Bé Gấu Trúc Xuyên Không Cưới Phu Lang

Chương 46:

Bạch Vân Thượng

07/12/2024

Chuyện này với Lưu Hổ Tử không ảnh hưởng gì, dù sao cậu ta cũng là con trai, nhưng Tưởng Tiểu Nhất không giống, lúc này trong làng người ta đã nói năng khó nghe như vậy, nếu lại sang Lưu gia gây chuyện, chưa biết chừng Lưu thị và người trong làng lại mắng chửi tục tĩu.

Hơn nữa, bà nội Đường cũng không dám trêu chọc Lưu gia.

Ai biết mấy năm nay Lưu Hổ Tử ở thị trấn, có quen biết với ai không.

Chuyện này coi như bọn họ xui xẻo, nhìn người không rõ.

Đại bá mẫu vô cùng hối hận, thế nào cũng không ngờ Lưu gia hóa ra là người như vậy, rõ ràng trước đó đã nghe ngóng kỹ rồi, kết quả...

Lưu gia cho dù chướng mắt, cũng đâu cần khinh người như thế.

Những năm trước loại chuyện nhà gái nhờ người sang nhà trai làm mối, chuyện chàng trai không ưng ý nhà gái cũng không phải không có, nhưng nhà trai cho dù không vừa lòng, người ta cũng không nói bừa, chỉ coi như chuyện qua rồi thì thôi.

Nào có giống Lưu gia làm việc kiểu này, nói ra ngoài thì thôi, lại còn nói khó nghe như vậy.

Lưu gia này không sợ đắc tội người, cũng thật sự không coi Tưởng gia ra gì.

Lúc đầu tưởng là vì Tưởng Tiểu Nhất tốt, bây giờ nhìn lại thì lại hại người ta.

Người trong thôn nói chuyện phiếm, đều là nói sau lưng, không ai ngứa da chạy tới trước mặt chính chủ nói. Đại phòng thấy Tưởng Tiểu Nhất và cha Tưởng còn chưa biết chuyện này, do dự, không biết nên nói cho một tiếng hay không.



Đại phòng không muốn truy cứu, nhưng Trương Đại Nha tức giận, lại chạy về, cùng mẹ mình cãi nhau một trận ở Lưu gia.

Hôm đó vừa khéo cô em chồng Lưu gia cũng tới, xem kịch vui nửa ngày, quay đầu lại tới thôn Tiểu Sơn tìm bà cụ Tôn.

Có người nhíu mày, khó hiểu: "Rốt cuộc Tưởng gia nghĩ gì?"

Bà cụ Tôn nhún vai: "Còn nghĩ thế nào nữa? Thấy Lưu gia tốt, có ruộng có tiền, thì muốn bám vào thôi."

Có người nghe vậy nhíu mày.

Lưu Hổ Tử tuy tốt, nhưng dù có tốt có tiếng đến mấy, cũng chỉ là tiểu nhị, chẳng lẽ còn mong cưới mấy vị thiếu gia tiểu thư trong thị trấn sao? Cuối cùng tóm lại vẫn phải tìm người trong thôn, đều là người thôn quê cả, có ai hơn ai đâu.

Ca nhi nhà mình, trong mắt mình là tốt nhất rồi.

Hơn nữa, từ xưa đến nay đều là trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng, chuyện Tưởng gia làm cũng không có gì sai. Hơn nữa, cũng không chỉ mình Tưởng gia như vậy, vậy sao người khác không nói, lại chỉ nói Tưởng gia? Còn nói khó nghe như vậy, Tưởng Tiểu Nhất là ca nhi chưa lập gia đình, bị phỉ báng chế nhạo như vậy, còn sống sao được?

Bây giờ bà cụ Tôn châm chọc Tưởng Tiểu Nhất như vậy, chẳng phải là bởi bà già Lưu gia cứ lấy Tưởng Tiểu Nhất ra so sánh với con gái nhà bà ta, trong lòng bực bội sao.

Cơn giận này bà ta không dám xả lên người bà thông gia, sợ bà thông gia ở nhà làm khó con gái của bà ta, chỉ có thể lấy Tưởng Tiểu Nhất ra xả giận thôi.



Mấy lời này thực sự khó nghe, trên xe bò cũng có mấy người phụ nhân nhờ người giúp nói chuyện với Lưu gia, lúc này đều không hó hé gì, chỉ có Vương ca nhi thấy không đành lòng:

"Muốn gả cho người tốt thì bình thường mà? Ai chẳng mong con gái ca nhi nhà mình gả cho nhà nhà giàu có."

"Chuyện này không nói là sai, ai cũng muốn gả cho nhà tốt, nhưng khi muốn bám vào, cũng phải xem mình có điều kiện và bản lĩnh đó không chứ."

Bà cụ Tôn bĩu môi, vẻ mặt khinh thường: "Trước đây nói là muốn giúp cha chăm sóc em trai ở nhà, không muốn gả đi, nói nghe hay lắm, nhưng theo ta thấy ấy à! Đâu phải là vì lo cho nhà mà không muốn lấy chồng, rõ ràng là muốn lấy phải nhà giàu sang, nhưng đều không vừa mắt, mới tìm cái cớ như vậy."

Trương phu lang suy nghĩ một chút, gật đầu tán thành.

Lúc đầu gã để ý Tưởng Tiểu Nhất, nói chuyện với cha Tưởng cũng đã ngỏ ý, cha Tưởng còn chưa nói gì! Tưởng Tiểu Nhất nghe thấy, nói thẳng bây giờ nhà cần người, tạm thời không tính đến chuyện hôn sự.

Mấy lời này lúc đầu gã không thấy có gì sai, còn cho rằng Tưởng Tiểu Nhất là người có hiếu, nhưng lúc này nghe bà cụ Tôn nói vậy, suy ngẫm một lúc, càng thấy hóa ra lúc đó Tưởng Tiểu Nhất đã nghe, nhưng lại không thích Hoàng gia của ông ta, mới cố ý nói vậy, không thì mấy năm trước không gả, bây giờ lại muốn gả?

Gã thấy thằng bé bệnh tật với thằng ngốc Tưởng gia bây giờ cũng đâu thể rời người được! Tưởng Tiểu Nhất đi đâu chẳng phải vẫn phải dẫn theo Tưởng Tiểu Nhị và Tưởng Tiểu Tam sao?

"Hứ, tưởng mình là cái quái gì." Trương phu lang càng nghĩ càng tức: "Lúc đó ta có chê nhà đó nghèo đâu, thế mà lại dám chê ta. Bây giờ Lưu gia không chịu, xem sau này còn ai dám tới nhà đó làm mai nữa."

Chuyện này truyền ra ngoài, mọi người đều biết Tưởng Tiểu Nhất là kẻ mắt học trên đỉnh đầu, mắt nhìn cao, trong vòng mười dặm tám thôn không mấy nhà giàu có bằng Lưu gia, như vậy, ai còn dám tới cửa nhà cậu ta cầu thân?

Có người thở dài: "Ôi, trước đây ta còn nghĩ Tưởng ca nhi đáng thương, gặp phải người mẹ như vậy, cha lại què chân, nhưng người hiểu chuyện, lại chịu làm mọi việc, nhìn qua thật thà là người tốt. Nhưng quả nhiên đúng câu tục ngữ, rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con chuột sinh ra đã biết đào hang. Hoàng Tú Liên là người vô liêm sỉ, hồi trẻ chưa lấy chồng đã dám làm chuyện đó, sinh ra ca nhi cũng chẳng tốt đến đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Bé Gấu Trúc Xuyên Không Cưới Phu Lang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook