Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 395: Thứ rác rưởi này cũng được gọi là bảo bối?
Tần Cẩn
25/01/2024
Lâm Kiến thấy cảnh này thì cười lạnh đắc ý.
Mọi chuyện đều đang phát triển theo hướng gã muốn, hơn nữa còn thuận lợi đến lạ thường.
Chủ yếu là Lục Vân không có não phối hợp quá tốt, dù là bảo Long Tề ám chỉ hắn đến sân Tây Phong Liệp Lang hay là kêu hắn tiến hành thi đấu với mình, cuối cùng là dụ hắn rơi vào cái bẫy 'Giết người cướp của' này, Lục Vân vẫn luôn phối hợp quá hoàn mỹ.
Hoàn mỹ đến mức Lâm Kiến không dám tin tưởng.
Không phải thằng ranh này rất ngông cuồng sao?
Quả nhiên người quá ngông cuồng thì não cũng nhỏ, Lục Vân hoàn toàn là một tên mãng phu.
Hiện tại chuyện Lâm Kiến cần làm chính là chờ.
Chờ Ngô Thụy đánh cho Lục Vân gần chết thì Long Diệc Tuyết nhất định sẽ cầu xin cho hắn, đến lúc đó quyền chủ động sẽ hoàn toàn rơi vào tay Lâm Kiến.
Mà thời khắc đó sắp đến.
Ngô Thụy đã ra tay, cuồng phong càn quét qua đẩy Long Diệc Tuyết đứng bên cạnh Lục Vân lui ra ngoài, cô như cành liễu yếu ớt lắc lư kịch liệt trong bão táp, có thể bị bẻ gãy vào bất cứ lúc nào.
Long Diệc Tuyết còn muốn kề vai chiến đấu với Lục Vân, nhưng lúc này bên tai chợt vang lên giọng nói bình tĩnh thản nhiên của Lục Vân: "Cô Long, không cần như thế, cô cứ đứng bên cạnh xem kịch là được."
Long Diệc Tuyết sững sờ rồi quay đầu lại nhìn Lục Vân.
Gương mặt bảnh trai không mất kiên nghị kia vẫn bình chân như vại, cứ như không chút sợ hãi khi đối diện với Ngô Thụy.
Đây là biểu hiện của sự tự tin.
Nhưng Ngô Thụy là Tôn Giả, hơn nữa còn là Tôn Giả Cảnh trung kỳ, còn mạnh hơn ông nội cô rất nhiều.
Đến Tôn Giả Cảnh thì chênh lệch giữa mỗi một tiểu cảnh giới đều như cách biệt một trời, một vị cường giả Tôn Giả Cảnh trung kỳ có thể dễ dàng nghiền ép mười vị Tôn Giả Cảnh sơ kỳ.
Long Diệc Tuyết không rõ tại sao Lục Vân lại bình tĩnh như vậy.
Nhưng cẩn thận nhớ lại thì hình như từ khi quen biết Lục Vân, cô chưa bao giờ thấy hắn lộ ra vẻ mặt hoảng hốt sợ hãi, lần trước gặp phải Tôn Giả Cảnh thần bí ở nhà họ Long cũng thế, Lục Vân căn bản không có chút e ngại nào cả.
Chắc là Lục tiên sinh còn có lá bài tẩy nào đó?
Trong lòng Long Diệc Tuyết bỗng hiện ra một suy nghĩ to gan.
Lần trước ở nhà họ Long, Doãn Thu Thủy đột nhiên xuất hiện doạ lui Tôn Giả Cảnh thần bí kia nên chưa thể nhìn thấy át chủ bài chân chính của Lục Vân.
Lần này rốt cục có cơ hội chứng kiến rồi sao?
Tâm tình Long Diệc Tuyết nhiều lần thay đổi, từ lo lắng lúc đầu biến thành một loại chờ mong.
Cô có dự cảm mãnh liệt rằng Lục tiên sinh còn có một át chủ bài nào đó cực mạnh làm hắn không hề e sợ Ngô Thụy.
Cho nên sau khi Lục Vân mở miệng, Long Diệc Tuyết chỉ do dự một chút rồi ngoan ngoãn rời khỏi vòng xoáy đó, nhẹ giọng nhắc nhở một câu: "Lục tiên sinh cẩn thận."
Lục Vân khẽ gật đầu.
Lúc này Ngô Thụy đã tới gần, khí tức kinh khủng chèn ép mọi người ở đây thở không nổi, trái tim như muốn ngừng đập vào bất cứ lúc nào.
"Lục Vân, kiếp sau mở to mắt làm người." Ngô Thụy bày ra bộ dạng nghiễm nhiên đã ăn chắc được Lục Vân.
Lâm Kiến sợ Ngô Thụy vừa ra tay đã trực tiếp tiêu diệt Lục Vân nên vội vàng nhắc nhở một tiếng: "Ngô lão, để lại cái mạng chó của hắn, tôi còn dùng đến."
Gã còn muốn giữ lại mạng của Lục Vân để đe doạ Long Diệc Tuyết, sao có thể để Lục Vân chết dễ dàng như vậy.
Ngô Thụy yên lặng gật đầu, khí thế hơi thu lại mấy phần.
Lục Vân cảm nhận được biến hóa khí tức của Ngô Thụy nên khóe miệng lộ ra nụ cười nghiền ngẫm: "Lão già này thật là tự tin, nếu ông đã coi khinh tôi như vậy thì hôm nay để ông xem thử thế nào là bá đạo thật sự."
Lục Vân dùng một tay rút đao Hàn Nguyệt cắm nghiêng trên mặt đất ra, ngón tay lướt qua lưỡi đao rét lạnh, cười lạnh và nói: "Loại rác rưởi này cũng được các người gọi là bảo bối, buồn cười!"
Tiếng nói vừa dứt, Lục Vân cong ngón tay búng ra, sau đó một tiếng răng rắc vang lên, chỉ thấy đao Hàn Nguyệt được Lâm Kiến coi là bảo bối bắt đầu vỡ vụn từng mảnh từ chuôi đao rồi lan thẳng đến mũi đao.
"Thứ rác rưởi này cũng xứng để tôi giết người cướp của sao?"
Lục Vân hét lớn một tiếng, vô cùng bá đạo mà hất đao Hàn Nguyệt đầy vết rạn qua bên cạnh, ngay lập tức vô số mảnh đao đã nát cắm vào bùn đất, còn chuôi đao tàn tạ không chịu nổi đã đâm vào mặt đất.
Đao Hàn Nguyệt, nát?
Đồng tử của mọi người co rụt lại, nhất thời không thể kịp phản ứng.
Ngô Thụy cũng như thế.
Tu vi của ông ta là Tôn Giả Cảnh trung kỳ, rất mạnh, nhưng muốn nhẹ nhàng chấn vỡ đao Hàn Nguyệt như vậy là không có khả năng.
Tại sao Lục Vân làm được?
Soạt!
Ngay vào lúc Ngô Thụy kinh ngạc thì một bóng dáng nhanh đến cực hạn đã lập tức đi đến trước mặt ông ta.
Là Lục Vân.
Lục Vân chủ động phát động công kích.
Hơn nữa hắn vừa ra tay đã mang theo khí thế khủng bố như lôi đình, không đến nửa hô hấp đã xé lốc xoáy trước người Ngô Thụy thành mảnh nhỏ.
"Lấy lại công bằng à?"
Ngô Thụy còn chưa kịp phản ứng thì một giọng nói lạnh buốt đã nổ vang bên tai, ngay sau đó ông ta cảm thấy cổ mình bị một sức mạnh vô cùng bá đạo xách lên.
Oanh!
Ngô Thụy lập tức lơ lửng trên không, lùi nhanh ra ngoài bằng tốc độ khó mà tin nổi, cuối cùng thì đụng mạnh vào một cây cổ thụ che trời.
Mà cổ của ông ta đang bị một cánh tay cứng rắn như kìm sắt đè mạnh lên thân cây, cả người lơ lửng không thể động đậy.
Trên cổ tay đó còn đeo một cái vòng kiểm tra công nghệ cao, nó không phát ra tiếng vang nào cả.
Điều này chứng tỏ Lục Vân không sử dụng nội kình.
Vậy sức mạnh kinh khủng mà hắn bùng nổ ra là cái gì chứ?
Chẳng lẽ?
Ngô Thụy thở càng ngày càng gấp, sắc mặt đỏ bừng lên, cả đôi mắt cũng bắt đầu sung huyết đỏ lên, nhưng ông ta như quên đi tình cảnh của mình.
Toàn thân ông ta đã bị sợ hãi vô tận bao phủ và cắn nuốt!
Vòng kiểm tra nội kình không sáng lên chứng tỏ Lục Vân căn bản không phải là tu võ giả, mà là tu luyện giả đã vượt ra khỏi ràng buộc của thế tục và giới tu võ!
Lâm Kiến đáng chém ngàn đao!
Cậu muốn chết còn kéo tôi xuống nước làm gì?
Trong lòng Ngô Thụy điên cuồng gào thét, sắc mặt càng ngày càng đỏ, thở cũng càng ngày càng gian nan.
Ngô Thụy cảm thấy mình chỉ còn một bước nữa là vào Diêm Vương Điện.
Nhưng ông ta không dám phản kháng, dù muốn cũng không phản kháng được.
Đắc tội tu luyện giả chỉ còn con đường chờ chết mà thôi!
Mọi chuyện đều đang phát triển theo hướng gã muốn, hơn nữa còn thuận lợi đến lạ thường.
Chủ yếu là Lục Vân không có não phối hợp quá tốt, dù là bảo Long Tề ám chỉ hắn đến sân Tây Phong Liệp Lang hay là kêu hắn tiến hành thi đấu với mình, cuối cùng là dụ hắn rơi vào cái bẫy 'Giết người cướp của' này, Lục Vân vẫn luôn phối hợp quá hoàn mỹ.
Hoàn mỹ đến mức Lâm Kiến không dám tin tưởng.
Không phải thằng ranh này rất ngông cuồng sao?
Quả nhiên người quá ngông cuồng thì não cũng nhỏ, Lục Vân hoàn toàn là một tên mãng phu.
Hiện tại chuyện Lâm Kiến cần làm chính là chờ.
Chờ Ngô Thụy đánh cho Lục Vân gần chết thì Long Diệc Tuyết nhất định sẽ cầu xin cho hắn, đến lúc đó quyền chủ động sẽ hoàn toàn rơi vào tay Lâm Kiến.
Mà thời khắc đó sắp đến.
Ngô Thụy đã ra tay, cuồng phong càn quét qua đẩy Long Diệc Tuyết đứng bên cạnh Lục Vân lui ra ngoài, cô như cành liễu yếu ớt lắc lư kịch liệt trong bão táp, có thể bị bẻ gãy vào bất cứ lúc nào.
Long Diệc Tuyết còn muốn kề vai chiến đấu với Lục Vân, nhưng lúc này bên tai chợt vang lên giọng nói bình tĩnh thản nhiên của Lục Vân: "Cô Long, không cần như thế, cô cứ đứng bên cạnh xem kịch là được."
Long Diệc Tuyết sững sờ rồi quay đầu lại nhìn Lục Vân.
Gương mặt bảnh trai không mất kiên nghị kia vẫn bình chân như vại, cứ như không chút sợ hãi khi đối diện với Ngô Thụy.
Đây là biểu hiện của sự tự tin.
Nhưng Ngô Thụy là Tôn Giả, hơn nữa còn là Tôn Giả Cảnh trung kỳ, còn mạnh hơn ông nội cô rất nhiều.
Đến Tôn Giả Cảnh thì chênh lệch giữa mỗi một tiểu cảnh giới đều như cách biệt một trời, một vị cường giả Tôn Giả Cảnh trung kỳ có thể dễ dàng nghiền ép mười vị Tôn Giả Cảnh sơ kỳ.
Long Diệc Tuyết không rõ tại sao Lục Vân lại bình tĩnh như vậy.
Nhưng cẩn thận nhớ lại thì hình như từ khi quen biết Lục Vân, cô chưa bao giờ thấy hắn lộ ra vẻ mặt hoảng hốt sợ hãi, lần trước gặp phải Tôn Giả Cảnh thần bí ở nhà họ Long cũng thế, Lục Vân căn bản không có chút e ngại nào cả.
Chắc là Lục tiên sinh còn có lá bài tẩy nào đó?
Trong lòng Long Diệc Tuyết bỗng hiện ra một suy nghĩ to gan.
Lần trước ở nhà họ Long, Doãn Thu Thủy đột nhiên xuất hiện doạ lui Tôn Giả Cảnh thần bí kia nên chưa thể nhìn thấy át chủ bài chân chính của Lục Vân.
Lần này rốt cục có cơ hội chứng kiến rồi sao?
Tâm tình Long Diệc Tuyết nhiều lần thay đổi, từ lo lắng lúc đầu biến thành một loại chờ mong.
Cô có dự cảm mãnh liệt rằng Lục tiên sinh còn có một át chủ bài nào đó cực mạnh làm hắn không hề e sợ Ngô Thụy.
Cho nên sau khi Lục Vân mở miệng, Long Diệc Tuyết chỉ do dự một chút rồi ngoan ngoãn rời khỏi vòng xoáy đó, nhẹ giọng nhắc nhở một câu: "Lục tiên sinh cẩn thận."
Lục Vân khẽ gật đầu.
Lúc này Ngô Thụy đã tới gần, khí tức kinh khủng chèn ép mọi người ở đây thở không nổi, trái tim như muốn ngừng đập vào bất cứ lúc nào.
"Lục Vân, kiếp sau mở to mắt làm người." Ngô Thụy bày ra bộ dạng nghiễm nhiên đã ăn chắc được Lục Vân.
Lâm Kiến sợ Ngô Thụy vừa ra tay đã trực tiếp tiêu diệt Lục Vân nên vội vàng nhắc nhở một tiếng: "Ngô lão, để lại cái mạng chó của hắn, tôi còn dùng đến."
Gã còn muốn giữ lại mạng của Lục Vân để đe doạ Long Diệc Tuyết, sao có thể để Lục Vân chết dễ dàng như vậy.
Ngô Thụy yên lặng gật đầu, khí thế hơi thu lại mấy phần.
Lục Vân cảm nhận được biến hóa khí tức của Ngô Thụy nên khóe miệng lộ ra nụ cười nghiền ngẫm: "Lão già này thật là tự tin, nếu ông đã coi khinh tôi như vậy thì hôm nay để ông xem thử thế nào là bá đạo thật sự."
Lục Vân dùng một tay rút đao Hàn Nguyệt cắm nghiêng trên mặt đất ra, ngón tay lướt qua lưỡi đao rét lạnh, cười lạnh và nói: "Loại rác rưởi này cũng được các người gọi là bảo bối, buồn cười!"
Tiếng nói vừa dứt, Lục Vân cong ngón tay búng ra, sau đó một tiếng răng rắc vang lên, chỉ thấy đao Hàn Nguyệt được Lâm Kiến coi là bảo bối bắt đầu vỡ vụn từng mảnh từ chuôi đao rồi lan thẳng đến mũi đao.
"Thứ rác rưởi này cũng xứng để tôi giết người cướp của sao?"
Lục Vân hét lớn một tiếng, vô cùng bá đạo mà hất đao Hàn Nguyệt đầy vết rạn qua bên cạnh, ngay lập tức vô số mảnh đao đã nát cắm vào bùn đất, còn chuôi đao tàn tạ không chịu nổi đã đâm vào mặt đất.
Đao Hàn Nguyệt, nát?
Đồng tử của mọi người co rụt lại, nhất thời không thể kịp phản ứng.
Ngô Thụy cũng như thế.
Tu vi của ông ta là Tôn Giả Cảnh trung kỳ, rất mạnh, nhưng muốn nhẹ nhàng chấn vỡ đao Hàn Nguyệt như vậy là không có khả năng.
Tại sao Lục Vân làm được?
Soạt!
Ngay vào lúc Ngô Thụy kinh ngạc thì một bóng dáng nhanh đến cực hạn đã lập tức đi đến trước mặt ông ta.
Là Lục Vân.
Lục Vân chủ động phát động công kích.
Hơn nữa hắn vừa ra tay đã mang theo khí thế khủng bố như lôi đình, không đến nửa hô hấp đã xé lốc xoáy trước người Ngô Thụy thành mảnh nhỏ.
"Lấy lại công bằng à?"
Ngô Thụy còn chưa kịp phản ứng thì một giọng nói lạnh buốt đã nổ vang bên tai, ngay sau đó ông ta cảm thấy cổ mình bị một sức mạnh vô cùng bá đạo xách lên.
Oanh!
Ngô Thụy lập tức lơ lửng trên không, lùi nhanh ra ngoài bằng tốc độ khó mà tin nổi, cuối cùng thì đụng mạnh vào một cây cổ thụ che trời.
Mà cổ của ông ta đang bị một cánh tay cứng rắn như kìm sắt đè mạnh lên thân cây, cả người lơ lửng không thể động đậy.
Trên cổ tay đó còn đeo một cái vòng kiểm tra công nghệ cao, nó không phát ra tiếng vang nào cả.
Điều này chứng tỏ Lục Vân không sử dụng nội kình.
Vậy sức mạnh kinh khủng mà hắn bùng nổ ra là cái gì chứ?
Chẳng lẽ?
Ngô Thụy thở càng ngày càng gấp, sắc mặt đỏ bừng lên, cả đôi mắt cũng bắt đầu sung huyết đỏ lên, nhưng ông ta như quên đi tình cảnh của mình.
Toàn thân ông ta đã bị sợ hãi vô tận bao phủ và cắn nuốt!
Vòng kiểm tra nội kình không sáng lên chứng tỏ Lục Vân căn bản không phải là tu võ giả, mà là tu luyện giả đã vượt ra khỏi ràng buộc của thế tục và giới tu võ!
Lâm Kiến đáng chém ngàn đao!
Cậu muốn chết còn kéo tôi xuống nước làm gì?
Trong lòng Ngô Thụy điên cuồng gào thét, sắc mặt càng ngày càng đỏ, thở cũng càng ngày càng gian nan.
Ngô Thụy cảm thấy mình chỉ còn một bước nữa là vào Diêm Vương Điện.
Nhưng ông ta không dám phản kháng, dù muốn cũng không phản kháng được.
Đắc tội tu luyện giả chỉ còn con đường chờ chết mà thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.