Chương 27
MeooAka99
15/07/2019
[Chap27]
Au: Mèoo Aka Não Sữa.
________
- Anh thấy em đẹp trai không?-JungKook đem khuôn mặt hết sức phởn, cố sức xoay vài vòng trước mặt Taehyung...
Hôm nay, cậu mặc sơ mi trắng, vet kẻ đỏ đen, quần bò rách gấu... Tóc còn có mấy lọn xoăn xoăn nhìn đáng yêu thôi rồi.
- Em không mặc gì vẫn đẹp trai hơn...- Taehyung gãi cằm bâng quơ một câu.
- Vô lại.- JungKook mặt đen như đít nồi, chạy tới nhéo anh một phát, phừng phừng tức giận chạy đi.
- Anh đùa mà.- Taehyung kéo cậu lại.- Em đẹp lắm.- Anh ôm lấy vòng eo của cậu, chụt vào cánh hồng đang chu lên giận dỗi trong ngực.
- Thật?- JungKook được khen, mắt sáng như đèn pha chớp liên hồi, khuôn mặt có tí ửng hồng như gái dậy thì. Được chồng khen quả là sung sướng đi.
- Ừ. Em đẹp y như con Chihuahua bốn chân của bà Kim ấy.- Taehyung phì cười, phun cả mưa xuân vào mặt JungKook.
- Chồng với chả con. Mất nết. Biến.- JungKook vuốt mặt, trở lại kỉ nguyên lạnh lùng, tung cước sút vào mông Taehyung kiêu ngạo hất tóc rồi hùng hổ chạy trước ra xe...
- Anh đùa mà JungKook...- Taehyung vẫn cười lớn, vừa ôm bụng vừa cất bước theo JungKook.
- Đùa con khỉ nhà anh.- JungKook hét lên rồi chui tọt xuống ghế sau xe không thèm ngồi ghế phụ, mắt chăm chăm nhìn về cửa kính, hai má phúng phính trắng trẻo phồng lên hờn dỗi siêu cấp đáng yêu. Taehyung ngồi ghế chính, ngó xuống qua gương chiếu hậu thi thoảng ré lên cười thích thú làm mặt JungKook vốn đã đen nay còn đỏ vì xấu hổ. Cậu lườm anh cháy cả gương lúc ấy anh mới thôi làm trò con bò.
___________
- Mẹ... Taehyung dám bảo con là Chihuahua. Mẹ phải làm chủ cho con.- Taehyung vừa đậu xe, JungKook đã phóng xuống như tên lửa cầm tay bà Kim than thở.
- Nó dám bảo con dâu đẹp trai của ta là chó con sao? Chốc ta xử nó.- Bà Kim vỗ vai JungKook an ủi.
- Anh đây là?- YoonGi đang tiếp rượu bà Kim, thấy nam nhân uỷ uỷ khuất khuất cầm tay bà làm loạn lấy làm quen, tò mò hỏi thăm.
- Đây là con dâu tôi, vợ Taehyung Jeon JungKook.- Bà Kim kéo tay JungKook lại giới thiệu.
- A a, xin lỗi. Tại tôi để ý mỗi mẹ tôi nên thất lễ rồi.- JungKook đỏ mặt cúi đầu xin lỗi anh.
- Không sao. Rất đáng yêu.-Yoongi khép mi mỉm cười dịu dàng. Thảo nào quen, thì ra là JungKook. Anh đã từng thấy ảnh của cậu trong hồ sơ học sinh BigStar, anh đưa li rượu lên trước mặt gật đầu mời JungKook, cậu đẹp hơn anh tưởng rất nhiều. Gương mặt khả ái, thuần khiết. Chuẩn mẫu anh thích.
- Đây là quý tử của tài phiệt Min SuGin... Hiện đang đầu quân cho công ti BX cùng ngành với chúng ta.- Bà Kim niềm nở giới thiệu.
- Mai anh phải thiết kế cái xích mới được, thú cưng chạy xa là không tốt.- Taehyung từ xa thấy JungKook đang đứng cười cười cùng vị nam nhân xinh đẹp khác, sợ mất vợ nhanh chóng chạy lại túm JungKook trở vào lòng mình khẳng định chủ quyền.
.
.
.*Xoẹt* Một tia điện phóng dọc xuống sống lưng Taehyung. Anh đờ đẫn nhìn vào ánh mắt của vị nam nhân xinh đẹp, hiếm có người nào khiến anh sợ hãi trong ánh mắt như vậy... Đôi mắt cong cong giống mặt trăng khuyết nhẹ nhàng nhấc lên kiều mị, trong ánh nhìn của anh ánh lên sự lạnh lẽo khó tả. Anh rùng mình cảm giác thật khó thở...
Taehyung nhăn trán, rút cục anh bị sao vậy? Chưa gì đã bị người ta doạ triệt để sợ hãi...
- Mặt tôi có nhọ sao?- YoonGi nhìn ra trong ánh mắt của Taehyung có tia bàng hoàng và lo lắng. Anh cảm thấy thích thú, tiếp tục nhấm nháp li rượu vang, khoé miệng nâng lên khiêu khích.
- À à, xin giới thiệu. Đây là Kim Taehyung con trai tôi.- Bà Kim thấy không khí không được tốt, nhanh chóng xoay chuyển chủ đề.
- Hân hạnh...- YoonGi đưa ngón tay thon dài trước mặt Taehyung.
-....- Anh nhìn bàn tay nhỏ gọn trước mặt. Anh ho hắng vài cái, không nói cũng không đưa tay. Luồng điện lạ vẫn ăn trong xương sống, cảm giác bất an luôn đến gần. Anh không hiểu tại sao mình lại muốn tránh xa, không muốn gần một tí nào.
- Một chút lịch sự cơ bản chẳng lẽ Kim chủ tịch cũng không có sao? Hahaaaaaa, chắc là tôi không xứng.- YoonGi hứng thú cười đùa, vẫn giữ nguyên bàn tay chìa ra, nghiêng nghiêng mái tóc hồng hồng chờ đợi.
- Anh thông cảm, Taehyung không được khoẻ.- JungKook thấy Taehyung khác lạ, trán cậu nhăn lại. Không để YoonGi đợi nữa, cậu đưa tay bắt tay anh thay cho Taehyung lúng túng xin lỗi.
- Ồ hoá ra vậy.- YoonGi cầm nhẹ bàn tay JungKook, anh giật nhẹ bàn tay chai sạn đã lặn gần hết của cậu.
Kế hoạch của anh sau cái bắt tay này thay đổi hoàn toàn. Cầm tay YoonGi rồi muốn bỏ ra vô cùng khó. Còn tuỳ vào anh muốn bỏ hay không thôi.
- Tôi đi trước, mọi người ở lại vui vẻ.- YoonGi thả lỏng bàn tay để JungKook tự rút tay ra. Cúi đầu chào ba người rồi quay lưng đi mất.
- Anh ta không đơn giản đâu.- Taehyung nãy giờ mới lên tiếng, anh cầm chặt bàn tay của JungKook cau mày nhìn theo thân ảnh của người kia.
- YoonGi tốt nghiệp đại học công nghệ thông tin bên Mĩ đấy. Nghe nói cậu ta về nước được 1 năm sau đó đầu quân cho BX, sau 1 năm BX từ một công ti không danh không tiếng trở lên vững mạnh chỉ sau có riêng chúng ta. Uy lực lớn như vậy, không bình thường là phải ah - Bà Kim gật đầu tán dương.
-...- JungKook ngơ ngác nhìn theo YoonGi. Cậu biết Taehyung không hề có thiện cảm với YoonGi, nhưng cậu ngược lại. Cảm giác của cậu đối với người kia rất tốt. Không hiểu tại sao lại lạ như vậy, từ bé đến giờ loại người xấu tốt cậu nhìn qua không ít. Nhưng riêng anh, cậu không nhìn thấy thứ gì trong đây mắt cả. Đúng, con người này thực không đơn giản.
__________
-Taehyung, anh ngơ ngác gì vậy?- JungKook vừa tắm xong đi ra bắt gặp anh đang ngẩn ngơ ngoài cửa sổ, đăm chiêu nhìn về phía xa xăm.
- Anh hình như bị giống em rồi.- Taehyung thở dài trầm ngâm chống cằm nhìn JungKook.
- Em bị làm sao?- Ngoài trời thì gió, anh thì đứng đây lảm nhảm, thế nào cũng bị trúng gió méo mồm cho xem. JungKook kéo cánh cửa sổ đóng lại, chống hông nhìn anh.
- Bị điên á.- Taehyung cười khì khì xoa đầu cậu.
- Ngứa đòn à?- JungKook trợn mắt cong môi chuẩn bị giận.
- JungKook ah...- Taehyung kéo cậu một mạch vào lòng, ôm chặt lấy.
- Anh lại sao rồi? Phát bệnh à?- JungKook nhăn mặt, đấm nhẹ vào lưng anh.
- Cái bệnh không muốn xa vợ yêu, nó dằn vặt anh cả ngày.- Taehyung nở nụ cười.
-....- Tâm tình anh không tốt, chẳng lẽ cậu không biết. Taehyung là đồ ngốc, chỉ biết giữ trong lòng mà không biết đem ra cùng cậu chia sẻ. Những chuyện anh không cho cậu biết, có cạy mồm anh cũng không nói... Anh bảo cậu phải tiếp tục nhìn anh uỷ khuất cả ngày thế nào. Đồ miệng lưỡi ba hoa, lúc nào cậu có ý hỏi đều bị trọc ghẹo, ghét quá không muốn nói đến. Haizzzz, cậu bất lực đành phó mặc, bao giờ anh bị tâm tình ăn thối ruột lúc đó mới hối hận... Taehyung luôn là đồ ngốc.
Au: Mèoo Aka Não Sữa.
________
- Anh thấy em đẹp trai không?-JungKook đem khuôn mặt hết sức phởn, cố sức xoay vài vòng trước mặt Taehyung...
Hôm nay, cậu mặc sơ mi trắng, vet kẻ đỏ đen, quần bò rách gấu... Tóc còn có mấy lọn xoăn xoăn nhìn đáng yêu thôi rồi.
- Em không mặc gì vẫn đẹp trai hơn...- Taehyung gãi cằm bâng quơ một câu.
- Vô lại.- JungKook mặt đen như đít nồi, chạy tới nhéo anh một phát, phừng phừng tức giận chạy đi.
- Anh đùa mà.- Taehyung kéo cậu lại.- Em đẹp lắm.- Anh ôm lấy vòng eo của cậu, chụt vào cánh hồng đang chu lên giận dỗi trong ngực.
- Thật?- JungKook được khen, mắt sáng như đèn pha chớp liên hồi, khuôn mặt có tí ửng hồng như gái dậy thì. Được chồng khen quả là sung sướng đi.
- Ừ. Em đẹp y như con Chihuahua bốn chân của bà Kim ấy.- Taehyung phì cười, phun cả mưa xuân vào mặt JungKook.
- Chồng với chả con. Mất nết. Biến.- JungKook vuốt mặt, trở lại kỉ nguyên lạnh lùng, tung cước sút vào mông Taehyung kiêu ngạo hất tóc rồi hùng hổ chạy trước ra xe...
- Anh đùa mà JungKook...- Taehyung vẫn cười lớn, vừa ôm bụng vừa cất bước theo JungKook.
- Đùa con khỉ nhà anh.- JungKook hét lên rồi chui tọt xuống ghế sau xe không thèm ngồi ghế phụ, mắt chăm chăm nhìn về cửa kính, hai má phúng phính trắng trẻo phồng lên hờn dỗi siêu cấp đáng yêu. Taehyung ngồi ghế chính, ngó xuống qua gương chiếu hậu thi thoảng ré lên cười thích thú làm mặt JungKook vốn đã đen nay còn đỏ vì xấu hổ. Cậu lườm anh cháy cả gương lúc ấy anh mới thôi làm trò con bò.
___________
- Mẹ... Taehyung dám bảo con là Chihuahua. Mẹ phải làm chủ cho con.- Taehyung vừa đậu xe, JungKook đã phóng xuống như tên lửa cầm tay bà Kim than thở.
- Nó dám bảo con dâu đẹp trai của ta là chó con sao? Chốc ta xử nó.- Bà Kim vỗ vai JungKook an ủi.
- Anh đây là?- YoonGi đang tiếp rượu bà Kim, thấy nam nhân uỷ uỷ khuất khuất cầm tay bà làm loạn lấy làm quen, tò mò hỏi thăm.
- Đây là con dâu tôi, vợ Taehyung Jeon JungKook.- Bà Kim kéo tay JungKook lại giới thiệu.
- A a, xin lỗi. Tại tôi để ý mỗi mẹ tôi nên thất lễ rồi.- JungKook đỏ mặt cúi đầu xin lỗi anh.
- Không sao. Rất đáng yêu.-Yoongi khép mi mỉm cười dịu dàng. Thảo nào quen, thì ra là JungKook. Anh đã từng thấy ảnh của cậu trong hồ sơ học sinh BigStar, anh đưa li rượu lên trước mặt gật đầu mời JungKook, cậu đẹp hơn anh tưởng rất nhiều. Gương mặt khả ái, thuần khiết. Chuẩn mẫu anh thích.
- Đây là quý tử của tài phiệt Min SuGin... Hiện đang đầu quân cho công ti BX cùng ngành với chúng ta.- Bà Kim niềm nở giới thiệu.
- Mai anh phải thiết kế cái xích mới được, thú cưng chạy xa là không tốt.- Taehyung từ xa thấy JungKook đang đứng cười cười cùng vị nam nhân xinh đẹp khác, sợ mất vợ nhanh chóng chạy lại túm JungKook trở vào lòng mình khẳng định chủ quyền.
.
.
.*Xoẹt* Một tia điện phóng dọc xuống sống lưng Taehyung. Anh đờ đẫn nhìn vào ánh mắt của vị nam nhân xinh đẹp, hiếm có người nào khiến anh sợ hãi trong ánh mắt như vậy... Đôi mắt cong cong giống mặt trăng khuyết nhẹ nhàng nhấc lên kiều mị, trong ánh nhìn của anh ánh lên sự lạnh lẽo khó tả. Anh rùng mình cảm giác thật khó thở...
Taehyung nhăn trán, rút cục anh bị sao vậy? Chưa gì đã bị người ta doạ triệt để sợ hãi...
- Mặt tôi có nhọ sao?- YoonGi nhìn ra trong ánh mắt của Taehyung có tia bàng hoàng và lo lắng. Anh cảm thấy thích thú, tiếp tục nhấm nháp li rượu vang, khoé miệng nâng lên khiêu khích.
- À à, xin giới thiệu. Đây là Kim Taehyung con trai tôi.- Bà Kim thấy không khí không được tốt, nhanh chóng xoay chuyển chủ đề.
- Hân hạnh...- YoonGi đưa ngón tay thon dài trước mặt Taehyung.
-....- Anh nhìn bàn tay nhỏ gọn trước mặt. Anh ho hắng vài cái, không nói cũng không đưa tay. Luồng điện lạ vẫn ăn trong xương sống, cảm giác bất an luôn đến gần. Anh không hiểu tại sao mình lại muốn tránh xa, không muốn gần một tí nào.
- Một chút lịch sự cơ bản chẳng lẽ Kim chủ tịch cũng không có sao? Hahaaaaaa, chắc là tôi không xứng.- YoonGi hứng thú cười đùa, vẫn giữ nguyên bàn tay chìa ra, nghiêng nghiêng mái tóc hồng hồng chờ đợi.
- Anh thông cảm, Taehyung không được khoẻ.- JungKook thấy Taehyung khác lạ, trán cậu nhăn lại. Không để YoonGi đợi nữa, cậu đưa tay bắt tay anh thay cho Taehyung lúng túng xin lỗi.
- Ồ hoá ra vậy.- YoonGi cầm nhẹ bàn tay JungKook, anh giật nhẹ bàn tay chai sạn đã lặn gần hết của cậu.
Kế hoạch của anh sau cái bắt tay này thay đổi hoàn toàn. Cầm tay YoonGi rồi muốn bỏ ra vô cùng khó. Còn tuỳ vào anh muốn bỏ hay không thôi.
- Tôi đi trước, mọi người ở lại vui vẻ.- YoonGi thả lỏng bàn tay để JungKook tự rút tay ra. Cúi đầu chào ba người rồi quay lưng đi mất.
- Anh ta không đơn giản đâu.- Taehyung nãy giờ mới lên tiếng, anh cầm chặt bàn tay của JungKook cau mày nhìn theo thân ảnh của người kia.
- YoonGi tốt nghiệp đại học công nghệ thông tin bên Mĩ đấy. Nghe nói cậu ta về nước được 1 năm sau đó đầu quân cho BX, sau 1 năm BX từ một công ti không danh không tiếng trở lên vững mạnh chỉ sau có riêng chúng ta. Uy lực lớn như vậy, không bình thường là phải ah - Bà Kim gật đầu tán dương.
-...- JungKook ngơ ngác nhìn theo YoonGi. Cậu biết Taehyung không hề có thiện cảm với YoonGi, nhưng cậu ngược lại. Cảm giác của cậu đối với người kia rất tốt. Không hiểu tại sao lại lạ như vậy, từ bé đến giờ loại người xấu tốt cậu nhìn qua không ít. Nhưng riêng anh, cậu không nhìn thấy thứ gì trong đây mắt cả. Đúng, con người này thực không đơn giản.
__________
-Taehyung, anh ngơ ngác gì vậy?- JungKook vừa tắm xong đi ra bắt gặp anh đang ngẩn ngơ ngoài cửa sổ, đăm chiêu nhìn về phía xa xăm.
- Anh hình như bị giống em rồi.- Taehyung thở dài trầm ngâm chống cằm nhìn JungKook.
- Em bị làm sao?- Ngoài trời thì gió, anh thì đứng đây lảm nhảm, thế nào cũng bị trúng gió méo mồm cho xem. JungKook kéo cánh cửa sổ đóng lại, chống hông nhìn anh.
- Bị điên á.- Taehyung cười khì khì xoa đầu cậu.
- Ngứa đòn à?- JungKook trợn mắt cong môi chuẩn bị giận.
- JungKook ah...- Taehyung kéo cậu một mạch vào lòng, ôm chặt lấy.
- Anh lại sao rồi? Phát bệnh à?- JungKook nhăn mặt, đấm nhẹ vào lưng anh.
- Cái bệnh không muốn xa vợ yêu, nó dằn vặt anh cả ngày.- Taehyung nở nụ cười.
-....- Tâm tình anh không tốt, chẳng lẽ cậu không biết. Taehyung là đồ ngốc, chỉ biết giữ trong lòng mà không biết đem ra cùng cậu chia sẻ. Những chuyện anh không cho cậu biết, có cạy mồm anh cũng không nói... Anh bảo cậu phải tiếp tục nhìn anh uỷ khuất cả ngày thế nào. Đồ miệng lưỡi ba hoa, lúc nào cậu có ý hỏi đều bị trọc ghẹo, ghét quá không muốn nói đến. Haizzzz, cậu bất lực đành phó mặc, bao giờ anh bị tâm tình ăn thối ruột lúc đó mới hối hận... Taehyung luôn là đồ ngốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.