Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 490: Nhận ra nhau
Tần Cẩn
24/03/2024
Chu Cao Phong cảm thấy cái người phụ nữ Lữ Khinh Nga này rất đỉnh. Cầm
chính pháp bảo của lão ta nói thành quà rồi tặng lại cho mình. Nếu không phải vừa trải qua sự đau buồn vì để tang con trai, tâm trạng không tốt, Chu Cao Phong sẽ muốn chế giễu Lữ Khinh Nga mấy câu.
Chỉ có điều, cầm được bút Thương Linh về là chuyện tốt, Chu Cao Phong nói: “Bà Lữ có chuyện gì muốn hỏi?”
“Tôi muốn biết người nhà họ Chu các ông gặp được con gái tôi ở chỗ nào Giang Nam, có thể cho tôi địa chỉ không?” Lữ Khinh Nga khẩn thiết nói.
Chu Cao Phong bây giờ mới để ý tới Mạc Thanh Uyển đứng sau lưng Lữ Khinh Nga.
Vậy người ở Giang Nam là ai?
Chu Cao Phong hơi khó hiểu, chỉ là vì Lữ Khinh Nga đã trả pháp bảo lại cho mình nên lão ta vẫn đưa cho bà địa chỉ.
“Cảm ơn!”
Lữ Khinh Nga nhận được địa chỉ, tay run lên.
Sau đó, bà dẫn Mạc Thanh Uyển nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng dáng hai người biến mất, Chu Cao Phong hình như ý thức được cái gì.
Hơn hai mươi năm trước, Lữ Khinh Nga sinh Mạc Thanh Uyển ra, không lâu sau đó thì trầm cảm.
Nếu như là người bình thường thì không có gì đáng ngạc nhiên, vì quả thực có tình trạng trầm cảm sau sinh như thế này. Nhưng Lữ Khinh Nga là người tu luyện, khả năng cao sẽ không mắc phải chứng bệnh này.
Lúc ấy có tin đồn Lữ Khinh Nga sinh đôi, chỉ là một trong hai đứa trẻ đó không bao lâu sau đã bị trộm đi.
Vì vậy mới khiến Lữ Khinh Nga bị trầm cảm.
Sau đó nhà họ Mạc bác bỏ tin đồn, nói không hề có chuyện này, sau này ai dám nói linh tinh sẽ không bỏ qua.
Vốn các thế gia chẳng hứng thú lắm với chuyện như thế, mọi người đều rất bận rộn, không ai rảnh đi lo nguyên nhân người khác trầm cảm, nói không có là không có đi!
Chuyện đó dần bị lãng quên, mãi tới vừa nãy nhìn thấy Mạc Thanh Uyển, Chu Cao Phong mới nhớ lại tin đồn trước kia.
Có thể điều đó là thật.
Đúng là Lữ Khinh Nga sinh ra một cặp thai đôi.
Lần này người xuất hiện ở Giang Nam kia có thể là đứa bé đã bị trộm, nếu không Lữ Khinh Nga sẽ không vội vàng như thế.
Nếu không thì làm sao giải thích được chuyện Mạc Thanh Uyển vừa ở Giang Nam, nháy mắt đã về tới Côn Lôn?
Chu Cao Phong nhanh chóng suy ra chân tướng sự việc, đột nhiên cảm thấy ngu cả người.
Ban đầu còn tưởng người ở Giang Nam đúng là Mạc Thanh Uyển, muốn lấy chút tin tức về Chu Vũ từ người đó, bây giờ xem ra là phí công.
Chu Cao Phong đột nhiên thấy chán nản, thậm chí còn thấy hơi khó chịu.
Rõ ràng con trai mình đã chết còn muốn đi thử Lữ Khinh Nga, bây giờ lại tự dưng giúp Lữ Khinh Nga tìm được đứa con gái thất lạc nhiều năm.
Chán chết!
Đúng là bực mình!
…
Lúc này, ở một nhà nghỉ tại Giang Nam.
Vương Băng Ngưng càng lo lắng hơn, cô có dự cảm rằng chuyện mình đang mong ngóng sẽ tới rất nhanh.
Quả nhiên, Vương Băng Ngưng dự cảm đúng, hơn nữa nó còn đến nhanh hơn cô nghĩ.
Khi nhìn thấy cô gái có vẻ ngoài gần giống mình như đúc kia, cùng với người phụ nữ xinh đẹp đang khóc lóc đứng bên cạnh cô ấy, tâm trạng của Vương Băng Ngưng cực kì phức tạp.
“Con… Con gái…”
Lữ Khinh Nga rơi nước mắt lã chã, vô cùng kích động tiến tới ôm Vương Băng Ngưng vào lòng.
Cảm nhận được cái ôm ấp áp của Lữ Khinh Nga, Vương Băng Ngưng đột nhiên thấy sống mũi cay cay, nước mắt trào ra.
“Mẹ…”
Vương Băng Ngưng từng nhiều lần tưởng tượng ra cảnh mình sẽ gặp lại cha mẹ như thế nào.
Cô cho rằng khi nhìn thấy họ, cô nhất định sẽ chất vấn vì sao họ lại vứt bỏ mình, nhưng khi thật sự đến khoảnh khắc ấy, Vương Băng Ngưng phát hiện mình không hề kích động như thế.
Chỉ có vui sướng và dịu dàng.
Bởi vì từ ngôn ngữ cơ thể của mẹ, và nước mắt của bà, cô cảm nhận được khi ấy có lẽ có hiểu lầm gì đó.
Giống như chị Diệp Khuynh Thành.
Diệp Khuynh Thành bị đưa đến trại trẻ mồ côi vì vợ chồng Hướng Quang Vinh và Khương Lam của chị ấy cho rằng chị ấy chết yểu, nên mới đưa tới núi Long Hổ, không ngờ cuối cùng lại lưu lạc tới viện mồ côi Ánh Dương.
Vương Băng Ngưng tin rằng mình cũng có nguyên nhân.
Không có cha mẹ nào ác tới mức vứt bỏ được con gái ruột của mình.
Vương Băng Ngưng không hỏi lý do ngay, lúc này cô chỉ muốn hưởng thụ cái ôm của mẹ.
Những chuyện khác để sau hẵng nói.
Mạc Thanh Uyển đứng bên cạnh thì hoàn toàn ngẩn người.
Trước khi tới đây, cô ấy luôn trong trạng thái mơ hồ, không hiểu vì sao mẹ phải vội vàng kéo mình tới Giang Nam.
Suốt quãng đường đi, Lữ Khinh Nga không hề giải thích chút nào.
Cho tới bây giờ khi nhìn thấy Vương Băng Ngưng, một cô gái giống hệt như mình, Mạc Thanh Uyển đột nhiên hiểu ra.
Thì ra mình còn có một người từng nằm cùng bào thai… là chị gái, hay em gái?
Mạc Thanh Uyển không rõ ràng lắm, vì tuổi hai người xấp xỉ nhau, nhìn từ xa không rõ được ai lớn hơn.
“Con gái, đây là chị gái ruột của con, Mạc Thanh Uyển, ra đời trước con mấy phút…”
Hai mẹ con gặp lại, Lữ Khinh Nga đã hoàn toàn nhớ lại chuyện năm đó ký ức bị phong ấn cũng hoàn toàn được cởi bỏ.
Bà rơi nước mắt, gương mặt tràn đầy vui sướng.
Bà nắm chặt tay Vương Băng Ngưng, giới thiệu Mạc Thanh Uyển cho cô, sau đó định nói gì với Mạc Thanh Uyển, nhưng vừa mở miệng thì hơi khựng lại.
Vương Băng Ngưng phản ứng kịp, nói: “Mẹ, con bây giờ tên là Vương Băng Ngưng.”
“À à.” Lữ Khinh Nga gật đầu, giới thiệu: “Thanh Uyển, đây là em gái ruột của con, Băng Ngưng.”
Ba mẹ con lại thấy bùi ngùi.
Vương Băng Ngưng lau khô nước mắt, nói: “Mẹ, chị gái, chúng ta vào trong ngồi.”
“Ừ.”
Ba người chuẩn bị quay vào phòng nghỉ, nhưng lúc chuẩn bị đặt chân vào thì Lữ Khinh Nga đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về một phía ở bên ngoài, quát lên: “Cút!”
Chỉ có điều, cầm được bút Thương Linh về là chuyện tốt, Chu Cao Phong nói: “Bà Lữ có chuyện gì muốn hỏi?”
“Tôi muốn biết người nhà họ Chu các ông gặp được con gái tôi ở chỗ nào Giang Nam, có thể cho tôi địa chỉ không?” Lữ Khinh Nga khẩn thiết nói.
Chu Cao Phong bây giờ mới để ý tới Mạc Thanh Uyển đứng sau lưng Lữ Khinh Nga.
Vậy người ở Giang Nam là ai?
Chu Cao Phong hơi khó hiểu, chỉ là vì Lữ Khinh Nga đã trả pháp bảo lại cho mình nên lão ta vẫn đưa cho bà địa chỉ.
“Cảm ơn!”
Lữ Khinh Nga nhận được địa chỉ, tay run lên.
Sau đó, bà dẫn Mạc Thanh Uyển nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng dáng hai người biến mất, Chu Cao Phong hình như ý thức được cái gì.
Hơn hai mươi năm trước, Lữ Khinh Nga sinh Mạc Thanh Uyển ra, không lâu sau đó thì trầm cảm.
Nếu như là người bình thường thì không có gì đáng ngạc nhiên, vì quả thực có tình trạng trầm cảm sau sinh như thế này. Nhưng Lữ Khinh Nga là người tu luyện, khả năng cao sẽ không mắc phải chứng bệnh này.
Lúc ấy có tin đồn Lữ Khinh Nga sinh đôi, chỉ là một trong hai đứa trẻ đó không bao lâu sau đã bị trộm đi.
Vì vậy mới khiến Lữ Khinh Nga bị trầm cảm.
Sau đó nhà họ Mạc bác bỏ tin đồn, nói không hề có chuyện này, sau này ai dám nói linh tinh sẽ không bỏ qua.
Vốn các thế gia chẳng hứng thú lắm với chuyện như thế, mọi người đều rất bận rộn, không ai rảnh đi lo nguyên nhân người khác trầm cảm, nói không có là không có đi!
Chuyện đó dần bị lãng quên, mãi tới vừa nãy nhìn thấy Mạc Thanh Uyển, Chu Cao Phong mới nhớ lại tin đồn trước kia.
Có thể điều đó là thật.
Đúng là Lữ Khinh Nga sinh ra một cặp thai đôi.
Lần này người xuất hiện ở Giang Nam kia có thể là đứa bé đã bị trộm, nếu không Lữ Khinh Nga sẽ không vội vàng như thế.
Nếu không thì làm sao giải thích được chuyện Mạc Thanh Uyển vừa ở Giang Nam, nháy mắt đã về tới Côn Lôn?
Chu Cao Phong nhanh chóng suy ra chân tướng sự việc, đột nhiên cảm thấy ngu cả người.
Ban đầu còn tưởng người ở Giang Nam đúng là Mạc Thanh Uyển, muốn lấy chút tin tức về Chu Vũ từ người đó, bây giờ xem ra là phí công.
Chu Cao Phong đột nhiên thấy chán nản, thậm chí còn thấy hơi khó chịu.
Rõ ràng con trai mình đã chết còn muốn đi thử Lữ Khinh Nga, bây giờ lại tự dưng giúp Lữ Khinh Nga tìm được đứa con gái thất lạc nhiều năm.
Chán chết!
Đúng là bực mình!
…
Lúc này, ở một nhà nghỉ tại Giang Nam.
Vương Băng Ngưng càng lo lắng hơn, cô có dự cảm rằng chuyện mình đang mong ngóng sẽ tới rất nhanh.
Quả nhiên, Vương Băng Ngưng dự cảm đúng, hơn nữa nó còn đến nhanh hơn cô nghĩ.
Khi nhìn thấy cô gái có vẻ ngoài gần giống mình như đúc kia, cùng với người phụ nữ xinh đẹp đang khóc lóc đứng bên cạnh cô ấy, tâm trạng của Vương Băng Ngưng cực kì phức tạp.
“Con… Con gái…”
Lữ Khinh Nga rơi nước mắt lã chã, vô cùng kích động tiến tới ôm Vương Băng Ngưng vào lòng.
Cảm nhận được cái ôm ấp áp của Lữ Khinh Nga, Vương Băng Ngưng đột nhiên thấy sống mũi cay cay, nước mắt trào ra.
“Mẹ…”
Vương Băng Ngưng từng nhiều lần tưởng tượng ra cảnh mình sẽ gặp lại cha mẹ như thế nào.
Cô cho rằng khi nhìn thấy họ, cô nhất định sẽ chất vấn vì sao họ lại vứt bỏ mình, nhưng khi thật sự đến khoảnh khắc ấy, Vương Băng Ngưng phát hiện mình không hề kích động như thế.
Chỉ có vui sướng và dịu dàng.
Bởi vì từ ngôn ngữ cơ thể của mẹ, và nước mắt của bà, cô cảm nhận được khi ấy có lẽ có hiểu lầm gì đó.
Giống như chị Diệp Khuynh Thành.
Diệp Khuynh Thành bị đưa đến trại trẻ mồ côi vì vợ chồng Hướng Quang Vinh và Khương Lam của chị ấy cho rằng chị ấy chết yểu, nên mới đưa tới núi Long Hổ, không ngờ cuối cùng lại lưu lạc tới viện mồ côi Ánh Dương.
Vương Băng Ngưng tin rằng mình cũng có nguyên nhân.
Không có cha mẹ nào ác tới mức vứt bỏ được con gái ruột của mình.
Vương Băng Ngưng không hỏi lý do ngay, lúc này cô chỉ muốn hưởng thụ cái ôm của mẹ.
Những chuyện khác để sau hẵng nói.
Mạc Thanh Uyển đứng bên cạnh thì hoàn toàn ngẩn người.
Trước khi tới đây, cô ấy luôn trong trạng thái mơ hồ, không hiểu vì sao mẹ phải vội vàng kéo mình tới Giang Nam.
Suốt quãng đường đi, Lữ Khinh Nga không hề giải thích chút nào.
Cho tới bây giờ khi nhìn thấy Vương Băng Ngưng, một cô gái giống hệt như mình, Mạc Thanh Uyển đột nhiên hiểu ra.
Thì ra mình còn có một người từng nằm cùng bào thai… là chị gái, hay em gái?
Mạc Thanh Uyển không rõ ràng lắm, vì tuổi hai người xấp xỉ nhau, nhìn từ xa không rõ được ai lớn hơn.
“Con gái, đây là chị gái ruột của con, Mạc Thanh Uyển, ra đời trước con mấy phút…”
Hai mẹ con gặp lại, Lữ Khinh Nga đã hoàn toàn nhớ lại chuyện năm đó ký ức bị phong ấn cũng hoàn toàn được cởi bỏ.
Bà rơi nước mắt, gương mặt tràn đầy vui sướng.
Bà nắm chặt tay Vương Băng Ngưng, giới thiệu Mạc Thanh Uyển cho cô, sau đó định nói gì với Mạc Thanh Uyển, nhưng vừa mở miệng thì hơi khựng lại.
Vương Băng Ngưng phản ứng kịp, nói: “Mẹ, con bây giờ tên là Vương Băng Ngưng.”
“À à.” Lữ Khinh Nga gật đầu, giới thiệu: “Thanh Uyển, đây là em gái ruột của con, Băng Ngưng.”
Ba mẹ con lại thấy bùi ngùi.
Vương Băng Ngưng lau khô nước mắt, nói: “Mẹ, chị gái, chúng ta vào trong ngồi.”
“Ừ.”
Ba người chuẩn bị quay vào phòng nghỉ, nhưng lúc chuẩn bị đặt chân vào thì Lữ Khinh Nga đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về một phía ở bên ngoài, quát lên: “Cút!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.