Bé Gấu Trúc Xuyên Không Cưới Phu Lang
Chương 47:
Bạch Vân Thượng
07/12/2024
"Đúng vậy."
"Nhưng Tôn đại tỷ, chuyện Lưu gia đã định xong chưa?"
Bà cụ Tôn cười hì hì, vẻ mặt vui mừng che cũng không nổi, lần trước tẩu tử qua, nói Lưu thị khá ưng Quyên Tử nhà bà ta, nhưng Lưu Hổ Tử nói muốn gặp người.
Mấy hôm trước lên chợ bà cụ Tôn mới dẫn Quyên Tử qua, đi quanh khách điếm Phúc Lai một vòng, sau đó tẩu tử truyền tin, sau khi Lưu Hổ Tử trở về nói Lưu thị tùy bà ta quyết định, thế là đã chấm rồi, nếu không có gì bất ngờ, chuyện này có lẽ thành.
Nhưng bên kia chưa có tin chính xác, Lưu gia cũng chưa nhờ bà mối tới cửa, bà cụ Tôn cũng không dám nói chắc.
"Chuyện đó sao ta biết. Nhưng với điều kiện của Lưu Hổ Tử, có lẽ tìm cô nương không kém, ít nhất gia thế dung mạo trong vùng này phải là xuất sắc."
"Ừ! Đúng là lý này, nồi nào úp vung nấy mà!"
Có người thông minh, thấy bà cụ Tôn thế này, lập tức hiểu ra, Lưu gia điều kiện tốt, nhà nào có con gái ca nhi chẳng động lòng? Bà cụ Tôn không thể thờ ơ được, vừa khéo tẩu tử bà ta là người Lưu gia...
Chắc cũng nhờ tẩu tử nói với Lưu gia rồi.
Lưu gia có lẽ cũng để ý Quyên Tử, không thì bà cụ Tôn sao cười được như vậy?
Cũng làm giống chuyện Tưởng gia, lại còn làm kỹ nữ còn lập đền thờ, quay đầu lại khinh thường người khác.
Nếu Lưu gia không thích Quyên Tử, bà ta còn nói nổi mấy lời này sao?
Có người cười cười, nịnh nọt: "Theo tôi thấy, mấy thôn quanh đây, xứng với Lưu Hổ Tử, chỉ sợ phải là Quyên Tử nhà đại tỷ thôi!"
Lời này dễ nghe, bà cụ Tôn vô cùng vui mừng, nhưng vẫn giả vờ tức giận, xua tay, mắng: "Nói bậy nói bạ gì đó, nếu truyền ra ngoài, hủy danh tiếng Quyên Tử nhà ta rồi."
***
Tưởng Tiểu Nhất dẫn Tưởng Tiểu Tam nghỉ hai lần, mãi đến khi mặt trời mọc, ba anh em mới tới thị trấn.
Lúc vào thành, Bạch Tử Mục từ trong sọt thò đầu ra, ngẩng đầu nhìn, trên cổng thành khắc ba chữ to.
Thị trấn Bình Dương.
Nghe cũng chưa từng nghe qua.
Lúc này cổng thành người qua kẻ lại, có kẻ mặc áo ngắn đi dép cỏ, cũng có người phe phẩy quạt mặc trường bào, thị trấn kiểm soát không nghiêm, có lẽ là vì nghĩ cho người nghèo, triều đình Đại Chu có quy định rõ ràng, cấp thị trấn trở xuống, đều không thu phí vào thành.
Lúc này chỉ có hai quân lính tay cầm trường thương đứng hai bên cổng thành, duy trì trật tự.
Vào thành có xe bò, xe ngựa, chỉ là không có ô tô.
Bạch Tử Mục nhìn cảnh này, còn có gì không hiểu.
Đây hoàn toàn chắc chắn đã xuyên không rồi!
Không thì nơi nào đàn ông lại sinh con? Lại có nơi nào còn... trở về với thiên nhiên như vậy?
Chuyện này thật sự xong đời rồi.
Xuyên không rồi, vậy làm sao trở về đây?
Đáng thương cho hắn dè sẻn tiết kiệm ăn uống suốt ba năm mới mua trả hết tiền chiếc xe điện! Mới lái được mấy lần!
Bạch Tử Mục mệt mỏi trong lòng, càng gặm măng hăng say hơn, hai con mắt đen láy càng là chuyển qua chuyển lại bận rộn không ngừng, giống như bà Lưu dạo vườn hoa vậy.
Ôi chao!
Đường phố cổ đại này, y như trên ti vi diễn luôn.
Thị trấn này nhộn nhịp hơn trong thôn nhiều.
Trên đường người đến người đi, biển hiệu treo trước các cửa hàng, Bạch Tử Mục đều đọc được chữ trên đó. Tưởng Tiểu Tam vừa vào thành, không đợi Tưởng Tiểu Nhất nói gì, đã nắm chặt lấy cậu, nhìn đông ngó tây, vô cùng tò mò.
Hai bên đường đều là quầy hàng nhỏ, có bán bánh bao, hoành thánh, cũng có bán nông cụ và sản vật núi rừng, cửa hàng muôn hình vạn trạng, Tưởng Tiểu Tam cảm thấy đôi mắt như không đủ để nhìn.
Trấn trên thật là nhộn nhịp!
Đông người ghê.
Đồ cũng nhiều.
Tiếng rao hàng vang lên liên tục.
"Bánh bao đây, bánh bao đây, bánh thịt chỉ có hai văn tiền thôi!"
Có khách tới: "Ông chủ, cho tôi hai cái."
Người bán bánh vừa mở nắp, một làn sương trắng bay lên.
Tưởng Tiểu Tam ngửi thấy mùi thơm vô cùng, đi xa rồi mà vẫn cứ ngoái đầu lại nhìn, lưu luyến không rời.
Cậu nhóc không khóc không la, chỉ vừa chảy nước miếng vừa nhìn đăm đăm, đi xa lắm mới quay đầu lại. Tưởng Tiểu Nhất vừa áy náy vừa xót xa, cúi xuống, sờ mặt cậu nhóc, nói: "Đợi đại ca bán xong rau, sẽ mua cho đệ ăn, chúng ta đi hiệu thuốc trước được không?"
"Dạ!" Tưởng Tiểu Tam ngoan ngoãn gật đầu.
Tưởng Tiểu Nhất và Tưởng Tiểu Nhị là khách quen của hiệu thuốc, tháng nào cũng tới chăm chỉ hơn ai hết, cửa hiệu thuốc đã bị hai người đạp hỏng hai miếng, tiểu đồng ở trong đều nhận ra họ, vừa thấy huynh đệ bọn họ lập tức dẫn vào hậu viện.
"Khương đại phu đang khám bệnh, phiền hai vị Tưởng thiếu gia chờ một chút."
"Không sao." Tưởng Tiểu Nhất vào nhà, cởi xuống cái sọt, mới đặt Tưởng Tiểu Nhị lên giường, Bạch Tử Mục cũng được ôm ra. Tưởng Tiểu Nhị hôm qua được dỗ vui vẻ, nhưng vừa vào hiệu thuốc cậu nhóc theo bản năng thấy căng thẳng, tâm trạng không được tốt, bĩu môi, ôm chặt Bạch Tử Mục không nói gì.
Đợi nửa nén nhang, Khương đại phu mới từ bên ngoài đi vào, ông là một người già gầy gò, tuổi chừng sáu mươi, cằm để một chùm râu nhỏ, vẻ mặt trông rất từ ái. Nhìn thấy Tưởng Tiểu Tam đang đứng bên giường còn hơi dừng một chút.
"Nhưng Tôn đại tỷ, chuyện Lưu gia đã định xong chưa?"
Bà cụ Tôn cười hì hì, vẻ mặt vui mừng che cũng không nổi, lần trước tẩu tử qua, nói Lưu thị khá ưng Quyên Tử nhà bà ta, nhưng Lưu Hổ Tử nói muốn gặp người.
Mấy hôm trước lên chợ bà cụ Tôn mới dẫn Quyên Tử qua, đi quanh khách điếm Phúc Lai một vòng, sau đó tẩu tử truyền tin, sau khi Lưu Hổ Tử trở về nói Lưu thị tùy bà ta quyết định, thế là đã chấm rồi, nếu không có gì bất ngờ, chuyện này có lẽ thành.
Nhưng bên kia chưa có tin chính xác, Lưu gia cũng chưa nhờ bà mối tới cửa, bà cụ Tôn cũng không dám nói chắc.
"Chuyện đó sao ta biết. Nhưng với điều kiện của Lưu Hổ Tử, có lẽ tìm cô nương không kém, ít nhất gia thế dung mạo trong vùng này phải là xuất sắc."
"Ừ! Đúng là lý này, nồi nào úp vung nấy mà!"
Có người thông minh, thấy bà cụ Tôn thế này, lập tức hiểu ra, Lưu gia điều kiện tốt, nhà nào có con gái ca nhi chẳng động lòng? Bà cụ Tôn không thể thờ ơ được, vừa khéo tẩu tử bà ta là người Lưu gia...
Chắc cũng nhờ tẩu tử nói với Lưu gia rồi.
Lưu gia có lẽ cũng để ý Quyên Tử, không thì bà cụ Tôn sao cười được như vậy?
Cũng làm giống chuyện Tưởng gia, lại còn làm kỹ nữ còn lập đền thờ, quay đầu lại khinh thường người khác.
Nếu Lưu gia không thích Quyên Tử, bà ta còn nói nổi mấy lời này sao?
Có người cười cười, nịnh nọt: "Theo tôi thấy, mấy thôn quanh đây, xứng với Lưu Hổ Tử, chỉ sợ phải là Quyên Tử nhà đại tỷ thôi!"
Lời này dễ nghe, bà cụ Tôn vô cùng vui mừng, nhưng vẫn giả vờ tức giận, xua tay, mắng: "Nói bậy nói bạ gì đó, nếu truyền ra ngoài, hủy danh tiếng Quyên Tử nhà ta rồi."
***
Tưởng Tiểu Nhất dẫn Tưởng Tiểu Tam nghỉ hai lần, mãi đến khi mặt trời mọc, ba anh em mới tới thị trấn.
Lúc vào thành, Bạch Tử Mục từ trong sọt thò đầu ra, ngẩng đầu nhìn, trên cổng thành khắc ba chữ to.
Thị trấn Bình Dương.
Nghe cũng chưa từng nghe qua.
Lúc này cổng thành người qua kẻ lại, có kẻ mặc áo ngắn đi dép cỏ, cũng có người phe phẩy quạt mặc trường bào, thị trấn kiểm soát không nghiêm, có lẽ là vì nghĩ cho người nghèo, triều đình Đại Chu có quy định rõ ràng, cấp thị trấn trở xuống, đều không thu phí vào thành.
Lúc này chỉ có hai quân lính tay cầm trường thương đứng hai bên cổng thành, duy trì trật tự.
Vào thành có xe bò, xe ngựa, chỉ là không có ô tô.
Bạch Tử Mục nhìn cảnh này, còn có gì không hiểu.
Đây hoàn toàn chắc chắn đã xuyên không rồi!
Không thì nơi nào đàn ông lại sinh con? Lại có nơi nào còn... trở về với thiên nhiên như vậy?
Chuyện này thật sự xong đời rồi.
Xuyên không rồi, vậy làm sao trở về đây?
Đáng thương cho hắn dè sẻn tiết kiệm ăn uống suốt ba năm mới mua trả hết tiền chiếc xe điện! Mới lái được mấy lần!
Bạch Tử Mục mệt mỏi trong lòng, càng gặm măng hăng say hơn, hai con mắt đen láy càng là chuyển qua chuyển lại bận rộn không ngừng, giống như bà Lưu dạo vườn hoa vậy.
Ôi chao!
Đường phố cổ đại này, y như trên ti vi diễn luôn.
Thị trấn này nhộn nhịp hơn trong thôn nhiều.
Trên đường người đến người đi, biển hiệu treo trước các cửa hàng, Bạch Tử Mục đều đọc được chữ trên đó. Tưởng Tiểu Tam vừa vào thành, không đợi Tưởng Tiểu Nhất nói gì, đã nắm chặt lấy cậu, nhìn đông ngó tây, vô cùng tò mò.
Hai bên đường đều là quầy hàng nhỏ, có bán bánh bao, hoành thánh, cũng có bán nông cụ và sản vật núi rừng, cửa hàng muôn hình vạn trạng, Tưởng Tiểu Tam cảm thấy đôi mắt như không đủ để nhìn.
Trấn trên thật là nhộn nhịp!
Đông người ghê.
Đồ cũng nhiều.
Tiếng rao hàng vang lên liên tục.
"Bánh bao đây, bánh bao đây, bánh thịt chỉ có hai văn tiền thôi!"
Có khách tới: "Ông chủ, cho tôi hai cái."
Người bán bánh vừa mở nắp, một làn sương trắng bay lên.
Tưởng Tiểu Tam ngửi thấy mùi thơm vô cùng, đi xa rồi mà vẫn cứ ngoái đầu lại nhìn, lưu luyến không rời.
Cậu nhóc không khóc không la, chỉ vừa chảy nước miếng vừa nhìn đăm đăm, đi xa lắm mới quay đầu lại. Tưởng Tiểu Nhất vừa áy náy vừa xót xa, cúi xuống, sờ mặt cậu nhóc, nói: "Đợi đại ca bán xong rau, sẽ mua cho đệ ăn, chúng ta đi hiệu thuốc trước được không?"
"Dạ!" Tưởng Tiểu Tam ngoan ngoãn gật đầu.
Tưởng Tiểu Nhất và Tưởng Tiểu Nhị là khách quen của hiệu thuốc, tháng nào cũng tới chăm chỉ hơn ai hết, cửa hiệu thuốc đã bị hai người đạp hỏng hai miếng, tiểu đồng ở trong đều nhận ra họ, vừa thấy huynh đệ bọn họ lập tức dẫn vào hậu viện.
"Khương đại phu đang khám bệnh, phiền hai vị Tưởng thiếu gia chờ một chút."
"Không sao." Tưởng Tiểu Nhất vào nhà, cởi xuống cái sọt, mới đặt Tưởng Tiểu Nhị lên giường, Bạch Tử Mục cũng được ôm ra. Tưởng Tiểu Nhị hôm qua được dỗ vui vẻ, nhưng vừa vào hiệu thuốc cậu nhóc theo bản năng thấy căng thẳng, tâm trạng không được tốt, bĩu môi, ôm chặt Bạch Tử Mục không nói gì.
Đợi nửa nén nhang, Khương đại phu mới từ bên ngoài đi vào, ông là một người già gầy gò, tuổi chừng sáu mươi, cằm để một chùm râu nhỏ, vẻ mặt trông rất từ ái. Nhìn thấy Tưởng Tiểu Tam đang đứng bên giường còn hơi dừng một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.