Chương 23: Không gian pháp bảo
Snake
07/08/2019
Gió lớn ngút trời để cho mây mù bốn phía lập tức
tản ra. Tiếp theo chúng ấm ấm rơi xuống thằng vào trong bức họa của Tiêu Phong .Chúng mãnh liệt lao ra mặt nước rồi mãnh liệt lao vào trong bức
họa. Mơ hồ có thể thấy được trong gió có ẩn chứa một tia kim quang nhàn
nhạt.
- Long mạch chi khí, quả nhiên là đại địa Long mạch chi khí!
Thiếu nữ trên bầu trời kinh ngạc nói.
- Oanh long long!
Bốn phía núi lớn bỗng nhiên bắt đầu rung chuyển giống như động đất vậy. Trong thời gian một nén nhang thì địa chấn mới dừng lại.
- Bành!
Vòng xoáy trong mặt hồ ầm ầm hợp lại. Gió to cũng đều tiến vào bên trong bức họa của Tiêu Phong. Bầu trời khôi phục lại sự thoáng mát.
Bút lông trong tay Tiêu Phong lại vẽ xong nét thiếu lúc trước.
- Hợp!
Bút lông tím ngọc lại lần nữa bị biến thành bột mịn. Giữa lúc chiêc bút lông thứ hai bị hỏng thì đầu Tiêu Phong đã đầy mồ hôi, sắc mặt thì tái trắng không còn giọt máu. Nhưng mà bức vẽ cũng xem như triết để hoàn thành.Phía trên bức hoạ có tỏa ra kim quang nhàn nhạt rồi rất nhanh ẩn vào bên trong bức họa.Giờ phút này, nhà trúc bên trong bức họa càng ngày càng giống. Thậm chí, ban đầu chỉ có màu đen trắng thì bây giờ có thêm rất nhiều màu xanh lá. Những cây cỏ nhỏ trên mặt đất trong bức họa càng thêm chân thật sinh động.
Nhìn khuân mặt trắng bệch không chút huyết sắc của Tiêu Phong , Triệu Đống lo lắng hỏi :
- Vương Gia ! Người sao rồi ?
Khoé miệng Tiêu Phong cong lên một tia mỉm cười đáp
- Ta không sao . Chỉ là nội lực bị hao tổn quá độ . Nghỉ ngơi một chút liền không sao. Quan trọng việc cần làm đã thành công tốt đẹp rồi.
- Chúc mừng Vương Gia đại công cáo thành !
Triệu Đống,Phong Đằng cùng đám tướng sĩ lập tức kích động chúc mừng hô lớn.
- Triệu Đống có làm được khung tranh ?
Tiêu Phong hỏi.
- Vâng, lão nô biết, biết!
Triệu Đống trả lời có chút không lưu loát.
- Làm cái khung ngoài cho bức họa này!
Tiêu Phong nói.
- Lão nô xin lĩnh mệnh !
Triệu Đống lập tức cẩn thận nhận lấy bức họa.
Tiêu Phong đi đến bên cỗ kiệu rồi tiến vào bên trong để tiến hành điều tức. Vừa rồi vẽ một bức họa đã là cực hạn thừa nhận của thân thể này.
Không trung trên cao, thiếu nữ nâng cằm lên như có điều suy nghĩ.
Lúc Tiêu Phong khôi phục xong đi ra khỏi kiệu thì Triệu Đống đã làm khung xong.
Một bức họa cuộn tròn, một cái ống cuộn được đưa tới trước mặt Tiêu Phong.
Tiêu Phong tiếp lấy rồi nhẹ nhàng mở ra. Trong bức họa đúng là nhà trúc trước kia hắn sống.
Trong mắt Triệu Đống cùng Phong Đằng hiện ra vẽ hiếu kỳ. Đám tướng sĩ thì lộ ra vẻ mặt sùng bái.
- Vương gia, bức họa này đến cùng có tác dụng thần kì gì?
Triệu Đống hiếu kỳ hỏi.
Tiêu Phong chỉ mỉm cười nói:
- Ngươi cùng Phong Đằng mở ra!
- Vâng!
Hai người lập tức đáp một tiếng rồi mỗi người cầm lấy một đầu mà mở bức họa ra.
Tiêu Phong đưa tay cầm cái bàn lên rồi đặt lên trên bức họa.
- Ông!
Trên bức họa đột nhiên xuất hiên một tia rung động, mà chiếc bàn lại biến mất một cách rất quỷ dị
Biến mất? Chiếc bàn biến mất?
Mọi người đều biến sắc, lại xem xét.
- Chiếc bàn, chiếc bàn đi vào trong bức họa, đi vào trong bức họa rồi!
Triệu Đống cả kinh kêu lên.
Trên bức họa, bên trong sân nhỏ kia, giờ phút này có một chiếc bàn đang nằm ở đấy. Việc này, việc nàyTriệu Đống cùng Phong Đằng đều sợ đến ngây người.
- Bức họa này được thu nạp Long mạch chi khí cho nên bên trong tự hành một cái không gian có thể bỏ vào một ít vật. Nhưng đáng tiếc là Long khí quá ít, chất lượng bức họa quá kém cho nên không gian cũng không lớn chỉ có ba trượng vuông. Hơn nữa, sau trăm năm, Long khí sẽ tự tiết ra ngoài và bức họa cũng không còn tác dụng.
Tiêu Phong nói.
- Vậy giống như không gian trữ vật của tiên nhân sao ?? Thần kì quá
Triệu Đống kinh dị một lúc.
- Vương gia, chiếc bàn kia bỏ vào rồi làm sao có thể lấy ra được?
Giờ phút này Phong Đằng cũng không biết nói gì để diễn tả suy nghĩ của mình nữa. Không gian trữ vật giống của tiên nhân , thếp nhưng lại chính do Vương gia tạo nên , quá siêu Việt, quá thần kì đi. Bất quá cũng thắc mắc hỏi.
- Thò tay vào là có thể lấy ra được.
Tiêu Phong cười nói. Khi đang nói thì hắn thò tay vào một trảo thì bức họa lại xuất hiện rung động cánh tay thò vào liền nâng chiếc bàn đi ra.
- Đây, đây...?
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
- Vương gia thần tiên!
Mọi người quỳ sụp xuống kính bái hô to.
- Ha ha ha, tu luyện thật tốt thì sau này các ngươi cũng có thể làm được!
Tiêu Phong cười nói.
- chúng thần nguyện nghe vương gia chỉ điểm .
Mọi người liền cung kính đáp.
- Triệu Đống, mặc dù bên trong bức họa này có không gian nhưng lại đặc biệt rất kỵ lửa. Sau này ngươi liền phụ trách thay ta bảo quản bức họa này!
Tiêu Phong nhìn về Triệu Đống nói.
- Vâng! Lão nô sẽ cẩn thận bảo quản!
Triệu Đống liền kích động nói.
Không trung trên cao, thiếu nữ đang nhìn xuống phía dưới.
- Không gian pháp bảo? Một người chỉ có Lực cảnh tầng một lại có thể luyện chế ra không gian pháp bảo? Nói đùa gì vậy?
Thiếu nữ cười khổ nói.
- Ríu
Tước Nhi cũng gật gật đầu rồi im lặng.
- Không gian pháp bảo, hiếm càng thêm hiếm. Xem hắn luyện chế như vậy thì còn thật sự không có bao nhiêu người có thể làm được. Công lực thư họa sâu như vậy lại còn thông hiểu Phong Thủy, càng là có thể gặp được Long mạch? Quá ít, tuy rằng không gian không lớn nhưng là cũng rất giỏi rồi. Xem ra Thiên Lãng tiên sinh gặp được đối thủ rồi nha. Lạc lạc..
Ánh mắt thiếu nữ hiên lên một tia tươi cười giảo hoạt.
- Long mạch chi khí, quả nhiên là đại địa Long mạch chi khí!
Thiếu nữ trên bầu trời kinh ngạc nói.
- Oanh long long!
Bốn phía núi lớn bỗng nhiên bắt đầu rung chuyển giống như động đất vậy. Trong thời gian một nén nhang thì địa chấn mới dừng lại.
- Bành!
Vòng xoáy trong mặt hồ ầm ầm hợp lại. Gió to cũng đều tiến vào bên trong bức họa của Tiêu Phong. Bầu trời khôi phục lại sự thoáng mát.
Bút lông trong tay Tiêu Phong lại vẽ xong nét thiếu lúc trước.
- Hợp!
Bút lông tím ngọc lại lần nữa bị biến thành bột mịn. Giữa lúc chiêc bút lông thứ hai bị hỏng thì đầu Tiêu Phong đã đầy mồ hôi, sắc mặt thì tái trắng không còn giọt máu. Nhưng mà bức vẽ cũng xem như triết để hoàn thành.Phía trên bức hoạ có tỏa ra kim quang nhàn nhạt rồi rất nhanh ẩn vào bên trong bức họa.Giờ phút này, nhà trúc bên trong bức họa càng ngày càng giống. Thậm chí, ban đầu chỉ có màu đen trắng thì bây giờ có thêm rất nhiều màu xanh lá. Những cây cỏ nhỏ trên mặt đất trong bức họa càng thêm chân thật sinh động.
Nhìn khuân mặt trắng bệch không chút huyết sắc của Tiêu Phong , Triệu Đống lo lắng hỏi :
- Vương Gia ! Người sao rồi ?
Khoé miệng Tiêu Phong cong lên một tia mỉm cười đáp
- Ta không sao . Chỉ là nội lực bị hao tổn quá độ . Nghỉ ngơi một chút liền không sao. Quan trọng việc cần làm đã thành công tốt đẹp rồi.
- Chúc mừng Vương Gia đại công cáo thành !
Triệu Đống,Phong Đằng cùng đám tướng sĩ lập tức kích động chúc mừng hô lớn.
- Triệu Đống có làm được khung tranh ?
Tiêu Phong hỏi.
- Vâng, lão nô biết, biết!
Triệu Đống trả lời có chút không lưu loát.
- Làm cái khung ngoài cho bức họa này!
Tiêu Phong nói.
- Lão nô xin lĩnh mệnh !
Triệu Đống lập tức cẩn thận nhận lấy bức họa.
Tiêu Phong đi đến bên cỗ kiệu rồi tiến vào bên trong để tiến hành điều tức. Vừa rồi vẽ một bức họa đã là cực hạn thừa nhận của thân thể này.
Không trung trên cao, thiếu nữ nâng cằm lên như có điều suy nghĩ.
Lúc Tiêu Phong khôi phục xong đi ra khỏi kiệu thì Triệu Đống đã làm khung xong.
Một bức họa cuộn tròn, một cái ống cuộn được đưa tới trước mặt Tiêu Phong.
Tiêu Phong tiếp lấy rồi nhẹ nhàng mở ra. Trong bức họa đúng là nhà trúc trước kia hắn sống.
Trong mắt Triệu Đống cùng Phong Đằng hiện ra vẽ hiếu kỳ. Đám tướng sĩ thì lộ ra vẻ mặt sùng bái.
- Vương gia, bức họa này đến cùng có tác dụng thần kì gì?
Triệu Đống hiếu kỳ hỏi.
Tiêu Phong chỉ mỉm cười nói:
- Ngươi cùng Phong Đằng mở ra!
- Vâng!
Hai người lập tức đáp một tiếng rồi mỗi người cầm lấy một đầu mà mở bức họa ra.
Tiêu Phong đưa tay cầm cái bàn lên rồi đặt lên trên bức họa.
- Ông!
Trên bức họa đột nhiên xuất hiên một tia rung động, mà chiếc bàn lại biến mất một cách rất quỷ dị
Biến mất? Chiếc bàn biến mất?
Mọi người đều biến sắc, lại xem xét.
- Chiếc bàn, chiếc bàn đi vào trong bức họa, đi vào trong bức họa rồi!
Triệu Đống cả kinh kêu lên.
Trên bức họa, bên trong sân nhỏ kia, giờ phút này có một chiếc bàn đang nằm ở đấy. Việc này, việc nàyTriệu Đống cùng Phong Đằng đều sợ đến ngây người.
- Bức họa này được thu nạp Long mạch chi khí cho nên bên trong tự hành một cái không gian có thể bỏ vào một ít vật. Nhưng đáng tiếc là Long khí quá ít, chất lượng bức họa quá kém cho nên không gian cũng không lớn chỉ có ba trượng vuông. Hơn nữa, sau trăm năm, Long khí sẽ tự tiết ra ngoài và bức họa cũng không còn tác dụng.
Tiêu Phong nói.
- Vậy giống như không gian trữ vật của tiên nhân sao ?? Thần kì quá
Triệu Đống kinh dị một lúc.
- Vương gia, chiếc bàn kia bỏ vào rồi làm sao có thể lấy ra được?
Giờ phút này Phong Đằng cũng không biết nói gì để diễn tả suy nghĩ của mình nữa. Không gian trữ vật giống của tiên nhân , thếp nhưng lại chính do Vương gia tạo nên , quá siêu Việt, quá thần kì đi. Bất quá cũng thắc mắc hỏi.
- Thò tay vào là có thể lấy ra được.
Tiêu Phong cười nói. Khi đang nói thì hắn thò tay vào một trảo thì bức họa lại xuất hiện rung động cánh tay thò vào liền nâng chiếc bàn đi ra.
- Đây, đây...?
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
- Vương gia thần tiên!
Mọi người quỳ sụp xuống kính bái hô to.
- Ha ha ha, tu luyện thật tốt thì sau này các ngươi cũng có thể làm được!
Tiêu Phong cười nói.
- chúng thần nguyện nghe vương gia chỉ điểm .
Mọi người liền cung kính đáp.
- Triệu Đống, mặc dù bên trong bức họa này có không gian nhưng lại đặc biệt rất kỵ lửa. Sau này ngươi liền phụ trách thay ta bảo quản bức họa này!
Tiêu Phong nhìn về Triệu Đống nói.
- Vâng! Lão nô sẽ cẩn thận bảo quản!
Triệu Đống liền kích động nói.
Không trung trên cao, thiếu nữ đang nhìn xuống phía dưới.
- Không gian pháp bảo? Một người chỉ có Lực cảnh tầng một lại có thể luyện chế ra không gian pháp bảo? Nói đùa gì vậy?
Thiếu nữ cười khổ nói.
- Ríu
Tước Nhi cũng gật gật đầu rồi im lặng.
- Không gian pháp bảo, hiếm càng thêm hiếm. Xem hắn luyện chế như vậy thì còn thật sự không có bao nhiêu người có thể làm được. Công lực thư họa sâu như vậy lại còn thông hiểu Phong Thủy, càng là có thể gặp được Long mạch? Quá ít, tuy rằng không gian không lớn nhưng là cũng rất giỏi rồi. Xem ra Thiên Lãng tiên sinh gặp được đối thủ rồi nha. Lạc lạc..
Ánh mắt thiếu nữ hiên lên một tia tươi cười giảo hoạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.