Chương 25
MeooAka99
15/07/2019
[Chap15]
Au: Mèoo Aka Não Sữa.
________
- Cái này được nè...- Mắt JungKook sáng lên, cầm bản kế hoạch vương vãi trong sọt rác của Taehyung.
- Được cái gì? Chỉ được cái vẻ hoa mĩ bên ngoài, thực hiện được cái vòng đó phải mất rất nhiều thời gian và tiền bạc. Nếu mất công tìm kiếm và cả công trạm trổ thì chi phí phát sinh rất lớn chưa tính đến nguyên liệu. Nếu tăng giá sản phẩm lên cao như thế thì chó mua.- Taehyung nhìn qua bảng số liệu ghi trên tờ giấy chép miệng. Con mắt lành nghề của anh không phải ai cũng có, dù gì thì cũng là chủ tịch Black Pearl nhà Kim gia, kéo công ti đi lên thống trị MMc, cũng không phải ngu dốt gì mà không nhìn ra sự bất khả quan trong mỗi bản kế hoạch.
- Anh nhìn ra, nhưng chắc gì người ta đã nhìn ra...- JungKook ôm lấy cổ Taehyung.
- Ý em là...- Taehyung nhếch mép.
- Ừ.- JungKook gật đầu.
_______________
3 ngày sau...
BX:
- Giám đốc chúng ta bị lừa rồi.- Thư kí chạy vào.
- Lừa?- Giám đốc công ti BX nhăn chán.
- Bản kế hoạch đó...không khả quan.- Thư kí cụp mắt nói tiếp.- Chúng ta đã chia nhau mua các chi tiết cần thiết cho chiếc vòng. Giá trị sản phẩm rất lớn. E rằng, dù có bán hết tất cả các sản phẩm trong hè này cũng không đủ để sản xuất chiếc vòng đó.
- Khốn nạn... Gọi Min YoonGi cho tôi.-Giám đốc bực tức quăng hết điện thoại, giấy bút trên bàn làm việc xuống đất, rống giận.
- Gì mà căng?- YoonGi mở cửa đi vào, ngoáy ngoáy lỗ tai.
- Tại cậu mà công ti chúng ta bị Black Pearl lừa rồi.- Giám đốc mắt trợn như lợn luộc đảo liên hồi, đầu ổng bốc khói, chỉ tay vào mặt YoonGi mà giận.
- Tôi hỏi ông... Ông là tổng giám đốc hay tôi là tổng giám đốc? Xin lỗi nhé, nhiệm vụ của YoonGi này là dọn mâm lên cho ông... Tại ông bất tài, cơm cám trộn lẫn không biết đường bới cám nhặt cơm ăn.. Đổ tại ai?- YoonGi cười, đẩy tổng giám đốc ra khỏi bàn làm việc, ngồi lên ghế của ông ta vắt chân lên bàn, díp mắt như mèo lười...
- Cậu... Tôi đuổi việc cậu.-Tổng giám đốc như ăn nhầm bom, nhảy lên mà hét, tức đến trào máu mắt.
- Tôi nói cho ông biết, tôi có thể đưa công ti của ông từ vực thẳm lên đứng sau Kim gia... Tôi cũng có thể đạp ông xuống đáy vực. Gã bất tài như ông, tôi để ông ngoan ngoãn ngồi ở vị trí này lâu nay mông ông bị ngứa à? Ông cẩn thận lời nói nếu không tôi đưa ông vào nhà đá đấy.- YoonGi bị người kia phá cuối cùng cũng không ngủ nổi, đưa mông lên bàn ngồi khoanh chân, gian xảo nhấc mắt đe doạ tổng giám đốc.
-...- Ông ta không nói được câu gì, miệng ngậm chặt như được phết thêm hồ, câm lặng nhấc chân ra khỏi phòng làm việc.
- Vô dụng...- YoonGi nhìn bóng quan lớn chỉ biết cắm đầu đi ra khỏi phòng làm việc của chính bản thân, anh nở nụ cười chế nhạo rồi hất nốt một số thứ trên bàn làm việc xuống đất, đặt lưng xuống mặt bàn và...ngủ.
________________
- Hahaaaaaa.... Cuối cùng thì chiếc vòng cũng đã bị ăn trộm.- Hoseok vỗ bàn làm việc, khoái trí rung đùi.
- Anh vui vậy sao?- JungKook soạn lại văn bản trên bàn Taehyung cũng vui lắm nhưng không lố giống Hoseok.
- Đương nhiên, chơi được BX một vố, coi như mừng rồi. Nhìn Taehyung đang duyệt kế hoạch kìa. Bình thản như không ý.- Hoseok đầu lắc lư ngân nga câu hát thiếu nhi, miệng không ngậm được lại, chỉ chỏ Taehyung đang vùi đầu đống giấy tờ ngập như núi trước bàn làm việc.
- Sướng lắm ấy còn giả vờ chảnh chó. Hôm qua anh ta còn vừa tắm vừa hát nữa cơ. Biến thái cực.- JungKook bĩu mỏ.
- Thật á?- Hoseok ôm bụng cười phá lên.- Tôi không ngờ Taehyung lại có sở thích kì lạ như vậy..- Này, chán sống rồi sao dám đem tôi ra làm trò cười?- Taehyung nâng kính Nobita lên trước mũi nhăn mặt.
- Tôi xin lỗi.- Hoseok ho hắng vài cái rồi đi ra ngoài.
- Chán sống sao mà dám đem tôi ra làm trò cười? Trong công ti lúc nào cũng như tảng băng vậy. Chán chết.- JungKook nhại lại lời của Taehyung, đập đống giấy xuống bàn cái ruỳnh mệt mỏi vươn cái lưng dài rồi ngả ra sau ghế nghỉ ngơi.
- Em dỗi vì anh quên thưởng em hả?- Taehyung cười dâm ô, tháo bỏ cặp kính, chống tay đè lên người JungKook.
- Đừng có thế mà.- JungKook gầm gừ đẩy Taehyung lui ra, hơi thở của anh áp vào tai cậu khiến cậu khó bình tĩnh, cả khuôn mặt điên đảo chúng sinh của anh đang vô cùng gần gũi với cổ cậu. Đúng rồi, là anh đang kích thích cậu đấy.
Taehyung bị cậu đẩy không những không lui ra mà còn kéo cậu gần lại ôm xiết lấy. Anh dùng miệng ấm nóng của mình ngậm lấy vành tai đang đỏ ủng của JungKook mà nghịch ngợm.
- Taehyung...- JungKook kêu khẽ, nhấc đầu ra khỏi miệng anh. Đây đang ở công ti, nhỡ ai đi vào chắc muối mặt mất.
- Em nhạy cảm thật đấy. Phản ứng rồi kìa.- Taehyung thơm má JungKook, cười tinh nghịch thò tay vào trong cạp quần JungKook sờ mó nơi đang có tí gọi là... Căng thẳng??? Au cho là thế :v
- Taehyung, anh ngứa đòn à?- JungKook giật mình, tát vào cánh tay rắn chắc của anh đang lộng hành phía dưới của cậu.
- Anh không.- Taehyung lắc đầu, cắn môi JungKook kéo lại phía mình mà đặt nụ hôn nhẹ nhàng vào đó, tay dưới vẫn hoạt đống sờ nắn nghịch ngợm.
JungKook bị Taehyung hôn đến mụ mị, không tát anh nữa, tay đặt lên khuỷ tay anh đang đặt trong quần mình, một tay đỡ cổ anh đáp trả.
.
.
.
- Chủ tịch... Tôi vào nhé.- Hoseok gõ cửa.
- Nào...- JungKook giật mình, dùng tay đỡ cổ anh kéo đầu anh dứt ra khỏi nụ hôn nồng nàn vừa rồi.
- Vào tôi trừ một năm lương của anh á.- Taehyung bực mình gọi vọng ra cửa.
- Gì chứ? Anh bị điên à? Nhỡ chuyện công ti thì sao?- JungKook tống tay trong quần mình của anh ra ngoài.
- Kệ...- Taehyung kéo JungKook lại hôn tiếp.
- Này thì hôn...- JungKook nhéo hông Taehyung rồi vùng ra chỉnh sửa trang phục ra mở cửa cho Hoseok.
- Chủ tịch làm sao mà quắn quéo thế kia?- Hoseok ngây ngô tròn mắt nhìn Taehyung đang lăn lộn trên ghế sofa.
- Hahaaaaa... Anh ấy ăn nhiều thịt nên bị táo bón.- JungKook nhe răng gượng cười.
- Ồ, là táo bón... Để tôi giúp chủ tịch mua thuốc.- Hoseok quay lưng.
- Đừng. Anh định nói cho cả công ti biết rằng tôi cho Taehyung ăn lố nên táo bón hả? Thôi nha, miệng anh khác gì cái loa đâu.- JungKook kéo tay Hoseok lại đưa ngón trỏ lên môi ra dấu im lặng.
- À...- Hoseok hiểu ý cũng đưa tay lên miệng giống JungKook.
- Jong Hoseok. Anh đi chết đi. Đồ đầu đất.....- Taehyung khóc tiếng Mường, ôm eo mà thầm thì hỏi thăm tổ tông mười bảy đời nhà anh chàng ngây thơ, thích ăn mơ, thường làm thơ và tính cách ất ơ kia.....
Au: Mèoo Aka Não Sữa.
________
- Cái này được nè...- Mắt JungKook sáng lên, cầm bản kế hoạch vương vãi trong sọt rác của Taehyung.
- Được cái gì? Chỉ được cái vẻ hoa mĩ bên ngoài, thực hiện được cái vòng đó phải mất rất nhiều thời gian và tiền bạc. Nếu mất công tìm kiếm và cả công trạm trổ thì chi phí phát sinh rất lớn chưa tính đến nguyên liệu. Nếu tăng giá sản phẩm lên cao như thế thì chó mua.- Taehyung nhìn qua bảng số liệu ghi trên tờ giấy chép miệng. Con mắt lành nghề của anh không phải ai cũng có, dù gì thì cũng là chủ tịch Black Pearl nhà Kim gia, kéo công ti đi lên thống trị MMc, cũng không phải ngu dốt gì mà không nhìn ra sự bất khả quan trong mỗi bản kế hoạch.
- Anh nhìn ra, nhưng chắc gì người ta đã nhìn ra...- JungKook ôm lấy cổ Taehyung.
- Ý em là...- Taehyung nhếch mép.
- Ừ.- JungKook gật đầu.
_______________
3 ngày sau...
BX:
- Giám đốc chúng ta bị lừa rồi.- Thư kí chạy vào.
- Lừa?- Giám đốc công ti BX nhăn chán.
- Bản kế hoạch đó...không khả quan.- Thư kí cụp mắt nói tiếp.- Chúng ta đã chia nhau mua các chi tiết cần thiết cho chiếc vòng. Giá trị sản phẩm rất lớn. E rằng, dù có bán hết tất cả các sản phẩm trong hè này cũng không đủ để sản xuất chiếc vòng đó.
- Khốn nạn... Gọi Min YoonGi cho tôi.-Giám đốc bực tức quăng hết điện thoại, giấy bút trên bàn làm việc xuống đất, rống giận.
- Gì mà căng?- YoonGi mở cửa đi vào, ngoáy ngoáy lỗ tai.
- Tại cậu mà công ti chúng ta bị Black Pearl lừa rồi.- Giám đốc mắt trợn như lợn luộc đảo liên hồi, đầu ổng bốc khói, chỉ tay vào mặt YoonGi mà giận.
- Tôi hỏi ông... Ông là tổng giám đốc hay tôi là tổng giám đốc? Xin lỗi nhé, nhiệm vụ của YoonGi này là dọn mâm lên cho ông... Tại ông bất tài, cơm cám trộn lẫn không biết đường bới cám nhặt cơm ăn.. Đổ tại ai?- YoonGi cười, đẩy tổng giám đốc ra khỏi bàn làm việc, ngồi lên ghế của ông ta vắt chân lên bàn, díp mắt như mèo lười...
- Cậu... Tôi đuổi việc cậu.-Tổng giám đốc như ăn nhầm bom, nhảy lên mà hét, tức đến trào máu mắt.
- Tôi nói cho ông biết, tôi có thể đưa công ti của ông từ vực thẳm lên đứng sau Kim gia... Tôi cũng có thể đạp ông xuống đáy vực. Gã bất tài như ông, tôi để ông ngoan ngoãn ngồi ở vị trí này lâu nay mông ông bị ngứa à? Ông cẩn thận lời nói nếu không tôi đưa ông vào nhà đá đấy.- YoonGi bị người kia phá cuối cùng cũng không ngủ nổi, đưa mông lên bàn ngồi khoanh chân, gian xảo nhấc mắt đe doạ tổng giám đốc.
-...- Ông ta không nói được câu gì, miệng ngậm chặt như được phết thêm hồ, câm lặng nhấc chân ra khỏi phòng làm việc.
- Vô dụng...- YoonGi nhìn bóng quan lớn chỉ biết cắm đầu đi ra khỏi phòng làm việc của chính bản thân, anh nở nụ cười chế nhạo rồi hất nốt một số thứ trên bàn làm việc xuống đất, đặt lưng xuống mặt bàn và...ngủ.
________________
- Hahaaaaaa.... Cuối cùng thì chiếc vòng cũng đã bị ăn trộm.- Hoseok vỗ bàn làm việc, khoái trí rung đùi.
- Anh vui vậy sao?- JungKook soạn lại văn bản trên bàn Taehyung cũng vui lắm nhưng không lố giống Hoseok.
- Đương nhiên, chơi được BX một vố, coi như mừng rồi. Nhìn Taehyung đang duyệt kế hoạch kìa. Bình thản như không ý.- Hoseok đầu lắc lư ngân nga câu hát thiếu nhi, miệng không ngậm được lại, chỉ chỏ Taehyung đang vùi đầu đống giấy tờ ngập như núi trước bàn làm việc.
- Sướng lắm ấy còn giả vờ chảnh chó. Hôm qua anh ta còn vừa tắm vừa hát nữa cơ. Biến thái cực.- JungKook bĩu mỏ.
- Thật á?- Hoseok ôm bụng cười phá lên.- Tôi không ngờ Taehyung lại có sở thích kì lạ như vậy..- Này, chán sống rồi sao dám đem tôi ra làm trò cười?- Taehyung nâng kính Nobita lên trước mũi nhăn mặt.
- Tôi xin lỗi.- Hoseok ho hắng vài cái rồi đi ra ngoài.
- Chán sống sao mà dám đem tôi ra làm trò cười? Trong công ti lúc nào cũng như tảng băng vậy. Chán chết.- JungKook nhại lại lời của Taehyung, đập đống giấy xuống bàn cái ruỳnh mệt mỏi vươn cái lưng dài rồi ngả ra sau ghế nghỉ ngơi.
- Em dỗi vì anh quên thưởng em hả?- Taehyung cười dâm ô, tháo bỏ cặp kính, chống tay đè lên người JungKook.
- Đừng có thế mà.- JungKook gầm gừ đẩy Taehyung lui ra, hơi thở của anh áp vào tai cậu khiến cậu khó bình tĩnh, cả khuôn mặt điên đảo chúng sinh của anh đang vô cùng gần gũi với cổ cậu. Đúng rồi, là anh đang kích thích cậu đấy.
Taehyung bị cậu đẩy không những không lui ra mà còn kéo cậu gần lại ôm xiết lấy. Anh dùng miệng ấm nóng của mình ngậm lấy vành tai đang đỏ ủng của JungKook mà nghịch ngợm.
- Taehyung...- JungKook kêu khẽ, nhấc đầu ra khỏi miệng anh. Đây đang ở công ti, nhỡ ai đi vào chắc muối mặt mất.
- Em nhạy cảm thật đấy. Phản ứng rồi kìa.- Taehyung thơm má JungKook, cười tinh nghịch thò tay vào trong cạp quần JungKook sờ mó nơi đang có tí gọi là... Căng thẳng??? Au cho là thế :v
- Taehyung, anh ngứa đòn à?- JungKook giật mình, tát vào cánh tay rắn chắc của anh đang lộng hành phía dưới của cậu.
- Anh không.- Taehyung lắc đầu, cắn môi JungKook kéo lại phía mình mà đặt nụ hôn nhẹ nhàng vào đó, tay dưới vẫn hoạt đống sờ nắn nghịch ngợm.
JungKook bị Taehyung hôn đến mụ mị, không tát anh nữa, tay đặt lên khuỷ tay anh đang đặt trong quần mình, một tay đỡ cổ anh đáp trả.
.
.
.
- Chủ tịch... Tôi vào nhé.- Hoseok gõ cửa.
- Nào...- JungKook giật mình, dùng tay đỡ cổ anh kéo đầu anh dứt ra khỏi nụ hôn nồng nàn vừa rồi.
- Vào tôi trừ một năm lương của anh á.- Taehyung bực mình gọi vọng ra cửa.
- Gì chứ? Anh bị điên à? Nhỡ chuyện công ti thì sao?- JungKook tống tay trong quần mình của anh ra ngoài.
- Kệ...- Taehyung kéo JungKook lại hôn tiếp.
- Này thì hôn...- JungKook nhéo hông Taehyung rồi vùng ra chỉnh sửa trang phục ra mở cửa cho Hoseok.
- Chủ tịch làm sao mà quắn quéo thế kia?- Hoseok ngây ngô tròn mắt nhìn Taehyung đang lăn lộn trên ghế sofa.
- Hahaaaaa... Anh ấy ăn nhiều thịt nên bị táo bón.- JungKook nhe răng gượng cười.
- Ồ, là táo bón... Để tôi giúp chủ tịch mua thuốc.- Hoseok quay lưng.
- Đừng. Anh định nói cho cả công ti biết rằng tôi cho Taehyung ăn lố nên táo bón hả? Thôi nha, miệng anh khác gì cái loa đâu.- JungKook kéo tay Hoseok lại đưa ngón trỏ lên môi ra dấu im lặng.
- À...- Hoseok hiểu ý cũng đưa tay lên miệng giống JungKook.
- Jong Hoseok. Anh đi chết đi. Đồ đầu đất.....- Taehyung khóc tiếng Mường, ôm eo mà thầm thì hỏi thăm tổ tông mười bảy đời nhà anh chàng ngây thơ, thích ăn mơ, thường làm thơ và tính cách ất ơ kia.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.