Biểu Tiểu Thư Không Sống Quá Mười Bảy
Chương 25:
Tiểu Hài Ái Cật Đường
17/09/2024
Trong đôi mắt Tô Văn Khanh đầy vẻ buồn bã, như thể nàng đã làm sai điều gì đó, ai nhìn thấy cũng không đành lòng: "Hai ngày qua cháu gái ăn không ngon ngủ không yên, nếu cháu không mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ đó, rồi kể lại cho bà ngoại, có phải sẽ không xảy ra chuyện này hay không, sẽ không khiến bà phải lao lực…"
Từ lão thái thái vô cùng đau lòng nói: "Cháu đang nói cái gì vậy! Mỗi người đều có số mệnh của riêng mình, làm gì có chuyện chỉ dựa vào vài giấc mơ là có thể quyết định được!" Bà không đề cập đến vấn đề này nữa: "Có thể thấy trước tương lai là phúc của cháu, cháu đừng nói những lời ngu ngốc như vậy nữa."
Tô Văn Khanh ngoan ngoãn gật đầu, rúc vào lòng Từ lão thái thái nói nhỏ: "Bà phải giữ bí mật cho cháu."
"Đương nhiên rồi, cháu còn không tin bà sao?"
Tô Văn Khanh ôm lấy cánh tay của Từ lão thái thái làm nũng: "Làm sao cháu lại không tin bà được, nếu cháu không tin bà thì cháu sẽ không nói cho bà biết đâu."
Hai bà cháu ăn tối cùng nhau, Từ lão thái thái giữ Tô Văn Khanh ở lại một lúc mới cho người đưa nàng về, khi nàng vừa mới đi đến cổng Thanh Đại Viện, đã nhìn thấy Hà Ngẫu trở về từ phía Đông.
Phía Đông là Mẫu Đơn Viện của Từ Nhị thái thái.
Tô Văn Khanh giả vờ như không biết đi vào Thanh Đại Viện, sau khi Hà Ngẫu trở về được một lúc, nàng đột nhiên cất tiếng: "Hà Ngẫu, ta dạy ngươi pha trà nhé?"
Hà Ngẫu thấy Tô Văn Khanh được Từ lão thái thái gọi đi, ả ta mới nhân cơ hội đi sang viện của Nhị thái thái. Nhị thái thái hỏi gần đây có động tĩnh gì không, Hà Ngẫu nghĩ ngợi một chút rồi trả lời: "Ngoài việc mấy ngày nay biểu tiểu thư hay đến Thanh Phong Đường thì khá an phận, chỉ là chiều nay cả Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia đều đến Thanh Đại viện."
Nhị thái thái từ từ thổi những vụn trà nhỏ xíu trong chén, nghe tin Từ Tử Việt đến Thanh Đại Viện thì cười trào phúng, nhưng vừa nghe thấy Từ Tử Ngọc cũng đến Thanh Đại Viện thì sắc mặt đổi ngay.
"Ngọc nhi đến đó làm gì."
Hà Ngẫu hơi bất mãn, ý của Nhị thái thái rõ ràng là không muốn Nhị thiếu gia đến Thanh Đại Viện, nếu Nhị thiếu gia không đến Thanh Đại Viện thì làm sao ả ta gặp được Nhị thiếu gia nữa. Không giống như Tuyết Nhuế ở Mẫu Đơn Viện, Nhị thiếu gia hiếu thảo, mỗi ngày đều quay về Mẫu Đơn Viện để thỉnh an, nên ngày nào cũng có thể gặp y.
Rõ ràng trước đây ả ta cũng ở Mẫu Đơn Viện, khi Nhị thiếu gia ra ngoài chơi còn mua tặng cho ả ta một hộp son.
Nhưng ả ta không dám thể hiện ra mặt, Hà Ngẫu cúi đầu nói nhỏ: "Buổi trưa Từ lão thái thái sai tiểu nha hoàn đi mời biểu tiểu thư qua, biểu tiểu thư thân với Lục Tụ nên đã đưa nàng ta đi theo, nô tỳ không có cơ hội đi cùng. Đến khi biểu tiểu thư quay lại thì Đại thiếu gia về cùng nàng, chắc là gặp phải hắn trên đường."
Nhị thái thái thản nhiên ừ một tiếng, Hà Ngẫu lại tiếp tục nói: "Nô tỳ thấy Đại thiếu gia và biểu tiểu thư khá thân thiết, cũng không biết hai người quen nhau từ khi nào, nàng còn lấy cả Mao Tiêm thượng hạng mà lão thái thái thưởng cho mấy ngày trước ra cho Đại thiếu gia uống."
Không biết điều, Nhị thái thái hừ một tiếng: "Bọn chúng đã nói cái gì?"
Hà Ngẫu lúng túng cau mày: "Biểu tiểu thư lệnh cho chúng nô tỳ lui xuống, chỉ để một mình Lục Tụ ở lại hầu hạ, bảo là có chuyện muốn nói với Đại thiếu gia, nô tỳ không biết hai người đã nói gì với nhau. Tuy nhiên khi Đại thiếu gia rời đi, biểu tiểu thư đã đích thân tiễn hắn ra ngoài, nô tỳ nghe thấy Đại thiếu gia cảm ơn biểu thư đã nói vài lời trước mặt lão thái thái…"
Hà Ngẫu không cần nói rõ thì Nhị thái thái cũng có thể đoán được.
Quả nhiên, Hà Ngẫu vừa dứt lời, Nhị thái thái đã tức điên: "Biểu tiểu thư giỏi lắm."
Bà ta cứ tưởng rằng mấy ngày nay Tô Văn Khanh an phận là bởi vì sợ bà ta, nhưng hóa ra là làm chuyện này. Tại sao lão thái thái lại đột nhiên đồng ý cho súc sinh kia đi thi, thì ra là nàng xía mồm!
Mượn Từ Tử Việt để khiến bà ta khó khăn, Từ gia xem trọng công danh, nếu Từ Tử Việt thực sự thi đỗ, vậy thì cả Từ lão thái thái và lão gia sẽ nhìn hắn bằng con mắt khác.
Tô Văn Khanh, tính giỏi thật!
Từ Nhị thái thái giận quá hóa cười, cũng không biết bà ta tức vì Tô Văn Khanh lại chơi bà ta một vố đau thế này hay bà ta đang cười nhạo sự ngây thơ của Tô Văn Khanh, thực sự cho rằng thi cử dễ dàng như vậy sao? Ngọc nhi còn không chắc chắn chứ đừng nói đến Từ Tử Việt. Hơn nữa, muốn giữ Ngọc nhi trong bảng thì khó, chứ loại Từ Tử Việt ra khỏi bảng lại quá đơn giản.
Bà ta không quan tâm đến Từ Tử Việt nữa, hỏi sang Từ Tử Ngọc đã nói gì và làm gì. Hà Ngẫu chợt nhớ đến lời Nhị thiếu gia hôm nay, hầu hết là than lão gia và Nhị thái thái quá nghiêm khắc, dù cho ả ta mấy lá gan thì ả ta cũng không dám nói những lời đó với Nhị thái thái, đành im lặng không nói gì thêm. Lúc này Nhị thái thái mới yên tâm, thưởng cho Hà Ngẫu một đôi khuyên tai ngọc bích màu đỏ: "Ta biết ngươi là người đáng tin, để ý kỹ nha đầu đó, nếu có động tĩnh gì, đặc biệt là liên quan đến Ngọc nhi, nhớ tới báo cáo cho ta. Nha đầu đó quá mưu mô, Ngọc nhi lại đơn thuần, nếu lần sau Ngọc nhi còn đến đó thì ngươi phải cố gắng thuyết phục y nhiều hơn, đừng để tiểu tiện nhân bụng dạ xấu xa đó dạy hư nó!"
Từ lão thái thái vô cùng đau lòng nói: "Cháu đang nói cái gì vậy! Mỗi người đều có số mệnh của riêng mình, làm gì có chuyện chỉ dựa vào vài giấc mơ là có thể quyết định được!" Bà không đề cập đến vấn đề này nữa: "Có thể thấy trước tương lai là phúc của cháu, cháu đừng nói những lời ngu ngốc như vậy nữa."
Tô Văn Khanh ngoan ngoãn gật đầu, rúc vào lòng Từ lão thái thái nói nhỏ: "Bà phải giữ bí mật cho cháu."
"Đương nhiên rồi, cháu còn không tin bà sao?"
Tô Văn Khanh ôm lấy cánh tay của Từ lão thái thái làm nũng: "Làm sao cháu lại không tin bà được, nếu cháu không tin bà thì cháu sẽ không nói cho bà biết đâu."
Hai bà cháu ăn tối cùng nhau, Từ lão thái thái giữ Tô Văn Khanh ở lại một lúc mới cho người đưa nàng về, khi nàng vừa mới đi đến cổng Thanh Đại Viện, đã nhìn thấy Hà Ngẫu trở về từ phía Đông.
Phía Đông là Mẫu Đơn Viện của Từ Nhị thái thái.
Tô Văn Khanh giả vờ như không biết đi vào Thanh Đại Viện, sau khi Hà Ngẫu trở về được một lúc, nàng đột nhiên cất tiếng: "Hà Ngẫu, ta dạy ngươi pha trà nhé?"
Hà Ngẫu thấy Tô Văn Khanh được Từ lão thái thái gọi đi, ả ta mới nhân cơ hội đi sang viện của Nhị thái thái. Nhị thái thái hỏi gần đây có động tĩnh gì không, Hà Ngẫu nghĩ ngợi một chút rồi trả lời: "Ngoài việc mấy ngày nay biểu tiểu thư hay đến Thanh Phong Đường thì khá an phận, chỉ là chiều nay cả Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia đều đến Thanh Đại viện."
Nhị thái thái từ từ thổi những vụn trà nhỏ xíu trong chén, nghe tin Từ Tử Việt đến Thanh Đại Viện thì cười trào phúng, nhưng vừa nghe thấy Từ Tử Ngọc cũng đến Thanh Đại Viện thì sắc mặt đổi ngay.
"Ngọc nhi đến đó làm gì."
Hà Ngẫu hơi bất mãn, ý của Nhị thái thái rõ ràng là không muốn Nhị thiếu gia đến Thanh Đại Viện, nếu Nhị thiếu gia không đến Thanh Đại Viện thì làm sao ả ta gặp được Nhị thiếu gia nữa. Không giống như Tuyết Nhuế ở Mẫu Đơn Viện, Nhị thiếu gia hiếu thảo, mỗi ngày đều quay về Mẫu Đơn Viện để thỉnh an, nên ngày nào cũng có thể gặp y.
Rõ ràng trước đây ả ta cũng ở Mẫu Đơn Viện, khi Nhị thiếu gia ra ngoài chơi còn mua tặng cho ả ta một hộp son.
Nhưng ả ta không dám thể hiện ra mặt, Hà Ngẫu cúi đầu nói nhỏ: "Buổi trưa Từ lão thái thái sai tiểu nha hoàn đi mời biểu tiểu thư qua, biểu tiểu thư thân với Lục Tụ nên đã đưa nàng ta đi theo, nô tỳ không có cơ hội đi cùng. Đến khi biểu tiểu thư quay lại thì Đại thiếu gia về cùng nàng, chắc là gặp phải hắn trên đường."
Nhị thái thái thản nhiên ừ một tiếng, Hà Ngẫu lại tiếp tục nói: "Nô tỳ thấy Đại thiếu gia và biểu tiểu thư khá thân thiết, cũng không biết hai người quen nhau từ khi nào, nàng còn lấy cả Mao Tiêm thượng hạng mà lão thái thái thưởng cho mấy ngày trước ra cho Đại thiếu gia uống."
Không biết điều, Nhị thái thái hừ một tiếng: "Bọn chúng đã nói cái gì?"
Hà Ngẫu lúng túng cau mày: "Biểu tiểu thư lệnh cho chúng nô tỳ lui xuống, chỉ để một mình Lục Tụ ở lại hầu hạ, bảo là có chuyện muốn nói với Đại thiếu gia, nô tỳ không biết hai người đã nói gì với nhau. Tuy nhiên khi Đại thiếu gia rời đi, biểu tiểu thư đã đích thân tiễn hắn ra ngoài, nô tỳ nghe thấy Đại thiếu gia cảm ơn biểu thư đã nói vài lời trước mặt lão thái thái…"
Hà Ngẫu không cần nói rõ thì Nhị thái thái cũng có thể đoán được.
Quả nhiên, Hà Ngẫu vừa dứt lời, Nhị thái thái đã tức điên: "Biểu tiểu thư giỏi lắm."
Bà ta cứ tưởng rằng mấy ngày nay Tô Văn Khanh an phận là bởi vì sợ bà ta, nhưng hóa ra là làm chuyện này. Tại sao lão thái thái lại đột nhiên đồng ý cho súc sinh kia đi thi, thì ra là nàng xía mồm!
Mượn Từ Tử Việt để khiến bà ta khó khăn, Từ gia xem trọng công danh, nếu Từ Tử Việt thực sự thi đỗ, vậy thì cả Từ lão thái thái và lão gia sẽ nhìn hắn bằng con mắt khác.
Tô Văn Khanh, tính giỏi thật!
Từ Nhị thái thái giận quá hóa cười, cũng không biết bà ta tức vì Tô Văn Khanh lại chơi bà ta một vố đau thế này hay bà ta đang cười nhạo sự ngây thơ của Tô Văn Khanh, thực sự cho rằng thi cử dễ dàng như vậy sao? Ngọc nhi còn không chắc chắn chứ đừng nói đến Từ Tử Việt. Hơn nữa, muốn giữ Ngọc nhi trong bảng thì khó, chứ loại Từ Tử Việt ra khỏi bảng lại quá đơn giản.
Bà ta không quan tâm đến Từ Tử Việt nữa, hỏi sang Từ Tử Ngọc đã nói gì và làm gì. Hà Ngẫu chợt nhớ đến lời Nhị thiếu gia hôm nay, hầu hết là than lão gia và Nhị thái thái quá nghiêm khắc, dù cho ả ta mấy lá gan thì ả ta cũng không dám nói những lời đó với Nhị thái thái, đành im lặng không nói gì thêm. Lúc này Nhị thái thái mới yên tâm, thưởng cho Hà Ngẫu một đôi khuyên tai ngọc bích màu đỏ: "Ta biết ngươi là người đáng tin, để ý kỹ nha đầu đó, nếu có động tĩnh gì, đặc biệt là liên quan đến Ngọc nhi, nhớ tới báo cáo cho ta. Nha đầu đó quá mưu mô, Ngọc nhi lại đơn thuần, nếu lần sau Ngọc nhi còn đến đó thì ngươi phải cố gắng thuyết phục y nhiều hơn, đừng để tiểu tiện nhân bụng dạ xấu xa đó dạy hư nó!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.