[Bts][Vkook] Heart Attack.

Chương 28

MeooAka99

15/07/2019

[Chap28]

Au: Mèoo Aka Não Sữa.

____________

Taehyung dạo gần đây như thằng tâm thần. Tỉ dụ: sáng dậy 3h lọ mọ dọn nhà làm cậu mất giấc mấy lần, cả ngày đi làm tâm hồn phiêu bạt tận trời xanh vớt mãi không về lại xác, về đến nhà lúc nào cũng ngồi ỳ trước tivi xem mấy con ruồi, ăn xong rửa bát, rửa bát xong đi ngủ, đi ngủ xong 3 giờ sáng lại dậy.... Bà Kim cũng chưa từng thấy con bà như thế bao giờ, đành bất lực bấm bụng ngồi nhìn con trai mình ngồi ngốc một xó.

Hôm nay, Jeon JungKook đây quyết định chiêu lại hồn gửi về thân xác chồng.

Đầu tiên là về nguyên nhân, cậu lục trên tìm dưới một nhánh rác không có nói gì đến bùa bả... Ở nhà ngoài mấy chiếc sịp phơi ngoài sân bị gió thổi bay Đông một cái, Tây một chiếc thì chẳng còn cái gì uẩn khúc cả.

Cậu bất lực, đeo balo lên và đi đến công ti... 2/4 thời gian của Taehyung là công việc. Chắc chắn anh có gian tình gì ở trong phòng làm việc. Cậu lẻn vào bới hết đống giấy nhưng ngoài mấy bản kế hoạch đã được phê duyệt và một lũ giấy nằm cuộn tròn trong thùng rác thì chẳng có gì đặc biệt.

Cậu bật máy tính kiểm tra tất cả. Hoàn toàn trống rỗng.

- Ô...- Cậu giật mình, hộp mail bỗng nháy sáng nhưng rồi lại tắt.

Chứng tỏ, anh đã cài chương trình tự động xoá. Anh có bí mật gì dấu trong máy tính đây?

Cậu bẻ các khớp cổ, tay khởi động. Bắt đầu phục hồi lại hộp mail đã bị xoá.

Với tài của cậu chưa đầy năm phút tất cả các thư bị xoá liền ói ra đầy màn hình. Cậu mở thư gần nhất.

*Choangggg* Chiếc cốc cậu đang cầm vô dụng rơi xuống đất.

Bản giao ước. Bên A: Jeon JungSoo. Bên B: Kim BynHuyn.

...

Chữ kí hai bên.

.

.

.

Màn hình máy tính tự nhiên nhoà hẳn. Từng giọt nước mắt rơi bồm bộp xuống bàn phím, cậu hít hà một hơi rồi chạy ra ngoài.

- JungKook, em sao thế?- Taehyung thấy JungKook ôm mặt chạy đi liền đớ người kéo tay cậu lại.

- Tránh ra.- JungKook hất tay Taehyung ra, tiếp tục chạy miệt mài. Nước mắt ứ đọng khiến đường trước mắt cậu mờ mịt hẳn. Cậu chỉ muốn chạy...và chạy. Cậu muốn tránh xa anh. Những dòng chữ trên máy tính bóp nghẹt trái tim cậu, đau đớn không thành nói nổi. Cậu cắn chặt đôi môi mặn đắng. Cậu đã chạy bao lâu, cậu không biết nữa. Đến khi chân dã ra không thể chạy nổi, cậu mới gục xuống nức nở khóc, từng dòng nước trắng xoá chảy xuống gò má cậu vô cùng xót. Con người mạnh mẽ ở cậu đâu rồi?



Vỡ rồi.

Đối diện với sự thật là điều cậu không dám.

Anh...chính anh đập vỡ vỏ bọc của cậu. Không chỉ có anh mà còn cả Kim gia. Sao cậu khổ thế này.

- Ê...- JungKook cảm thấy bị một vật không nhọn lắm chọc chọc vào tay. Mặc kệ, cậu tiếp tục khóc.

- Người này buồn cười nhể? Mất trí sao ngồi khóc giữa cửa nhà tôi thế này?- Giọng nam nhân vang lên, anh ta liên tục dùng vật không nhọn lắm chọc vào tay, chân cậu.

Miễn cưỡng mãi cậu mới ngẩng khuôn mặt ngập nước tèm nhem lên.

- Ơ... JungKook đúng hơm?- YoonGi trưng khuôn mặt ngu xi nhất có thể há mồm nhìn cậu.

- Hx hx...- JungKook không nói nổi, cậu tệt luôn mông xuống đất khóc rống như bò.

- Ơ kìa. Tôi có làm gì đâu. Cậu khóc thế này tôi biết nói với hàng xóm láng giềng sao đây.- YoonGi thiếu nước quỳ xuống cầu cho miệng JungKook khoá lại. Anh càng nói cậu càng khóc to.

- IMMMM....- YoonGi ức chế tinh thần, rống lên.- Cậu còn khóc nữa tôi lấy xe bò đẩy cậu lên phường đấy.

- Xin lỗi...- JungKook mếu máo quệt nước mắt, mặt vốn ngập ngụa nước, tay còn bẩn bôi lên mặt trông cậu không khác gì con mèo nghịch ngu cả.

- Đi.- YoonGi gãi đầu lúng túng, không biết nên khoá van nước kiểu gì đành một mạch xách cậu lên kéo vào nhà.

Anh sắp một cốc sữa tươi, một chiếc khăn mặt và một ít bánh quy đặt lên bàn.Không nói không rằng lấy khăn chấm nhẹ nhàng lên mặt cậu, nhằm lau sạch nước mắt cùng mấy thứ đen đen nhọ nhọ trên khuôn mặt đáng thương.

- Uống sữa ăn bánh đi.- YoonGi đẩy đĩa bánh và cốc sữa về phía JungKook.

- Cảm ơn.- JungKook cúi đầu cảm tạ. Kì thực chạy một quãng đường dài cậu cũng thực mệt mỏi, cũng rất đói. Đánh chén no nê đống bánh và tu một hơi hết cốc sữa. Cậu vỗ bụng cảm thán.

- Cậu...là dân tị nạn trá hình đúng không? - YoonGi nhấc lông mày lên nghi ngờ.

- Không có.- JungKook dẩu mỏ.

- Cậu không sợ tôi bỏ độc vào sao?- YoonGi rót nước lọc từ trong bình ra hai cốc, đưa cậu xúc miệng một cốc, anh một cốc.

- Thả độc vào đồ ăn của tôi anh được lợi gì chứ? Chỉ tốn thuốc độc.- JungKook cúi đầu vò vò hai gấu áo.

- Cậu cũng rất xinh đẹp đi. Sao bảo không có lợi?- YoonGi dâm ô nhìn JungKook.

- Không phải anh thích phụ nữ sao?- JungKook tròn mắt, tụt về đằng sau theo bản năng tự vệ.

- Tôi cực kì thích con trai ah.-YoonGi thích cái cảm xúc lẫn lộn trên mặt JungKook. Càng ngày càng đùa dai.



- Tôi...tôi.- JungKook sợ hãi lắp bắp.

- Thấy người ta nói thế phải chạy chứ? Cậu không muốn về sao? Tôi khoá cổng lại giờ đấy.- Yoongi chỉ ra cổng, tay móc chìa khoá từ túi áo.

- Tôi không có nhà. Mất hết rồi.- JungKook lại bắt đầu đổ lệ.

- Ế ế. Coi chừng lụt nhà tôi ah.- Yoongi vội chạy lại cầm khăn mặt hứng dưới cằm JungKook.

Nhìn vẻ mặt lo lắng cho ngôi nhà của anh, cậu bật cười. Con mắt nhìn người của cậu cho rằng anh không phải người xấu.

- Cười cái gì chứ? Tôi chưa từng gặp ai như cậu đấy, đến trước cửa nhà tôi khóc sau đó nói không có nhà. Cậu kì thật nha.- YoonGi đặt khăn mặt xuống bàn, ngồi xổm dưới đất ngước mắt nhìn cậu.

- Thì giờ anh thấy rồi.- JungKook sụt sịt cái mũi nhỏ, tự mình lau nước mắt.

- Cậu không sợ tôi ăn thịt cậu sao?- YoonGi nhe răng, dơ tay lên cào cào trên không khí.

- Tôi có võ ah - JungKook ôm ngực.

- Tự làm mặt nhọ rồi này, vào bếp nấu cơm đi. Coi như tôi thuê cậu.- YoonGi đưa tay lau nước mắt cho JungKook, anh quay lưng đi thẳng lên tầng.

- Anh ta dùng hành động thay lời nói sao?- JungKook chớp chớp mắt.

Quên đi, có chỗ ở là tốt rồi. Không gian này cũng ngang nhà cậu và Taehyung nhưng có cái vườn cây thật to và thật lắm quả, lại có nhiều hoa. Ngôi nhà hầu hết làm bằng gỗ, mùi thơm nhẹ dịu... Thật thoải mái.

- Cậu định vặt quả trộm à?- YoonGi thấy mắt JungKook dính vào quả táo đỏ chói trên cây liền tháo dép sút mông cậu.

- Auz,..- JungKook xoa bàn toạ trợn mắt nhìn anh.

YoonGi bật cười, lấy chiếc dép vừa tháo quăng lên cây hái táo nhưng....

- Chết, mắc dép trên cây rồi.- YoonGi bịp mỏ chỉ chiếc dép nằm hớ hênh ngay trên quả táo đỏ mọng như trêu điên cả hai người.

- Thể hiện sức mạnh à? Nhìn đây.- JungKook cũng dút giày đáp lên cây, quả táo rơi xuống nhưng dây giày mắc lên cành cây không chịu xuống.

- Hm? Hú hù, hú hú hù.- YoonGi khinh bỉ nhặt quả táo, cho lên áo lau lau, cho vào miệng cắn miếng to ơi là to rồi đáp lại cho JungKook.

- Ngày tôi đánh răng 3 lần đấy, yên tâm, khoẻ mạnh không AIDS.- YoonGi dơ kí hiệu OK, cởi nốt chiếc dép cầm gậy chòi dép và giày.

JungKook nhìn quả táo cắn dở trên tay, lại nhìn thân ảnh mỏng manh đang tức điên tức rồ chửi bới loạn xạ chòi không nổi đôi dép tự nhiên thấy đáng yêu. Mọi chuyện buồn cậu gạt qua một bên, đến đâu thì đến, JungKook không muốn nghĩ nữa.

- Này JungKook. Cậu đứng đấy làm gì, còn không mau lại nhặt giày của cậu đi.- JungKook mặt thối ra liền bị gọi trở về... Hô Ừ một tiếng to rồi lon ton chạy ra chỗ YoonGi đeo giày.

____________

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [Bts][Vkook] Heart Attack.

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook