Chương 30
MeooAka99
15/07/2019
[Chap30]
Au: Mèoo Aka Não Sữa.
___________
- Taehyung... Anh ngủ chút đi.- Hoseok thở dài nhìn Taehyung ngồi ngốc trong căn phòng của JungKook.
- Anh bảo tôi phải ngủ sao đây Hoseok. Cứ nhắm mắt tôi lại thấy nụ cười ngây dại của em ấy hiện hữu trong tâm trí. Rút cục cũng là không thể thiếu JungKook.- Taehyung chớp mắt làm rơi mấy hạt ngọc trong suốt xuống ga giường.
Từ khi cậu đi anh quên bản thân là người mạnh mẽ. Kệ mang tiếng điên, tiếng luỵ.
Vẫn ngồi tự kỉ đợi cậu về nhưng chỉ thấy hoàng hôn xuống sau đó bình minh lên. Màu đỏ cam tươi đẹp nhưng sao đơn độc đến vậy.
Anh đợi cậu, đợi tên trộm đã bẻ khoá trái tim anh. Ba đêm nay anh không chợp mắt, ngồi hoá đá trong căn phòng hi vọng thượng đế cho anh dù chỉ một ít hình ảnh của cậu anh cũng cam lòng.
Bà Jeon đi Nhật chữa bệnh chưa về chưa biết rằng con trai mất tích.
Bà Kim dùng quyền lực và địa vị không ngừng tìm kiếm trong nước, ngoài nước,..mà không tìm nổi nhân vật nhỏ bé Jeon JungKook đây.
Công ti đâm ra một phen hỗn loạn như rắn mất đầu. Người người nhìn nhau rồi chẹp môi thầm tiếc.
Vì một nam nhân mà cả MMc náo loạn hẳn.
Chỉ có một nam nhân bắc ghế ngồi uống trà giữa vườn, tay cầm quyển báo vắt chéo chân ngả đầu ra sau ghế bình yên ngồi đọc báo, vừa đọc vừa uống trà vừa cười.
- Anh dậy sớm thế?- JungKook vuốt vuốt khuôn mặt ngái ngủ loẹt quẹt đôi dép đi xuống vườn.
- Tôi không lười như con heo nhà cậu.- Yoongi cười rồi nhấp một ngụm trà.
- Thế nào cũng được.-JungKook biết bản thân đang ăn nhờ ở đậu nhà người ta nên chỉ biết gãi mông kiếm ghế ngồi xuống bên cạnh anh không dám ho he nhiều.
- Nghe nói nhà họ Kim tìm cậu rất vất vả.-YoonGi lên tiếng như cầm một cái dùi gỗ phang vào đầu cậu ong ong như cái chuông nhỏ.
- Sao tự nhiên anh lại nói đến chuyện đó.- JungKook nhăn mặt, ngả đầu ra sau ghế nhắm mắt, cậu không muốn nhớ đến.
- Tôi và cậu có nhiều chuyện cần nói lắm đấy.- YoonGi đứng dậy, đặt quyển báo và li trà xuống ghế, cầm cổ tay JungKook kéo đi.
- Từ đã....
________
- Cậu biết lí do tôi không hỏi bất cứ thứ gì liên quan đến nhà họ Kim suốt 3 ngày qua không? -YoonGi vẫn cầm cổ tay JungKook kéo đi dọc hành lang.
- Không biết.-JungKook lắc đầu. Cậu cũng thấy kì lạ, chẳng phải anh quen biết với nhà họ Kim sao?
- Vì tôi biết tất cả. Về cậu.- YoonGi dừng chân trước một căn phòng màu trắng, đôi mắt anh phảng phất màng nước. Anh khẽ sờ lên tấm ván khắc tên LinGa.- Anh biết tôi từ trước?-JungKook nuốt khan.
- Tôi nên nói những lí do tôi cần biết cậu.- YoonGi lắc đầu rồi xoay nắm cửa mở phòng...
.
.
.
- A... Cô gái này.- Vừa mở cửa đã đập vào mắt cậu bức ảnh một người con gái mặc đồng phục học sinh, gương mặt đặc biệt khả ái cười thật tươi, tay còn cầm bó hoa phượng đỏ. Khuôn mặt của cô bé vô cùng ngây thơ và thanh khiết... Lee. Cậu nhớ rồi.
- Cậu quen LinGa? Ý tôi là Lee sao?- Yoongi hơi giật mình, anh trộm lau dòng lệ trên khoé mắt mình, lấy lại nụ cười nhìn cậu.
- Ừm, lúc đó tôi vẫn còn làm pha chế ở một quán bar, tôi có gặp qua cô gái này. Lúng túng, ngây ngô... Đó là ấn tượng đầu tiên tôi gặp cô ấy. Ấn tượng thứ hai là... Cô ấy hôn Taehyung.- Giọng nói cậu ngày càng nhỏ đi, trầm và khàn dần. Cậu khóc.
Cố quên anh là điều cậu không thể.
- Lee là em gái tôi. Nó mất trong một tai nạn xe, ngày đó trùng với ngày nó gặp Taehyung lần cuối. Con bé thật ngốc.- YoonGi không kìm nổi nước mắt, anh đau xót nhìn lại tấm di ảnh của em gái.
-...- JungKook đưa đôi mắt trong suốt lên nhìn anh.
- Vì cái chết của em gái nên tôi không thích Taehyung. Tôi cực kì không thích cả cậu.-YoonGi ôn nhu lau nước mắt, khụt khịt mũi nói tiếp.- Tôi cũng định không nói gì với cậu, nhưng lòng tin của cậu đối với tôi nó lớn quá, tôi không kham nổi nên tôi sẽ nói hết. Cậu muốn ghét thì ghét. Tôi cam tâm.- YoonGi cũng lau nước mắt cho JungKook, cầm vai cậu thật chặt. Đôi mắt anh trung thực vô cùng, không một tia lừa dối.
- Tôi nghe...- JungKook nắm lấy bàn tay đang đặt trên vai mình, khẽ gật đầu. Cậu tin anh.
- Bảy năm trước, giữa ông Kim và ông Jeon có giao ước ngớ ngẩn, không phải là ngớ ngẩn bình thường và hết sức ngu dốt. Những kẻ lắm tiền thường bị ngu đi... Đừng trách tôi, tôi chỉ nói sự thật thôi. Họ cá cược với nhau xem ai chết trước. Nếu người này chết trước thì người kia được sở hữu toàn bộ tài sản của người này. Kí cốt đàng hoàng, giao ước cũng để lại sao hai bản hẳn hoi. Lúc đấy công ti họ Jeon không nhỏ chút nào, ngang BX chứ chẳng chơi. Vậy mà đùng một cái ông Jeon mất, nhà cậu cũng mất trắng. Cái lí do không thể bị gọi là trùng hợp được, vì con dao nằm gọn trong bụng ông ta. Bị nói là tự tử. Ừm. Cái chết của bố cậu tôi không dám phán bậy. Nhưng chắc cậu cũng tự đoán được nhỉ.- Yoongi ngừng nói, anh nhìn cậu sụp đổ hoàn toàn. Không cam tâm anh nói tiếp.
- JungKook ah, cậu biết nhà cậu nợ tiền của ai không? Của ông Min nhà tôi đấy. Ông ta lấy lại căn nhà này để trừ bớt số nợ của nhà cậu. Tôi tầm tuổi ấy cũng muốn tự lập nên muốn thoát li khỏi gia đình đến đó trú ngụ. Tình cờ tôi tìm được bản giao ước này trong két sắt.-YoonGi ngừng một đoạn.
- Anh nói tiếp đi, tôi nghe đượ..c..- JungKook ho khụ khụ, lau nước mắt cố gượng dậy.
- Tôi cũng cảm thấy tôi làm vậy là độc ác nhưng vì Taehyung mà em gái tôi phải chết nên tôi đã làm. Một ngày 7 lần tôi gửi bản giao ước cho Taehyung để dằn vặt anh ta. Nhưng... Hiệu quả ngoài mong muốn của tôi rồi.- YoonGi thở dài, lau nước mắt cho JungKook, anh nhếch đôi môi mỏng của mình lên nhìn cậu tiếc nuối.
- Nếu là anh. Tôi sẽ ác độc hơn thế gấp vạn lần.- JungKook gằn đỏ đôi mắt, cậu cũng nhếch miệng giúp anh lau nước mắt. Cậu kéo anh vào lòng mình, đưa môi cậu lại tai anh dùng giọng trầm khàn nói nói gì đó. Nhưng chính thức kết bằng một câu. Tôi sẽ giúp anh.
- Cậu thật độc ác.- YoonGi cũng siết chặt cánh tay của mình qua eo cậu, xoáy sâu vào ánh mắt cậu mà nói.- Định hại đời tôi sao?
- Tôi đâu dám...-JungKook khách khí.
Tình bể rồi cho vỡ vụn luôn đi.... Vốn dĩ ông trời chẳng thương JungKook này, còn thiết gì nữa... Tầm này là không còn gì để mất nữa rồi.
Au: Mèoo Aka Não Sữa.
___________
- Taehyung... Anh ngủ chút đi.- Hoseok thở dài nhìn Taehyung ngồi ngốc trong căn phòng của JungKook.
- Anh bảo tôi phải ngủ sao đây Hoseok. Cứ nhắm mắt tôi lại thấy nụ cười ngây dại của em ấy hiện hữu trong tâm trí. Rút cục cũng là không thể thiếu JungKook.- Taehyung chớp mắt làm rơi mấy hạt ngọc trong suốt xuống ga giường.
Từ khi cậu đi anh quên bản thân là người mạnh mẽ. Kệ mang tiếng điên, tiếng luỵ.
Vẫn ngồi tự kỉ đợi cậu về nhưng chỉ thấy hoàng hôn xuống sau đó bình minh lên. Màu đỏ cam tươi đẹp nhưng sao đơn độc đến vậy.
Anh đợi cậu, đợi tên trộm đã bẻ khoá trái tim anh. Ba đêm nay anh không chợp mắt, ngồi hoá đá trong căn phòng hi vọng thượng đế cho anh dù chỉ một ít hình ảnh của cậu anh cũng cam lòng.
Bà Jeon đi Nhật chữa bệnh chưa về chưa biết rằng con trai mất tích.
Bà Kim dùng quyền lực và địa vị không ngừng tìm kiếm trong nước, ngoài nước,..mà không tìm nổi nhân vật nhỏ bé Jeon JungKook đây.
Công ti đâm ra một phen hỗn loạn như rắn mất đầu. Người người nhìn nhau rồi chẹp môi thầm tiếc.
Vì một nam nhân mà cả MMc náo loạn hẳn.
Chỉ có một nam nhân bắc ghế ngồi uống trà giữa vườn, tay cầm quyển báo vắt chéo chân ngả đầu ra sau ghế bình yên ngồi đọc báo, vừa đọc vừa uống trà vừa cười.
- Anh dậy sớm thế?- JungKook vuốt vuốt khuôn mặt ngái ngủ loẹt quẹt đôi dép đi xuống vườn.
- Tôi không lười như con heo nhà cậu.- Yoongi cười rồi nhấp một ngụm trà.
- Thế nào cũng được.-JungKook biết bản thân đang ăn nhờ ở đậu nhà người ta nên chỉ biết gãi mông kiếm ghế ngồi xuống bên cạnh anh không dám ho he nhiều.
- Nghe nói nhà họ Kim tìm cậu rất vất vả.-YoonGi lên tiếng như cầm một cái dùi gỗ phang vào đầu cậu ong ong như cái chuông nhỏ.
- Sao tự nhiên anh lại nói đến chuyện đó.- JungKook nhăn mặt, ngả đầu ra sau ghế nhắm mắt, cậu không muốn nhớ đến.
- Tôi và cậu có nhiều chuyện cần nói lắm đấy.- YoonGi đứng dậy, đặt quyển báo và li trà xuống ghế, cầm cổ tay JungKook kéo đi.
- Từ đã....
________
- Cậu biết lí do tôi không hỏi bất cứ thứ gì liên quan đến nhà họ Kim suốt 3 ngày qua không? -YoonGi vẫn cầm cổ tay JungKook kéo đi dọc hành lang.
- Không biết.-JungKook lắc đầu. Cậu cũng thấy kì lạ, chẳng phải anh quen biết với nhà họ Kim sao?
- Vì tôi biết tất cả. Về cậu.- YoonGi dừng chân trước một căn phòng màu trắng, đôi mắt anh phảng phất màng nước. Anh khẽ sờ lên tấm ván khắc tên LinGa.- Anh biết tôi từ trước?-JungKook nuốt khan.
- Tôi nên nói những lí do tôi cần biết cậu.- YoonGi lắc đầu rồi xoay nắm cửa mở phòng...
.
.
.
- A... Cô gái này.- Vừa mở cửa đã đập vào mắt cậu bức ảnh một người con gái mặc đồng phục học sinh, gương mặt đặc biệt khả ái cười thật tươi, tay còn cầm bó hoa phượng đỏ. Khuôn mặt của cô bé vô cùng ngây thơ và thanh khiết... Lee. Cậu nhớ rồi.
- Cậu quen LinGa? Ý tôi là Lee sao?- Yoongi hơi giật mình, anh trộm lau dòng lệ trên khoé mắt mình, lấy lại nụ cười nhìn cậu.
- Ừm, lúc đó tôi vẫn còn làm pha chế ở một quán bar, tôi có gặp qua cô gái này. Lúng túng, ngây ngô... Đó là ấn tượng đầu tiên tôi gặp cô ấy. Ấn tượng thứ hai là... Cô ấy hôn Taehyung.- Giọng nói cậu ngày càng nhỏ đi, trầm và khàn dần. Cậu khóc.
Cố quên anh là điều cậu không thể.
- Lee là em gái tôi. Nó mất trong một tai nạn xe, ngày đó trùng với ngày nó gặp Taehyung lần cuối. Con bé thật ngốc.- YoonGi không kìm nổi nước mắt, anh đau xót nhìn lại tấm di ảnh của em gái.
-...- JungKook đưa đôi mắt trong suốt lên nhìn anh.
- Vì cái chết của em gái nên tôi không thích Taehyung. Tôi cực kì không thích cả cậu.-YoonGi ôn nhu lau nước mắt, khụt khịt mũi nói tiếp.- Tôi cũng định không nói gì với cậu, nhưng lòng tin của cậu đối với tôi nó lớn quá, tôi không kham nổi nên tôi sẽ nói hết. Cậu muốn ghét thì ghét. Tôi cam tâm.- YoonGi cũng lau nước mắt cho JungKook, cầm vai cậu thật chặt. Đôi mắt anh trung thực vô cùng, không một tia lừa dối.
- Tôi nghe...- JungKook nắm lấy bàn tay đang đặt trên vai mình, khẽ gật đầu. Cậu tin anh.
- Bảy năm trước, giữa ông Kim và ông Jeon có giao ước ngớ ngẩn, không phải là ngớ ngẩn bình thường và hết sức ngu dốt. Những kẻ lắm tiền thường bị ngu đi... Đừng trách tôi, tôi chỉ nói sự thật thôi. Họ cá cược với nhau xem ai chết trước. Nếu người này chết trước thì người kia được sở hữu toàn bộ tài sản của người này. Kí cốt đàng hoàng, giao ước cũng để lại sao hai bản hẳn hoi. Lúc đấy công ti họ Jeon không nhỏ chút nào, ngang BX chứ chẳng chơi. Vậy mà đùng một cái ông Jeon mất, nhà cậu cũng mất trắng. Cái lí do không thể bị gọi là trùng hợp được, vì con dao nằm gọn trong bụng ông ta. Bị nói là tự tử. Ừm. Cái chết của bố cậu tôi không dám phán bậy. Nhưng chắc cậu cũng tự đoán được nhỉ.- Yoongi ngừng nói, anh nhìn cậu sụp đổ hoàn toàn. Không cam tâm anh nói tiếp.
- JungKook ah, cậu biết nhà cậu nợ tiền của ai không? Của ông Min nhà tôi đấy. Ông ta lấy lại căn nhà này để trừ bớt số nợ của nhà cậu. Tôi tầm tuổi ấy cũng muốn tự lập nên muốn thoát li khỏi gia đình đến đó trú ngụ. Tình cờ tôi tìm được bản giao ước này trong két sắt.-YoonGi ngừng một đoạn.
- Anh nói tiếp đi, tôi nghe đượ..c..- JungKook ho khụ khụ, lau nước mắt cố gượng dậy.
- Tôi cũng cảm thấy tôi làm vậy là độc ác nhưng vì Taehyung mà em gái tôi phải chết nên tôi đã làm. Một ngày 7 lần tôi gửi bản giao ước cho Taehyung để dằn vặt anh ta. Nhưng... Hiệu quả ngoài mong muốn của tôi rồi.- YoonGi thở dài, lau nước mắt cho JungKook, anh nhếch đôi môi mỏng của mình lên nhìn cậu tiếc nuối.
- Nếu là anh. Tôi sẽ ác độc hơn thế gấp vạn lần.- JungKook gằn đỏ đôi mắt, cậu cũng nhếch miệng giúp anh lau nước mắt. Cậu kéo anh vào lòng mình, đưa môi cậu lại tai anh dùng giọng trầm khàn nói nói gì đó. Nhưng chính thức kết bằng một câu. Tôi sẽ giúp anh.
- Cậu thật độc ác.- YoonGi cũng siết chặt cánh tay của mình qua eo cậu, xoáy sâu vào ánh mắt cậu mà nói.- Định hại đời tôi sao?
- Tôi đâu dám...-JungKook khách khí.
Tình bể rồi cho vỡ vụn luôn đi.... Vốn dĩ ông trời chẳng thương JungKook này, còn thiết gì nữa... Tầm này là không còn gì để mất nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.