Bị Bắt Trở Thành Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 47: Phòng Livestream Kinh Hoàng

Thiên Tẫn Hoan

08/03/2024

Cố Chiếu Tây đẩy cửa ra, sau khi thấy rõ tình hình bên trong phòng thì ngây ngẩn cả người, hắn nhìn vết máu trên giường sau đó lại nhìn mấy người trong phòng, hỏi: ''Mấy người... Đang làm gì thế?''

Sau khi Nguyễn Thanh nghe thấy tiếng động thì lúc này mới giống như tỉnh lại từ trong mộng: ‘‘Xe cứu thương...Đúng rồi, xe cứu thương.''

Ôn Lễ cầm tay của thiếu niên, cười trấn an: ‘‘Không sao, A Thanh không cần lo lắng, tôi bị thương không nặng, một lát em băng bó giúp tôi là được rồi.''

Trong mắt thiếu niên vẫn hoảng sợ như cũ, trong lòng hết sức bất an: ‘‘Nhưng mà.... Nhưng mà...''

Mặc dù Cố Chiếu Tây còn chưa hiểu rõ tình huống nhưng hắn vẫn bước vào, đỡ Ôn Lễ dậy sau đó hết sức tốt bụng mở miệng: ‘‘Thanh Thanh làm sao băng bó được, trái lại còn bị vết thương dọa sợ nữa, để tôi làm đi.''

''Dù sao tôi và bác sĩ Ôn cũng là bạn bè, bạn bè gặp nạn thì làm sao tôi có thể đứng nhìn được.''

''Không cần làm phiền ông chủ Cố, thật ra cũng không phải vết thương nặng, tôi tự xử lý cũng được.'' Ôn Lễ cười cười, rút tay mình về.

Cố Chiếu Tây lại đỡ Ôn Lễ lần nữa: ''Làm sao có thể để người đang bị thương làm được, chẳng qua là băng bó một chút mà thôi, không phiền đâu.''

Cố Chiếu Tây nói xong thì lập tức đỡ người ra ngoài cửa, lúc đi còn quay đầu lại hỏi: ‘‘Thanh Thanh, phòng của Giang tiên sinh ở đâu, tôi qua đó băng bó cho bác sĩ Ôn.''

Thiếu niên giống như có chút chần chờ, lo lắng nhìn hai người.



Kỷ Ngôn nhặt dao của mình lên, chậm rãi mở miệng: ‘‘Thế nào? Cậu không yên tâm về tôi hay là không yên tâm về ông chủ Cố?''

Thiếu niên suy nghĩ một chút, lúc trước là Cố Chiếu Tây giúp đỡ bác sĩ Ôn Lễ đối phó với Kỷ Ngôn hơn nữa Cố Chiếu Tây cũng không phải là người không nói đạo lý.

Cậu chỉ cửa phòng cho thuê đối diện nói: ‘‘Nhà của Giang tiên sinh hình như ở đối diện phòng tôi.''

Giọng nói của thiếu niên có chút không chắc chắn khiến vẻ mặt của ba người còn lại có chút không đúng. Kỷ Ngôn nhìn Giang Tứ Niên đang nằm trên giường, nở một nụ cười không rõ hàm ý: ''Nếu hắn đã ở đối diện vậy thì để tôi đỡ hắn về.''

Lúc thiếu niên đang định phản đối thì Kỷ Ngôn đã cười như không cười mở miệng: ''Ông chủ Cố và bác sĩ Ôn của cậu đã qua đó, cậu cứ muốn giữ một người đàn ông ở trong phòng mình à? Không sợ bác sĩ Ôn của cậu hiểu lầm sao?''

Thiếu niên nghe vậy thì im lặng, lúc này Kỷ Ngôn thuận lợi đỡ Giang Tứ Niên dậy. Trên thực tế hắn càng muốn kéo dậy hơn nhưng chắc chắn thiếu niên sẽ không đồng ý. Sau khi đỡ Giang Tứ Niên dậy thì hắn đá chân giường sau đó lạnh lùng nói: ‘‘Ra ngoài.''

Tô Tiểu Chân ở dưới gầm giường run lên, chậm rãi bò ra ngoài. Trên mặt cô ta đầy nước mắt, trong mắt vô vùng hoảng sợ, trên cổ vẫn còn vết bầm vì bị siết lúc trước, mặt toàn bụi bẩn không biết bị dính từ lúc nào. Khóe miệng vẫn còn dính máu, sắc mặt trắng bệch, trên trán toàn là mồ hôi làm tóc cô ta ướt nhẹp, cả người thoạt nhìn vô cùng chật vật, dáng vẻ hoàn toàn khác lúc vừa bước vào phòng. Chỉ cần nhìn cũng biết là ai đã khiến Tô Tiểu Chân biến thành dáng vẻ như vậy vì dưới gầm giường chỉ có hai người.

Sau khi nhận được ánh mắt cầu cứu của Tô Tiểu Chân thì Nguyễn Thanh đứng ở trước mặt cô ta, nhìn thẳng Kỷ Ngôn sau đó lấy dũng khí nhỏ giọng mở miệng: ''Cô ấy....Để cô ấy ở lại đây đi.''

Kỷ Ngôn nhịn cười không được bật cười sau đó đưa tay lau vết máu dính trên mặt thiếu niên: ''Vợ ơi, tại sao em lại cảm thấy tôi sẽ để một người phụ nữ ở trong phòng em.''

Lúc Tô Tiểu Chân nghe thấy giọng điêu không cho phép thương lượng của Kỷ Ngôn thì nước mắt không cầm được nữa, cả người phát run gần như đứng không vững.



Nguyễn Thanh nhìn Tô Tiểu Chân vô cùng đáng thương: ‘‘Nhưng ...''

Kỷ Ngôn lập tức cắt đứt lời thiếu niên: ‘‘Không có nhưng nhị gì hết, chỉ cần em nhớ là đã đồng ý với tôi cái gì thì tôi sẽ không giết cô ta.''

Ngụ ý là nếu thiếu niên bội ước thì tánh mạng của Tô Tiểu Chân sẽ không còn. Lúc này thiếu niên mới nhớ tới lúc trước mình đã đồng ý cái gì, cậu cắn môi dưới, cuối cùng đáng thương gật đầu một cái. Kết quả là Tô Tiểu Chân vẫn phải đi ra ngoài cùng với Kỷ Ngôn.

Kỷ Ngôn cũng không trì hoãn quá lâu, lúc này Cố Chiếu Tây vẫn đang đỡ Ôn Lễ đứng ở hành lang giống như không có chìa khóa. Sau khi thấy Kỷ Ngôn đỡ Giang Tứ Niên thì Cố Chiếu Tây nói với Kỷ Ngôn tìm trong túi Giang Tứ Niên nhưng Kỷ Ngôn không thèm quan tâm đến Cố Chiếu Tây, trực tiếp đá văng cửa. Cửa bị hắn đạp bung ra, khóa cũng bị hư. Lúc Nguyễn Thanh đuổi theo muốn nói gì đó thì Kỷ Ngôn đã đỡ Giang Tứ Niên vào phòng. Cố Chiếu Tây theo sát phía sau, sau cùng là Tô Tiểu Chân bị kéo ngã vào trong phòng. Sau đó Kỷ Ngôn không cho Nguyễn Thanh cơ hội mở miệng đã đóng sập cửa lại.

Nguyễn Thanh nhìn Tô Tiểu Chân bị đám người mang đi, trong lòng chỉ có thể nói cô ta tự cầu nhiều phúc vì nếu cậu cứ cố chấp giữ cô ta lại thì đoán chừng cô ta sẽ càng chết nhanh hơn. Có thể sống sót hay không đành phải dựa vào chính cô ta vậy.

Lúc Nguyễn Thanh trở lại phòng thì việc đầu tiên là nhìn ra ngoài cửa sổ. Đám người bên ngoài cửa sổ đã nhảy tới một cái sân thượng rộng hơn, cố thêm chút nữa là có thể từ phòng cho thuê ở lầu bốn rời đi. Nguyễn Thanh thừa dịp đám người còn chưa đi, lập tức tìm giấy bút sau đó viết tình huống của Tô Tiểu Chân rồi ném cho những người kia. Báo cũng đã báo rồi, còn bọn họ có cử người đi cứu Tô Tiểu Chân không thì cậu không biết.

Nguyễn Thanh thở dài rất nhẹ sau đó bắt đầu dọn dẹp vết máu bên trong nhà. Khi cậu dọn dẹp được một nửa thì tiếng gõ cửa lại vang lên đồng thời còn kèm theo giọng người đàn ông trầm thấp: ''Xin chào, đồ cậu đặt đã đến.''

Nguyễn Thanh thả khăn trong tay xuống, lặng yên không tiếng động đi tới cửa nhìn ra ngoài thì thấy người ngoài cửa mặc quần áo giao hàng, trên đầu đội mũ nên không thấy rõ mặt.

Nguyễn Thanh suy nghĩ một chút sau đó cách cánh cửa nhỏ giọng mở miệng, giọng nói có chút khẩn trương: ''Xin...Xin chào...Không phải là giao nhầm đấy chứ? Tôi...Tôi không có đặt đồ bên ngoài.''

Người đàn ông ngoài cửa vẫn không có gì dị thường, hắn nhìn địa chỉ viết trên gói hàng rồi nói: ‘‘Không sai, chính là chỗ này, là người khác đặt cho cậu, phiền cậu mở cửa để nhận.''

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bị Bắt Trở Thành Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook