Biểu Tiểu Thư Không Sống Quá Mười Bảy
Chương 30:
Tiểu Hài Ái Cật Đường
17/09/2024
Tô Văn Khanh vội gật đầu, vốn định nhìn theo Từ Tử Việt đi xa nhưng hắn bảo nàng mau vào đi, Tô Văn Khanh mỉm cười rồi kéo Lục Tụ vào viện.
Tô Văn Khanh không hỏi vì sao Lục Tụ đứng ở cửa, nàng đoán được.
Hôm qua cố tình quan tâm Hà Ngẫu, Hà Ngẫu lại có tính tình phô trương không biết điều nhất, Lục Tụ đi theo mình từ nhỏ chắc không vui. Hà Ngẫu là Đại nha hoàn Nhị thái thái phái đến, trước khi vào Thanh Đại Viện đã hơn nha hoàn khác một bậc, hiện giờ Tô Văn Khanh còn cố ý nịnh bợ.
Tô Văn Khanh vẫn chưa nói gì với Lục Tụ, vì thế Lục Tụ lo sợ, khi hầu hạ Tô Văn Khanh dùng bữa còn làm vỡ một bát canh, sợ tới mức mặt mày tái mét, Hà Ngẫu vội vàng kéo nàng ấy ra: "Tay chân vụng về đi xuống đi!"
Tô Văn Khanh lạnh lùng, lửa giận âm ỉ bốc cháy trong lòng, tự an ủi mình một lúc cơn giận mới dịu đi, để nha đầu này hả hê thêm vài ngày.
Mấy ngày cứ thế trôi qua, mới ăn sáng xong, Tiểu Hồng của Thanh Phong Đường tới truyền lời của Từ lão thái thái, bảo các cô nương đến Thanh Phong Đường.
Tô Văn Khanh cố ý hỏi dò, nha đầu kia lắm mồm nên kể hết cho nàng nghe: "Bẩm biểu cô nương, hôm nay Đại lão gia về, nghe nói thăng quan về kinh thành, sáng sớm nay đến thỉnh an, hình như còn dẫn Đại thiếu gia, Nhị tiểu thư về. Lão thái thái nói hiếm khi con cháu quây quần đông đủ, nên mời các thiếu gia, các cô nương đến chơi, gần đây mấy vị thiếu gia bận rộn đọc sách, tranh thủ hôm nay thả lỏng một chút."
Đại lão gia trong miệng Tiểu Hồng là Đại cữu của Tô Văn Khanh, Đại thiếu gia cũng không phải là Từ Tử Việt mà là trưởng tử đại phòng, Từ Tử Tuấn.
Tô Văn Khanh sờ cây trâm bạch ngọc trên tóc, hoa văn trâm cài này là Từ Tử Tuấn vẽ. Có thể vẽ ra hoa văn tinh xảo như thế, chắc không phải người phàm tục, ấn tượng của Tô Văn Khanh về người biểu ca này khá tốt, nhưng không biết trông biểu ca này thế nào.
Sai Tiểu Hồng đi về trước, nàng sửa soạn chút rồi thay một chiếc váy lụa mỏng thắt eo màu hồng phấn, màu tôn da nên trông sắc mặt cũng tốt hơn nhiều, xong hết mới đến Thanh Phong Đường.
Bởi vì đời trước Tô Văn Khanh không khỏe, thường xuyên mệt mỏi nên không ra ngoài, hầu như nàng đều ở trong Thanh Đại Viện đọc sách thêu thùa, trừ khi là chuyện của Từ Tử Ngọc mới hiếm thấy ra khỏi viện một lần. Đời này, bởi vì trong lòng có kế hoạch, lại thường xuyên đến Thanh Phong Đường, không ngờ cơ thể lại nhanh nhẹn hơn đời trước rất nhiều.
Ngoài lần trước tới Việt Lâm Uyển bị hụt hơi ra, lúc khác đều khỏe.
Nói đến Việt Lâm Uyển lại nghĩ đến Từ Tử Việt, nàng vốn tưởng rằng Từ Tử Việt là người lạnh lùng nhất, không ngờ hắn cũng sẽ ghẹo nàng, thậm chí còn nói đùa vài câu. Mấy ngày này vẫn luôn muốn hỏi hắn đọc sách thế nào, nhưng nhớ đến sự lỗ mãng lần trước của mình lại lúng túng bỏ qua.
Hơi xấu hổ.
Trên đường gặp tỷ muội Từ Tâm Mai và Từ Tâm Lan, Từ Tâm Mai thấy nàng thì vui vẻ chạy tới chào hỏi, Tô Văn Khanh cười tủm tỉm đùa giỡn hai câu với nàng ấy.
Từ Tâm Lan đi cách hai người vài mét, mặc váy dài thêu viền hoa lan thanh nhã, không chớp mắt, lưng thẳng tắp, bước chân nhẹ nhàng, không hề đi song song với hai người.
Từ Tâm Mai lườm Từ Tâm Lan, hừ một tiếng: "Mặc kệ tỷ ấy, cứ thích ra vẻ, giả vờ thế nào cũng vẫn kém hơn Từ Tâm Liên."
Tô Văn Khanh không ngờ Từ Tâm Mai lại nói vậy, nhìn sang Từ Tâm Lan mới nhận ra ít manh mối.
Từ Tâm Liên là con ruột Nhị thái thái, Đại tỷ ruột là Quý phi trong cung, ca ca lại là trưởng tử duy nhất trong phủ, thân phận ở Thừa Văn Hầu phủ rõ mười mươi.
Ở trong trí nhớ của Tô Văn Khanh, Từ Tâm Liên là một tiểu thư đoan trang, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần lại khéo hiểu lòng người, không hề giống với mẫu thân miệng hùm gan sứa của nàng ta.
Kể cả Tô Văn Khanh, đời trước cũng hâm mộ Từ Tâm Liên, hâm mộ thân phận này, dung mạo và phong thái này.
Tô Văn Khanh giật mình, năm năm trong trí nhớ, nàng chưa từng thấy Từ Tâm Liên làm ra chuyện gì mất thể thống.
Người xuất sắc như thế, Từ Tâm Lan hâm mộ là đương nhiên.
Từ Tâm Mai vừa nói thế, Tô Văn Khanh bỗng dưng hiểu rõ vì sao thấy lạ, rõ ràng Từ Tâm Lan đang bắt chước Từ Tâm Liên.
Từ Tâm Mai không ưa tỷ tỷ ruột hay ra vẻ này, rõ ràng là thứ nữ do tiểu thiếp sinh, lại mơ mộng so sánh với đích nữ, tham vọng và không biết mình là ai.
Học thì có ích lợi gì chứ, chẳng lẽ vì thế nên công tử nhà Công Hầu sẽ thật sự cưới ả ta về sao?
Nằm mơ giữa ban ngày!
Tô Văn Khanh không tiếp lời, chỉ yên lặng nghe, Từ Tâm Mai líu ríu nói liên tục cả chặng đường, không hề sợ bị Từ Tâm Lan đi đằng sau nghe thấy, nha hoàn bên cạnh dường như đã quen. Tô Văn Khanh tranh thủ quay đầu nhìn, Từ Tâm Lan vẫn tươi cười thản nhiên, nhưng lúc này người cứng đờ, mặt hơi tái xanh.
Tô Văn Khanh không hỏi vì sao Lục Tụ đứng ở cửa, nàng đoán được.
Hôm qua cố tình quan tâm Hà Ngẫu, Hà Ngẫu lại có tính tình phô trương không biết điều nhất, Lục Tụ đi theo mình từ nhỏ chắc không vui. Hà Ngẫu là Đại nha hoàn Nhị thái thái phái đến, trước khi vào Thanh Đại Viện đã hơn nha hoàn khác một bậc, hiện giờ Tô Văn Khanh còn cố ý nịnh bợ.
Tô Văn Khanh vẫn chưa nói gì với Lục Tụ, vì thế Lục Tụ lo sợ, khi hầu hạ Tô Văn Khanh dùng bữa còn làm vỡ một bát canh, sợ tới mức mặt mày tái mét, Hà Ngẫu vội vàng kéo nàng ấy ra: "Tay chân vụng về đi xuống đi!"
Tô Văn Khanh lạnh lùng, lửa giận âm ỉ bốc cháy trong lòng, tự an ủi mình một lúc cơn giận mới dịu đi, để nha đầu này hả hê thêm vài ngày.
Mấy ngày cứ thế trôi qua, mới ăn sáng xong, Tiểu Hồng của Thanh Phong Đường tới truyền lời của Từ lão thái thái, bảo các cô nương đến Thanh Phong Đường.
Tô Văn Khanh cố ý hỏi dò, nha đầu kia lắm mồm nên kể hết cho nàng nghe: "Bẩm biểu cô nương, hôm nay Đại lão gia về, nghe nói thăng quan về kinh thành, sáng sớm nay đến thỉnh an, hình như còn dẫn Đại thiếu gia, Nhị tiểu thư về. Lão thái thái nói hiếm khi con cháu quây quần đông đủ, nên mời các thiếu gia, các cô nương đến chơi, gần đây mấy vị thiếu gia bận rộn đọc sách, tranh thủ hôm nay thả lỏng một chút."
Đại lão gia trong miệng Tiểu Hồng là Đại cữu của Tô Văn Khanh, Đại thiếu gia cũng không phải là Từ Tử Việt mà là trưởng tử đại phòng, Từ Tử Tuấn.
Tô Văn Khanh sờ cây trâm bạch ngọc trên tóc, hoa văn trâm cài này là Từ Tử Tuấn vẽ. Có thể vẽ ra hoa văn tinh xảo như thế, chắc không phải người phàm tục, ấn tượng của Tô Văn Khanh về người biểu ca này khá tốt, nhưng không biết trông biểu ca này thế nào.
Sai Tiểu Hồng đi về trước, nàng sửa soạn chút rồi thay một chiếc váy lụa mỏng thắt eo màu hồng phấn, màu tôn da nên trông sắc mặt cũng tốt hơn nhiều, xong hết mới đến Thanh Phong Đường.
Bởi vì đời trước Tô Văn Khanh không khỏe, thường xuyên mệt mỏi nên không ra ngoài, hầu như nàng đều ở trong Thanh Đại Viện đọc sách thêu thùa, trừ khi là chuyện của Từ Tử Ngọc mới hiếm thấy ra khỏi viện một lần. Đời này, bởi vì trong lòng có kế hoạch, lại thường xuyên đến Thanh Phong Đường, không ngờ cơ thể lại nhanh nhẹn hơn đời trước rất nhiều.
Ngoài lần trước tới Việt Lâm Uyển bị hụt hơi ra, lúc khác đều khỏe.
Nói đến Việt Lâm Uyển lại nghĩ đến Từ Tử Việt, nàng vốn tưởng rằng Từ Tử Việt là người lạnh lùng nhất, không ngờ hắn cũng sẽ ghẹo nàng, thậm chí còn nói đùa vài câu. Mấy ngày này vẫn luôn muốn hỏi hắn đọc sách thế nào, nhưng nhớ đến sự lỗ mãng lần trước của mình lại lúng túng bỏ qua.
Hơi xấu hổ.
Trên đường gặp tỷ muội Từ Tâm Mai và Từ Tâm Lan, Từ Tâm Mai thấy nàng thì vui vẻ chạy tới chào hỏi, Tô Văn Khanh cười tủm tỉm đùa giỡn hai câu với nàng ấy.
Từ Tâm Lan đi cách hai người vài mét, mặc váy dài thêu viền hoa lan thanh nhã, không chớp mắt, lưng thẳng tắp, bước chân nhẹ nhàng, không hề đi song song với hai người.
Từ Tâm Mai lườm Từ Tâm Lan, hừ một tiếng: "Mặc kệ tỷ ấy, cứ thích ra vẻ, giả vờ thế nào cũng vẫn kém hơn Từ Tâm Liên."
Tô Văn Khanh không ngờ Từ Tâm Mai lại nói vậy, nhìn sang Từ Tâm Lan mới nhận ra ít manh mối.
Từ Tâm Liên là con ruột Nhị thái thái, Đại tỷ ruột là Quý phi trong cung, ca ca lại là trưởng tử duy nhất trong phủ, thân phận ở Thừa Văn Hầu phủ rõ mười mươi.
Ở trong trí nhớ của Tô Văn Khanh, Từ Tâm Liên là một tiểu thư đoan trang, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần lại khéo hiểu lòng người, không hề giống với mẫu thân miệng hùm gan sứa của nàng ta.
Kể cả Tô Văn Khanh, đời trước cũng hâm mộ Từ Tâm Liên, hâm mộ thân phận này, dung mạo và phong thái này.
Tô Văn Khanh giật mình, năm năm trong trí nhớ, nàng chưa từng thấy Từ Tâm Liên làm ra chuyện gì mất thể thống.
Người xuất sắc như thế, Từ Tâm Lan hâm mộ là đương nhiên.
Từ Tâm Mai vừa nói thế, Tô Văn Khanh bỗng dưng hiểu rõ vì sao thấy lạ, rõ ràng Từ Tâm Lan đang bắt chước Từ Tâm Liên.
Từ Tâm Mai không ưa tỷ tỷ ruột hay ra vẻ này, rõ ràng là thứ nữ do tiểu thiếp sinh, lại mơ mộng so sánh với đích nữ, tham vọng và không biết mình là ai.
Học thì có ích lợi gì chứ, chẳng lẽ vì thế nên công tử nhà Công Hầu sẽ thật sự cưới ả ta về sao?
Nằm mơ giữa ban ngày!
Tô Văn Khanh không tiếp lời, chỉ yên lặng nghe, Từ Tâm Mai líu ríu nói liên tục cả chặng đường, không hề sợ bị Từ Tâm Lan đi đằng sau nghe thấy, nha hoàn bên cạnh dường như đã quen. Tô Văn Khanh tranh thủ quay đầu nhìn, Từ Tâm Lan vẫn tươi cười thản nhiên, nhưng lúc này người cứng đờ, mặt hơi tái xanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.