Biểu Tiểu Thư Không Sống Quá Mười Bảy
Chương 28:
Tiểu Hài Ái Cật Đường
17/09/2024
Thầm nghĩ rằng nếu mình chưa tỉnh, chắc Tô Văn Khanh sẽ rời đi.
Không ngờ mãi vẫn không thấy động tĩnh gì, bởi vì nhắm mắt nên tiếng động xung quanh truyền vào tai càng rõ ràng hơn. Từ Tử Việt nghe thấy Tô Văn Khanh cố ý bước nhẹ chân sau đó đứng ở chỗ không xa, tiếng kéo ghế nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.
Nàng chắc chắn đang ngồi trên chiếc ghế gần nhuyễn tháp, sau đó lại lấy cái gì đó ra, nghe âm thanh chắc là tiếng mở giấy, sau đó không còn tiếng động gì nữa.
Đang đọc cái gì sao?
Từ Tử Việt mở mắt, trước mắt là bóng tối do quyển "Kỷ Hiệu Tân Thư" vừa mới xem mang lại, tầm nhìn bị mép sách che chắn, nhìn xuống dưới là có thể thấy đôi giày thêu lụa vân mây và tà váy trắng như tuyết trên mặt đất cách đó không xa.
Kiếp trước, lúc nào hắn cũng chỉ có một mình, khi chưa thi đỗ thì ngày ngày đọc sách mất ăn mất ngủ, sau khi đỗ vào triều được bệ hạ ban hôn, đến khi công chúa qua đời hắn mới hay người trong cung đều biết bệnh tình của công chúa, phò mã ai nấy đều hâm mộ chỉ là một trò cười.
Bỗng dưng lại cảm thấy thỏa mãn một cách khó hiểu.
Từ Tử Việt dường như không muốn kết thúc bầu không khí nhạt nhẽo này, đến khi hắn nghe thấy Tô Văn Khanh gấp giấy và đứng lên thì mới chậm rãi nhắm mắt lại.
Định đi à?
Tô Văn Khanh không định rời đi, nàng đứng đó một hồi, đột nhiên vén váy lên rón rén đi tới bên cạnh Từ Tử Việt, sau đó ngồi xổm xuống, giơ hai ngón tay ra khẽ nhấc sách che nửa mặt hắn lên.
Từ Tử Việt vẫn nằm im, hắn hơi dở khóc dở cười.
Nha đầu này to gan thật.
Tô Văn Khanh nhớ lại dáng vẻ kiếp trước Từ Tử Việt giẫm trên tuyết đầu mùa đến Từ phủ, trên khuôn mặt trắng trẻo rõ ràng không có nốt ruồi son, hiếm có cơ hội Từ Tử Việt ngủ thế này, nàng bước tới lén nâng cuốn sách che nửa mặt hắn lên quan sát.
Nàng quá gần, Từ Tử Việt gần như cảm nhận được hơi thở ấm áp của Tô Văn Khanh ở khóe mắt.
Cảnh Tô Văn Khanh ở bên Tề Quang năm đó đột nhiên hiện ra, khi nhìn thấy hắn rõ ràng rất sợ, giờ lại rất to gan. Tâm trạng bỗng phức tạp, không biết nên có cảm tưởng gì.
Tô Văn Khanh ngắm nghía một lúc, đúng là có một nốt ruồi son nho nhỏ tươi rói, in trên làn da xanh xao của Từ Tử Việt trông đẹp lạ thường.
Có thật, chẳng lẽ kiếp trước không nhìn rõ sao?
Tô Văn Khanh mở to mắt định nhìn thêm, Từ Tử Việt lại không muốn để nàng làm bậy tiếp. Tay cầm sách đột nhiên động đậy, Tô Văn Khanh kinh hãi cuống quýt buông sách ra định ngồi trở lại, Từ Tử Việt đã bỏ sách ra, như cười mà không phải cười nhìn khuôn mặt Tô Văn Khanh đang gần trong gang tấc: "Nhìn gì thế?"
Mặt Tô Văn Khanh hết trắng lại đỏ, Từ Tử Việt xoay người dậy gõ lên đầu nàng: "Đẹp không?"
"…" Tô Văn Khanh vội ngượng ngùng giải thích: "Muội đọc sách của huynh…"
Từ Tử Việt ung dung sửa lại vạt áo mỉm cười: "Ta cũng nói sách."
Tô Văn Khanh thức thời ngậm miệng.
"Thế muội tưởng là gì?"
Càng nói càng dễ sai, Tô Văn Khanh dứt khoát không nói gì nữa, Từ Tử Việt không phải loại người khăng khăng bắt lỗi, nên không trêu Tô Văn Khanh nữa: "Đến đây làm gì?"
Tô Văn Khanh thở phào nhẹ nhõm, lấy tờ giấy trong tay áo ra đưa cho Từ Tử Việt, nói rõ: "Đây là đề bác viết cho Nhị biểu ca, muội nghĩ đề hàng năm có khác nhau thì cũng sẽ có vài chỗ tương tự. Đề này là bác vất vả làm ra, huynh phải xem thật kỹ."
Từ Tử Việt nhận lấy, trên giấy chi chít chữ nhỏ xinh đẹp.
Chữ đẹp.
Nhưng khi Từ Tử Việt nhìn thấy đề thứ hai thì ngước nhìn Tô Văn Khanh, nhìn tiếp xuống dưới, quả nhiên lại xuất hiện đề quen thuộc.
Từ Tử Việt liếc Tô Văn Khanh thầm cười nhạt, hắn không biết Từ Hiền có bản lĩnh này đấy, thậm chí có thể viết ra chính xác đề thi Hương lần này.
Đây là do Tô Văn Khanh viết, nếu không phải đã biết đề lần này là gì thì sao có thể viết chính xác được?
Từ Tử Việt nhanh chóng xem hết, trên mặt không tỏ vẻ gì, vẫy tay với Tô Văn Khanh: "Đến đây."
Nói xong ra khỏi phòng trong đến thư phòng bên ngoài, Tô Văn Khanh không biết hắn định làm gì nên đành đuổi theo.
Từ Tử Việt đi đến trước bàn học gỗ lê ra hiệu cho nàng ngồi lên ghế, Tô Văn Khanh ngơ ngác ngồi xuống. Từ Tử Việt cầm một chiếc bút lông trung phong, chấm mực đưa cho nàng: "Thế muội cảm thấy đề nào đúng?"
Tô Văn Khanh cầm bút Từ Tử Việt nhét vào tay, hơi lưỡng lự, có nên viết ra ba đề chính là ba đề này không?
Đến lúc đó Từ Tử Việt hỏi nàng vì sao chọn ba đề này thì nàng phải đáp thế nào, có thể lừa được Từ Tử Ngọc nhưng lừa Từ Tử Việt thì nàng không dám.
Chưa kể sau khi Từ Tử Việt thi xong phát hiện đúng là ba đề này, đến lúc đó hỏi ra thì nàng càng không giải thích rõ được.
Không ngờ mãi vẫn không thấy động tĩnh gì, bởi vì nhắm mắt nên tiếng động xung quanh truyền vào tai càng rõ ràng hơn. Từ Tử Việt nghe thấy Tô Văn Khanh cố ý bước nhẹ chân sau đó đứng ở chỗ không xa, tiếng kéo ghế nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.
Nàng chắc chắn đang ngồi trên chiếc ghế gần nhuyễn tháp, sau đó lại lấy cái gì đó ra, nghe âm thanh chắc là tiếng mở giấy, sau đó không còn tiếng động gì nữa.
Đang đọc cái gì sao?
Từ Tử Việt mở mắt, trước mắt là bóng tối do quyển "Kỷ Hiệu Tân Thư" vừa mới xem mang lại, tầm nhìn bị mép sách che chắn, nhìn xuống dưới là có thể thấy đôi giày thêu lụa vân mây và tà váy trắng như tuyết trên mặt đất cách đó không xa.
Kiếp trước, lúc nào hắn cũng chỉ có một mình, khi chưa thi đỗ thì ngày ngày đọc sách mất ăn mất ngủ, sau khi đỗ vào triều được bệ hạ ban hôn, đến khi công chúa qua đời hắn mới hay người trong cung đều biết bệnh tình của công chúa, phò mã ai nấy đều hâm mộ chỉ là một trò cười.
Bỗng dưng lại cảm thấy thỏa mãn một cách khó hiểu.
Từ Tử Việt dường như không muốn kết thúc bầu không khí nhạt nhẽo này, đến khi hắn nghe thấy Tô Văn Khanh gấp giấy và đứng lên thì mới chậm rãi nhắm mắt lại.
Định đi à?
Tô Văn Khanh không định rời đi, nàng đứng đó một hồi, đột nhiên vén váy lên rón rén đi tới bên cạnh Từ Tử Việt, sau đó ngồi xổm xuống, giơ hai ngón tay ra khẽ nhấc sách che nửa mặt hắn lên.
Từ Tử Việt vẫn nằm im, hắn hơi dở khóc dở cười.
Nha đầu này to gan thật.
Tô Văn Khanh nhớ lại dáng vẻ kiếp trước Từ Tử Việt giẫm trên tuyết đầu mùa đến Từ phủ, trên khuôn mặt trắng trẻo rõ ràng không có nốt ruồi son, hiếm có cơ hội Từ Tử Việt ngủ thế này, nàng bước tới lén nâng cuốn sách che nửa mặt hắn lên quan sát.
Nàng quá gần, Từ Tử Việt gần như cảm nhận được hơi thở ấm áp của Tô Văn Khanh ở khóe mắt.
Cảnh Tô Văn Khanh ở bên Tề Quang năm đó đột nhiên hiện ra, khi nhìn thấy hắn rõ ràng rất sợ, giờ lại rất to gan. Tâm trạng bỗng phức tạp, không biết nên có cảm tưởng gì.
Tô Văn Khanh ngắm nghía một lúc, đúng là có một nốt ruồi son nho nhỏ tươi rói, in trên làn da xanh xao của Từ Tử Việt trông đẹp lạ thường.
Có thật, chẳng lẽ kiếp trước không nhìn rõ sao?
Tô Văn Khanh mở to mắt định nhìn thêm, Từ Tử Việt lại không muốn để nàng làm bậy tiếp. Tay cầm sách đột nhiên động đậy, Tô Văn Khanh kinh hãi cuống quýt buông sách ra định ngồi trở lại, Từ Tử Việt đã bỏ sách ra, như cười mà không phải cười nhìn khuôn mặt Tô Văn Khanh đang gần trong gang tấc: "Nhìn gì thế?"
Mặt Tô Văn Khanh hết trắng lại đỏ, Từ Tử Việt xoay người dậy gõ lên đầu nàng: "Đẹp không?"
"…" Tô Văn Khanh vội ngượng ngùng giải thích: "Muội đọc sách của huynh…"
Từ Tử Việt ung dung sửa lại vạt áo mỉm cười: "Ta cũng nói sách."
Tô Văn Khanh thức thời ngậm miệng.
"Thế muội tưởng là gì?"
Càng nói càng dễ sai, Tô Văn Khanh dứt khoát không nói gì nữa, Từ Tử Việt không phải loại người khăng khăng bắt lỗi, nên không trêu Tô Văn Khanh nữa: "Đến đây làm gì?"
Tô Văn Khanh thở phào nhẹ nhõm, lấy tờ giấy trong tay áo ra đưa cho Từ Tử Việt, nói rõ: "Đây là đề bác viết cho Nhị biểu ca, muội nghĩ đề hàng năm có khác nhau thì cũng sẽ có vài chỗ tương tự. Đề này là bác vất vả làm ra, huynh phải xem thật kỹ."
Từ Tử Việt nhận lấy, trên giấy chi chít chữ nhỏ xinh đẹp.
Chữ đẹp.
Nhưng khi Từ Tử Việt nhìn thấy đề thứ hai thì ngước nhìn Tô Văn Khanh, nhìn tiếp xuống dưới, quả nhiên lại xuất hiện đề quen thuộc.
Từ Tử Việt liếc Tô Văn Khanh thầm cười nhạt, hắn không biết Từ Hiền có bản lĩnh này đấy, thậm chí có thể viết ra chính xác đề thi Hương lần này.
Đây là do Tô Văn Khanh viết, nếu không phải đã biết đề lần này là gì thì sao có thể viết chính xác được?
Từ Tử Việt nhanh chóng xem hết, trên mặt không tỏ vẻ gì, vẫy tay với Tô Văn Khanh: "Đến đây."
Nói xong ra khỏi phòng trong đến thư phòng bên ngoài, Tô Văn Khanh không biết hắn định làm gì nên đành đuổi theo.
Từ Tử Việt đi đến trước bàn học gỗ lê ra hiệu cho nàng ngồi lên ghế, Tô Văn Khanh ngơ ngác ngồi xuống. Từ Tử Việt cầm một chiếc bút lông trung phong, chấm mực đưa cho nàng: "Thế muội cảm thấy đề nào đúng?"
Tô Văn Khanh cầm bút Từ Tử Việt nhét vào tay, hơi lưỡng lự, có nên viết ra ba đề chính là ba đề này không?
Đến lúc đó Từ Tử Việt hỏi nàng vì sao chọn ba đề này thì nàng phải đáp thế nào, có thể lừa được Từ Tử Ngọc nhưng lừa Từ Tử Việt thì nàng không dám.
Chưa kể sau khi Từ Tử Việt thi xong phát hiện đúng là ba đề này, đến lúc đó hỏi ra thì nàng càng không giải thích rõ được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.