Chương 31
MeooAka99
15/07/2019
[Chap31]
Au: Mèoo Aka Não Sữa
______________
- YoonGi ah~~ - JungKook gọi anh đang tắm trong nhà bằng quả giọng không thể chua hơn.
- Này, tôi hết tè dầm thì cậu mới được chui ra nha JungKook. Cậu phải gọi tôi là hyung mới đúng..- YoonGi từ trong nhà tắm đi ra, mặc quần hoa loa kèn đỏ chói cùng áo phông trắng, tóc còn ẩm nom như ông cụ non khoác chiếc khăn mặt vào cổ nhăn nhó tiến lại phía JungKook.
- YoonGi ah~~~~ - JungKook lè lưỡi cố kéo dài miệng gọi anh.
- Im đi...- YoonGi xoa xoa hai bên cẳng tay nhanh chóng ngồi xuống ghế.
- Anh làm sao biết được tôi chính là con trai họ Jeon hay vậy?- JungKook xà lại, lay lay chân YoonGi.
- Tôi biết bố cậu.- YoonGi đập vào tay JungKook đang cố gắng giật mấy sợi lông mỏng manh trên chân mịn màng của mình.
- Sao anh lại biết bố tôi?- JungKook tiếp tục làm phiền.
- Tôi giống cậu Mèo điên à... Tôi là Đường đường vậy được chưa?- YoonGi hết sức chịu đựng, gầm rú lên.
- Hacker...hackkeerr...??- JungKook mở to đôi mắt chăm chăm nhìn anh.
- Ờm, tôi bên BX... Mấy cái cậu phá đều là tôi thiết lập.- YoonGi búng trán JungKook.- Dọn cơm. Đại ca đây đói rồi.- Ở lại với con người bụng một bầu trời như JungKook anh đây chắc chắn sẽ là mặt trời tắt ngóm mất.
- Nhưng tôi còn thắc mắc...-JungKook lẽo đẽo theo YoonGi lải nhải.
- Nói nữa tôi cho cậu ra đường hỏi ông trăng luôn đấy.- YoonGi đạt tối đa mức chịu đựng, anh rống lên dơ nắm đấm phe phẩy trước mặt cậu.
- Người đâu dữ dằn thấy ớn. Anh á, chỉ làm thụ thôi.- JungKook hét lên.
- JungKook cậu đem bát ra ngoài cửa ăn cho tôi.- Yoongi trong nhà vọng ra.
- Tôi xin lỗi mà.- JungKook bĩu bĩu mỏ nhỏ. Chiêu này luôn có tác dụng với Taehyung nhưng YoonGi thì... Không biết nữa. Tầm 15 phút sau thấy một nam nhân cầm bát ô tô và cầm thìa đứng dựa lưng vào cửa ăn ngụm cơm to, vừa ăn vừa khấn tổ tông ông vải của nam nhân quần đỏ khoanh chân vui vẻ ăn cơm xem kịch ở trong nhà. Thế đấy. Cậu có đanh đá đến đâu thì gặp anh cũng sẽ tắt điện thôi.
_________
_1 tháng sau_
- Taehyung ah, con làm việc nhiều quá rồi.- Bà Kim ngậm ngùi nuốt nước mắt nhìn con trai đang cắm đầu vào làm việc không biết giờ giấc. Anh lại trở về với công việc của mình, không có cậu. Anh vẫn sống, chỉ là sống mà không còn tâm hồn... Anh lại giống ngày xưa, lấy công việc làm mốc, hết lực làm việc cả ngày, cố gắng ăn uống, tối dùng thuốc ngủ... Không có JungKook nhưng anh còn có mẹ, anh không muốn mẹ anh lo nghĩ về anh như xưa nữa... Mẹ anh đủ khổ rồi.
- Vậy sao? Con không để ý nữa.- Taehyung nhếch hai bên mép tạo nụ cười. Kí nốt vào tờ rồi anh dừng tay, tiến lại chỗ bà Kim.- Con thật không sao chứ?- Bà Kim đưa tay Taehyung lên hôn vào đó, nhẹ nhàng vuốt tóc con trai thở dài.
- Con vẫn sống mà mẹ. Không phải nghĩ nhiều đâu mẹ, mái tóc tuyệt đẹp của mẹ con ngả sang màu khác rồi. Tất cả là do con...- Taehyung dựa vào vai bà như đứa trẻ. Thế giới của anh mất đi một nửa, giờ chỉ còn lại một nửa là bà thôi. Anh phải cố gắng thật nhiều để duy trì ánh sáng còn lại trong cuộc đời của mình. Người ta nói phải, mặc cả thế giới quay lưng lại với con nhưng người mẹ luôn dang tay đón con trở về.
- Con trai. Trong lòng con vẫn còn hình bóng của JungKook chứ?- Bà Kim xoa đầu con trai.
- Mẹ, 1 tháng mà đã xoá nổi hình ảnh của em ấy hay sao? Ngày thơ, con mất 7 năm tự làm khổ bản thân, rượu bia và gái gú cũng không làm cho trái tim con bớt thương em ấy một ít nào. Con nghĩ thông rồi, cố quên lại càng nhớ, càng nhớ lại càng đau. Mẹ ah, lần này không phải là mấy năm đâu. Cả đời con cũng không quên được, con đi quá sâu vào vũng lầy này rồi, thôi thì bỏ mặc đi mẹ. Bao giờ vũng lầy này nuốt mất con cũng như nỗi nhớ này lấn áp đi tâm trí con, lúc đấy chắc con mới thanh thản mà nhắm mắt.- Đôi mắt không hồn nhìn vào hư vô, giếng cạn nước rồi... Anh khóc nhiều vì cậu quá rồi. Người tìm người lẩn bao giờ mới thấy nhau? Ừ, anh buông tay rồi.
- Con nói nhảm gì vậy. Con còn có ta mà.- Bà Kim sụt sịt nước mắt, vỗ vỗ lưng anh.
- Con sống trên cõi đời này là vì mẹ thôi mẹ à. Quá khứ con không thể bỏ mặc, con chỉ có thể bước tới tương lai ngập màu đen trước mắt. Con cứ đi mà chẳng biết mình đi đến đâu hay vòng vèo rồi trở về chỗ cũ. Nhưng xét cho cùng, con cũng chính vì mẹ mà đi. Vì mẹ mà bước...còn mẹ là ở lại với con. Thật tốt.- Taehyung bất giác nhói lên nụ cười mỉa mai chính bản thân mình. Ngu ngốc và luỵ tình nhưng anh không thể thoát ra nổi. Đúng là anh bước quá sâu rồi.
- Mẹ hứa rằng mẹ sẽ tìm JungKook trở lại cho con. Đừng buồn nữa. Ngủ sớm đi con, mai hãy làm việc.- Bà Kim hôn lên trán Taehyung rồi đóng cửa trở về nhà.
-....- Anh thở dài nhìn về phía màn đêm tịch mịch.
Hạnh phúc hiểu thế nào đây? Em lấy đi niềm tin bỏ lại sau lưng những gì? JungKook a. Em trở lại và xem lại bức tượng em đã tạc đi. Anh là thành quả của tình yêu ngọt ngào của em đây. Thảm hại đúng không em? Anh biết tình yêu hai phía đầu dây chun, mỗi phía buộc một con dao, người này thả ra người kia chết. Ừ, anh chết rồi, tâm hồn anh chết rồi. Còn thể xác của anh, em lại và giết anh đi. Mỗi đêm sờ bên giường lạnh giá mà tim anh đau lắm. Anh phát điên rồi.
____________
- Mặt trăng thật tròn, thật đẹp.- YoonGi nằm trên tấm ván gỗ đặt trong vườn nghe tiếng gió thổi mà cảm thấy cô đơn.
Vì em gái mà mẹ hi sinh bất chấp sinh tử sinh hạ ra em gái. Ông bố vì mẹ mất phát rồ không muốn nhận con, ông đùn đẩy, ông hắt hủi Linga, trong thâm tâm ông chỉ coi mình anh là con nhưng anh không coi ông là cha. Anh thề sống thề chết bảo vệ cô, anh thay nhiệm vụ của người cha bù đắp cho cô tất cả. Nhưng, tất cả đối với cô không đủ. Linga nhỏ bé thiếu hụt tình yêu thương của người mẹ và người cha. Khoảng trống lớn, anh không kham nổi. Lớn lên như thế, đến nay là năm năm anh chưa gặp bố. Gập đầu trước bài vị cô bé cũng là mình anh. Tội nghiệp. Hoàn cảnh thật éo le, cả anh cũng vậy.
- Thật đẹp.- JungKook vừa rửa bát xong cũng kê ghế ngồi cạnh anh.
Nhìn bầu trời đen đặc chỉ có chính giữa mặt trăng tròn vành vạnh.
Cậu tự hỏi... Này, ông trăng ông trời. Kiếp trước là con chen giữa tình yêu của hai người nên hai người mới đầy đoạ con thế này đúng không? Con là người, đời con be bét lắm rồi. Làm ơn để con sống nốt quãng đời này nuôi mẹ con nếu bức con quá con sẽ hoá thân lên đấy làm nhục đời chị Hằng cho hai ông xem.- JungKook mỉm cười chua chát.
Trong cùng khoảng thời gian nhất định ba giọt nước mắt không hẹn mà cùng rơi....
Taehyung khóc vì nhớ...
YoonGi khóc vì cô đơn...
Còn JungKook khóc vì hận.
Au: Mèoo Aka Não Sữa
______________
- YoonGi ah~~ - JungKook gọi anh đang tắm trong nhà bằng quả giọng không thể chua hơn.
- Này, tôi hết tè dầm thì cậu mới được chui ra nha JungKook. Cậu phải gọi tôi là hyung mới đúng..- YoonGi từ trong nhà tắm đi ra, mặc quần hoa loa kèn đỏ chói cùng áo phông trắng, tóc còn ẩm nom như ông cụ non khoác chiếc khăn mặt vào cổ nhăn nhó tiến lại phía JungKook.
- YoonGi ah~~~~ - JungKook lè lưỡi cố kéo dài miệng gọi anh.
- Im đi...- YoonGi xoa xoa hai bên cẳng tay nhanh chóng ngồi xuống ghế.
- Anh làm sao biết được tôi chính là con trai họ Jeon hay vậy?- JungKook xà lại, lay lay chân YoonGi.
- Tôi biết bố cậu.- YoonGi đập vào tay JungKook đang cố gắng giật mấy sợi lông mỏng manh trên chân mịn màng của mình.
- Sao anh lại biết bố tôi?- JungKook tiếp tục làm phiền.
- Tôi giống cậu Mèo điên à... Tôi là Đường đường vậy được chưa?- YoonGi hết sức chịu đựng, gầm rú lên.
- Hacker...hackkeerr...??- JungKook mở to đôi mắt chăm chăm nhìn anh.
- Ờm, tôi bên BX... Mấy cái cậu phá đều là tôi thiết lập.- YoonGi búng trán JungKook.- Dọn cơm. Đại ca đây đói rồi.- Ở lại với con người bụng một bầu trời như JungKook anh đây chắc chắn sẽ là mặt trời tắt ngóm mất.
- Nhưng tôi còn thắc mắc...-JungKook lẽo đẽo theo YoonGi lải nhải.
- Nói nữa tôi cho cậu ra đường hỏi ông trăng luôn đấy.- YoonGi đạt tối đa mức chịu đựng, anh rống lên dơ nắm đấm phe phẩy trước mặt cậu.
- Người đâu dữ dằn thấy ớn. Anh á, chỉ làm thụ thôi.- JungKook hét lên.
- JungKook cậu đem bát ra ngoài cửa ăn cho tôi.- Yoongi trong nhà vọng ra.
- Tôi xin lỗi mà.- JungKook bĩu bĩu mỏ nhỏ. Chiêu này luôn có tác dụng với Taehyung nhưng YoonGi thì... Không biết nữa. Tầm 15 phút sau thấy một nam nhân cầm bát ô tô và cầm thìa đứng dựa lưng vào cửa ăn ngụm cơm to, vừa ăn vừa khấn tổ tông ông vải của nam nhân quần đỏ khoanh chân vui vẻ ăn cơm xem kịch ở trong nhà. Thế đấy. Cậu có đanh đá đến đâu thì gặp anh cũng sẽ tắt điện thôi.
_________
_1 tháng sau_
- Taehyung ah, con làm việc nhiều quá rồi.- Bà Kim ngậm ngùi nuốt nước mắt nhìn con trai đang cắm đầu vào làm việc không biết giờ giấc. Anh lại trở về với công việc của mình, không có cậu. Anh vẫn sống, chỉ là sống mà không còn tâm hồn... Anh lại giống ngày xưa, lấy công việc làm mốc, hết lực làm việc cả ngày, cố gắng ăn uống, tối dùng thuốc ngủ... Không có JungKook nhưng anh còn có mẹ, anh không muốn mẹ anh lo nghĩ về anh như xưa nữa... Mẹ anh đủ khổ rồi.
- Vậy sao? Con không để ý nữa.- Taehyung nhếch hai bên mép tạo nụ cười. Kí nốt vào tờ rồi anh dừng tay, tiến lại chỗ bà Kim.- Con thật không sao chứ?- Bà Kim đưa tay Taehyung lên hôn vào đó, nhẹ nhàng vuốt tóc con trai thở dài.
- Con vẫn sống mà mẹ. Không phải nghĩ nhiều đâu mẹ, mái tóc tuyệt đẹp của mẹ con ngả sang màu khác rồi. Tất cả là do con...- Taehyung dựa vào vai bà như đứa trẻ. Thế giới của anh mất đi một nửa, giờ chỉ còn lại một nửa là bà thôi. Anh phải cố gắng thật nhiều để duy trì ánh sáng còn lại trong cuộc đời của mình. Người ta nói phải, mặc cả thế giới quay lưng lại với con nhưng người mẹ luôn dang tay đón con trở về.
- Con trai. Trong lòng con vẫn còn hình bóng của JungKook chứ?- Bà Kim xoa đầu con trai.
- Mẹ, 1 tháng mà đã xoá nổi hình ảnh của em ấy hay sao? Ngày thơ, con mất 7 năm tự làm khổ bản thân, rượu bia và gái gú cũng không làm cho trái tim con bớt thương em ấy một ít nào. Con nghĩ thông rồi, cố quên lại càng nhớ, càng nhớ lại càng đau. Mẹ ah, lần này không phải là mấy năm đâu. Cả đời con cũng không quên được, con đi quá sâu vào vũng lầy này rồi, thôi thì bỏ mặc đi mẹ. Bao giờ vũng lầy này nuốt mất con cũng như nỗi nhớ này lấn áp đi tâm trí con, lúc đấy chắc con mới thanh thản mà nhắm mắt.- Đôi mắt không hồn nhìn vào hư vô, giếng cạn nước rồi... Anh khóc nhiều vì cậu quá rồi. Người tìm người lẩn bao giờ mới thấy nhau? Ừ, anh buông tay rồi.
- Con nói nhảm gì vậy. Con còn có ta mà.- Bà Kim sụt sịt nước mắt, vỗ vỗ lưng anh.
- Con sống trên cõi đời này là vì mẹ thôi mẹ à. Quá khứ con không thể bỏ mặc, con chỉ có thể bước tới tương lai ngập màu đen trước mắt. Con cứ đi mà chẳng biết mình đi đến đâu hay vòng vèo rồi trở về chỗ cũ. Nhưng xét cho cùng, con cũng chính vì mẹ mà đi. Vì mẹ mà bước...còn mẹ là ở lại với con. Thật tốt.- Taehyung bất giác nhói lên nụ cười mỉa mai chính bản thân mình. Ngu ngốc và luỵ tình nhưng anh không thể thoát ra nổi. Đúng là anh bước quá sâu rồi.
- Mẹ hứa rằng mẹ sẽ tìm JungKook trở lại cho con. Đừng buồn nữa. Ngủ sớm đi con, mai hãy làm việc.- Bà Kim hôn lên trán Taehyung rồi đóng cửa trở về nhà.
-....- Anh thở dài nhìn về phía màn đêm tịch mịch.
Hạnh phúc hiểu thế nào đây? Em lấy đi niềm tin bỏ lại sau lưng những gì? JungKook a. Em trở lại và xem lại bức tượng em đã tạc đi. Anh là thành quả của tình yêu ngọt ngào của em đây. Thảm hại đúng không em? Anh biết tình yêu hai phía đầu dây chun, mỗi phía buộc một con dao, người này thả ra người kia chết. Ừ, anh chết rồi, tâm hồn anh chết rồi. Còn thể xác của anh, em lại và giết anh đi. Mỗi đêm sờ bên giường lạnh giá mà tim anh đau lắm. Anh phát điên rồi.
____________
- Mặt trăng thật tròn, thật đẹp.- YoonGi nằm trên tấm ván gỗ đặt trong vườn nghe tiếng gió thổi mà cảm thấy cô đơn.
Vì em gái mà mẹ hi sinh bất chấp sinh tử sinh hạ ra em gái. Ông bố vì mẹ mất phát rồ không muốn nhận con, ông đùn đẩy, ông hắt hủi Linga, trong thâm tâm ông chỉ coi mình anh là con nhưng anh không coi ông là cha. Anh thề sống thề chết bảo vệ cô, anh thay nhiệm vụ của người cha bù đắp cho cô tất cả. Nhưng, tất cả đối với cô không đủ. Linga nhỏ bé thiếu hụt tình yêu thương của người mẹ và người cha. Khoảng trống lớn, anh không kham nổi. Lớn lên như thế, đến nay là năm năm anh chưa gặp bố. Gập đầu trước bài vị cô bé cũng là mình anh. Tội nghiệp. Hoàn cảnh thật éo le, cả anh cũng vậy.
- Thật đẹp.- JungKook vừa rửa bát xong cũng kê ghế ngồi cạnh anh.
Nhìn bầu trời đen đặc chỉ có chính giữa mặt trăng tròn vành vạnh.
Cậu tự hỏi... Này, ông trăng ông trời. Kiếp trước là con chen giữa tình yêu của hai người nên hai người mới đầy đoạ con thế này đúng không? Con là người, đời con be bét lắm rồi. Làm ơn để con sống nốt quãng đời này nuôi mẹ con nếu bức con quá con sẽ hoá thân lên đấy làm nhục đời chị Hằng cho hai ông xem.- JungKook mỉm cười chua chát.
Trong cùng khoảng thời gian nhất định ba giọt nước mắt không hẹn mà cùng rơi....
Taehyung khóc vì nhớ...
YoonGi khóc vì cô đơn...
Còn JungKook khóc vì hận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.