Bị Bắt Trở Thành Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn
Chương 16: Phòng Livestream Kinh Hoàng
Thiên Tẫn Hoan
07/02/2024
Giang Tứ Niên bảo Nguyễn Thanh ngồi trên ghế sa lon sau đó hắn lấy điện thoại di động ra gọi cho ai đó, sau khi điện thoại vang lên mấy tiếng thì bên kia mới nhận.
Giọng Giang Tứ Niên không tính là tốt: ‘‘Anh đang ở đâu?’‘
Không biết đối diện nói gì mà Giang Tứ Niên mất kiên nhẫn mở miệng: ‘‘Tôi đang ở phòng làm việc của anh, mau tới đây.’‘
Nói xong Giang Tứ Niên lập tức cúp điện thoại. Người bên đầu dây kia tới rất nhanh, trên người mặc áo choàng trắng, dáng vẻ thở hổn hển, trên cổ còn đeo ống nghe, hiển nhiên hắn là một bác sĩ hơn nữa còn là một bác sĩ trẻ tuổi, tuấn tú.
Bác sĩ đi tới bên cạnh Giang Tứ Niên, giọng nói nhẹ nhàng: ‘‘Sao vậy? Bị bệnh à?’‘
Bởi vì Nguyễn Thanh ngồi ở bên trong, bị Giang Tứ Niên che mất nên khi tới gần bác sĩ mới chú ý tới bên cạnh Giang Tứ Niên còn có một người khác. Hắn đi tới trước mặt Nguyễn Thanh sau đó ngồi xổm xuống, chuyên chú nhìn cổ Nguyễn Thanh, có lẽ do hắn là bác sĩ nên đã quen với cảnh tượng này, do đó vẻ mặt không có gì khác thường. Sau khi bác sĩ nhìn kỹ thì vươn tay ra giống như muốn kiểm tra.
Từ trước đến nay Nguyễn Thanh không thích người khác đụng vào mình cho nên lập tức lui về phía sau né tránh theo bản năng. Bác sĩ thấy vậy thì không hề tức giận, hắn cười dịu dàng, giọng nói mang theo sự trấn an: ‘‘Cậu đừng sợ, tôi cần kiểm tra xem có tổn thương đến cổ họng hay không.’‘
Sự dịu dàng của bác sĩ khác hẳn với sự dịu dàng của Cố Chiếu Tây. Dịu dàng của Cố Chiếu Tây mang theo sự cưỡng ép còn dịu dàng của bác sĩ là sự dịu dàng thuần túy khiến có người ta vô thức muốn thân cận hơn nữa hắn không hề cứng rắn muốn kiểm tra khi người ta không đồng ý. Bác sĩ cười nhìn Nguyễn Thanh giống như đang đợi Nguyễn Thanh đồng ý.
Nguyễn Thanh chần chờ một chút sau đó hơi ngẩng đầu lên thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn. Lúc này bác sĩ mới kiểm tra cổ Nguyễn Thanh lần nữa. Tay của bác sĩ có hơi lạnh, lúc chạm vào da không quá thoải mái nhưng Nguyễn Thanh vẫn không nhúc nhích. Quả thật vết thương trên cổ cậu cần phải được xử lý.
Sau khi kiểm tra khoảng mười mấy giây thì vẻ mặt hắn có chút nghiêm trọng. Hắn nhẹ nhàng đè vào một chỗ phía dưới gần vết thương, giọng nói dịu dàng kèm theo chút lo lắng: ‘‘Như vậy có khó chịu không?’‘
Nguyễn Thanh lắc đầu, biên độ rất nhỏ nhưng cũng đủ để thể hiện câu trả lời của cậu.
‘‘Còn chỗ này?’‘
Bác sĩ lại đè xuống phía dưới một chút, gần xương quai xanh. Nguyễn Thanh lại lắc đầu lần nữa.
Lúc bác sĩ chuẩn bị kiểm tra phía dưới thì lại bị Giang Tứ Niên cản lại. Sắc mặt Giang Tứ Niên rất khó coi, hắn cười lạnh nói: ‘‘Vết thương ở cổ, không cần phải khám phía dưới chứ?’‘
Cho rằng hắn là kẻ ngu sao?
Bác sĩ không hề có vẻ chột dạ, chỉ nhíu mày một cái: ‘‘Không phải, hình như cậu ấy có bệnh tim.’‘
Giang Tứ Niên sửng sốt, không hề nghĩ mọi chuyện lại là như vậy, hắn nhìn sắc mặt trắng bệch của Nguyễn Thanh, thả tay bác sĩ ra. Có lẽ là bác sĩ cảm thấy việc mình nói thẳng ra trước mặt bệnh nhân là không hay lắm nên lập tức cười cười trấn an Nguyễn Thanh: ‘‘Cậu đừng sợ, tôi chỉ nghi ngờ thôi, không nhất định là bệnh tim.’‘
Nụ cười của bác sĩ vô cùng sạch sẽ thuần khiết, không hề có tính công kích giống như ánh nắng ngày đông khiến người ta có cảm giác hắn dịu dàng với tất cả mọi người. Ở trong thế giới vô cùng điên cuồng này hắn giống như là sự ấm áp duy nhất làm cho người ta không nhịn được mà hướng tới đồng thời cũng làm cho người ta cảm thấy vô cùng thân cận.
Nguyễn Thanh do dự một chút cuối cùng vẫn lắc đầu. Chỉ nhìn một cái mà đã có thể phát hiện ra thân thể cậu có vấn đề, chừng đó đã đủ để chứng minh tài nghệ của bác sĩ này cao bao nhiêu nhưng thân thể hiện giờ của cậu chỉ là thân thể được tạo ra bởi số liệu nên dù có chữa hết cũng không có nghĩa lý gì nên không cần thiết phải lãng phí thời gian vào vấn đề này.
Giang Tứ Niên liếc nhìn Nguyễn Thanh, hoàn toàn không thèm để ý đến cái lắc đầu của cậu, hắn mở miệng nói với bác sĩ: ‘‘Kiểm tra thật kỹ cho cậu ta.’‘
Bác sĩ giống như có chút khó xử nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng nhìn thấy một sinh mạng chết đi nên lựa chọn bỏ qua cái lắc đầu của Nguyễn Thanh. Mặc dù Nguyễn Thanh không quen biết Giang Tứ Niên nhưng cậu biết từ trước đến nay hắn không thích người khác phản bác quyết định của hắn cho nên ngoan ngoãn không từ chối.
Bác sĩ dẫn Nguyễn Thanh xuống lầu hai, ở lầu hai có thiết bị kiểm tra chuyên nghiệp. Vốn Giang Tứ Niên muốn theo vào nhưng lại bị bác sĩ từ chối, rất nhiều dụng cụ ở bệnh viện lúc sử dụng không cho phép có người ngoài vào. Có lẽ là Giang Tứ Niên và bác sĩ đã quen biết nhau khá lâu nên hắn tương đối tin tưởng bác sĩ, sau khi bị từ chối thì đứng ngoài cửa canh giữ.
Lúc trước Nguyễn Thanh là khách quen của bệnh viện nên phần lớn dụng cụ cậu đều biết. Cậu quan sát chung quanh một lần, đúng là thiết bị để kiểm tra bệnh tim, không có gì khác thường.
Bác sĩ đi tới chỗ bàn làm việc, cầm bút lên viết một số thứ gì đó sau đó cười với Nguyễn Thanh rồi chỉ vào cái giường gần đó: ‘‘Trước tiên hãy cởi quần áo ra sau đó nằm lên giường.’‘
Nguyễn Thanh đã quen với việc này, quả thật kiểm tra bệnh tim cần phải cởi quần áo, lời của bác sĩ quả thật không có vấn đề gì nhưng Nguyễn Thanh lại cảm thấy có chút không đúng nhưng lại không nghĩ ra là không đúng ở chỗ nào.
Nguyễn Thanh cúi đầu đi tới bên cạnh giường bệnh, vừa suy nghĩ vừa chậm rãi cởi quần áo ra. Cậu suy nghĩ lại những chuyện xảy ra từ sau khi tới bệnh viện, tất cả đều không có vấn đề gì giống như hết thảy đều rất bình thường.
Phản ứng và vẻ mặt của bác sĩ đều không vấn đề gì hơn nữa thoạt nhìn bác sĩ cũng không giống như người cố chấp biến thái. Quan trọng nhất là ánh mắt của bác sĩ khi nhìn cậu không giống đám người Giang Tứ Niên nhưng tại sao cậu lại luôn có cảm giác không khỏe?
Nguyễn Thanh cởi quần áo quá mạnh nên không cẩn thận đụng vào vết thương trên cổ, cảm giác đau đớn truyền đến khiến động tác của cậu khựng lại. Cậu theo bản năng nhẹ nhàng sờ vào cổ, xúc cảm ướt át truyền đến khiến Nguyễn Thanh lập tức cúi đầu nhìn tay mình. Đầu ngón tay dính máu đỏ tươi giống như tuyết mai nở rộ đầu cành. Rốt cuộc Nguyễn Thanh cũng đã biết vấn đề nằm ở chỗ nào. Nếu quả thật hắn là bác sĩ nhiệt tình thiện lương thì tại sao lại không giúp cậu băng bó lại vết thương trên cổ trước?
Giọng Giang Tứ Niên không tính là tốt: ‘‘Anh đang ở đâu?’‘
Không biết đối diện nói gì mà Giang Tứ Niên mất kiên nhẫn mở miệng: ‘‘Tôi đang ở phòng làm việc của anh, mau tới đây.’‘
Nói xong Giang Tứ Niên lập tức cúp điện thoại. Người bên đầu dây kia tới rất nhanh, trên người mặc áo choàng trắng, dáng vẻ thở hổn hển, trên cổ còn đeo ống nghe, hiển nhiên hắn là một bác sĩ hơn nữa còn là một bác sĩ trẻ tuổi, tuấn tú.
Bác sĩ đi tới bên cạnh Giang Tứ Niên, giọng nói nhẹ nhàng: ‘‘Sao vậy? Bị bệnh à?’‘
Bởi vì Nguyễn Thanh ngồi ở bên trong, bị Giang Tứ Niên che mất nên khi tới gần bác sĩ mới chú ý tới bên cạnh Giang Tứ Niên còn có một người khác. Hắn đi tới trước mặt Nguyễn Thanh sau đó ngồi xổm xuống, chuyên chú nhìn cổ Nguyễn Thanh, có lẽ do hắn là bác sĩ nên đã quen với cảnh tượng này, do đó vẻ mặt không có gì khác thường. Sau khi bác sĩ nhìn kỹ thì vươn tay ra giống như muốn kiểm tra.
Từ trước đến nay Nguyễn Thanh không thích người khác đụng vào mình cho nên lập tức lui về phía sau né tránh theo bản năng. Bác sĩ thấy vậy thì không hề tức giận, hắn cười dịu dàng, giọng nói mang theo sự trấn an: ‘‘Cậu đừng sợ, tôi cần kiểm tra xem có tổn thương đến cổ họng hay không.’‘
Sự dịu dàng của bác sĩ khác hẳn với sự dịu dàng của Cố Chiếu Tây. Dịu dàng của Cố Chiếu Tây mang theo sự cưỡng ép còn dịu dàng của bác sĩ là sự dịu dàng thuần túy khiến có người ta vô thức muốn thân cận hơn nữa hắn không hề cứng rắn muốn kiểm tra khi người ta không đồng ý. Bác sĩ cười nhìn Nguyễn Thanh giống như đang đợi Nguyễn Thanh đồng ý.
Nguyễn Thanh chần chờ một chút sau đó hơi ngẩng đầu lên thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn. Lúc này bác sĩ mới kiểm tra cổ Nguyễn Thanh lần nữa. Tay của bác sĩ có hơi lạnh, lúc chạm vào da không quá thoải mái nhưng Nguyễn Thanh vẫn không nhúc nhích. Quả thật vết thương trên cổ cậu cần phải được xử lý.
Sau khi kiểm tra khoảng mười mấy giây thì vẻ mặt hắn có chút nghiêm trọng. Hắn nhẹ nhàng đè vào một chỗ phía dưới gần vết thương, giọng nói dịu dàng kèm theo chút lo lắng: ‘‘Như vậy có khó chịu không?’‘
Nguyễn Thanh lắc đầu, biên độ rất nhỏ nhưng cũng đủ để thể hiện câu trả lời của cậu.
‘‘Còn chỗ này?’‘
Bác sĩ lại đè xuống phía dưới một chút, gần xương quai xanh. Nguyễn Thanh lại lắc đầu lần nữa.
Lúc bác sĩ chuẩn bị kiểm tra phía dưới thì lại bị Giang Tứ Niên cản lại. Sắc mặt Giang Tứ Niên rất khó coi, hắn cười lạnh nói: ‘‘Vết thương ở cổ, không cần phải khám phía dưới chứ?’‘
Cho rằng hắn là kẻ ngu sao?
Bác sĩ không hề có vẻ chột dạ, chỉ nhíu mày một cái: ‘‘Không phải, hình như cậu ấy có bệnh tim.’‘
Giang Tứ Niên sửng sốt, không hề nghĩ mọi chuyện lại là như vậy, hắn nhìn sắc mặt trắng bệch của Nguyễn Thanh, thả tay bác sĩ ra. Có lẽ là bác sĩ cảm thấy việc mình nói thẳng ra trước mặt bệnh nhân là không hay lắm nên lập tức cười cười trấn an Nguyễn Thanh: ‘‘Cậu đừng sợ, tôi chỉ nghi ngờ thôi, không nhất định là bệnh tim.’‘
Nụ cười của bác sĩ vô cùng sạch sẽ thuần khiết, không hề có tính công kích giống như ánh nắng ngày đông khiến người ta có cảm giác hắn dịu dàng với tất cả mọi người. Ở trong thế giới vô cùng điên cuồng này hắn giống như là sự ấm áp duy nhất làm cho người ta không nhịn được mà hướng tới đồng thời cũng làm cho người ta cảm thấy vô cùng thân cận.
Nguyễn Thanh do dự một chút cuối cùng vẫn lắc đầu. Chỉ nhìn một cái mà đã có thể phát hiện ra thân thể cậu có vấn đề, chừng đó đã đủ để chứng minh tài nghệ của bác sĩ này cao bao nhiêu nhưng thân thể hiện giờ của cậu chỉ là thân thể được tạo ra bởi số liệu nên dù có chữa hết cũng không có nghĩa lý gì nên không cần thiết phải lãng phí thời gian vào vấn đề này.
Giang Tứ Niên liếc nhìn Nguyễn Thanh, hoàn toàn không thèm để ý đến cái lắc đầu của cậu, hắn mở miệng nói với bác sĩ: ‘‘Kiểm tra thật kỹ cho cậu ta.’‘
Bác sĩ giống như có chút khó xử nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng nhìn thấy một sinh mạng chết đi nên lựa chọn bỏ qua cái lắc đầu của Nguyễn Thanh. Mặc dù Nguyễn Thanh không quen biết Giang Tứ Niên nhưng cậu biết từ trước đến nay hắn không thích người khác phản bác quyết định của hắn cho nên ngoan ngoãn không từ chối.
Bác sĩ dẫn Nguyễn Thanh xuống lầu hai, ở lầu hai có thiết bị kiểm tra chuyên nghiệp. Vốn Giang Tứ Niên muốn theo vào nhưng lại bị bác sĩ từ chối, rất nhiều dụng cụ ở bệnh viện lúc sử dụng không cho phép có người ngoài vào. Có lẽ là Giang Tứ Niên và bác sĩ đã quen biết nhau khá lâu nên hắn tương đối tin tưởng bác sĩ, sau khi bị từ chối thì đứng ngoài cửa canh giữ.
Lúc trước Nguyễn Thanh là khách quen của bệnh viện nên phần lớn dụng cụ cậu đều biết. Cậu quan sát chung quanh một lần, đúng là thiết bị để kiểm tra bệnh tim, không có gì khác thường.
Bác sĩ đi tới chỗ bàn làm việc, cầm bút lên viết một số thứ gì đó sau đó cười với Nguyễn Thanh rồi chỉ vào cái giường gần đó: ‘‘Trước tiên hãy cởi quần áo ra sau đó nằm lên giường.’‘
Nguyễn Thanh đã quen với việc này, quả thật kiểm tra bệnh tim cần phải cởi quần áo, lời của bác sĩ quả thật không có vấn đề gì nhưng Nguyễn Thanh lại cảm thấy có chút không đúng nhưng lại không nghĩ ra là không đúng ở chỗ nào.
Nguyễn Thanh cúi đầu đi tới bên cạnh giường bệnh, vừa suy nghĩ vừa chậm rãi cởi quần áo ra. Cậu suy nghĩ lại những chuyện xảy ra từ sau khi tới bệnh viện, tất cả đều không có vấn đề gì giống như hết thảy đều rất bình thường.
Phản ứng và vẻ mặt của bác sĩ đều không vấn đề gì hơn nữa thoạt nhìn bác sĩ cũng không giống như người cố chấp biến thái. Quan trọng nhất là ánh mắt của bác sĩ khi nhìn cậu không giống đám người Giang Tứ Niên nhưng tại sao cậu lại luôn có cảm giác không khỏe?
Nguyễn Thanh cởi quần áo quá mạnh nên không cẩn thận đụng vào vết thương trên cổ, cảm giác đau đớn truyền đến khiến động tác của cậu khựng lại. Cậu theo bản năng nhẹ nhàng sờ vào cổ, xúc cảm ướt át truyền đến khiến Nguyễn Thanh lập tức cúi đầu nhìn tay mình. Đầu ngón tay dính máu đỏ tươi giống như tuyết mai nở rộ đầu cành. Rốt cuộc Nguyễn Thanh cũng đã biết vấn đề nằm ở chỗ nào. Nếu quả thật hắn là bác sĩ nhiệt tình thiện lương thì tại sao lại không giúp cậu băng bó lại vết thương trên cổ trước?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.