Biểu Tiểu Thư Không Sống Quá Mười Bảy
Chương 27:
Tiểu Hài Ái Cật Đường
17/09/2024
Sau đó xảy ra chuyện kia, Từ Tâm Lan đã khóc lóc van xin Nhị thái thái suốt hai ngày trời, Từ Tâm Mai làm loạn một trận, thậm chí còn đánh Từ Tâm Lan. Nhưng xảy ra chuyện rồi, Dương gia đành phải cưới Từ Tâm Lan, Từ Tâm Lan đã cướp vị hôn phu của Từ Tâm Mai, kể từ đó hai tỷ muội hoàn toàn trở mặt với nhau.
Chuyện hôn sự của Từ Tâm Mai cũng bị trì hoãn, sau này tìm mối hôn sự khác cho nàng ấy nhưng nàng ấy không chịu, người trong phủ thúc ép đến mức nàng ấy nổi khùng cắt nửa mái tóc đi làm ni cô. Việc bị tỷ tỷ mình cướp vị hôn phu đã để lại một bóng ma tâm lý trong lòng Từ Tâm Mai, có lẽ vì lý do này mà nhiều năm sau cái chết của Tô Văn Khanh, ngoài Từ lão thái thái thì nàng ấy là người duy nhất tưởng niệm nàng.
Có lẽ là xót thương vì cùng cảnh ngộ?
Nghĩ lại vẻ điềm tĩnh của Từ Tâm Lan lúc này, vẻ vô hại này thực sự giống như một đóa sen trắng.
Tô Văn Khanh khẽ cau mày nhìn Từ Tâm Mai vô lo vô nghĩ.
Khó khăn lắm mới tiễn ba người đi được, Tô Văn Khanh tìm đề thi và tên mà hôm qua đã viết, né Hà Ngẫu rồi đến Việt Lâm Uyển.
Vị trí của Việt Lâm Uyển nằm ở cuối phía Tây của Từ phủ, nơi đó cách Thanh Đại Viện của Tô Văn Khanh khá xa. Giữa cái nắng thiêu đốt của mùa hè, sức khỏe Tô Văn Khanh không tốt, cơ thể lúc tốt lúc xấu, mới đi được một lúc đã hụt hơi rồi, nàng đành ngồi nghỉ trên ghế đá ven đường một lát rồi đi tiếp.
Sau khi đi vào Việt Lâm Uyển, Tô Văn Khanh yên lặng nhìn khoảng sân trống trải, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Nghĩ đến Tùng Ngọc Các của Từ Tử Ngọc, trong sân có đủ hòn non bộ và hồ nước, thậm chí còn có một hành lang dài màu trắng. Lại nhìn Việt Lâm Uyển của Từ Tử Việt, ngoài chính phòng có ba phòng thì hai bên chỉ có sương phòng, trong vườn không có gì ngoài mấy khóm tre xanh.
Nơi đây không có người hầu qua lại nhộn nhịp như những viện khác, Tô Văn Khanh đi vào đứng đó rất lâu nhưng không có ai ra tiếp đón, như thể không có ai hầu hạ.
Tại sao Từ gia lại lạnh nhạt với Từ Tử Việt như vậy, chỉ là vì thân phận của Từ Tử Việt thôi sao, hay là còn bởi vì cái gì khác?
Tô Văn Khanh đột nhiên nhớ đến vẻ mặt tái nhợt của bà ngoại khi nghe nàng nói rằng Từ Tử Việt sẽ có tiền đồ rộng mở, giữa Từ Tử Việt và Từ gia có mối thù gì sao? Đến mức Từ Tử Việt tàn nhẫn diệt toàn bộ Từ gia.
Trong viện im phăng phắc, có lẽ vì quá yên tĩnh nên tự dưng cảm thấy ớn lạnh. Tô Văn Khanh bất giác đưa tay sờ sờ ống tay áo mỏng manh, sau đó chậm rãi đi vào chính phòng.
Cách bài trí phòng của Từ Tử Việt cũng rất đơn giản, lạnh lẽo như hang tuyết, nhìn thoáng qua là có thể thu hết tất cả vào trong tầm mắt. Đập vào mắt là một chiếc bàn làm việc bằng gỗ lê khá lớn, đầy đủ bút mực, ở giữa tờ giấy màu vàng là một bài thơ của u Dương Tu. Chữ viết in ra mặt sau tờ giấy, nét bút cứng cáp mạnh mẽ, Tô Văn Khanh ngạc nhiên quan sát, càng nhìn càng bất ngờ.
Chữ viết này thật sự là của một thiếu niên mười bốn tuổi sao?
Nhìn sang chỗ khác, tất cả toàn là sách, Tô Văn Khanh tiện tay lật một hai cuốn sách thì thấy đó là du ký, bên trong rõ ràng là chú thích của Từ Tử Việt.
Tô Văn Khanh nhướn mày mở to mắt, chỉ còn hơn một tháng nữa là thi Hương mà Từ Tử Việt còn xem du ký?
Hắn thực sự tin rằng mình sẽ thi đỗ sao?
Tô Văn Khanh gập cuốn sách trong tay lại rồi đi tìm Từ Tử Việt, khi nàng vào phòng bên cạnh, vừa mới gọi biểu ca thì đã vội im bặt.
Từ Tử Việt đang nằm trên tháp lạnh lẽo ở phòng bên cạnh, ngón tay thon dài nhợt nhạt cầm một quyển sách mỏng, che khuất khuôn mặt tuấn tú, trên người khoác một chiếc áo ngoài màu lam ngủ say.
Tô Văn Khanh im lặng.
Hiện giờ là giữa hè, chỗ nào cũng nắng như đổ lửa, vị trí của Việt Lâm Uyển khuất đến mức ánh mặt trời không chiếu tới, lạnh hơn nơi khác một chút, nhất là khi vào phòng lại càng rõ rệt.
Tô Văn Khanh vô thức sờ tay áo mỏng manh, đứng cách Từ Tử Việt khoảng hơn một mét, bình tĩnh nhìn hắn.
Chắc đọc sách mệt, đến nỗi nàng vào cũng không tỉnh.
Nhìn như rất tự tin nhưng vẫn khẩn trương, lại cảm thấy thi cử không dễ. Tô Văn Khanh nhẹ nhàng mở tờ giấy trong tay áo ra, trang giấy phát ra tiếng sột soạt rất nhỏ, Từ Tử Việt nằm trên tháp hơi giật giật, Tô Văn Khanh đang nhìn đề trên giấy nên không thấy.
Khi Tô Văn Khanh vừa bước vào thì Từ Tử Việt chưa tỉnh, đến khi nàng gọi hắn thì hắn mới tỉnh.
Chẳng mấy ai đến Việt Lâm Uyển chứ đừng nói tới nữ tử, vì thế hắn mới yên tâm chợp mắt một chút, không ngờ Tô Văn Khanh lại đến đây. Chắc vì muốn xem nàng định làm gì, cũng có lẽ chưa tỉnh ngủ nên không muốn Tô Văn Khanh quấy rầy, Từ Tử Việt vẫn nằm không nhúc nhích.
Chuyện hôn sự của Từ Tâm Mai cũng bị trì hoãn, sau này tìm mối hôn sự khác cho nàng ấy nhưng nàng ấy không chịu, người trong phủ thúc ép đến mức nàng ấy nổi khùng cắt nửa mái tóc đi làm ni cô. Việc bị tỷ tỷ mình cướp vị hôn phu đã để lại một bóng ma tâm lý trong lòng Từ Tâm Mai, có lẽ vì lý do này mà nhiều năm sau cái chết của Tô Văn Khanh, ngoài Từ lão thái thái thì nàng ấy là người duy nhất tưởng niệm nàng.
Có lẽ là xót thương vì cùng cảnh ngộ?
Nghĩ lại vẻ điềm tĩnh của Từ Tâm Lan lúc này, vẻ vô hại này thực sự giống như một đóa sen trắng.
Tô Văn Khanh khẽ cau mày nhìn Từ Tâm Mai vô lo vô nghĩ.
Khó khăn lắm mới tiễn ba người đi được, Tô Văn Khanh tìm đề thi và tên mà hôm qua đã viết, né Hà Ngẫu rồi đến Việt Lâm Uyển.
Vị trí của Việt Lâm Uyển nằm ở cuối phía Tây của Từ phủ, nơi đó cách Thanh Đại Viện của Tô Văn Khanh khá xa. Giữa cái nắng thiêu đốt của mùa hè, sức khỏe Tô Văn Khanh không tốt, cơ thể lúc tốt lúc xấu, mới đi được một lúc đã hụt hơi rồi, nàng đành ngồi nghỉ trên ghế đá ven đường một lát rồi đi tiếp.
Sau khi đi vào Việt Lâm Uyển, Tô Văn Khanh yên lặng nhìn khoảng sân trống trải, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Nghĩ đến Tùng Ngọc Các của Từ Tử Ngọc, trong sân có đủ hòn non bộ và hồ nước, thậm chí còn có một hành lang dài màu trắng. Lại nhìn Việt Lâm Uyển của Từ Tử Việt, ngoài chính phòng có ba phòng thì hai bên chỉ có sương phòng, trong vườn không có gì ngoài mấy khóm tre xanh.
Nơi đây không có người hầu qua lại nhộn nhịp như những viện khác, Tô Văn Khanh đi vào đứng đó rất lâu nhưng không có ai ra tiếp đón, như thể không có ai hầu hạ.
Tại sao Từ gia lại lạnh nhạt với Từ Tử Việt như vậy, chỉ là vì thân phận của Từ Tử Việt thôi sao, hay là còn bởi vì cái gì khác?
Tô Văn Khanh đột nhiên nhớ đến vẻ mặt tái nhợt của bà ngoại khi nghe nàng nói rằng Từ Tử Việt sẽ có tiền đồ rộng mở, giữa Từ Tử Việt và Từ gia có mối thù gì sao? Đến mức Từ Tử Việt tàn nhẫn diệt toàn bộ Từ gia.
Trong viện im phăng phắc, có lẽ vì quá yên tĩnh nên tự dưng cảm thấy ớn lạnh. Tô Văn Khanh bất giác đưa tay sờ sờ ống tay áo mỏng manh, sau đó chậm rãi đi vào chính phòng.
Cách bài trí phòng của Từ Tử Việt cũng rất đơn giản, lạnh lẽo như hang tuyết, nhìn thoáng qua là có thể thu hết tất cả vào trong tầm mắt. Đập vào mắt là một chiếc bàn làm việc bằng gỗ lê khá lớn, đầy đủ bút mực, ở giữa tờ giấy màu vàng là một bài thơ của u Dương Tu. Chữ viết in ra mặt sau tờ giấy, nét bút cứng cáp mạnh mẽ, Tô Văn Khanh ngạc nhiên quan sát, càng nhìn càng bất ngờ.
Chữ viết này thật sự là của một thiếu niên mười bốn tuổi sao?
Nhìn sang chỗ khác, tất cả toàn là sách, Tô Văn Khanh tiện tay lật một hai cuốn sách thì thấy đó là du ký, bên trong rõ ràng là chú thích của Từ Tử Việt.
Tô Văn Khanh nhướn mày mở to mắt, chỉ còn hơn một tháng nữa là thi Hương mà Từ Tử Việt còn xem du ký?
Hắn thực sự tin rằng mình sẽ thi đỗ sao?
Tô Văn Khanh gập cuốn sách trong tay lại rồi đi tìm Từ Tử Việt, khi nàng vào phòng bên cạnh, vừa mới gọi biểu ca thì đã vội im bặt.
Từ Tử Việt đang nằm trên tháp lạnh lẽo ở phòng bên cạnh, ngón tay thon dài nhợt nhạt cầm một quyển sách mỏng, che khuất khuôn mặt tuấn tú, trên người khoác một chiếc áo ngoài màu lam ngủ say.
Tô Văn Khanh im lặng.
Hiện giờ là giữa hè, chỗ nào cũng nắng như đổ lửa, vị trí của Việt Lâm Uyển khuất đến mức ánh mặt trời không chiếu tới, lạnh hơn nơi khác một chút, nhất là khi vào phòng lại càng rõ rệt.
Tô Văn Khanh vô thức sờ tay áo mỏng manh, đứng cách Từ Tử Việt khoảng hơn một mét, bình tĩnh nhìn hắn.
Chắc đọc sách mệt, đến nỗi nàng vào cũng không tỉnh.
Nhìn như rất tự tin nhưng vẫn khẩn trương, lại cảm thấy thi cử không dễ. Tô Văn Khanh nhẹ nhàng mở tờ giấy trong tay áo ra, trang giấy phát ra tiếng sột soạt rất nhỏ, Từ Tử Việt nằm trên tháp hơi giật giật, Tô Văn Khanh đang nhìn đề trên giấy nên không thấy.
Khi Tô Văn Khanh vừa bước vào thì Từ Tử Việt chưa tỉnh, đến khi nàng gọi hắn thì hắn mới tỉnh.
Chẳng mấy ai đến Việt Lâm Uyển chứ đừng nói tới nữ tử, vì thế hắn mới yên tâm chợp mắt một chút, không ngờ Tô Văn Khanh lại đến đây. Chắc vì muốn xem nàng định làm gì, cũng có lẽ chưa tỉnh ngủ nên không muốn Tô Văn Khanh quấy rầy, Từ Tử Việt vẫn nằm không nhúc nhích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.