Chương 26
MeooAka99
15/07/2019
[Chap26]
Au: Mèoo Aka Não Sữa
_____
- Taehyung ah~ anh thích quà không?- JungKook ngồi trước màn hình máy tính nháy mắt với Taehyung.
- Anh thích em thôi...- Taehyung vừa tắm xong, người còn vương nước. Anh từ đằng sau lưng ôm lấy JungKook, hôn chụt vào cổ cậu.
- Biến thái.- JungKook rùng mình, kéo đầu Taehyung dí vào máy tính.- Nhìn đi.
-...- Taehyung nheo mắt.- Ủa? Bản kế hoạch này lấy ở đâu đây? Rất tốt...- Mắt Taehyung sáng lên.- Em làm hả?
- Không. Em không rành thời trang với trang sức lắm...- JungKook nhún vai.
- Vậy ở đâu ra?- Taehyung ngồi sau lưng JungKook, tay áp tay cậu kéo chuột xem lại bản thiết kế.
- Em ăn cắp...- JungKook ngửa cổ nhìn Taehyung.
- Hm??? - Taehyung nhăn mày.
- Em hack của BX, cứ dùng đi. Họ cũng dùng của chúng ta mà. Với lại, đồ trong kho có thể sử dụng nữa, quá tích kiệm còn gì?- JungKook cười.
- Em gửi cho Hoseok đi...- Taehyung xoa đầu JungKook.
- Xong rồi.- JungKook vỗ tay, hớn hở như đứa trẻ làm được việc tốt. Cậu nhìn Taehyung, vui vẻ cười khúc khích.
- Hì hì...- Anh nhấc hai khoé miệng, đôi mắt đê tiện quét qua JungKook.
-....- Cậu rùng mình Không xong rồi.
-Anh cũng có quà tặng em đây.-Taehyung bồng JungKook lên giường.
- Em không cần, em được nhận lương mà.- JungKook rùng mình.
- Anh là ông chủ tốt mà, có lương, có thưởng...- Anh rải nụ hôn khắp mặt JungKook, tay cởi khuy Pijama của cậu, từ từ tiếp cận khắp cơ thể cậu.
- Đừng mà, đau lắm.- JungKook vùng vằng đẩy Taehyung ra. Nhưng cậu có biết rằng, cậu càng kháng cự thì càng khiến dục vọng trong anh tăng không? Xác định đêm sập giường mới nhé.
________________
- Giám đốc, sản phẩm độc quyền của chúng ta bị Black Pearl đánh cắp rồi.- Thư kí mệt mỏi mở cửa, đứng trước mặt giám đốc cúi đầu.
- Cái gì?- Giám đốc biến sắc, miệng giật liên hồi.- Min YoonGi đâu? Sao lại xảy ra chuyện như thế này chứ?
- Anh ta đi rồi...- Câu nói thư kí buông ra như sét đánh ngang tai giám đốc. Ông ngồi lặng xuống ghế, mặt tím dần. Không phải là cậu ta định đạp BX trở lại vực chứ?
- Giám đốc... Ông không sao chứ?- Thư kí lo lắng.
- Không sao. Cô ra ngoài đi...- Giám đốc xua tay, với chiếc điện thoại bấm số quen thuộc.
-Sao?- Âm thanh nam trầm thoát ra từ đầu dây bên kia.
- YoonGi, cậu đi đâu vậy?
-Ông đuổi. Tôi đi. Ông muốn gì nữa?- YoonGi cười chế nhạo.
- Tôi xin lỗi...- Giám đốc xuống giọng.
- Ông xin lỗi? Vì cái gì?
- Đừng vậy nữa, về đi BX cần cậu..
______________
- Máy tính ở đây rất tốt...- YoonGi đến phòng máy của trường BigStar giúp sửa lại máy tính.
- Là do trước đây có anh cài phần mềm virut hạng nặng nên nó mới sạch sẽ như thế. Nhưng anh ấy ra trường rồi, mật mã lằng nhằng không ai giải nổi...- Nam sinh thở dài vuốt máy tính xót xa..
- Ừm, công nhận mấy cái này khó thật đấy, chắc chắn người kia cũng tài giỏi đi...- YoonGi gật gù cười hiền lành, tay gõ bàn phím với tốc độ tia chớp.
- Anh ấy là thủ khoa mà. Vừa ra trường đã được nhận vào công ti Black Pearl danh tiếng làm việc.- Nam sinh bưng ra khuôn mặt vô cùng ghen tị.
- Black Pearl?- YoonGi nhăn mặt, dừng hẳn tay đưa mắt nhìn nam sinh kia.- Cậu ta tên gì?
- Vâng. Anh ấy là Jeon JungKook.- Nam sinh gật đầu cái rụp.
- Ồ... Jeon JungKook. Anh sẽ nhớ tên này.- YoonGi cười díp đôi mắt, Enter cái cuối rồi quay lại xoa đầu nam sinh trước mặt.- Xong rồi, cậu em. Anh cài luôn phần mềm mới rồi, nếu có virut chỉ cần khởi động nó thôi không cần mật mã. Đừng cài linh tinh nữa.
- Anh giỏi thật đấy, em mất nửa tháng mà không mò ra, anh chỉ cần gõ vài cái là xong. Không hổ danh Đường Đường thống trị toàn mạng MMc ah~~ - Nam sinh dơ ngón cái.
- Hahaaaa, cảm ơn nhóc.- YoonGi xong xuôi mọi việc, rời khỏi phòng máy, đi về. Hoá ra Mèo Điên tên Jeon JungKook sao? Lại bên BigStar. Vậy chúng ta là đối thủ rồi...
___________
YoonGi về đến nhà, đáp vội balo sang một bên... Phóng thẳng vào phòng máy. Anh truy cập vào trang mật của BigStar, tìm kiếm thông tin về JungKook.
.Jeon JungKook.
.20 tuổi.
. Bố: Jeon JungSoo (đã mất)
. Mẹ: Park MinKook
.
.
.
- Jeon JungSoo? Quen nhỉ?- YoonGi xoa xoa cằm.- Không biết thì phải hỏi cụ Gồ.
Anh nhanh chóng đánh tên Jeon JungSoo vào ô tìm kiếm.
Công ti JK phá sản...
Ông chủ Jeon JungSoo bất quá tự tự chết...
Bà MinKook cùng thiếu gia họ Jeon chạy trốn...
.
.
.
- Vui nha... - Yoon Gi nhếch mảnh trăng khuyết lên, cắn nhẹ môi dưới ôn nhu xoa cằm thích thú.
7 năm trước...
Nhà họ Kim và họ Jeon có giao ước. Chỉ có ông bà Kim biết, ông bà Jeon biết và bản giao ước giấy trắng mực đen đang bị thất lạc.
- Hahaaaaaa....- YoonGi cười to, vỗ đùi vui thích như bệnh nhân tâm thần điên cuồng bấm bàn phím. Càng nghĩ càng thú vị. Để tôi xem, Kim Taehyung. Còn ai dám gần anh nữa? Bởi vì... Tôi sẽ huỷ hoại từng người một xung quanh anh. Jeon JungKook. Cậu là con chuột bạch đầu tiên.
__________
- Tối nay có bữa tiệc chúc mừng sinh nhật quý tử Oh gia... Chắc chắn sẽ có rất nhiều doanh nhân tập trung lại và đương nhiên họ Kim cũng tham gia. Chúng ta nên đi không?- Giám đốc ngồi ngốc ở một góc, vạn sự nghe lời nam nhân tóc hồng đang chống tay dính mắt vào màn hình máy tính.
- Đi. Tôi sẽ đi cùng ông.- YoonGi gật gù đồng ý. Chắc chắn nơi ấy cậu có thể gặp chủ tịch Kim, nguyên lai của cái chết em gái LinGa của anh. Anh muốn nhìn thấy bản mặt khuynh đảo của anh chàng kia đến đâu mà khiến em gái anh mê muội như vậy. Quả thực đây là dịp mà anh đợi đã lâu, rất đáng để nóng lòng.
- Vậy tôi cho người chuẩn bị...- Giám đốc BX gật đầu rồi cầm điện thoại đi ra ngoài.
YoonGi trầm ngâm nhấc đầu khỏi máy tính nghĩ suy miên man...
Anh nhớ lại cái đêm của 5 tháng trước. Giữa đêm vắng, anh bị cuộc điện thoại ồn ào đánh thức, khuôn mặt ngái ngủ lên nghe điện. Tin ác đến... Người ta nói em gái anh bị tai nạn ô tô ở dốc XXX. Anh như bị sét đánh ngang đầu, vội khoác áo lao như thiêu thân ra đường không quản trời gió mùa trở lạnh, phe phún vài hạt mưa lao vào khuôn mặt anh vỡ tan đau rát.
- Em gái tôi đâu?- Anh thở dốc, lo lắng ôm lấy vị bác sĩ vừa bước ra trong phòng phẫu thuật.
- Chúng tôi xin lỗi, cô ấy mất quá nhiều máu rồi....đi.- Bác sĩ cầm chắc bàn tay lạnh buốt của anh, xót xa nhìn anh đầy thông cảm. Cả thế giới của anh sụp xuống.
Mẹ anh mất sau khi sinh hạ em gái, anh đã tự thề với bản thân rằng phải thay mẹ chăm sóc cho đứa em nhỏ bé. Anh không muốn sự hi sinh của mẹ là vô nghĩa.
Suốt bao năm anh lẳng lặng chăm sóc cô, quan tâm cô. Anh chấp nhận trở thành thùng rác hứng toàn bộ bầu tâm sự của cô. Liền mấy đêm, cô nghĩ quẩn lấy rượu giải sầu, lại còn đòi đi chết. Chỉ vì một thằng con trai. Không phải là chỉ mà là hắn là chủ tịch Kim gia nổi tiếng... Cô khóc rằng mình là kẻ không ra gì thua một người con trai... Taehyung một mực bảo vệ người con trai đó làm tim cô đau nhói. Anh ấy bóp nát tình yêu 3 năm của cô giành cho anh ấy. Bao đêm thấy cô tự tra tấn bản thân, lòng anh đau xót. Anh chỉ biết lắng nghe và ôm cô vào lòng an ủi.
Chiếc giường trở trắng toát, đưa thi thể cô đi. Anh đón đầu xe lại. Giống hôm qua, cô nằm trên giường, khuôn mặt hiền lành nhắm nghiền đôi mắt nhưng lần này đôi môi của cô không còn máu khô lại tái nhợt. Lòng anh đau như cắt, khẽ vuốt lên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Anh nuốt ngược nước mắt vào trong. Ôm lấy thi thể trầy xước của cô giống ngày hôm qua, giống ngày cô sinh ra... Anh cũng ôm cô như vậy. Chỉ khác, hôm nay là lần cuối cùng anh được ôm cô em gái mình.
- Đây là di vật của cô Min Lee. Tôi thấy trong xe ô tô...- Anh cảnh sát đưa cho YoonGi chiếc điện thoại vỡ tan còn vương máu.
- Cảm ơn...- Yoongi quệt dòng lệ yếu đuối trên mi, đón chiếc điện thoại từ tay anh cảnh sát.
Anh bật sáng chiếc điện thoại, mở khoá màn hình. Giọt nước mắt của anh lại rơi xuống.
- Con bé ngốc nghếch. Mụ mị đến đáng thương...-YoonGi ho khụ khụ, rống giận đáp chiếc điện thoại bay vào tường.
Màn hình loé sáng dòng tin nhắn... Kim Taehyung... Em yêu anh... trước khi bị ngũ mã phanh thây.
__________
Au: Mèoo Aka Não Sữa
_____
- Taehyung ah~ anh thích quà không?- JungKook ngồi trước màn hình máy tính nháy mắt với Taehyung.
- Anh thích em thôi...- Taehyung vừa tắm xong, người còn vương nước. Anh từ đằng sau lưng ôm lấy JungKook, hôn chụt vào cổ cậu.
- Biến thái.- JungKook rùng mình, kéo đầu Taehyung dí vào máy tính.- Nhìn đi.
-...- Taehyung nheo mắt.- Ủa? Bản kế hoạch này lấy ở đâu đây? Rất tốt...- Mắt Taehyung sáng lên.- Em làm hả?
- Không. Em không rành thời trang với trang sức lắm...- JungKook nhún vai.
- Vậy ở đâu ra?- Taehyung ngồi sau lưng JungKook, tay áp tay cậu kéo chuột xem lại bản thiết kế.
- Em ăn cắp...- JungKook ngửa cổ nhìn Taehyung.
- Hm??? - Taehyung nhăn mày.
- Em hack của BX, cứ dùng đi. Họ cũng dùng của chúng ta mà. Với lại, đồ trong kho có thể sử dụng nữa, quá tích kiệm còn gì?- JungKook cười.
- Em gửi cho Hoseok đi...- Taehyung xoa đầu JungKook.
- Xong rồi.- JungKook vỗ tay, hớn hở như đứa trẻ làm được việc tốt. Cậu nhìn Taehyung, vui vẻ cười khúc khích.
- Hì hì...- Anh nhấc hai khoé miệng, đôi mắt đê tiện quét qua JungKook.
-....- Cậu rùng mình Không xong rồi.
-Anh cũng có quà tặng em đây.-Taehyung bồng JungKook lên giường.
- Em không cần, em được nhận lương mà.- JungKook rùng mình.
- Anh là ông chủ tốt mà, có lương, có thưởng...- Anh rải nụ hôn khắp mặt JungKook, tay cởi khuy Pijama của cậu, từ từ tiếp cận khắp cơ thể cậu.
- Đừng mà, đau lắm.- JungKook vùng vằng đẩy Taehyung ra. Nhưng cậu có biết rằng, cậu càng kháng cự thì càng khiến dục vọng trong anh tăng không? Xác định đêm sập giường mới nhé.
________________
- Giám đốc, sản phẩm độc quyền của chúng ta bị Black Pearl đánh cắp rồi.- Thư kí mệt mỏi mở cửa, đứng trước mặt giám đốc cúi đầu.
- Cái gì?- Giám đốc biến sắc, miệng giật liên hồi.- Min YoonGi đâu? Sao lại xảy ra chuyện như thế này chứ?
- Anh ta đi rồi...- Câu nói thư kí buông ra như sét đánh ngang tai giám đốc. Ông ngồi lặng xuống ghế, mặt tím dần. Không phải là cậu ta định đạp BX trở lại vực chứ?
- Giám đốc... Ông không sao chứ?- Thư kí lo lắng.
- Không sao. Cô ra ngoài đi...- Giám đốc xua tay, với chiếc điện thoại bấm số quen thuộc.
-Sao?- Âm thanh nam trầm thoát ra từ đầu dây bên kia.
- YoonGi, cậu đi đâu vậy?
-Ông đuổi. Tôi đi. Ông muốn gì nữa?- YoonGi cười chế nhạo.
- Tôi xin lỗi...- Giám đốc xuống giọng.
- Ông xin lỗi? Vì cái gì?
- Đừng vậy nữa, về đi BX cần cậu..
______________
- Máy tính ở đây rất tốt...- YoonGi đến phòng máy của trường BigStar giúp sửa lại máy tính.
- Là do trước đây có anh cài phần mềm virut hạng nặng nên nó mới sạch sẽ như thế. Nhưng anh ấy ra trường rồi, mật mã lằng nhằng không ai giải nổi...- Nam sinh thở dài vuốt máy tính xót xa..
- Ừm, công nhận mấy cái này khó thật đấy, chắc chắn người kia cũng tài giỏi đi...- YoonGi gật gù cười hiền lành, tay gõ bàn phím với tốc độ tia chớp.
- Anh ấy là thủ khoa mà. Vừa ra trường đã được nhận vào công ti Black Pearl danh tiếng làm việc.- Nam sinh bưng ra khuôn mặt vô cùng ghen tị.
- Black Pearl?- YoonGi nhăn mặt, dừng hẳn tay đưa mắt nhìn nam sinh kia.- Cậu ta tên gì?
- Vâng. Anh ấy là Jeon JungKook.- Nam sinh gật đầu cái rụp.
- Ồ... Jeon JungKook. Anh sẽ nhớ tên này.- YoonGi cười díp đôi mắt, Enter cái cuối rồi quay lại xoa đầu nam sinh trước mặt.- Xong rồi, cậu em. Anh cài luôn phần mềm mới rồi, nếu có virut chỉ cần khởi động nó thôi không cần mật mã. Đừng cài linh tinh nữa.
- Anh giỏi thật đấy, em mất nửa tháng mà không mò ra, anh chỉ cần gõ vài cái là xong. Không hổ danh Đường Đường thống trị toàn mạng MMc ah~~ - Nam sinh dơ ngón cái.
- Hahaaaa, cảm ơn nhóc.- YoonGi xong xuôi mọi việc, rời khỏi phòng máy, đi về. Hoá ra Mèo Điên tên Jeon JungKook sao? Lại bên BigStar. Vậy chúng ta là đối thủ rồi...
___________
YoonGi về đến nhà, đáp vội balo sang một bên... Phóng thẳng vào phòng máy. Anh truy cập vào trang mật của BigStar, tìm kiếm thông tin về JungKook.
.Jeon JungKook.
.20 tuổi.
. Bố: Jeon JungSoo (đã mất)
. Mẹ: Park MinKook
.
.
.
- Jeon JungSoo? Quen nhỉ?- YoonGi xoa xoa cằm.- Không biết thì phải hỏi cụ Gồ.
Anh nhanh chóng đánh tên Jeon JungSoo vào ô tìm kiếm.
Công ti JK phá sản...
Ông chủ Jeon JungSoo bất quá tự tự chết...
Bà MinKook cùng thiếu gia họ Jeon chạy trốn...
.
.
.
- Vui nha... - Yoon Gi nhếch mảnh trăng khuyết lên, cắn nhẹ môi dưới ôn nhu xoa cằm thích thú.
7 năm trước...
Nhà họ Kim và họ Jeon có giao ước. Chỉ có ông bà Kim biết, ông bà Jeon biết và bản giao ước giấy trắng mực đen đang bị thất lạc.
- Hahaaaaaa....- YoonGi cười to, vỗ đùi vui thích như bệnh nhân tâm thần điên cuồng bấm bàn phím. Càng nghĩ càng thú vị. Để tôi xem, Kim Taehyung. Còn ai dám gần anh nữa? Bởi vì... Tôi sẽ huỷ hoại từng người một xung quanh anh. Jeon JungKook. Cậu là con chuột bạch đầu tiên.
__________
- Tối nay có bữa tiệc chúc mừng sinh nhật quý tử Oh gia... Chắc chắn sẽ có rất nhiều doanh nhân tập trung lại và đương nhiên họ Kim cũng tham gia. Chúng ta nên đi không?- Giám đốc ngồi ngốc ở một góc, vạn sự nghe lời nam nhân tóc hồng đang chống tay dính mắt vào màn hình máy tính.
- Đi. Tôi sẽ đi cùng ông.- YoonGi gật gù đồng ý. Chắc chắn nơi ấy cậu có thể gặp chủ tịch Kim, nguyên lai của cái chết em gái LinGa của anh. Anh muốn nhìn thấy bản mặt khuynh đảo của anh chàng kia đến đâu mà khiến em gái anh mê muội như vậy. Quả thực đây là dịp mà anh đợi đã lâu, rất đáng để nóng lòng.
- Vậy tôi cho người chuẩn bị...- Giám đốc BX gật đầu rồi cầm điện thoại đi ra ngoài.
YoonGi trầm ngâm nhấc đầu khỏi máy tính nghĩ suy miên man...
Anh nhớ lại cái đêm của 5 tháng trước. Giữa đêm vắng, anh bị cuộc điện thoại ồn ào đánh thức, khuôn mặt ngái ngủ lên nghe điện. Tin ác đến... Người ta nói em gái anh bị tai nạn ô tô ở dốc XXX. Anh như bị sét đánh ngang đầu, vội khoác áo lao như thiêu thân ra đường không quản trời gió mùa trở lạnh, phe phún vài hạt mưa lao vào khuôn mặt anh vỡ tan đau rát.
- Em gái tôi đâu?- Anh thở dốc, lo lắng ôm lấy vị bác sĩ vừa bước ra trong phòng phẫu thuật.
- Chúng tôi xin lỗi, cô ấy mất quá nhiều máu rồi....đi.- Bác sĩ cầm chắc bàn tay lạnh buốt của anh, xót xa nhìn anh đầy thông cảm. Cả thế giới của anh sụp xuống.
Mẹ anh mất sau khi sinh hạ em gái, anh đã tự thề với bản thân rằng phải thay mẹ chăm sóc cho đứa em nhỏ bé. Anh không muốn sự hi sinh của mẹ là vô nghĩa.
Suốt bao năm anh lẳng lặng chăm sóc cô, quan tâm cô. Anh chấp nhận trở thành thùng rác hứng toàn bộ bầu tâm sự của cô. Liền mấy đêm, cô nghĩ quẩn lấy rượu giải sầu, lại còn đòi đi chết. Chỉ vì một thằng con trai. Không phải là chỉ mà là hắn là chủ tịch Kim gia nổi tiếng... Cô khóc rằng mình là kẻ không ra gì thua một người con trai... Taehyung một mực bảo vệ người con trai đó làm tim cô đau nhói. Anh ấy bóp nát tình yêu 3 năm của cô giành cho anh ấy. Bao đêm thấy cô tự tra tấn bản thân, lòng anh đau xót. Anh chỉ biết lắng nghe và ôm cô vào lòng an ủi.
Chiếc giường trở trắng toát, đưa thi thể cô đi. Anh đón đầu xe lại. Giống hôm qua, cô nằm trên giường, khuôn mặt hiền lành nhắm nghiền đôi mắt nhưng lần này đôi môi của cô không còn máu khô lại tái nhợt. Lòng anh đau như cắt, khẽ vuốt lên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Anh nuốt ngược nước mắt vào trong. Ôm lấy thi thể trầy xước của cô giống ngày hôm qua, giống ngày cô sinh ra... Anh cũng ôm cô như vậy. Chỉ khác, hôm nay là lần cuối cùng anh được ôm cô em gái mình.
- Đây là di vật của cô Min Lee. Tôi thấy trong xe ô tô...- Anh cảnh sát đưa cho YoonGi chiếc điện thoại vỡ tan còn vương máu.
- Cảm ơn...- Yoongi quệt dòng lệ yếu đuối trên mi, đón chiếc điện thoại từ tay anh cảnh sát.
Anh bật sáng chiếc điện thoại, mở khoá màn hình. Giọt nước mắt của anh lại rơi xuống.
- Con bé ngốc nghếch. Mụ mị đến đáng thương...-YoonGi ho khụ khụ, rống giận đáp chiếc điện thoại bay vào tường.
Màn hình loé sáng dòng tin nhắn... Kim Taehyung... Em yêu anh... trước khi bị ngũ mã phanh thây.
__________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.