nghe thấy
'' em cũng yêu anh '' .
||||| Truyện đề cử: Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn |||||
Trong lòng hắn, cô cảm thấy thật bình yên, cảm giác lúc này thật tốt. '' Anh thấy chưa, em đợi được anh rồi '' cô thầm nghĩ rồi chìm vào giấc ngủ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.