Chương 169: giúp người diệt trư yêu
Snake
11/08/2019
Tiêu Phong dẫn đại quân một đường hướng tây.
Hành quân một ngày, nghỉ ngơi chốc lát.
Trên đỉnh một ngọn núi, Tiêu Phong nhìn núi non mênh mông.
Sở Tử Huyên, Thất Kiếm hiệp đứng sau lưng Tiêu Phong.
Sở Tử Huyên gật gù tấm tắc:
- Sư thúc, đám thuộc hạ của ngươi thật hết chỗ chê, hôm đó tiêu diệt hết Nhật Nguyệt Minh Tông ! chỉ bằng tu vi của bọn hắn quả thật quá thiện chiến, quá lợi hại. Dường như Phong Đằng đào sẵn hố, đệ tử Nhật Nguyệt Minh Tông thì lục tục nhảy xuống.
Tam Kiếm hiệp gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Hôm đó chúng ta không ai phải ra tay tương trợ ! chỉ đứng quan sát mà thôi.
Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Đây chính là quân đoàn cũng là nền móng của một quốc gia muốn phát triển bền vững phải có!
Túy Kiếm Sinh cảm thán nói:
- Quân đội của sư thúc thật là mạnh!
Bỗng Phong Đằng từ xa chạy tới nói:
- Vương, phía trước có đánh nhau!
- A?
Phong Đằng bẩm báo:
- Xem khí thế chắc là tu giả Tinh cảnh đang chém giết một yêu thú Khí cảnh.
Tiêu Phong lập tức nói:
- Đi, đi xem thử.
- Tuân lệnh!
Mọi người nhanh chóng hướng tới một ngọn núi, nhìn hiệp cốc bên dưới.
Ầm!
- Lão nhị, mau bắn tên!
- Cùng ra tay, mau!
- Toàn Phong trảm!
- A!
............
.........
...
Ba mươi tu giả Tinh cảnh vây sát một con lợn rừng to đen cao cỡ tám trượng. Lợn rừng răng nanh sắc bén, hơi lắc lư có thể bắn ra một luồng sáng, chân đạp đất, động đất, núi rung rinh. Một cước đạp xuống có thể giẫm nát một khu vực bên dưới
Da của con lợn này rất dày, cộng thêm nó đã là Khí cảnh nên đám tu giả Tinh cảnh căn bản không thể phá phòng ngự của yêu trư.
- A
rất nhiều tiếng la hét chém giết ! tu giả trọng thương cũng khá nhiều, hơn nữa đã có hai người chết, tình hình chiến đấu vô cùng thảm liệt.
- Đại ca, không nên nhận nhiệm vụ này, đi Vô Ưu thành có nhiều nhiệm vụ, không cần chết tại đây!
- Lão cửu, lão thập bị súc sinh này giết, hãy báo thù cho lão cửu, lão thập!
.........
......
...
Mọi người gào rống, bi thống chiến đấu.
Chém giết lâu như vậy, bên phía lợn rừng chỉ bị mù một con mắt nhưng vị bị thương nên bản tính dã thú càng được kích động lên nhiều lợn rừng càng thêm táo bạo, va đụng lung tung. Đám tu giả bị đụng thương ngã xiêu vẹo xuống đất.
Tiêu Phong trầm giọng nói:
- Người Vô Ưu thành? Phong Đằng toàn quân tru sát trư yêu!
Phong Đằng lên tiếng:
- Tuân lệnh! Nguồn tại https://Truyện FULL
Phong Đằng vung tay lên, một ngàn cẩm y quân nhanh chóng tiến lên, chiếm các vị trí, kéo căng dây cung.
Phong Đằng ra lệnh:
- Bắn!
Ầm!
Một ngàn mũi Xạ Nhật tiễn như mưa sao băng rơi vào trư yêu trong hiệp cốc.
- Grao!
Lợn rừng kinh khủng rú lên, chống đỡ.
Ầm!
Một ngàn Xạ Nhật tiễn mang theo lực lượng khủng bố đánh vỡ phòng ngự của lợn rừng.
Phập phập phập phập phập!
Lợn rừng hú hét rồi ngã xuống đất chết.
Trong hiệp cốc, đám tu giả vây sát lợn rừng đang chiến đấu nhìn tình cảnh này thì nhất thời trợn mắt há hốc mồm con ngươi cũng muốn rơi xuống đất. Mệt chết mệt sống không phá được phòng ngự của trư yêu vậy mà dường như chỉ chớp mắt một cái nó bị giết? Không kêu thêm nổi một tiếng… cứ thế mà chết đi.quá cường đại đi…
Đám người nhìn lên núi ánh mắt dị thường nóng bỏng, Trong lòng nhất thời hiện lên đủ loại tư vị.
Đám người nhất thời phục hồi tinh thần, trong lòng không khỏi cảm kích, liên tục chắp tay nói tạ ơn, nhưng khi
Họ thấy đoàn người đông đảo bên Tiêu Phong thì nét mặt sa sầm.
Dù sao trông thấy đối phương có mấy ngàn người, bên mình còn sót lại mấy chục người , nêu người đến muốn cướp yêu trư thì bọn họ tranh gì được? Nhưng bọn họ đã tận lực chiến đấu, người chết kẻ bị thương, không lẽ trơ mắt nhìn Bọn họ đến cướp của sao?
Tiêu Phong liền vẫy Phong Đằng lại giao phó. Phong Đằng cung kính nhận mệnh rồi hướng đám người phía dưới nói lớn:
- Chọn một người dẫn đầu đi lên, vương của ta có chuyện muốn hỏi!
Đám người bên dưới hiệp cốc nhìn nhau, biểu tình do dự.
Trên núi, đám Sở Tử Huyên khó hiểu nhìn Tiêu Phong
Sở Tử Huyên tò mò hỏi:
- Sư thúc tìm bọn họ làm gì?
Triệu Đống lấy ra một long ỷ cho Tiêu Phong
ngồi. Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Ta có tính toán riêng.
Bùm!
Cách long đài của Tiêu Phong không xa có luồng sáng trắng bay tới.
- ngào !
Ánh sáng trắng đáp xuống vai Tiêu Phong.
Tiểu Miêu Nhi hưng phấn hỏi:
- Mới rồi có chuyện gì vậy? Ta mới nghe có tiếng lợn kêu réo mà?
Sở Tử Huyên, Thất Kiếm hiệp trợn to mắt:
- Ủa, con mèo này biết nói chuyện?
Tiểu Miêu Nhi sa sầm nét mặt nhìn tám người:
- Mèo? Ngươi nói ta là mèo?
Tiểu Miêu Nhi cảm thán nói:
- Sư thúc chuẩn bị nó làm quà cho Tử cô nương sao? Thật đáng yêu.
Tiểu Miêu Nhi tức giận nói:
- Đáng yêu cái đầu ngươi, Ta là hổ, lão hổ to to biết chưa ! đồ có mắt không tròng !
Mọi người cứng đơ:
- A!
Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Tiểu Miêu Nhi đúng là hổ ! nó là bạn của ta 1 không phải sủng vật hay quà tặng gì cả. các ngươi đừng chọc nó ! lời nó nói ra vốn không nể mặt ai a.
Tám người quái dị nhìn về phía Tiểu Miêu Nhi gật đầu, nói:
- Vâng !
- À ! được…
- Thất lễ…
Tiểu Miêu Nhi vênh mặt cong đuôi đạo mạo:
- Vậy mới phải !
chợt nhớ ra Tiểu Miêu Nhi quay hướng Tiêu Phong nói:
- Phải rồi, mới nãy có tiếng Lợn kêu đúng không? A, bên dưới quá nhiên có con lợn to nha.
Tiêu Phong nhìn Tiểu Miêu Nhi nghi hoặc hỏi:
- Không phải ngươi luôn ngủ sao? Tại sao bỗng nhiên tỉnh rồi?
Tiểu Miêu Nhi tức giận dỗi:
- Ta thích nghe tiếng heo bị giết tru lên thảm liệt ! đáng ghét Tiêu Phong nhà ngươi như vậy mà không kêu ta!
Tiêu Phong ngoài ý muốn hỏi lại:
- Ngươi thích nghe tiếng heo bị giết tru lên? Ta thật khó nắm bắt khẩu vị của ngươi nha.
Tiểu Miêu Nhi hừ nhẹ ! không them đáp lại sự châm chọc của Tiêu Phong.
Không chỉ là Tiêu Phong, người xung quanh lộ vẻ mờ mịt, hổ con thích nghe tiếng heo bị giết tru thảm thiết? Quái dị thật.
Hành quân một ngày, nghỉ ngơi chốc lát.
Trên đỉnh một ngọn núi, Tiêu Phong nhìn núi non mênh mông.
Sở Tử Huyên, Thất Kiếm hiệp đứng sau lưng Tiêu Phong.
Sở Tử Huyên gật gù tấm tắc:
- Sư thúc, đám thuộc hạ của ngươi thật hết chỗ chê, hôm đó tiêu diệt hết Nhật Nguyệt Minh Tông ! chỉ bằng tu vi của bọn hắn quả thật quá thiện chiến, quá lợi hại. Dường như Phong Đằng đào sẵn hố, đệ tử Nhật Nguyệt Minh Tông thì lục tục nhảy xuống.
Tam Kiếm hiệp gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Hôm đó chúng ta không ai phải ra tay tương trợ ! chỉ đứng quan sát mà thôi.
Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Đây chính là quân đoàn cũng là nền móng của một quốc gia muốn phát triển bền vững phải có!
Túy Kiếm Sinh cảm thán nói:
- Quân đội của sư thúc thật là mạnh!
Bỗng Phong Đằng từ xa chạy tới nói:
- Vương, phía trước có đánh nhau!
- A?
Phong Đằng bẩm báo:
- Xem khí thế chắc là tu giả Tinh cảnh đang chém giết một yêu thú Khí cảnh.
Tiêu Phong lập tức nói:
- Đi, đi xem thử.
- Tuân lệnh!
Mọi người nhanh chóng hướng tới một ngọn núi, nhìn hiệp cốc bên dưới.
Ầm!
- Lão nhị, mau bắn tên!
- Cùng ra tay, mau!
- Toàn Phong trảm!
- A!
............
.........
...
Ba mươi tu giả Tinh cảnh vây sát một con lợn rừng to đen cao cỡ tám trượng. Lợn rừng răng nanh sắc bén, hơi lắc lư có thể bắn ra một luồng sáng, chân đạp đất, động đất, núi rung rinh. Một cước đạp xuống có thể giẫm nát một khu vực bên dưới
Da của con lợn này rất dày, cộng thêm nó đã là Khí cảnh nên đám tu giả Tinh cảnh căn bản không thể phá phòng ngự của yêu trư.
- A
rất nhiều tiếng la hét chém giết ! tu giả trọng thương cũng khá nhiều, hơn nữa đã có hai người chết, tình hình chiến đấu vô cùng thảm liệt.
- Đại ca, không nên nhận nhiệm vụ này, đi Vô Ưu thành có nhiều nhiệm vụ, không cần chết tại đây!
- Lão cửu, lão thập bị súc sinh này giết, hãy báo thù cho lão cửu, lão thập!
.........
......
...
Mọi người gào rống, bi thống chiến đấu.
Chém giết lâu như vậy, bên phía lợn rừng chỉ bị mù một con mắt nhưng vị bị thương nên bản tính dã thú càng được kích động lên nhiều lợn rừng càng thêm táo bạo, va đụng lung tung. Đám tu giả bị đụng thương ngã xiêu vẹo xuống đất.
Tiêu Phong trầm giọng nói:
- Người Vô Ưu thành? Phong Đằng toàn quân tru sát trư yêu!
Phong Đằng lên tiếng:
- Tuân lệnh! Nguồn tại https://Truyện FULL
Phong Đằng vung tay lên, một ngàn cẩm y quân nhanh chóng tiến lên, chiếm các vị trí, kéo căng dây cung.
Phong Đằng ra lệnh:
- Bắn!
Ầm!
Một ngàn mũi Xạ Nhật tiễn như mưa sao băng rơi vào trư yêu trong hiệp cốc.
- Grao!
Lợn rừng kinh khủng rú lên, chống đỡ.
Ầm!
Một ngàn Xạ Nhật tiễn mang theo lực lượng khủng bố đánh vỡ phòng ngự của lợn rừng.
Phập phập phập phập phập!
Lợn rừng hú hét rồi ngã xuống đất chết.
Trong hiệp cốc, đám tu giả vây sát lợn rừng đang chiến đấu nhìn tình cảnh này thì nhất thời trợn mắt há hốc mồm con ngươi cũng muốn rơi xuống đất. Mệt chết mệt sống không phá được phòng ngự của trư yêu vậy mà dường như chỉ chớp mắt một cái nó bị giết? Không kêu thêm nổi một tiếng… cứ thế mà chết đi.quá cường đại đi…
Đám người nhìn lên núi ánh mắt dị thường nóng bỏng, Trong lòng nhất thời hiện lên đủ loại tư vị.
Đám người nhất thời phục hồi tinh thần, trong lòng không khỏi cảm kích, liên tục chắp tay nói tạ ơn, nhưng khi
Họ thấy đoàn người đông đảo bên Tiêu Phong thì nét mặt sa sầm.
Dù sao trông thấy đối phương có mấy ngàn người, bên mình còn sót lại mấy chục người , nêu người đến muốn cướp yêu trư thì bọn họ tranh gì được? Nhưng bọn họ đã tận lực chiến đấu, người chết kẻ bị thương, không lẽ trơ mắt nhìn Bọn họ đến cướp của sao?
Tiêu Phong liền vẫy Phong Đằng lại giao phó. Phong Đằng cung kính nhận mệnh rồi hướng đám người phía dưới nói lớn:
- Chọn một người dẫn đầu đi lên, vương của ta có chuyện muốn hỏi!
Đám người bên dưới hiệp cốc nhìn nhau, biểu tình do dự.
Trên núi, đám Sở Tử Huyên khó hiểu nhìn Tiêu Phong
Sở Tử Huyên tò mò hỏi:
- Sư thúc tìm bọn họ làm gì?
Triệu Đống lấy ra một long ỷ cho Tiêu Phong
ngồi. Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Ta có tính toán riêng.
Bùm!
Cách long đài của Tiêu Phong không xa có luồng sáng trắng bay tới.
- ngào !
Ánh sáng trắng đáp xuống vai Tiêu Phong.
Tiểu Miêu Nhi hưng phấn hỏi:
- Mới rồi có chuyện gì vậy? Ta mới nghe có tiếng lợn kêu réo mà?
Sở Tử Huyên, Thất Kiếm hiệp trợn to mắt:
- Ủa, con mèo này biết nói chuyện?
Tiểu Miêu Nhi sa sầm nét mặt nhìn tám người:
- Mèo? Ngươi nói ta là mèo?
Tiểu Miêu Nhi cảm thán nói:
- Sư thúc chuẩn bị nó làm quà cho Tử cô nương sao? Thật đáng yêu.
Tiểu Miêu Nhi tức giận nói:
- Đáng yêu cái đầu ngươi, Ta là hổ, lão hổ to to biết chưa ! đồ có mắt không tròng !
Mọi người cứng đơ:
- A!
Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Tiểu Miêu Nhi đúng là hổ ! nó là bạn của ta 1 không phải sủng vật hay quà tặng gì cả. các ngươi đừng chọc nó ! lời nó nói ra vốn không nể mặt ai a.
Tám người quái dị nhìn về phía Tiểu Miêu Nhi gật đầu, nói:
- Vâng !
- À ! được…
- Thất lễ…
Tiểu Miêu Nhi vênh mặt cong đuôi đạo mạo:
- Vậy mới phải !
chợt nhớ ra Tiểu Miêu Nhi quay hướng Tiêu Phong nói:
- Phải rồi, mới nãy có tiếng Lợn kêu đúng không? A, bên dưới quá nhiên có con lợn to nha.
Tiêu Phong nhìn Tiểu Miêu Nhi nghi hoặc hỏi:
- Không phải ngươi luôn ngủ sao? Tại sao bỗng nhiên tỉnh rồi?
Tiểu Miêu Nhi tức giận dỗi:
- Ta thích nghe tiếng heo bị giết tru lên thảm liệt ! đáng ghét Tiêu Phong nhà ngươi như vậy mà không kêu ta!
Tiêu Phong ngoài ý muốn hỏi lại:
- Ngươi thích nghe tiếng heo bị giết tru lên? Ta thật khó nắm bắt khẩu vị của ngươi nha.
Tiểu Miêu Nhi hừ nhẹ ! không them đáp lại sự châm chọc của Tiêu Phong.
Không chỉ là Tiêu Phong, người xung quanh lộ vẻ mờ mịt, hổ con thích nghe tiếng heo bị giết tru thảm thiết? Quái dị thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.