Bị Bắt Trở Thành Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn
Chương 48: Phòng Livestream Kinh Hoàng
Thiên Tẫn Hoan
08/03/2024
Do Nguyễn Thanh không nhìn thấy được phòng livestream kinh hoàng, chứ lúc này làn đạn đang nhảy một cách điên cuồng.
[Khanh Khanh đừng mở cửa!!! Ngàn vạn lần đừng mở cửa!!! Hắn không phải là nhân viên giao hàng đâu!]
[Khanh Khanh chạy mau! Nhảy cửa sổ! Nhảy cửa sổ!]
[Ô ô ô, đây là lầu năm, không nhảy cửa sổ được, Khanh Khanh quá mảnh mai, không làm được như đám người kia đâu, tôi sắp mất vợ rồi, ô ô ô.]
[Đám người chó chết kia đâu rồi!!!? Thời khắc mấu chốt lại đi mất! Thế thì còn tác dụng gì nữa!]
[Không thể nào, nếu bọn họ ra tay thì chính là vi phạm quy tắc của phòng livestream kinh hoàng, ''vị kia'' sẽ không bỏ qua cho bọn họ.]
Lúc phòng livestream kinh hoàng nhắc tới ''vị kia'' thì rõ ràng làn đạn hơi chậm lại nhưng một giây sau đã bắt đầu kêu khóc.
[Ô ô ô, vợ của tôi, có lẽ khó thoát rồi.]
[Có thể nhìn lâu thêm được bao nhiêu thì hay bấy nhiều, cũng may là tôi đã mở chức năng lưu lại.]
[Vợ chỉ có thể tự nỗ lực thôi, chỉ cần sống qua bảy ngày thì theo quy định sẽ không còn là mục tiêu nữa nhưng vợ yếu như vậy, làm sao có thể sống nổi bảy ngày đây...]
Dưới tình huống bị phòng livestream kinh hoàng chọn trúng mà muốn sống sót qua bảy ngày thì khó khăn thế nào đám người xem live không cần nói cũng biết. Trên căn bản không ai có thể sống sót trong tay sát thủ phòng livestream kinh hoàng. Cũng có nghĩa là cho tới bây giờ một khi bị phòng livestream kinh hoàng chọn trúng thì chưa có người nào thành công sống sót. Bởi vì sát thủ của phòng livestream kinh hoàng hoàn toàn không phải là người bình thường. Bọn hắn hoặc là có mưu kế quỷ dị, hoặc là có thân thủ quỷ dị, hoặc là có năng lực quỷ dị, thậm chí còn có cả năng lực tự lành quỷ dị giống như Giang Tứ Niên và bác sĩ Ôn Lễ, rõ ràng là vết thương trí mệnh nhưng lại không chết. Dưới tình huống này mà muốn giết ngược bọn hắn thì không khác nào lao vào đầm rồng hang hổ.
Đám người xem live nhìn sát thủ ngoài cửa sau đó lại nhìn thiếu niên chỉ cách hắn có một cánh cửa, trái tim không khỏi nhói lên. Phải biết rằng không phải thiếu niên cứ không mở cửa là được. Cánh cửa này ngăn cản một người bình thường thì còn được nhưng không thể nào ngăn được thợ săn của phòng livestream kinh hoàng. Đang lúc tất cả mọi người đều thấp thỏm không dứt thì điện thoại trong tay thiếu niên đột nhiên vang lên.
Là tin nhắn.
Thiếu niên lấy điện thoại di động ra nhìn tin nhắn được gửi tới, sau khi đọc xong thì hai mắt trợn to giống như bị kinh sợ bởi vì nội dung của tin nhắn chính là về phòng livestream kinh hoàng, trên đó viết rõ chuyện cậu bị chọn trúng, thậm chí còn kèm theo cả video.
Sau khi thiếu niên xem xong video thì vội vàng liên lạc với ngưởi gửi nhưng không được. Mặc dù không biết tại sao người đó lại gửi cái này nhưng thiếu niên giống như có chút sợ hãi, trong lòng cũng nóng nảy bất an. Vì có là ai nếu bị tuyên tử hình thì cũng đều không thể ngồi im được, cho dù có lẽ đó chỉ là một trò đùa quái ác.
Lúc này giọng của nhân viên giao hàng lại vang lên lần nữa: ''Xin chào, xin hãy mở cửa nhận hàng.''
Hiện tại thiếu niên giống như chim sợ ná, chỉ một tiếng động cũng có thể làm cậu sợ hãi. Có điều sau khi thiếu niên bị hù dọa thì càng thêm dễ nhìn, cảm giác tối tăm trầm mặc hoàn toàn biến mất khiến cậu đột nhiên giống như một búp bê sứ sống lại, ngoan ngoãn nghe lời.
Thiếu niên giống như bị giật mình ngẩng đầu lên, để lộ ánh mắt ướt át, hoảng sợ bất an quay đầu lại nhìn về phía cửa. Đôi mắt của cậu xinh đẹp đến mức biến tất cả mọi thứ xung quanh trở thành nền của mình.
Thiếu niên cắn môi dưới, đôi môi tái nhợt bị cậu cắn lập tức trở nên đỏ ửng giống như bức tranh thủy mặc được rót vào màu sắc rực rỡ của hoa đào.
Nhân viên bán hàng đã gõ cửa nhiều lần nhưng người bên trong vẫn không có phản ứng, hắn còn kiên nhẫn được không?
Thiếu niên không hay ra ngoài nhưng vẫn biết có hạn chế về thời gian giao hàng, nếu như chậm trễ thì sẽ bị trừ tiền nhưng người đàn ông ngoài cửa hình như rất kiên nhẫn giống như vẫn luôn chờ cậu mở cửa.
Thiếu niên vừa bất lực lại vừa sợ hãi cắn chặt môi, sắc mặt không còn chút máu, trong đôi mắt toàn là hoảng sợ. Bên ngoài là nhân viên giao hàng hay là sát thủ của phòng livestream kinh hoàng?
Còn có Kỷ Ngôn cũng giống như miêu tả trong tin nhắn, hắn cũng là sát thủ của phòng livestream kinh hoàng sao?
Cuối cùng thiếu niên hít thở thật sâu mấy hơi, cố gắng khiến mình tĩnh táo lại, sau đó cậu nhanh chóng cởi áo khoác dính máu ra rồi đeo túi đeo vai lên, tiếp đó nhanh chóng xé ga trải giường cột vào nhau rồi ôm đến chỗ cửa sổ. Cả quá trình không quá một phút.
Lúc thiếu niên đi tới bên cửa sổ thì giống như chợt nhớ tới cái gì đó, cậu lấy điện thoại di động ra sau đó bấm một số điện thoại.
Điện thoại đổ chuông rất lâu nhưng không có người nhận nhưng thiếu niên vẫn không từ bỏ ý định. Có lẽ là đối phương bị điện thoại làm phiền nên rốt cục cũng nhận điện thoại.
''Chuyện gì?'' Kỷ Ngôn có chút mất kiên nhẫn lên tiếng, đồng thời còn kèm theo những tiếng va chạm kỳ quái cùng với tiếng đồ vật đổ vỡ giống như đang đánh nhau.
Thiếu niên đứng ở bên cửa sổ hơi cúi đầu, không thấy rõ mặt, cậu mở miệng nói: ''Alo, xin chào, đồ của anh đã được giao tới, xin anh mở cửa ra nhận.''
Giọng nói của thiếu niên giống người đàn ông giao hàng như đúc, gần như không có gì khác biệt, ngay cả ngắt nghỉ cũng rất giống nhau. Nếu như không nhìn mà chỉ nghe tiếng thì sẽ lầm tưởng cậu chính là người đàn ông giao hàng vừa mới gõ cửa lúc nãy.
Đám người đang xem live thấy vậy thì vô cùng kinh hãi.
[Con mẹ nó! Vợ tôi còn biết giả tiếng! Hoàn toàn không khác gì cả! Lợi hại!]
[Không, điều càng làm cho tôi khiếp sợ hơn chính là vợ tôi không phải kẻ ngu ngốc! Em ấy không phải kẻ ngu! (gào lớn)]
[Tôi cũng vậy! Trời đất, tôi vẫn luôn cho rằng em ấy là mỹ nhân vừa ngu ngốc lại vừa yếu ớt! Không ngờ em ấy không hề ngu!]
[Rốt cuộc là mấy người có bao nhiêu thành kiến với Thanh Thanh vậy? Em ấy vốn không ngốc! Nếu không thì mấy người cho rằng vì sao em ấy có thể sống tới bây giờ hơn nữa còn có thể thuê phòng một mình?]
[Khanh Khanh đừng mở cửa!!! Ngàn vạn lần đừng mở cửa!!! Hắn không phải là nhân viên giao hàng đâu!]
[Khanh Khanh chạy mau! Nhảy cửa sổ! Nhảy cửa sổ!]
[Ô ô ô, đây là lầu năm, không nhảy cửa sổ được, Khanh Khanh quá mảnh mai, không làm được như đám người kia đâu, tôi sắp mất vợ rồi, ô ô ô.]
[Đám người chó chết kia đâu rồi!!!? Thời khắc mấu chốt lại đi mất! Thế thì còn tác dụng gì nữa!]
[Không thể nào, nếu bọn họ ra tay thì chính là vi phạm quy tắc của phòng livestream kinh hoàng, ''vị kia'' sẽ không bỏ qua cho bọn họ.]
Lúc phòng livestream kinh hoàng nhắc tới ''vị kia'' thì rõ ràng làn đạn hơi chậm lại nhưng một giây sau đã bắt đầu kêu khóc.
[Ô ô ô, vợ của tôi, có lẽ khó thoát rồi.]
[Có thể nhìn lâu thêm được bao nhiêu thì hay bấy nhiều, cũng may là tôi đã mở chức năng lưu lại.]
[Vợ chỉ có thể tự nỗ lực thôi, chỉ cần sống qua bảy ngày thì theo quy định sẽ không còn là mục tiêu nữa nhưng vợ yếu như vậy, làm sao có thể sống nổi bảy ngày đây...]
Dưới tình huống bị phòng livestream kinh hoàng chọn trúng mà muốn sống sót qua bảy ngày thì khó khăn thế nào đám người xem live không cần nói cũng biết. Trên căn bản không ai có thể sống sót trong tay sát thủ phòng livestream kinh hoàng. Cũng có nghĩa là cho tới bây giờ một khi bị phòng livestream kinh hoàng chọn trúng thì chưa có người nào thành công sống sót. Bởi vì sát thủ của phòng livestream kinh hoàng hoàn toàn không phải là người bình thường. Bọn hắn hoặc là có mưu kế quỷ dị, hoặc là có thân thủ quỷ dị, hoặc là có năng lực quỷ dị, thậm chí còn có cả năng lực tự lành quỷ dị giống như Giang Tứ Niên và bác sĩ Ôn Lễ, rõ ràng là vết thương trí mệnh nhưng lại không chết. Dưới tình huống này mà muốn giết ngược bọn hắn thì không khác nào lao vào đầm rồng hang hổ.
Đám người xem live nhìn sát thủ ngoài cửa sau đó lại nhìn thiếu niên chỉ cách hắn có một cánh cửa, trái tim không khỏi nhói lên. Phải biết rằng không phải thiếu niên cứ không mở cửa là được. Cánh cửa này ngăn cản một người bình thường thì còn được nhưng không thể nào ngăn được thợ săn của phòng livestream kinh hoàng. Đang lúc tất cả mọi người đều thấp thỏm không dứt thì điện thoại trong tay thiếu niên đột nhiên vang lên.
Là tin nhắn.
Thiếu niên lấy điện thoại di động ra nhìn tin nhắn được gửi tới, sau khi đọc xong thì hai mắt trợn to giống như bị kinh sợ bởi vì nội dung của tin nhắn chính là về phòng livestream kinh hoàng, trên đó viết rõ chuyện cậu bị chọn trúng, thậm chí còn kèm theo cả video.
Sau khi thiếu niên xem xong video thì vội vàng liên lạc với ngưởi gửi nhưng không được. Mặc dù không biết tại sao người đó lại gửi cái này nhưng thiếu niên giống như có chút sợ hãi, trong lòng cũng nóng nảy bất an. Vì có là ai nếu bị tuyên tử hình thì cũng đều không thể ngồi im được, cho dù có lẽ đó chỉ là một trò đùa quái ác.
Lúc này giọng của nhân viên giao hàng lại vang lên lần nữa: ''Xin chào, xin hãy mở cửa nhận hàng.''
Hiện tại thiếu niên giống như chim sợ ná, chỉ một tiếng động cũng có thể làm cậu sợ hãi. Có điều sau khi thiếu niên bị hù dọa thì càng thêm dễ nhìn, cảm giác tối tăm trầm mặc hoàn toàn biến mất khiến cậu đột nhiên giống như một búp bê sứ sống lại, ngoan ngoãn nghe lời.
Thiếu niên giống như bị giật mình ngẩng đầu lên, để lộ ánh mắt ướt át, hoảng sợ bất an quay đầu lại nhìn về phía cửa. Đôi mắt của cậu xinh đẹp đến mức biến tất cả mọi thứ xung quanh trở thành nền của mình.
Thiếu niên cắn môi dưới, đôi môi tái nhợt bị cậu cắn lập tức trở nên đỏ ửng giống như bức tranh thủy mặc được rót vào màu sắc rực rỡ của hoa đào.
Nhân viên bán hàng đã gõ cửa nhiều lần nhưng người bên trong vẫn không có phản ứng, hắn còn kiên nhẫn được không?
Thiếu niên không hay ra ngoài nhưng vẫn biết có hạn chế về thời gian giao hàng, nếu như chậm trễ thì sẽ bị trừ tiền nhưng người đàn ông ngoài cửa hình như rất kiên nhẫn giống như vẫn luôn chờ cậu mở cửa.
Thiếu niên vừa bất lực lại vừa sợ hãi cắn chặt môi, sắc mặt không còn chút máu, trong đôi mắt toàn là hoảng sợ. Bên ngoài là nhân viên giao hàng hay là sát thủ của phòng livestream kinh hoàng?
Còn có Kỷ Ngôn cũng giống như miêu tả trong tin nhắn, hắn cũng là sát thủ của phòng livestream kinh hoàng sao?
Cuối cùng thiếu niên hít thở thật sâu mấy hơi, cố gắng khiến mình tĩnh táo lại, sau đó cậu nhanh chóng cởi áo khoác dính máu ra rồi đeo túi đeo vai lên, tiếp đó nhanh chóng xé ga trải giường cột vào nhau rồi ôm đến chỗ cửa sổ. Cả quá trình không quá một phút.
Lúc thiếu niên đi tới bên cửa sổ thì giống như chợt nhớ tới cái gì đó, cậu lấy điện thoại di động ra sau đó bấm một số điện thoại.
Điện thoại đổ chuông rất lâu nhưng không có người nhận nhưng thiếu niên vẫn không từ bỏ ý định. Có lẽ là đối phương bị điện thoại làm phiền nên rốt cục cũng nhận điện thoại.
''Chuyện gì?'' Kỷ Ngôn có chút mất kiên nhẫn lên tiếng, đồng thời còn kèm theo những tiếng va chạm kỳ quái cùng với tiếng đồ vật đổ vỡ giống như đang đánh nhau.
Thiếu niên đứng ở bên cửa sổ hơi cúi đầu, không thấy rõ mặt, cậu mở miệng nói: ''Alo, xin chào, đồ của anh đã được giao tới, xin anh mở cửa ra nhận.''
Giọng nói của thiếu niên giống người đàn ông giao hàng như đúc, gần như không có gì khác biệt, ngay cả ngắt nghỉ cũng rất giống nhau. Nếu như không nhìn mà chỉ nghe tiếng thì sẽ lầm tưởng cậu chính là người đàn ông giao hàng vừa mới gõ cửa lúc nãy.
Đám người đang xem live thấy vậy thì vô cùng kinh hãi.
[Con mẹ nó! Vợ tôi còn biết giả tiếng! Hoàn toàn không khác gì cả! Lợi hại!]
[Không, điều càng làm cho tôi khiếp sợ hơn chính là vợ tôi không phải kẻ ngu ngốc! Em ấy không phải kẻ ngu! (gào lớn)]
[Tôi cũng vậy! Trời đất, tôi vẫn luôn cho rằng em ấy là mỹ nhân vừa ngu ngốc lại vừa yếu ớt! Không ngờ em ấy không hề ngu!]
[Rốt cuộc là mấy người có bao nhiêu thành kiến với Thanh Thanh vậy? Em ấy vốn không ngốc! Nếu không thì mấy người cho rằng vì sao em ấy có thể sống tới bây giờ hơn nữa còn có thể thuê phòng một mình?]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.