Bọn Chuột Nhắt, Dám Ám Hại Ta!
Chương 39: Nghe Nói Hắn Thích Vợ Người Khác
Nam Qua Tiểu Mễ Chúc
13/11/2024
- Mượn? Ý ngươi là sao?
Kỷ Hỏa tò mò hỏi.
Lý Hưu giải thích:
- Ngươi có thể thử đến gần những người mang khí vận lớn, hoặc những trường hợp đặc biệt nào đó. Đụng chạm vào bọn hắn một chút, dù không chạm vào người cũng được, vận khí của ngươi sẽ tăng lên. Cái gọi là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng chính là đạo lý này.
Nghe có vẻ giống như đang chơi trò lô đề huyền học!
Kỷ Hỏa há hốc mồm. Hắn đã thử cách này quá nhiều lần trong 16 năm qua, từ bình minh đến hoàng hôn, thậm chí còn đến cả quan phủ cùng nhà tù để thử vận may, nhưng kết quả đều không mấy khả quan.
Ban đầu, hắn cho rằng những trò bói toán này không đáng tin cậy, không ngờ lại nghe được những lời này từ chính miệng quốc sư.
Một lúc sau, Kỷ Hỏa không biết là mình đã làm sai cách trước đây, hay là vị quốc sư này thật ra chỉ là một kẻ lừa đảo.
- Tuy nhiên, những người mang khí vận lớn rất hiếm gặp, Kỷ công tử muốn tìm người như thế như mò kim đáy biển, không có cách nào đơn giản hơn để xác định, trừ phi mở mắt thần thông, nhưng rõ ràng cách này không phù hợp với ngươi.
Lý Hưu nói một cách khá khéo léo.
Kỷ Hỏa hỏi:
- Quốc sư, ngươi thấy tài năng của ta thế nào? Học thuật pháp của các ngươi có phù hợp với ta không?
Thật ra trước đây hắn đã thử đo lường tư chất của mình, rõ ràng thuật pháp không hợp với hắn. Hơn nữa, thuật pháp không đơn giản, không thể chỉ đọc một quyển bí tịch là có thể thành tài, mà cần phải đọc hàng chục quyển sách mới có thể hiểu sơ qua.
Điều tệ hơn nữa là hệ thống lý luận của thuật pháp rất phức tạp, không có thể dùng điểm kinh nghiệm để tu luyện võ học bí tịch.
- Cái này…
Lý Hưu do dự một chút rồi nói:
- Kỷ công tử vẫn hợp với những việc thực tế hơn.
- Ha ha ha! Ta cũng nghĩ vậy.
Sau khi Kỷ Hỏa rời đi, Lý Chỉ không nhịn được hỏi:
- Phụ thân, tại sao không nói cho Kỷ công tử phương pháp đo vận thế? Cho vật cũng tốt a.
Lý Hưu xua tay, vô tội nói:
- Chính bản thân hắn đã là người mang khí vận lớn, mà vận khí của hắn còn chưa giải quyết được vấn đề, cho hắn nữa thì có ích gì?
Lý Hưu nhìn nhi tử mình, chân thành nói:
- Sau này ngươi hãy tiếp xúc nhiều với Kỷ Hỏa hơn. Nếu hắn có chuyện gì cần giúp đỡ, hãy hết lòng giúp hắn.
Lý Chỉ cười nói:
- Phụ thân, ta hiểu rồi. Kỷ huynh cống hiến rất nhiều cho Đại Chu, ta rất khâm phục.
Lý Hưu có ý riêng nói:
- Ý ta là, bất kể hắn làm gì, đúng hay sai, ngươi cũng phải giúp hắn.
Lý Chỉ không cười, hắn đọc nhiều sách, không phải là kẻ ngốc, gật đầu rồi lại hỏi:
- Phụ thân, vậy còn ngươi?
- Ta ư?
Lý Hưu ngước nhìn lên bầu trời, cười nói:
- Hôm nay ta vừa thấy Kỷ Hỏa, bỗng nhiên cảm thấy đại họa sắp ập đến.
- Là Kỷ Hỏa mang đến?
Lý Chỉ lại hỏi.
- Có thể nói là vậy, cũng không hẳn. Ta thấy mờ mịt, thật sự rất mờ mịt.
Vị Đại Chu quốc sư này lắc đầu, thở dài:
- Ta chỉ thấy, trong tương lai, hắn sẽ mang tử thần đến trước mặt ta.
Lý Chỉ nắm chặt nắm đấm, hỏi:
- Làm sao tránh né?
- Chính ta cũng không rõ lắm, còn tránh né gì nữa?
Lý Hưu tức giận nói:
- Người ngoài đều nói thuật sĩ chúng ta có thể xu cát tị hung, hóa dữ thành lành, nghịch thiên cải mệnh. Kỳ thực đều là lời dối trá, chúng ta so với người khác càng phải thuận theo ý trời. Ngươi phải nhớ kỹ điều này, đừng bao giờ muốn nghịch thiên mà đi.
- Phụ thân!
Lý Chỉ nước mắt lưng tròng, nức nở:
- Nếu vậy thì ngươi từ quan, chúng ta về nhà thôi!
- Ta là Đại Chu quốc sư.
Lý Hưu ưỡn ngực, trên mặt lộ rõ vẻ thần thái không thể diễn tả bằng lời, từng câu từng chữ đều vang vọng.
Trong giọng điệu ấy, không có sự nặng nề, cũng không có sự trang nghiêm, chỉ mang đến một cảm giác tràn đầy niềm tin, rất giống những người coi công ty như nhà của mình.
Hắn lập tức đổi giọng, nói một cách khó chịu:
- Lau nước mắt đi, ta chưa chết đâu! Có thể là Kỷ gia tiểu tử kia sống lâu đến bảy tám mươi tuổi mới mang cái chết đến cho ta.
...
Kỷ Hỏa thong thả tản bộ trên đường, dù không đạt được mục đích nhưng cũng nằm trong dự kiến của hắn.
Thật ra hắn vốn không ôm quá nhiều hy vọng, hệ thống của hắn còn chưa biết là cái gì, nếu quy tắc của hệ thống vượt qua thiên đạo của thế giới này, thì cho hắn bao nhiêu khí vận cũng không đủ.
Thôi vậy, chỉ có thể từ từ tích lũy điểm tu luyện, tăng cường thực lực một cách chân chính.
- Kỷ công tử!
Một thanh âm trong trẻo vang lên bên cạnh.
Kỷ Hỏa quay đầu lại, thấy Tứ hoàng tử bước ra từ một chiếc kiệu, cười ha hả chào hắn:
- Trong yến hội không có cơ hội nói chuyện nhiều với Kỷ công tử, hôm nay lại gặp được thật là có duyên.
Kỷ Hỏa đáp lễ:
- Gặp qua Tứ hoàng tử.
Thật ra hắn không có nhiều thiện cảm với tên tiểu tử này, chính là tên này sai người đưa hắn từ Xuyên Tây đến đây. Nếu như ở lại Xuyên Tây, hắn đảm bảo trong vòng mười năm có thể vô địch thiên hạ, đến lúc đó một cước một cái Đại Tông Sư, ai dám không phục.
- Kỷ công tử định đi đâu?
Tứ hoàng tử hỏi.
- Vừa rồi có chút việc tìm quốc sư hỏi thăm, giờ mới quay về.
Kỷ Hỏa nhìn thoáng qua cỗ kiệu sau lưng Tứ hoàng tử, chung quanh còn có một cặp minh vệ ám vệ thủ hộ, cũng không biết đến tột cùng giấu bao nhiêu người.
Tứ hoàng tử khẽ nghiêng người, che khuất tầm mắt của Kỷ Hỏa, cảnh giác hỏi:
- Kỷ công tử đang nhìn cái gì vậy?
- Không có gì, chỉ là tò mò Tứ hoàng tử định đi đâu thôi.
Kỷ Hỏa đáp. Con người này có gì đó kỳ lạ, chẳng lẽ trong kiệu có giấu người, sợ ta nhìn thấy điều không nên thấy?
- Ta chỉ đi dạo, ngắm cảnh trong hoàng thành thôi.
Tứ hoàng tử trả lời.
- Vậy thì ta không quấy rầy Tứ hoàng tử nữa. Kỷ mỗ xin cáo từ.
Kỷ Hỏa cũng lười dây dưa với tên xảo quyệt này, chắp tay chào rồi rời đi.
- Kỷ công tử, nếu nhàn hạ thì qua chỗ ta nhé!
Tứ hoàng tử đứng yên tại chỗ, đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Kỷ Hỏa mới trở vào kiệu.
- Phu quân, người kia là ai vậy?
Thanh âm quyến rũ động lòng người, giống như là mang theo một cỗ ma âm câu người.
- Đó là Kỷ Hỏa, thứ tử của Kỷ tướng quân.
- Ồ? Chính là người đã đánh bại Lương quốc sứ giả tại yến hội, bảo vệ uy danh của Đại Chu ta?
- Đúng vậy.
Thanh âm kia cười nói:
- Thiếp thấy phu quân có vẻ muốn kết giao với hắn, sao không mời hắn vào kiệu ngồi cùng?
- Thì...
Tứ hoàng tử ngập ngừng, nhỏ giọng nói:
- Ta nghe nói, chỉ là nghe nói thôi đấy, Kỷ Hỏa thích vợ người khác.
Trong kiệu im lặng hai giây, rồi thanh âm kia cao hơn một chút:
- Phu quân chắc chắn chứ?
- Đương nhiên rồi! Ta nghe ngự trù trong cung nói vậy.
- Có khi nào nghe nhầm không?
- Tuyệt đối không thể! Tin tức này đã sớm truyền khắp kinh thành!.
Thanh âm kia đột nhiên khẽ cười một tiếng, trong tiếng cười lộ ra vô tận vũ mị cùng phong tình, như là một cỗ vô hình ma lực, dẫn ra lấy mọi người tiếng lòng, làm lòng người trì hướng về, miên man bất định.
- Nguyên lai phu quân là lo lắng Kỷ Hỏa kia coi trọng thiếp thân, mới không dám để hắn lên kiệu.
Tứ hoàng tử thấp giọng trêu đùa:
- Ngọc nhi dễ nhìn như vậy, Kỷ Hỏa lại có loại ham mê này, ta không được đề phòng hắn thông đồng với ngươi hay sao?
- Phu quân ~ thiếp thân là của ngươi, đều là của ngươi đây này, ai cũng không được thông đồng. . . Ngô. . . Phu quân ngươi. . . Đây là trong kiệu. .. Không được. . .
Kỷ Hỏa tò mò hỏi.
Lý Hưu giải thích:
- Ngươi có thể thử đến gần những người mang khí vận lớn, hoặc những trường hợp đặc biệt nào đó. Đụng chạm vào bọn hắn một chút, dù không chạm vào người cũng được, vận khí của ngươi sẽ tăng lên. Cái gọi là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng chính là đạo lý này.
Nghe có vẻ giống như đang chơi trò lô đề huyền học!
Kỷ Hỏa há hốc mồm. Hắn đã thử cách này quá nhiều lần trong 16 năm qua, từ bình minh đến hoàng hôn, thậm chí còn đến cả quan phủ cùng nhà tù để thử vận may, nhưng kết quả đều không mấy khả quan.
Ban đầu, hắn cho rằng những trò bói toán này không đáng tin cậy, không ngờ lại nghe được những lời này từ chính miệng quốc sư.
Một lúc sau, Kỷ Hỏa không biết là mình đã làm sai cách trước đây, hay là vị quốc sư này thật ra chỉ là một kẻ lừa đảo.
- Tuy nhiên, những người mang khí vận lớn rất hiếm gặp, Kỷ công tử muốn tìm người như thế như mò kim đáy biển, không có cách nào đơn giản hơn để xác định, trừ phi mở mắt thần thông, nhưng rõ ràng cách này không phù hợp với ngươi.
Lý Hưu nói một cách khá khéo léo.
Kỷ Hỏa hỏi:
- Quốc sư, ngươi thấy tài năng của ta thế nào? Học thuật pháp của các ngươi có phù hợp với ta không?
Thật ra trước đây hắn đã thử đo lường tư chất của mình, rõ ràng thuật pháp không hợp với hắn. Hơn nữa, thuật pháp không đơn giản, không thể chỉ đọc một quyển bí tịch là có thể thành tài, mà cần phải đọc hàng chục quyển sách mới có thể hiểu sơ qua.
Điều tệ hơn nữa là hệ thống lý luận của thuật pháp rất phức tạp, không có thể dùng điểm kinh nghiệm để tu luyện võ học bí tịch.
- Cái này…
Lý Hưu do dự một chút rồi nói:
- Kỷ công tử vẫn hợp với những việc thực tế hơn.
- Ha ha ha! Ta cũng nghĩ vậy.
Sau khi Kỷ Hỏa rời đi, Lý Chỉ không nhịn được hỏi:
- Phụ thân, tại sao không nói cho Kỷ công tử phương pháp đo vận thế? Cho vật cũng tốt a.
Lý Hưu xua tay, vô tội nói:
- Chính bản thân hắn đã là người mang khí vận lớn, mà vận khí của hắn còn chưa giải quyết được vấn đề, cho hắn nữa thì có ích gì?
Lý Hưu nhìn nhi tử mình, chân thành nói:
- Sau này ngươi hãy tiếp xúc nhiều với Kỷ Hỏa hơn. Nếu hắn có chuyện gì cần giúp đỡ, hãy hết lòng giúp hắn.
Lý Chỉ cười nói:
- Phụ thân, ta hiểu rồi. Kỷ huynh cống hiến rất nhiều cho Đại Chu, ta rất khâm phục.
Lý Hưu có ý riêng nói:
- Ý ta là, bất kể hắn làm gì, đúng hay sai, ngươi cũng phải giúp hắn.
Lý Chỉ không cười, hắn đọc nhiều sách, không phải là kẻ ngốc, gật đầu rồi lại hỏi:
- Phụ thân, vậy còn ngươi?
- Ta ư?
Lý Hưu ngước nhìn lên bầu trời, cười nói:
- Hôm nay ta vừa thấy Kỷ Hỏa, bỗng nhiên cảm thấy đại họa sắp ập đến.
- Là Kỷ Hỏa mang đến?
Lý Chỉ lại hỏi.
- Có thể nói là vậy, cũng không hẳn. Ta thấy mờ mịt, thật sự rất mờ mịt.
Vị Đại Chu quốc sư này lắc đầu, thở dài:
- Ta chỉ thấy, trong tương lai, hắn sẽ mang tử thần đến trước mặt ta.
Lý Chỉ nắm chặt nắm đấm, hỏi:
- Làm sao tránh né?
- Chính ta cũng không rõ lắm, còn tránh né gì nữa?
Lý Hưu tức giận nói:
- Người ngoài đều nói thuật sĩ chúng ta có thể xu cát tị hung, hóa dữ thành lành, nghịch thiên cải mệnh. Kỳ thực đều là lời dối trá, chúng ta so với người khác càng phải thuận theo ý trời. Ngươi phải nhớ kỹ điều này, đừng bao giờ muốn nghịch thiên mà đi.
- Phụ thân!
Lý Chỉ nước mắt lưng tròng, nức nở:
- Nếu vậy thì ngươi từ quan, chúng ta về nhà thôi!
- Ta là Đại Chu quốc sư.
Lý Hưu ưỡn ngực, trên mặt lộ rõ vẻ thần thái không thể diễn tả bằng lời, từng câu từng chữ đều vang vọng.
Trong giọng điệu ấy, không có sự nặng nề, cũng không có sự trang nghiêm, chỉ mang đến một cảm giác tràn đầy niềm tin, rất giống những người coi công ty như nhà của mình.
Hắn lập tức đổi giọng, nói một cách khó chịu:
- Lau nước mắt đi, ta chưa chết đâu! Có thể là Kỷ gia tiểu tử kia sống lâu đến bảy tám mươi tuổi mới mang cái chết đến cho ta.
...
Kỷ Hỏa thong thả tản bộ trên đường, dù không đạt được mục đích nhưng cũng nằm trong dự kiến của hắn.
Thật ra hắn vốn không ôm quá nhiều hy vọng, hệ thống của hắn còn chưa biết là cái gì, nếu quy tắc của hệ thống vượt qua thiên đạo của thế giới này, thì cho hắn bao nhiêu khí vận cũng không đủ.
Thôi vậy, chỉ có thể từ từ tích lũy điểm tu luyện, tăng cường thực lực một cách chân chính.
- Kỷ công tử!
Một thanh âm trong trẻo vang lên bên cạnh.
Kỷ Hỏa quay đầu lại, thấy Tứ hoàng tử bước ra từ một chiếc kiệu, cười ha hả chào hắn:
- Trong yến hội không có cơ hội nói chuyện nhiều với Kỷ công tử, hôm nay lại gặp được thật là có duyên.
Kỷ Hỏa đáp lễ:
- Gặp qua Tứ hoàng tử.
Thật ra hắn không có nhiều thiện cảm với tên tiểu tử này, chính là tên này sai người đưa hắn từ Xuyên Tây đến đây. Nếu như ở lại Xuyên Tây, hắn đảm bảo trong vòng mười năm có thể vô địch thiên hạ, đến lúc đó một cước một cái Đại Tông Sư, ai dám không phục.
- Kỷ công tử định đi đâu?
Tứ hoàng tử hỏi.
- Vừa rồi có chút việc tìm quốc sư hỏi thăm, giờ mới quay về.
Kỷ Hỏa nhìn thoáng qua cỗ kiệu sau lưng Tứ hoàng tử, chung quanh còn có một cặp minh vệ ám vệ thủ hộ, cũng không biết đến tột cùng giấu bao nhiêu người.
Tứ hoàng tử khẽ nghiêng người, che khuất tầm mắt của Kỷ Hỏa, cảnh giác hỏi:
- Kỷ công tử đang nhìn cái gì vậy?
- Không có gì, chỉ là tò mò Tứ hoàng tử định đi đâu thôi.
Kỷ Hỏa đáp. Con người này có gì đó kỳ lạ, chẳng lẽ trong kiệu có giấu người, sợ ta nhìn thấy điều không nên thấy?
- Ta chỉ đi dạo, ngắm cảnh trong hoàng thành thôi.
Tứ hoàng tử trả lời.
- Vậy thì ta không quấy rầy Tứ hoàng tử nữa. Kỷ mỗ xin cáo từ.
Kỷ Hỏa cũng lười dây dưa với tên xảo quyệt này, chắp tay chào rồi rời đi.
- Kỷ công tử, nếu nhàn hạ thì qua chỗ ta nhé!
Tứ hoàng tử đứng yên tại chỗ, đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Kỷ Hỏa mới trở vào kiệu.
- Phu quân, người kia là ai vậy?
Thanh âm quyến rũ động lòng người, giống như là mang theo một cỗ ma âm câu người.
- Đó là Kỷ Hỏa, thứ tử của Kỷ tướng quân.
- Ồ? Chính là người đã đánh bại Lương quốc sứ giả tại yến hội, bảo vệ uy danh của Đại Chu ta?
- Đúng vậy.
Thanh âm kia cười nói:
- Thiếp thấy phu quân có vẻ muốn kết giao với hắn, sao không mời hắn vào kiệu ngồi cùng?
- Thì...
Tứ hoàng tử ngập ngừng, nhỏ giọng nói:
- Ta nghe nói, chỉ là nghe nói thôi đấy, Kỷ Hỏa thích vợ người khác.
Trong kiệu im lặng hai giây, rồi thanh âm kia cao hơn một chút:
- Phu quân chắc chắn chứ?
- Đương nhiên rồi! Ta nghe ngự trù trong cung nói vậy.
- Có khi nào nghe nhầm không?
- Tuyệt đối không thể! Tin tức này đã sớm truyền khắp kinh thành!.
Thanh âm kia đột nhiên khẽ cười một tiếng, trong tiếng cười lộ ra vô tận vũ mị cùng phong tình, như là một cỗ vô hình ma lực, dẫn ra lấy mọi người tiếng lòng, làm lòng người trì hướng về, miên man bất định.
- Nguyên lai phu quân là lo lắng Kỷ Hỏa kia coi trọng thiếp thân, mới không dám để hắn lên kiệu.
Tứ hoàng tử thấp giọng trêu đùa:
- Ngọc nhi dễ nhìn như vậy, Kỷ Hỏa lại có loại ham mê này, ta không được đề phòng hắn thông đồng với ngươi hay sao?
- Phu quân ~ thiếp thân là của ngươi, đều là của ngươi đây này, ai cũng không được thông đồng. . . Ngô. . . Phu quân ngươi. . . Đây là trong kiệu. .. Không được. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.