Bé Gấu Trúc Xuyên Không Cưới Phu Lang
Chương 48:
Bạch Vân Thượng
07/12/2024
"Tiểu Tam cũng đến à?"
Lúc Tưởng Tiểu Tam còn nhỏ thì không rời khỏi người được, Tưởng Tiểu Nhất thường hay cõng cậu nhóc đi cùng Tưởng Tiểu Nhị đến châm cứu, Khương đại phu đã gặp cậu nhóc nhiều lần nên nhận ra.
Tưởng Tiểu Tam không sợ người lạ, còn ngoan ngoãn gật đầu, cười nói: "Dạ! Tiểu Tam và gấu con đến cùng nhị ca châm cứu."
Khương đại phu sớm đã chú ý đến con vật lông xù nhỏ mà Tưởng Tiểu Nhị ôm, lúc này tò mò nhìn nó hồi lâu nhưng không nhận ra nó là gì. Ông hỏi Tưởng Tiểu Nhất, Tưởng Tiểu Nhất nói là gấu con.
"Không giống lắm!" Khương đại phu vuốt râu nói: "Trước kia có thợ săn mang gấu đến bán ở thị trấn, ta còn đến xem, con gấu đó toàn thân màu nâu, con vật nhỏ này tuy cũng có lông nhưng chẳng giống gấu chút nào!"
"Hả?" Tưởng Tiểu Nhất lúc này cũng ngạc nhiên: "Không phải gấu con sao?"
Vậy rốt cuộc là con gì?
Bạch Tử Mục thấy Tưởng Tiểu Nhất nhíu mày nhìn mình, bèn quay người, chỉ để lại cho cậu một cái mông.
Tưởng Tiểu Nhất: "..."
Khương đại phu kiến thức rộng rãi, lúc này cũng không nhận ra Bạch Tử Mục rốt cuộc là con vật gì, chỉ hỏi nó có cắn người không, Tưởng Tiểu Nhất nói không có.
"Bình thường nó ăn gì?" Khương đại phu hỏi.
"Tre."
"Vậy không phải gấu con rồi, gấu con cũng ăn thịt." Khương đại phu nói: "Tuy không biết là con vật gì, nhưng không ăn thịt thì cứ nuôi đi! Ta thấy thằng bé có vẻ rất thích nó."
Tưởng Tiểu Nhất gật đầu, Khương đại phu lại vuốt râu cười nói: "Nhưng chỉ ăn tre mà cũng béo thế này, có thể thấy nuôi nó dễ lắm."
Bạch Tử Mục: "..."
Ông lão này biết nói chuyện không vậy!
Cái gì mà béo thế này?
Như này mà béo? Rõ ràng là hắn dễ thương đến phình ra thôi.
Lời Khương đại phu vừa dứt, Tưởng Tiểu Nhất đã nhìn về phía Bạch Tử Mục, quả nhiên Bạch Tử Mục tức giận rồi. Hắn từ trong lòng Tưởng Tiểu Nhị bò ra, đến bên giường, duỗi chân ngắn, trực tiếp đá Khương đại phu một cái.
Tưởng Tiểu Nhất lập tức cong mắt cười.
Bạch Tử Mục lại trừng mắt nhìn cậu, vẻ mặt rất nghiêm túc. Tưởng Tiểu Nhất cảm thấy hình như mình cười thêm một tiếng nữa thì con gấu con này lập tức cũng sẽ cho mình một cú đá.
Khương đại phu cả người sửng sốt: "Nó, nó đang...?"
Tưởng Tiểu Nhất thật sự muốn cười, lại phải nhịn, khó chịu vô cùng: "Giận rồi."
Khương đại phu ngạc nhiên, trợn tròn mắt nhìn Bạch Tử Mục không thể tin được: "Xem ra nó cũng có chút trí khôn! Ngay cả lời người nói cũng hiểu được."
Lời Khương đại phu vừa dứt, lại ăn thêm một cú đá nữa. Ông thấy Bạch Tử Mục tức giận đến nỗi lông dựng cả lên, không nhịn được cười thành tiếng.
Bạch Tử Mục buồn bực, thấy ông lão vẫn nhìn chằm chằm mình, dường như càng xem càng hiếm lạ, bộ dạng như ông nội quái gở vậy. Hắn bất đắc dĩ trừng mắt nhìn ông.
Thấy nó tức giận như sắp nổ tung, Tưởng Tiểu Nhất vội vàng xoa dịu nó vài cái. Sau đó lại tự giác kéo cái bàn bên cạnh đến trước giường, Khương đại phu nhớ ra chuyện chính, đặt cuộn da mang theo lên trên bàn. Dưới ánh mắt tò mò của Tưởng Tiểu Tam, ông từ từ trải nó ra.
Bên trong cắm đầy kim châm, chi chít, ít nhất cũng phải có mấy chục cây.
Từng cây một, có dài có ngắn, nhưng cây ngắn nhất trông cũng còn dài hơn ngón giữa.
Bạch Tử Mục nhìn mà da đầu tê dại.
Trong nhà rất yên tĩnh, có gì đó không đúng lắm. Hắn theo bản năng nhìn về phía Tưởng Tiểu Tam, quả nhiên Tưởng Tiểu Tam lúc này không còn cười nổi nữa. Cái miệng nhỏ vốn lúc nào cũng lanh lảnh giờ cũng xìu xuống, mắt mở to, cả người dường như choáng váng, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
Tưởng Tiểu Tam vẫn luôn biết sức khỏe của nhị ca mình không tốt, thường xuyên phải châm cứu, nhưng cu cậu cứ tưởng là dùng kim rất nhỏ, nào ngờ lại dài thế này.
Trước kia cậu nhóc nghịch ngợm chơi với cây kim thêu, bị chích một cái cũng đau, kim dài thế này mà chích xuống chẳng phải chết người sao!
Tưởng Tiểu Tam mồ hôi chảy ròng ròng, tim đập thình thịch.
Bạch Tử Mục thấy thằng nhóc run rẩy, may mà chưa ướt quần.
Khương đại phu cởi áo cho Tưởng Tiểu Nhị, nói cậu nhóc nằm xuống, sau đó cầm kim lên. Tưởng Tiểu Tam rất trọng nghĩa khí, hoàn hồn rồi nước mắt lưng tròng lao tới ôm chặt lấy Tưởng Tiểu Nhị: "Ông ơi, cầu xin ông đừng châm nhị ca, châm nhị ca sẽ chết mất."
Tưởng Tiểu Nhị cũng sợ đến mức run lẩy bẩy, hai người anh không ra anh em không ra em kề đầu vào nhau ôm thành một đống, run rẩy nhìn Khương đại phu, trông hệt như hai hoàng hoa khuê nữ gặp phải phường lưu manh.
Khương đại phu thấy buồn cười, có ý trêu cậu nhóc: "Vậy không châm nó thì châm ai? Đại ca các ngươi đã đưa tiền, nhất định phải châm một người."
Ối!
Sao lại thế này!
Vậy... vậy...
Tưởng Tiểu Tam khó xử cực kỳ, cuối cùng đảo mắt một vòng, cắn răng một cái, lẩm bẩm: "Không châm nhị ca, châm gấu con, châm gấu con."
Bạch Tử Mục đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cậu nhóc.
Thằng nhóc này!
Hắn thật sự hận không thể tiến lên đá cho nó một cú.
Lúc Tưởng Tiểu Tam còn nhỏ thì không rời khỏi người được, Tưởng Tiểu Nhất thường hay cõng cậu nhóc đi cùng Tưởng Tiểu Nhị đến châm cứu, Khương đại phu đã gặp cậu nhóc nhiều lần nên nhận ra.
Tưởng Tiểu Tam không sợ người lạ, còn ngoan ngoãn gật đầu, cười nói: "Dạ! Tiểu Tam và gấu con đến cùng nhị ca châm cứu."
Khương đại phu sớm đã chú ý đến con vật lông xù nhỏ mà Tưởng Tiểu Nhị ôm, lúc này tò mò nhìn nó hồi lâu nhưng không nhận ra nó là gì. Ông hỏi Tưởng Tiểu Nhất, Tưởng Tiểu Nhất nói là gấu con.
"Không giống lắm!" Khương đại phu vuốt râu nói: "Trước kia có thợ săn mang gấu đến bán ở thị trấn, ta còn đến xem, con gấu đó toàn thân màu nâu, con vật nhỏ này tuy cũng có lông nhưng chẳng giống gấu chút nào!"
"Hả?" Tưởng Tiểu Nhất lúc này cũng ngạc nhiên: "Không phải gấu con sao?"
Vậy rốt cuộc là con gì?
Bạch Tử Mục thấy Tưởng Tiểu Nhất nhíu mày nhìn mình, bèn quay người, chỉ để lại cho cậu một cái mông.
Tưởng Tiểu Nhất: "..."
Khương đại phu kiến thức rộng rãi, lúc này cũng không nhận ra Bạch Tử Mục rốt cuộc là con vật gì, chỉ hỏi nó có cắn người không, Tưởng Tiểu Nhất nói không có.
"Bình thường nó ăn gì?" Khương đại phu hỏi.
"Tre."
"Vậy không phải gấu con rồi, gấu con cũng ăn thịt." Khương đại phu nói: "Tuy không biết là con vật gì, nhưng không ăn thịt thì cứ nuôi đi! Ta thấy thằng bé có vẻ rất thích nó."
Tưởng Tiểu Nhất gật đầu, Khương đại phu lại vuốt râu cười nói: "Nhưng chỉ ăn tre mà cũng béo thế này, có thể thấy nuôi nó dễ lắm."
Bạch Tử Mục: "..."
Ông lão này biết nói chuyện không vậy!
Cái gì mà béo thế này?
Như này mà béo? Rõ ràng là hắn dễ thương đến phình ra thôi.
Lời Khương đại phu vừa dứt, Tưởng Tiểu Nhất đã nhìn về phía Bạch Tử Mục, quả nhiên Bạch Tử Mục tức giận rồi. Hắn từ trong lòng Tưởng Tiểu Nhị bò ra, đến bên giường, duỗi chân ngắn, trực tiếp đá Khương đại phu một cái.
Tưởng Tiểu Nhất lập tức cong mắt cười.
Bạch Tử Mục lại trừng mắt nhìn cậu, vẻ mặt rất nghiêm túc. Tưởng Tiểu Nhất cảm thấy hình như mình cười thêm một tiếng nữa thì con gấu con này lập tức cũng sẽ cho mình một cú đá.
Khương đại phu cả người sửng sốt: "Nó, nó đang...?"
Tưởng Tiểu Nhất thật sự muốn cười, lại phải nhịn, khó chịu vô cùng: "Giận rồi."
Khương đại phu ngạc nhiên, trợn tròn mắt nhìn Bạch Tử Mục không thể tin được: "Xem ra nó cũng có chút trí khôn! Ngay cả lời người nói cũng hiểu được."
Lời Khương đại phu vừa dứt, lại ăn thêm một cú đá nữa. Ông thấy Bạch Tử Mục tức giận đến nỗi lông dựng cả lên, không nhịn được cười thành tiếng.
Bạch Tử Mục buồn bực, thấy ông lão vẫn nhìn chằm chằm mình, dường như càng xem càng hiếm lạ, bộ dạng như ông nội quái gở vậy. Hắn bất đắc dĩ trừng mắt nhìn ông.
Thấy nó tức giận như sắp nổ tung, Tưởng Tiểu Nhất vội vàng xoa dịu nó vài cái. Sau đó lại tự giác kéo cái bàn bên cạnh đến trước giường, Khương đại phu nhớ ra chuyện chính, đặt cuộn da mang theo lên trên bàn. Dưới ánh mắt tò mò của Tưởng Tiểu Tam, ông từ từ trải nó ra.
Bên trong cắm đầy kim châm, chi chít, ít nhất cũng phải có mấy chục cây.
Từng cây một, có dài có ngắn, nhưng cây ngắn nhất trông cũng còn dài hơn ngón giữa.
Bạch Tử Mục nhìn mà da đầu tê dại.
Trong nhà rất yên tĩnh, có gì đó không đúng lắm. Hắn theo bản năng nhìn về phía Tưởng Tiểu Tam, quả nhiên Tưởng Tiểu Tam lúc này không còn cười nổi nữa. Cái miệng nhỏ vốn lúc nào cũng lanh lảnh giờ cũng xìu xuống, mắt mở to, cả người dường như choáng váng, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
Tưởng Tiểu Tam vẫn luôn biết sức khỏe của nhị ca mình không tốt, thường xuyên phải châm cứu, nhưng cu cậu cứ tưởng là dùng kim rất nhỏ, nào ngờ lại dài thế này.
Trước kia cậu nhóc nghịch ngợm chơi với cây kim thêu, bị chích một cái cũng đau, kim dài thế này mà chích xuống chẳng phải chết người sao!
Tưởng Tiểu Tam mồ hôi chảy ròng ròng, tim đập thình thịch.
Bạch Tử Mục thấy thằng nhóc run rẩy, may mà chưa ướt quần.
Khương đại phu cởi áo cho Tưởng Tiểu Nhị, nói cậu nhóc nằm xuống, sau đó cầm kim lên. Tưởng Tiểu Tam rất trọng nghĩa khí, hoàn hồn rồi nước mắt lưng tròng lao tới ôm chặt lấy Tưởng Tiểu Nhị: "Ông ơi, cầu xin ông đừng châm nhị ca, châm nhị ca sẽ chết mất."
Tưởng Tiểu Nhị cũng sợ đến mức run lẩy bẩy, hai người anh không ra anh em không ra em kề đầu vào nhau ôm thành một đống, run rẩy nhìn Khương đại phu, trông hệt như hai hoàng hoa khuê nữ gặp phải phường lưu manh.
Khương đại phu thấy buồn cười, có ý trêu cậu nhóc: "Vậy không châm nó thì châm ai? Đại ca các ngươi đã đưa tiền, nhất định phải châm một người."
Ối!
Sao lại thế này!
Vậy... vậy...
Tưởng Tiểu Tam khó xử cực kỳ, cuối cùng đảo mắt một vòng, cắn răng một cái, lẩm bẩm: "Không châm nhị ca, châm gấu con, châm gấu con."
Bạch Tử Mục đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cậu nhóc.
Thằng nhóc này!
Hắn thật sự hận không thể tiến lên đá cho nó một cú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.