Bé Gấu Trúc Xuyên Không Cưới Phu Lang
Chương 45:
Bạch Vân Thượng
07/12/2024
Đến nửa đường trời mới hửng sáng, Bạch Tử Mục tròn như cái bánh, trông rất mập, nhưng cũng chỉ là lông nhiều, kể cả nước tiểu và ruột cũng chỉ hơn mười cân, nhưng vẫn làm Tưởng Tiểu Tam mệt lử, cậu nhóc thở hổn hển, trán cũng bắt đầu toát mồ hôi, nhưng không dám kêu mệt, sợ kêu thì lần sau Tưởng Tiểu Nhất sẽ không dẫn mình đi nữa.
Tưởng Tiểu Nhất cũng biết cậu nhóc mệt, đang định dẫn nó ra bên đường nghỉ một chút, thì sau lưng truyền đến tiếng bánh xe lọc cọc.
Hôm nay cũng là ngày chợ phiên.
Tưởng Tiểu Nhất quay đầu lại, thấy thôn trưởng đang đánh xe bò đi tới, phía sau xe ngồi khá nhiều người, giữa xe đồ đạc chất đầy ắp.
Thôn trưởng thấy cậu cũng hơi giật mình, lúc này Tưởng Tiểu Nhất đã đi được nửa đường, như vậy chắc là trời chưa sáng đã lên đường, ông chào hỏi, nhìn thấy Tưởng Tiểu Tam, còn cười nói: "Chao ôi, hôm nay Tiểu Tam cũng đi chợ à!"
"Chào trưởng thôn." Tưởng Tiểu Tam hào hứng đến mặt đỏ bừng, mắt long lanh: "Hôm nay đại ca dẫn Tiểu Tam đi xem nhị ca châm cứu."
"Vậy đến thị trấn đừng có chạy lung tung đấy." Thôn trưởng dù sao cũng lớn tuổi hơn, trước kia quan hệ với ông nội Tưởng cũng không tệ, nếu trên xe chưa ngồi kín người, ông cũng cho Tưởng Tiểu Nhất lên rồi, lúc này nhìn Tưởng Tiểu Nhất, nói: "Thị trấn loạn lắm, không như trong thôn, mấy tên bắt cóc chuyên bán trẻ con, ngươi phải cẩn thận đấy."
Thị trấn đông người, đồ vật cũng khiến người ta xem mà mê mẩn, trước đây trong thôn có một nàng dâu mới, dẫn con trai đi chợ, thấy bên đường có một bà lão bán hoa cài tóc, nên muốn chọn vài bông, kết quả mải chọn, đến khi con trai theo người bán kẹo hồ lô bỏ đi cũng không hay biết.
Sau này tất nhiên là không tìm thấy.
Tưởng Tiểu Nhất trước đây cũng vì biết chuyện này, nên không dám dẫn Tưởng Tiểu Tam đi cùng, nhưng nay Tưởng Tiểu Tam lớn rồi, lại nghe lời, cậu không mấy lo lắng, gật đầu nói: "Ta biết rồi."
"Vậy ta đi trước, mọi người đều đang vội!" Trên xe gần như toàn là phụ nhân và phu lang, đa số là đi thị trấn bán đồ, thôn trưởng sợ đi muộn chiếm mất chỗ tốt, làm lỡ việc của người khác.
Tưởng Tiểu Nhất rảnh tay dắt Tưởng Tiểu Tam tránh sang bên, hai anh em vì vác đồ, người hơi khom lưng, nhìn chiếc xe bò lọc cọc từ bên cạnh đi qua, trong mắt Tưởng Tiểu Nhất không khỏi mang chút khát khao và ngưỡng mộ.
Mỗi lần thấy xe bò đi qua từ bên cạnh, cậu đều không kiềm được mà nhìn theo - Đây là thứ cậu mong muốn mấy năm nay, ngủ mơ cũng muốn mua một con, mỗi khi vác củi đi thị trấn từng chuyến, mệt đến thẳng không nổi lưng, hoặc dẫn Tưởng Tiểu Nhị từ thị trấn về, bởi vì đi không nhanh, bị mưa ướt sũng cả người, lạnh run cầm cập, ý nghĩ muốn có bò càng mãnh liệt. Nhưng cậu cũng biết hoàn cảnh nhà mình, một con bò phải mười mấy lượng bạc, hoàn toàn là thứ cậu không dám mơ.
Bà cụ Tôn nhìn thấy ánh mắt khao khát của cậu, không nhịn được cười thành tiếng.
"Tẩu tử cười gì vậy?"
"Không cười gì, ta chỉ thấy có người, thật sự là mệnh mỏng hơn giấy, tâm cao hơn trời."
Ba anh em Tưởng Tiểu Nhất bị bỏ lại phía sau, từ từ trở thành những chấm nhỏ, mọi người thấy bà ta vẫn nhìn về phía Tưởng Tiểu Nhất, biết ngay bà ta nói về ai.
"Sao đột nhiên nói vậy? Tưởng Tiểu Nhất làm sao?"
Mọi người đều thích buôn chuyện, lúc này nhao nhao nhìn bà cụ Tôn, bà ta ho một tiếng, cố ý nói: "Chuyện này mấy người không biết à?"
Có người nghi hoặc: "Biết cái gì?"
"Tưởng gia nhờ Trương Đại Nha sang Lưu gia, nhờ giúp nói chuyện hôn sự cho Tưởng Tiểu Nhất." bà cụ Tôn nói.
Trừ mấy người phụ nhân ngồi bên trong, những người khác đều sửng sốt: "Ơ! Còn có chuyện này nữa?"
"Ta lừa mấy người làm gì."
Chuyện này đã truyền khắp làng, nhưng có người bận rộn, cũng chưa nghe qua.
"Chẳng trách mấy hôm trước ta thấy Trương Đại Nha xách đồ về, ta còn thắc mắc! Không phải năm mới tháng tốt gì, sao đột nhiên về nhà ngoại, hỏi cũng không nói."
"Vậy Lưu gia đồng ý chưa?"
Bà cụ Tôn còn chưa mở miệng, người khác đã nói trước: "Chắc không đồng ý đâu! Lưu Hổ Tử Lưu gia ở thôn Liễu Giang này là người có chí khí, nghe nói làm việc ở khách điếm Phúc Lai trong thị trấn, một tháng kiếm được mấy trăm văn tiền! Với điều kiện đó, sao có thể nhìn trúng Tưởng Tiểu Nhất chứ!"
"Muội đoán đúng rồi." bà cụ Tôn vui mừng khôn xiết, rất hào hứng:
"Lưu gia vừa nghe Trương Đại Nha là đến thay Tưởng Tiểu Nhất, tại chỗ đã không cho nàng ta sắc mặt tốt rồi. Ta nghe tẩu tẩu nói, Trương thị tức giận, còn chạy sang Lưu gia cãi nhau với Lưu thị. Theo ta thấy Trương Đại Nha cũng chẳng hiểu chuyện, giới thiệu ai không giới thiệu, lại giới thiệu Tưởng Tiểu Nhất. Kết quả hay rồi, việc không thành cũng được, còn hại mẹ mình cãi nhau với tiểu di ruột."
Câu 'con trai bà không phải thứ gì cũng lấy' của Lưu thị, rốt cuộc cũng truyền ra ngoài, khi đại phòng Tưởng gia nghe được, mấy người đại bá mẫu đều tức điên, định chạy sang Lưu gia lý lẽ, nhưng bị bà cụ Đường ngăn lại.
Ầm ĩ cái gì?
Ầm ĩ càng lớn, Tưởng Tiểu Nhất càng mất mặt.
Tưởng Tiểu Nhất cũng biết cậu nhóc mệt, đang định dẫn nó ra bên đường nghỉ một chút, thì sau lưng truyền đến tiếng bánh xe lọc cọc.
Hôm nay cũng là ngày chợ phiên.
Tưởng Tiểu Nhất quay đầu lại, thấy thôn trưởng đang đánh xe bò đi tới, phía sau xe ngồi khá nhiều người, giữa xe đồ đạc chất đầy ắp.
Thôn trưởng thấy cậu cũng hơi giật mình, lúc này Tưởng Tiểu Nhất đã đi được nửa đường, như vậy chắc là trời chưa sáng đã lên đường, ông chào hỏi, nhìn thấy Tưởng Tiểu Tam, còn cười nói: "Chao ôi, hôm nay Tiểu Tam cũng đi chợ à!"
"Chào trưởng thôn." Tưởng Tiểu Tam hào hứng đến mặt đỏ bừng, mắt long lanh: "Hôm nay đại ca dẫn Tiểu Tam đi xem nhị ca châm cứu."
"Vậy đến thị trấn đừng có chạy lung tung đấy." Thôn trưởng dù sao cũng lớn tuổi hơn, trước kia quan hệ với ông nội Tưởng cũng không tệ, nếu trên xe chưa ngồi kín người, ông cũng cho Tưởng Tiểu Nhất lên rồi, lúc này nhìn Tưởng Tiểu Nhất, nói: "Thị trấn loạn lắm, không như trong thôn, mấy tên bắt cóc chuyên bán trẻ con, ngươi phải cẩn thận đấy."
Thị trấn đông người, đồ vật cũng khiến người ta xem mà mê mẩn, trước đây trong thôn có một nàng dâu mới, dẫn con trai đi chợ, thấy bên đường có một bà lão bán hoa cài tóc, nên muốn chọn vài bông, kết quả mải chọn, đến khi con trai theo người bán kẹo hồ lô bỏ đi cũng không hay biết.
Sau này tất nhiên là không tìm thấy.
Tưởng Tiểu Nhất trước đây cũng vì biết chuyện này, nên không dám dẫn Tưởng Tiểu Tam đi cùng, nhưng nay Tưởng Tiểu Tam lớn rồi, lại nghe lời, cậu không mấy lo lắng, gật đầu nói: "Ta biết rồi."
"Vậy ta đi trước, mọi người đều đang vội!" Trên xe gần như toàn là phụ nhân và phu lang, đa số là đi thị trấn bán đồ, thôn trưởng sợ đi muộn chiếm mất chỗ tốt, làm lỡ việc của người khác.
Tưởng Tiểu Nhất rảnh tay dắt Tưởng Tiểu Tam tránh sang bên, hai anh em vì vác đồ, người hơi khom lưng, nhìn chiếc xe bò lọc cọc từ bên cạnh đi qua, trong mắt Tưởng Tiểu Nhất không khỏi mang chút khát khao và ngưỡng mộ.
Mỗi lần thấy xe bò đi qua từ bên cạnh, cậu đều không kiềm được mà nhìn theo - Đây là thứ cậu mong muốn mấy năm nay, ngủ mơ cũng muốn mua một con, mỗi khi vác củi đi thị trấn từng chuyến, mệt đến thẳng không nổi lưng, hoặc dẫn Tưởng Tiểu Nhị từ thị trấn về, bởi vì đi không nhanh, bị mưa ướt sũng cả người, lạnh run cầm cập, ý nghĩ muốn có bò càng mãnh liệt. Nhưng cậu cũng biết hoàn cảnh nhà mình, một con bò phải mười mấy lượng bạc, hoàn toàn là thứ cậu không dám mơ.
Bà cụ Tôn nhìn thấy ánh mắt khao khát của cậu, không nhịn được cười thành tiếng.
"Tẩu tử cười gì vậy?"
"Không cười gì, ta chỉ thấy có người, thật sự là mệnh mỏng hơn giấy, tâm cao hơn trời."
Ba anh em Tưởng Tiểu Nhất bị bỏ lại phía sau, từ từ trở thành những chấm nhỏ, mọi người thấy bà ta vẫn nhìn về phía Tưởng Tiểu Nhất, biết ngay bà ta nói về ai.
"Sao đột nhiên nói vậy? Tưởng Tiểu Nhất làm sao?"
Mọi người đều thích buôn chuyện, lúc này nhao nhao nhìn bà cụ Tôn, bà ta ho một tiếng, cố ý nói: "Chuyện này mấy người không biết à?"
Có người nghi hoặc: "Biết cái gì?"
"Tưởng gia nhờ Trương Đại Nha sang Lưu gia, nhờ giúp nói chuyện hôn sự cho Tưởng Tiểu Nhất." bà cụ Tôn nói.
Trừ mấy người phụ nhân ngồi bên trong, những người khác đều sửng sốt: "Ơ! Còn có chuyện này nữa?"
"Ta lừa mấy người làm gì."
Chuyện này đã truyền khắp làng, nhưng có người bận rộn, cũng chưa nghe qua.
"Chẳng trách mấy hôm trước ta thấy Trương Đại Nha xách đồ về, ta còn thắc mắc! Không phải năm mới tháng tốt gì, sao đột nhiên về nhà ngoại, hỏi cũng không nói."
"Vậy Lưu gia đồng ý chưa?"
Bà cụ Tôn còn chưa mở miệng, người khác đã nói trước: "Chắc không đồng ý đâu! Lưu Hổ Tử Lưu gia ở thôn Liễu Giang này là người có chí khí, nghe nói làm việc ở khách điếm Phúc Lai trong thị trấn, một tháng kiếm được mấy trăm văn tiền! Với điều kiện đó, sao có thể nhìn trúng Tưởng Tiểu Nhất chứ!"
"Muội đoán đúng rồi." bà cụ Tôn vui mừng khôn xiết, rất hào hứng:
"Lưu gia vừa nghe Trương Đại Nha là đến thay Tưởng Tiểu Nhất, tại chỗ đã không cho nàng ta sắc mặt tốt rồi. Ta nghe tẩu tẩu nói, Trương thị tức giận, còn chạy sang Lưu gia cãi nhau với Lưu thị. Theo ta thấy Trương Đại Nha cũng chẳng hiểu chuyện, giới thiệu ai không giới thiệu, lại giới thiệu Tưởng Tiểu Nhất. Kết quả hay rồi, việc không thành cũng được, còn hại mẹ mình cãi nhau với tiểu di ruột."
Câu 'con trai bà không phải thứ gì cũng lấy' của Lưu thị, rốt cuộc cũng truyền ra ngoài, khi đại phòng Tưởng gia nghe được, mấy người đại bá mẫu đều tức điên, định chạy sang Lưu gia lý lẽ, nhưng bị bà cụ Đường ngăn lại.
Ầm ĩ cái gì?
Ầm ĩ càng lớn, Tưởng Tiểu Nhất càng mất mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.