Biểu Tiểu Thư Không Sống Quá Mười Bảy
Chương 29:
Tiểu Hài Ái Cật Đường
17/09/2024
Tô Văn Khanh nhăn mặt ước gì có thể ù té chạy đi, cuối cùng nhét bút trở lại trong tay Từ Tử Việt, chân thành nói: "Sao muội biết chứ, muội cũng nghe Nhị biểu ca…"
"Thế ta nói thử, muội nghe xem có lý không?" Ngòi bút chấm vào đề thứ nhất chậm rãi nói: "Luận về Bắc Tống kết minh với Kim mưu đồ Yến Triệu, Nam Tống hỗ trợ Nguyên tấn công Thái." Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Thời Bắc Tống nước Liêu, nước Kim với nước Liêu đánh một trận xong hấp hối, Bắc Tống cho rằng có cơ hội kiếm chác, bỏ hiệp ước tập kết mấy vạn quân tấn công nước Liêu. Không ngờ hai lần đại chiến đều thua thảm bại."
Tô Văn Khanh định chạy, không ngờ Từ Tử Việt lại nói về đề với nàng, lập tức tò mò: "Sau đó thì sao?"
Từ Tử Việt nhìn Tô Văn Khanh rồi tiếp tục nói: "Bắc Tống định lấy Kim khống chế Liêu, kết quả lại là Kim làm ngơ, sau khi Kim diệt Liêu thì nhanh chóng đánh tan Bắc Tống, tạo ra ‘Mối nhục Tĩnh Khang’, lấy địch chế địch’. Muội cảm thấy đề này thế nào?"
Từ Văn Khanh không biết, nàng chỉ biết đây không phải đề thi lần này, rối rắm một lúc mới nói: "Chỉ là suy đoán mà thôi, lấy địch chế địch vốn không phải biện pháp gì hay, huynh nhìn đề khác xem?"
Từ Tử Việt không hề dây dưa, ngòi bút khẽ lướt qua đề thứ hai dừng lại ở đề thứ ba, Tô Văn Khanh trơ mắt nhìn chằm chằm vào đề thứ hai bị Từ Tử Việt nhảy thẳng qua, suýt vặn bút lại.
"Đề này thì sao?" Ngòi bút của Từ Tử Việt dừng lại ở đề thứ ba: "Thuyết Ngũ nhị tam biểu của Cổ Nghị, Ban Cố châm biếm nó hời hợt. Nhưng Tần Mục thường dùng để thôn tính Tây Nhung, Trung Nguyên cũng lấy để cảnh cáo Thiền vu, thuyết này chưa chắc không hiệu quả. Ban Cố châm biếm thuyết Ngũ nhị tam biểu của Cổ Nghị là không thực tế, nhưng Tần Mục công thời Xuân Thu dùng để chinh phạt bộ lạc du mục Tây Nhung ở phương Bắc."
Tô Văn Khanh biết điển cố này, người này vốn là quan viên triều Hán, bị Hoàng đế ép phái đến Hung Nô làm sứ giả, kết quả là người này oán hận, nương tựa vương Hung Nô, bày mưu kế cho Hung Nô chống lại triều Hán.
Nhưng thế thì sao, mình chỉ đọc lướt sơ qua, Tô Văn Khanh lại càng đứng ngồi không yên. Từ Tử Việt chọn rất chuẩn, chọn tất cả đề không đúng ra, nhưng sao không thấy đề đúng chứ? Tô Văn Khanh ngơ ngác, rốt cuộc Từ Tử Việt trúng Giải nguyên thế nào?
Từ Tử Việt nhìn dáng vẻ lưỡng lự của Tô Văn Khanh thì thấy rất thú vị, cuối cùng không chọc nàng nữa, ngòi bút chấm lên đề bị mình cố ý nhảy qua kia.
"Luận về Bùi Độ tấu Tể tướng nên tuyển chọn hiền tài bốn phương và tham mưu mời gặp ở phủ riêng." Quả nhiên thấy Tô Văn Khanh ngồi thẳng dậy, Từ Tử Việt buồn cười: "Thế sự hiện giờ thái bình, Bắc có Nghị Dũng Hầu trấn thủ Hung Nô, Nam có Trấn Quốc công thủ vững Vân Nam, đề trước đó chắc không xuất hiện, nhưng đề này thì có khả năng."
Tô Văn Khanh bực không kể sao cho hết, hóa ra Từ Tử Việt đã chọn được đề, vậy mà vừa nãy nói nhiều với nàng như thế, Tô Văn Khanh nghĩ mãi không rõ rốt cuộc Từ Tử Việt làm cái gì.
Đến khi Từ Tử Việt lọc đề xong, Tô Văn Khanh mơ hồ có ảo giác đại nạn ập xuống. Sau đó tán gẫu vài câu với Từ Tử Việt, hắn lại chu đáo đưa nàng về Thanh Đại Viện.
Lục Tụ đứng ở cửa nhìn quanh, thấy Tô Văn Khanh và Đại thiếu gia về cùng nhau thì hơi ngạc nhiên, nhưng không hỏi ngay trước mặt Từ Tử Việt.
Lần này Tô Văn Khanh không mời Từ Tử Việt vào uống trà, Từ Tử Việt nhìn nàng vào Thanh Đại Viện mới ngừng cười.
Lấy một tờ giấy Tuyên Thành ố vàng ra khỏi tay áo rộng, chữ bên trên cứng cáp mạnh mẽ, là chữ viết mà Tô Văn Khanh và Từ Tử Việt đều rất quen thuộc.
"Luận về Bùi Độ tấu Tể tướng nên tuyển chọn hiền tài bốn phương và tham mưu mời gặp ở phủ riêng", "Luận về Gia Cát Lượng không giống Thương Thân nhưng dùng thuật này, Vương An Thạch dùng Thương Thân nhưng không thừa nhận cái danh này", chỉ vì nhớ ra vài đề thi Hương năm này nên nảy ý viết ra, lại không hề khác ba đề vạch ra cuối cùng của Tô Văn Khanh.
*Thương Thân: cách nói hai nhà tư tưởng Pháp gia Thân Bất Hại và Thương Ưởng thời cổ đại Trung Quốc.
Vì sao Tô Văn Khanh lại cầu xin Từ lão thái thái cho hắn, vì sao rõ ràng sợ hắn lại nịnh bợ hắn khắp nơi, Từ Tử Việt nắm chặt trang giấy mềm mại trong tay, người dần chìm trong màn đêm.
Hình như hắn đoán được vì sao Tô Văn Khanh lại bất thường như thế.
Khi Tô Văn Khanh trở lại Thanh Đại Viện thì nhìn thấy Lục Tụ đứng ở cửa nhìn ra xa, thấy bóng dáng Tô Văn Khanh bèn chạy tới, sốt ruột định nói gì đó với nàng, nhưng há mồm mới phát hiện có thêm một người bên cạnh Tô Văn Khanh.
Từ Tử Việt hờ hững nhìn sang nơi khác, quay đầu khẽ nói với Tô Văn Khanh: "Ngày khác lại đến thăm muội."
"Thế ta nói thử, muội nghe xem có lý không?" Ngòi bút chấm vào đề thứ nhất chậm rãi nói: "Luận về Bắc Tống kết minh với Kim mưu đồ Yến Triệu, Nam Tống hỗ trợ Nguyên tấn công Thái." Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Thời Bắc Tống nước Liêu, nước Kim với nước Liêu đánh một trận xong hấp hối, Bắc Tống cho rằng có cơ hội kiếm chác, bỏ hiệp ước tập kết mấy vạn quân tấn công nước Liêu. Không ngờ hai lần đại chiến đều thua thảm bại."
Tô Văn Khanh định chạy, không ngờ Từ Tử Việt lại nói về đề với nàng, lập tức tò mò: "Sau đó thì sao?"
Từ Tử Việt nhìn Tô Văn Khanh rồi tiếp tục nói: "Bắc Tống định lấy Kim khống chế Liêu, kết quả lại là Kim làm ngơ, sau khi Kim diệt Liêu thì nhanh chóng đánh tan Bắc Tống, tạo ra ‘Mối nhục Tĩnh Khang’, lấy địch chế địch’. Muội cảm thấy đề này thế nào?"
Từ Văn Khanh không biết, nàng chỉ biết đây không phải đề thi lần này, rối rắm một lúc mới nói: "Chỉ là suy đoán mà thôi, lấy địch chế địch vốn không phải biện pháp gì hay, huynh nhìn đề khác xem?"
Từ Tử Việt không hề dây dưa, ngòi bút khẽ lướt qua đề thứ hai dừng lại ở đề thứ ba, Tô Văn Khanh trơ mắt nhìn chằm chằm vào đề thứ hai bị Từ Tử Việt nhảy thẳng qua, suýt vặn bút lại.
"Đề này thì sao?" Ngòi bút của Từ Tử Việt dừng lại ở đề thứ ba: "Thuyết Ngũ nhị tam biểu của Cổ Nghị, Ban Cố châm biếm nó hời hợt. Nhưng Tần Mục thường dùng để thôn tính Tây Nhung, Trung Nguyên cũng lấy để cảnh cáo Thiền vu, thuyết này chưa chắc không hiệu quả. Ban Cố châm biếm thuyết Ngũ nhị tam biểu của Cổ Nghị là không thực tế, nhưng Tần Mục công thời Xuân Thu dùng để chinh phạt bộ lạc du mục Tây Nhung ở phương Bắc."
Tô Văn Khanh biết điển cố này, người này vốn là quan viên triều Hán, bị Hoàng đế ép phái đến Hung Nô làm sứ giả, kết quả là người này oán hận, nương tựa vương Hung Nô, bày mưu kế cho Hung Nô chống lại triều Hán.
Nhưng thế thì sao, mình chỉ đọc lướt sơ qua, Tô Văn Khanh lại càng đứng ngồi không yên. Từ Tử Việt chọn rất chuẩn, chọn tất cả đề không đúng ra, nhưng sao không thấy đề đúng chứ? Tô Văn Khanh ngơ ngác, rốt cuộc Từ Tử Việt trúng Giải nguyên thế nào?
Từ Tử Việt nhìn dáng vẻ lưỡng lự của Tô Văn Khanh thì thấy rất thú vị, cuối cùng không chọc nàng nữa, ngòi bút chấm lên đề bị mình cố ý nhảy qua kia.
"Luận về Bùi Độ tấu Tể tướng nên tuyển chọn hiền tài bốn phương và tham mưu mời gặp ở phủ riêng." Quả nhiên thấy Tô Văn Khanh ngồi thẳng dậy, Từ Tử Việt buồn cười: "Thế sự hiện giờ thái bình, Bắc có Nghị Dũng Hầu trấn thủ Hung Nô, Nam có Trấn Quốc công thủ vững Vân Nam, đề trước đó chắc không xuất hiện, nhưng đề này thì có khả năng."
Tô Văn Khanh bực không kể sao cho hết, hóa ra Từ Tử Việt đã chọn được đề, vậy mà vừa nãy nói nhiều với nàng như thế, Tô Văn Khanh nghĩ mãi không rõ rốt cuộc Từ Tử Việt làm cái gì.
Đến khi Từ Tử Việt lọc đề xong, Tô Văn Khanh mơ hồ có ảo giác đại nạn ập xuống. Sau đó tán gẫu vài câu với Từ Tử Việt, hắn lại chu đáo đưa nàng về Thanh Đại Viện.
Lục Tụ đứng ở cửa nhìn quanh, thấy Tô Văn Khanh và Đại thiếu gia về cùng nhau thì hơi ngạc nhiên, nhưng không hỏi ngay trước mặt Từ Tử Việt.
Lần này Tô Văn Khanh không mời Từ Tử Việt vào uống trà, Từ Tử Việt nhìn nàng vào Thanh Đại Viện mới ngừng cười.
Lấy một tờ giấy Tuyên Thành ố vàng ra khỏi tay áo rộng, chữ bên trên cứng cáp mạnh mẽ, là chữ viết mà Tô Văn Khanh và Từ Tử Việt đều rất quen thuộc.
"Luận về Bùi Độ tấu Tể tướng nên tuyển chọn hiền tài bốn phương và tham mưu mời gặp ở phủ riêng", "Luận về Gia Cát Lượng không giống Thương Thân nhưng dùng thuật này, Vương An Thạch dùng Thương Thân nhưng không thừa nhận cái danh này", chỉ vì nhớ ra vài đề thi Hương năm này nên nảy ý viết ra, lại không hề khác ba đề vạch ra cuối cùng của Tô Văn Khanh.
*Thương Thân: cách nói hai nhà tư tưởng Pháp gia Thân Bất Hại và Thương Ưởng thời cổ đại Trung Quốc.
Vì sao Tô Văn Khanh lại cầu xin Từ lão thái thái cho hắn, vì sao rõ ràng sợ hắn lại nịnh bợ hắn khắp nơi, Từ Tử Việt nắm chặt trang giấy mềm mại trong tay, người dần chìm trong màn đêm.
Hình như hắn đoán được vì sao Tô Văn Khanh lại bất thường như thế.
Khi Tô Văn Khanh trở lại Thanh Đại Viện thì nhìn thấy Lục Tụ đứng ở cửa nhìn ra xa, thấy bóng dáng Tô Văn Khanh bèn chạy tới, sốt ruột định nói gì đó với nàng, nhưng há mồm mới phát hiện có thêm một người bên cạnh Tô Văn Khanh.
Từ Tử Việt hờ hững nhìn sang nơi khác, quay đầu khẽ nói với Tô Văn Khanh: "Ngày khác lại đến thăm muội."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.