Chương 29
MeooAka99
15/07/2019
[Chap29]
Au: Mèoo Aka Não Sữa.
_______
- Chủ tịch, JungKook làm sao vậy?- Hoseok thoáng thấy bóng JungKook ôm mặt vừa chạy vừa khóc anh định đuổi theo an ủi nhưng lại thấy đằng sau là Taehyung đứng ngốc một góc nhìn thân ảnh mỏng nhẹ của JungKook. Hoseok nghĩ, kiểu gì thì JungKook cũng là vợ của Taehyung. Anh không đuổi theo thì thôi mắc mớ gì mình phải theo?
Hoseok lại gần lay Taehyung hỏi han sự tình, nhưng vừa động vào tay anh, cả người anh nhũn như gỗ mục đổ rạp toàn bộ vào người Hoseok mà xỉu đi.
- Trời đất, gọi cấp cứu.-Hoseok đỡ lấy Taehyung hô hào mọi người.
________________
- Taehyung, con không sao chứ?- Bà Kim lo lắng đến bật khóc, vừa thấy Taehyung tỉnh lại như thấy thánh hồi sinh bao nhiêu van nước mở sạch khóc rống một trận thả phanh.
- Mẹ.- Taehyung cũng cầm lấy tay bà Kim, ánh mắt anh cũng ngập ngụa nước nhìn bà.- Nhà mình và nhà họ Jeon có oan tình đúng không?....
- Hả?- Bà Kim thất kinh, buông thõng hai tay quên cả khóc.
- Con hỏi mẹ. Nhà ta và nhà họ Jeon có oan tình đúng không?- Taehyung như con thú, bật dậy gào thét. Anh giật hết mấy sợi dây chuyền nước ra khỏi ven của mình đến toé máu. Vừa ôm tim, anh vừa khóc.
Mấy ngày nay anh cố gắng sắp xếp thông tin mà anh nhận được hàng vạn lần, nhưng đáp số hầu như chỉ là con số 0.
Taehyung nhớ lại rồi, nhớ lại làm thế nào mà công ti nhà anh có thể vươn cao được như ngày nay. Anh nhớ lại rồi, cái ngày mà anh đứng trước cửa nhà Nobita, trước dấu niêm phong to đùng... Trên đó chính là được đóng dấu đỏ của nhà họ Kim. Là tại anh, tại nhà anh nuốt trọn công ti nhà cậu. Nên Black Pearl mới có thể đứng đầu toàn quốc như hôm nay.
-....- Bà Kim nhìn con trai phát dại trước mắt, hai hàng lệ ngừng xối, bà ngồi hẳn xuống nền nhà lạnh lẽo nhìn về một phía hư vô.
- JungKook chính là con trai duy nhất nhà họ Jeon. Cái nhà mà 7 năm trước Kim gia nuốt trọn ấy. Cái ngày mà con phải rời xa Nobita đấy. Thâm tâm con trách cứ cậu ta sao lại ruồng bỏ con mà đi, không ngờ con lại chính là nguyên nhân khiến cậu ấy phải đi, chính con là nguyên nhân mà mẹ cậu ấy bị bệnh viêm tuỷ, khiến cậu ấy phải đau khổ sống trong tủi nhục để kiếm tiền chữa cho mẹ mình. Còn con, hằng ngày ăn ấm mặc êm lại còn chơi bời lêu lổng. Tất cả là vì Kim gia mà Jeon gia phá sản.Tất cả tại nhà mình. Tại con.- Anh oà khóc.
Đau đớn không miêu tả bằng lời, nó giống như một nhát dao cắm xuyên trái tim vừa được hàn gắn bằng tình yêu của cậu, và cũng chính tình yêu của cậu khiến con tim anh nát tan lần thứ hai.
Anh đau lắm, thà rằng cậu cứ đi đi. Đừng quay về, chí ít nó không làm tổn thương đến cả hai người như thế. Cùng đau...
Anh đã tự dằn vặt bản thân suốt nhiều ngày qua. Quá khứ khiến cho anh tổn thương nhiều nhưng nỗi đau anh mang chỉ là hạt cát nhỏ trong bãi cát của cậu.
Anh biết, anh đau nhưng cậu còn đau hơn.
Người mình yêu lại chính là người xuống tay hại bố mình, hại cả nhà mình phải lang thang đầu đường xó chợ suốt 7 năm dòng..
Đôi môi anh giờ đắng lắm. Phút yếu mềm anh cần cậu. Cái ôm của cậu, mùi hương của cậu, tất cả...
- Mẹ không biết, mẹ thật sự không biết JungKook là con trai nhà họ Jeon mà bố con đã từng quen. Mẹ xin lỗi...- Bà Kim ôm lấy Taehyung cùng khóc. Nhìn con trai mình đau đớn, bản thân cũng xót xa vô cùng. Cũng vì bà đem vợ về cho con đi, cũng vì bà chắp vá tình duyên cho hai đứa đi. Giờ mọi chuyện dang dở thế này cũng vì bà đi.- Tại con.- Taehyung nấc từng cơn trong nước mắt. Mắt anh trắng nhoà toàn vị mặn đắng. Anh lịm hẳn đi trong vòng tay bà Kim...
Em ơi... Giờ bên anh tối lắm, không có em cuộc sống của anh trở nên rối lắm.bMất em rồi trong mắt anh giờ như mất đi tiêu cự. Đời này anh làm khổ em rồi Nobita. Không em anh chẳng thiết sống nữa.
Tuổi thơ đưa Nobita đến với Doremon, hạnh phúc không bao lâu cơn gia biến đổ ngược khiến cả hai lìa xa. Và chính cơn gia biến đưa em trở về với anh. JungKook, em khờ lắm, anh chấp nhận đánh đổi tất cả để có em. Nhưng, lòng tin anh tạo cho em chưa đủ phải không? Ngày đó em hứa mãi mãi bên nhau. Tại sao em lại buông tay những hai lần. JungKook. Anh quá mệt mỏi rồi. Hợp rồi tan, tan tan hợp hợp. Em tìm đi, trong trái tim anh còn chỗ nào nào lành cầm dao rạch nốt đi. Anh đau lắm. Nghe lời em, anh buông tay rồi. Em đi đi...
___________
- A...- JungKook bị con dao nhọn gọt trái cây cắt vào tay rướm máu.
- Cái đồ... hậu đậu. Tôi muốn ăn canh chứ không phải ăn ngón tay của cậu đâu JungKook.- Yoongi đang rửa rau nghe tiếng JungKook kêu lập tức nhìn thấy ngón tay của cậu dính máu, không nghĩ ngợi nhiều liền cho ngón tay của cậu vào miệng ngậm lấy.
- Không cần.- JungKook cảm thấy ngón tay bị bao phủ bởi một khoang ấm ấm, mềm mềm chợt rùng mình rút tay ra.
-....- Anh cắn nhẹ khớp ngón tay của cậu, đưa tay bịp mỏ vịt đang hót nhiều lại, điều chỉnh cậu đi về phía tủ thuốc lấy băng gạc và thuốc.
-...- JungKook trừng mắt nhìn Yoongi đang ngửa cổ tìm thuốc, lồng ngực của anh áp sát người cậu, cậu nghe rõ tiếng tim đập của YoonGi nữa. Mặt cậu thoáng đỏ, tay dơ lên cũng khá mỏi, cậu ngoe quẩy ngón tay trong miệng YoonGi, chạm cả vào chiếc lưỡi nóng bỏng của anh nữa.
- Ưm...- Yoongi cúi đầu lườm JungKook, miệng đang ngậm ngón tay nên không chửi được nếu không anh sẽ khấn cậu đến khi đầu cậu bục lỗ mới thôi.
- Hahaaa...- JungKook cười phá lên.
-....-YoonGi thấy cậu vui vẻ cũng nhếch miệng cười theo. Anh cầm tay của cậu mút chụp ngón tay bị đứt ra khỏi miệng. Đè sát cậu vào tường, anh ghé miệng vào lỗ tai cậu nói nhẹ.
- Tôi nói là tôi thích nam nhân rồi đúng chứ?- YoonGi đưa mắt nhìn JungKook, cọ nhẹ mũi vào má cậu.
-....- JungKook nuốt một ngụm nước bọt, trừng trừng nhìn anh.
YoonGi tiến lại môi cậu, đặt nhẹ nụ hôn vào cánh hồng phía dưới.
JungKook đơ người, cảm giác vị nhiệt nhiệt ngọt ngọt ở đầu môi... Cậu nhắm mắt.
JungKook ah~~ Nobita ah~~Anh muốn ôm em thế này thôi, gần em anh thấy bình yên lắm, chúng ta như xưa được chứ? Hình ảnh Taehyung đang cười hiền lành ôm lấy eo cậu hiện về trước mắt. Cậu đang làm gì vậy?
Choàng mở mắt, đẩy YoonGi ra.
-Xin lỗi...- JungKook cúi mặt chạy thẳng ra sau vườn.
- Ngu ngốc.- Yoongi liếm nhẹ dư vị trên môi, nhếch mép lắc đầu. Anh tiếp tục trở về với món canh của mình thôi. Anh đói rồi.
Au: Mèoo Aka Não Sữa.
_______
- Chủ tịch, JungKook làm sao vậy?- Hoseok thoáng thấy bóng JungKook ôm mặt vừa chạy vừa khóc anh định đuổi theo an ủi nhưng lại thấy đằng sau là Taehyung đứng ngốc một góc nhìn thân ảnh mỏng nhẹ của JungKook. Hoseok nghĩ, kiểu gì thì JungKook cũng là vợ của Taehyung. Anh không đuổi theo thì thôi mắc mớ gì mình phải theo?
Hoseok lại gần lay Taehyung hỏi han sự tình, nhưng vừa động vào tay anh, cả người anh nhũn như gỗ mục đổ rạp toàn bộ vào người Hoseok mà xỉu đi.
- Trời đất, gọi cấp cứu.-Hoseok đỡ lấy Taehyung hô hào mọi người.
________________
- Taehyung, con không sao chứ?- Bà Kim lo lắng đến bật khóc, vừa thấy Taehyung tỉnh lại như thấy thánh hồi sinh bao nhiêu van nước mở sạch khóc rống một trận thả phanh.
- Mẹ.- Taehyung cũng cầm lấy tay bà Kim, ánh mắt anh cũng ngập ngụa nước nhìn bà.- Nhà mình và nhà họ Jeon có oan tình đúng không?....
- Hả?- Bà Kim thất kinh, buông thõng hai tay quên cả khóc.
- Con hỏi mẹ. Nhà ta và nhà họ Jeon có oan tình đúng không?- Taehyung như con thú, bật dậy gào thét. Anh giật hết mấy sợi dây chuyền nước ra khỏi ven của mình đến toé máu. Vừa ôm tim, anh vừa khóc.
Mấy ngày nay anh cố gắng sắp xếp thông tin mà anh nhận được hàng vạn lần, nhưng đáp số hầu như chỉ là con số 0.
Taehyung nhớ lại rồi, nhớ lại làm thế nào mà công ti nhà anh có thể vươn cao được như ngày nay. Anh nhớ lại rồi, cái ngày mà anh đứng trước cửa nhà Nobita, trước dấu niêm phong to đùng... Trên đó chính là được đóng dấu đỏ của nhà họ Kim. Là tại anh, tại nhà anh nuốt trọn công ti nhà cậu. Nên Black Pearl mới có thể đứng đầu toàn quốc như hôm nay.
-....- Bà Kim nhìn con trai phát dại trước mắt, hai hàng lệ ngừng xối, bà ngồi hẳn xuống nền nhà lạnh lẽo nhìn về một phía hư vô.
- JungKook chính là con trai duy nhất nhà họ Jeon. Cái nhà mà 7 năm trước Kim gia nuốt trọn ấy. Cái ngày mà con phải rời xa Nobita đấy. Thâm tâm con trách cứ cậu ta sao lại ruồng bỏ con mà đi, không ngờ con lại chính là nguyên nhân khiến cậu ấy phải đi, chính con là nguyên nhân mà mẹ cậu ấy bị bệnh viêm tuỷ, khiến cậu ấy phải đau khổ sống trong tủi nhục để kiếm tiền chữa cho mẹ mình. Còn con, hằng ngày ăn ấm mặc êm lại còn chơi bời lêu lổng. Tất cả là vì Kim gia mà Jeon gia phá sản.Tất cả tại nhà mình. Tại con.- Anh oà khóc.
Đau đớn không miêu tả bằng lời, nó giống như một nhát dao cắm xuyên trái tim vừa được hàn gắn bằng tình yêu của cậu, và cũng chính tình yêu của cậu khiến con tim anh nát tan lần thứ hai.
Anh đau lắm, thà rằng cậu cứ đi đi. Đừng quay về, chí ít nó không làm tổn thương đến cả hai người như thế. Cùng đau...
Anh đã tự dằn vặt bản thân suốt nhiều ngày qua. Quá khứ khiến cho anh tổn thương nhiều nhưng nỗi đau anh mang chỉ là hạt cát nhỏ trong bãi cát của cậu.
Anh biết, anh đau nhưng cậu còn đau hơn.
Người mình yêu lại chính là người xuống tay hại bố mình, hại cả nhà mình phải lang thang đầu đường xó chợ suốt 7 năm dòng..
Đôi môi anh giờ đắng lắm. Phút yếu mềm anh cần cậu. Cái ôm của cậu, mùi hương của cậu, tất cả...
- Mẹ không biết, mẹ thật sự không biết JungKook là con trai nhà họ Jeon mà bố con đã từng quen. Mẹ xin lỗi...- Bà Kim ôm lấy Taehyung cùng khóc. Nhìn con trai mình đau đớn, bản thân cũng xót xa vô cùng. Cũng vì bà đem vợ về cho con đi, cũng vì bà chắp vá tình duyên cho hai đứa đi. Giờ mọi chuyện dang dở thế này cũng vì bà đi.- Tại con.- Taehyung nấc từng cơn trong nước mắt. Mắt anh trắng nhoà toàn vị mặn đắng. Anh lịm hẳn đi trong vòng tay bà Kim...
Em ơi... Giờ bên anh tối lắm, không có em cuộc sống của anh trở nên rối lắm.bMất em rồi trong mắt anh giờ như mất đi tiêu cự. Đời này anh làm khổ em rồi Nobita. Không em anh chẳng thiết sống nữa.
Tuổi thơ đưa Nobita đến với Doremon, hạnh phúc không bao lâu cơn gia biến đổ ngược khiến cả hai lìa xa. Và chính cơn gia biến đưa em trở về với anh. JungKook, em khờ lắm, anh chấp nhận đánh đổi tất cả để có em. Nhưng, lòng tin anh tạo cho em chưa đủ phải không? Ngày đó em hứa mãi mãi bên nhau. Tại sao em lại buông tay những hai lần. JungKook. Anh quá mệt mỏi rồi. Hợp rồi tan, tan tan hợp hợp. Em tìm đi, trong trái tim anh còn chỗ nào nào lành cầm dao rạch nốt đi. Anh đau lắm. Nghe lời em, anh buông tay rồi. Em đi đi...
___________
- A...- JungKook bị con dao nhọn gọt trái cây cắt vào tay rướm máu.
- Cái đồ... hậu đậu. Tôi muốn ăn canh chứ không phải ăn ngón tay của cậu đâu JungKook.- Yoongi đang rửa rau nghe tiếng JungKook kêu lập tức nhìn thấy ngón tay của cậu dính máu, không nghĩ ngợi nhiều liền cho ngón tay của cậu vào miệng ngậm lấy.
- Không cần.- JungKook cảm thấy ngón tay bị bao phủ bởi một khoang ấm ấm, mềm mềm chợt rùng mình rút tay ra.
-....- Anh cắn nhẹ khớp ngón tay của cậu, đưa tay bịp mỏ vịt đang hót nhiều lại, điều chỉnh cậu đi về phía tủ thuốc lấy băng gạc và thuốc.
-...- JungKook trừng mắt nhìn Yoongi đang ngửa cổ tìm thuốc, lồng ngực của anh áp sát người cậu, cậu nghe rõ tiếng tim đập của YoonGi nữa. Mặt cậu thoáng đỏ, tay dơ lên cũng khá mỏi, cậu ngoe quẩy ngón tay trong miệng YoonGi, chạm cả vào chiếc lưỡi nóng bỏng của anh nữa.
- Ưm...- Yoongi cúi đầu lườm JungKook, miệng đang ngậm ngón tay nên không chửi được nếu không anh sẽ khấn cậu đến khi đầu cậu bục lỗ mới thôi.
- Hahaaa...- JungKook cười phá lên.
-....-YoonGi thấy cậu vui vẻ cũng nhếch miệng cười theo. Anh cầm tay của cậu mút chụp ngón tay bị đứt ra khỏi miệng. Đè sát cậu vào tường, anh ghé miệng vào lỗ tai cậu nói nhẹ.
- Tôi nói là tôi thích nam nhân rồi đúng chứ?- YoonGi đưa mắt nhìn JungKook, cọ nhẹ mũi vào má cậu.
-....- JungKook nuốt một ngụm nước bọt, trừng trừng nhìn anh.
YoonGi tiến lại môi cậu, đặt nhẹ nụ hôn vào cánh hồng phía dưới.
JungKook đơ người, cảm giác vị nhiệt nhiệt ngọt ngọt ở đầu môi... Cậu nhắm mắt.
JungKook ah~~ Nobita ah~~Anh muốn ôm em thế này thôi, gần em anh thấy bình yên lắm, chúng ta như xưa được chứ? Hình ảnh Taehyung đang cười hiền lành ôm lấy eo cậu hiện về trước mắt. Cậu đang làm gì vậy?
Choàng mở mắt, đẩy YoonGi ra.
-Xin lỗi...- JungKook cúi mặt chạy thẳng ra sau vườn.
- Ngu ngốc.- Yoongi liếm nhẹ dư vị trên môi, nhếch mép lắc đầu. Anh tiếp tục trở về với món canh của mình thôi. Anh đói rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.