Chương 35
Cá Kho Tiêu
08/11/2019
Ngô Song Uyển sau khi tới được không gian này, cảm giác tất cả đều mới lạ,
cảnh quan, trang phục đều được thay đổi. Ngô Song Uyển ngắm nhìn mình
trong chốc lát, hừm, kể ra trang phục mới này rất xinh xắn, nhưng mà có
hơi vướng không nhỉ? Nó là một kiểu áo choàng dạng đầm à? Phần dưới
phồng như kiểu công chúa vậy.
Ngô Song Uyển bấy giờ mới để ý trên vai mình có vật lạ, cô lấy xuống thử, là một con thỏ bông! Kì lạ! Ở đâu xuất hiện con thỏ bông trắng này? Nhìn kĩ cũng rất đáng yêu, chắc là đồ chơi để tối ôm ngủ chăng?
-"Vậy cậu cũng không ngờ nó có thể trị liệu?"
Cả nhóm đang ngồi ở một chỗ nghỉ ngơi, tiện thể hỏi thăm. Ngô Song Uyển đang kể lại chuyện trước khi gặp lại nhóm.
-"Ừm, hệ thống bảo rằng con thỏ này có hai chức năng. Một là trị liệu, hai là hỗ trợ tấn công. Mà mỗi lần chỉ được dùng một chức năng, dùng xong phải đợi nửa tiếng mới sự dụng tiếp."
Cả bọn "Ồ" lên một tiếng, không ngờ con thỏ đồ chơi này vậy mà lại có năng lực lớn như vậy. Ngô Song Uyển tiếp tục kể, như ban nãy đã nói, cô nghe tiếng động mạnh nên lần theo, tìm tới được thì thấy Mặc Tử Du bị thương một mình ngồi đó.
- "Xem ra ai cũng tới đây một cách bình thường nhất!" - Minh Triết cười khẩy, liếc nhìn Mã Nhất Hi.
Mã Nhất Hi tằng hắng một tiếng, mọi người đều đang hóng câu chuyện của Mã Nhất Hi, đương nhiên là rất đáng để hóng nha! Ai vừa vào đã bị nhốt là vật phẩm rơi ra của quái rồi, nghe như thế nào cũng rất bất công!
-" Nhìn gì? Tôi đã nói rồi, vừa vào đã bị nhốt, tôi không biết gì nữa." - Mã Nhất Hi bực mình.
- "Trong lúc nhốt, hệ thống không nói gì với cậu sao?" - Tô Thất Nguyệt hỏi.
-".....Hệ thống có nói.." - Mã Nhất Hi dừng một chút. -" ...tôi chỉ còn một mạng!"
Năm người trầm mặc chốc lát, mỗi người đều có một suy nghĩ riêng. Mã Nhất Hi thở dài :
-" Bỏ đi! Hình như vẫn có cách hồi phục mạng mà."
-" Ừ, trước lúc đó, cậu hạn chế tấn công trực diện hoặc là cẩn thận hơn." - Mặc Tử Du khuyên.
Mã Nhất Hi gật đầu, sau đó cầm cái khiên bạc nhìn, rồi cười nói:
- " Bù lại vũ khí của tôi rất được nha! Nhìn nè!"
Vừa dứt lời, Mã Nhất Hi tách cái khiên ra, từ một cái khiên bị chia phân nửa tạo thành một loại vũ khí khác. Là một thanh vũ khí có hai đầu đều là vật nhọn, ghép lại sẽ tạo lại thành khiên.
Không khí trở nên vui vẻ trở lại, mọi người lúc này mới để ý nhau kĩ chút, trang phục thì không nói, nhưng kể ra ngoại hình hình như cũng có thay đổi một chút, nhìn ai cũng khác ban đầu, có khí chất hơn. Hệ thống bây giờ mới xuất hiện.
" Chúc mừng người chơi đã tái hợp, hệ thống bây giờ sẽ công bố nhiệm vụ và cách chơi ở không gian 2."
" Người chơi sẽ tự mình hành động, tự diệt quái khi có quái xuất hiện, tự tìm manh mối để thực hiện nhiệm vụ duy nhất và cuối cùng của game : TIÊU DIỆT BOSS!"
" Hệ thống chỉ xuất hiện khi nào cần giải đáp hợp lí, còn không thì sẽ không xuất hiện nữa."
Năm người thoáng kinh ngạc chút, tự mình đi nghe đã nguy hiểm, đằng này còn không có hướng dẫn, toàn bộ quá trình một trăm phần trăm là do mình định đoạt chứ không còn theo khuôn khổ nữa. Phạm vi ngày càng mở rộng, chắc chắn càng mạo hiểm.
- " Biết boss ở đâu mà tìm? Lại phải tìm manh mối..." - Ngô Song Uyển chán nản.
Mặc Tử Du thầm nghĩ, vậy là kiểu sáng thì đi , diệt quái hay dò la các thứ, tối lại nhóm lửa lên ngủ dưới đất? Xem như chịu cực chút vậy! Dù sao nhập vô game này từ đầu cũng đã chẳng dễ chịu mấy.
Nhìn lên trời, hóa ra đánh con Thủy quái kia nãy giờ mà cũng đã gần chiều, vậy là nên trụ ở đây tới sáng luôn cho nhanh. Vừa mới đánh nhau xong, cũng lười di chuyển, ở đây cũng khá ổn, nhiều gốc cây lớn, có thể dựa ngủ được. Chỉ không biết ở đây buổi tối có lạnh không, chứ trưa thì nực muốn ná thở.
-" Cũng chiều rồi, chúng ta ngủ ở đây luôn đi! Thế nào?" - Minh Triết đề nghị y như những gì Mặc Tử Du suy nghĩ.
Ngồi đến khi trời bắt đầu tối đi, Mặc Tử Du tạo lửa, Tô Thất Nguyệt là người giữ cái túi nhỏ không đáy kia, lấy bịch lương khô ra, lấy chút đồ ăn đem nướng các thứ. Năm người vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ, như dự đoán, trời tối khá lạnh, cả nhóm ngồi xung quanh đám lửa tiện sưởi ấm.
Cũng may là có đồ ăn, chứ không cũng không biết cái bụng có sống sót qua hết đêm nay không.
Ngô Song Uyển bấy giờ mới để ý trên vai mình có vật lạ, cô lấy xuống thử, là một con thỏ bông! Kì lạ! Ở đâu xuất hiện con thỏ bông trắng này? Nhìn kĩ cũng rất đáng yêu, chắc là đồ chơi để tối ôm ngủ chăng?
-"Vậy cậu cũng không ngờ nó có thể trị liệu?"
Cả nhóm đang ngồi ở một chỗ nghỉ ngơi, tiện thể hỏi thăm. Ngô Song Uyển đang kể lại chuyện trước khi gặp lại nhóm.
-"Ừm, hệ thống bảo rằng con thỏ này có hai chức năng. Một là trị liệu, hai là hỗ trợ tấn công. Mà mỗi lần chỉ được dùng một chức năng, dùng xong phải đợi nửa tiếng mới sự dụng tiếp."
Cả bọn "Ồ" lên một tiếng, không ngờ con thỏ đồ chơi này vậy mà lại có năng lực lớn như vậy. Ngô Song Uyển tiếp tục kể, như ban nãy đã nói, cô nghe tiếng động mạnh nên lần theo, tìm tới được thì thấy Mặc Tử Du bị thương một mình ngồi đó.
- "Xem ra ai cũng tới đây một cách bình thường nhất!" - Minh Triết cười khẩy, liếc nhìn Mã Nhất Hi.
Mã Nhất Hi tằng hắng một tiếng, mọi người đều đang hóng câu chuyện của Mã Nhất Hi, đương nhiên là rất đáng để hóng nha! Ai vừa vào đã bị nhốt là vật phẩm rơi ra của quái rồi, nghe như thế nào cũng rất bất công!
-" Nhìn gì? Tôi đã nói rồi, vừa vào đã bị nhốt, tôi không biết gì nữa." - Mã Nhất Hi bực mình.
- "Trong lúc nhốt, hệ thống không nói gì với cậu sao?" - Tô Thất Nguyệt hỏi.
-".....Hệ thống có nói.." - Mã Nhất Hi dừng một chút. -" ...tôi chỉ còn một mạng!"
Năm người trầm mặc chốc lát, mỗi người đều có một suy nghĩ riêng. Mã Nhất Hi thở dài :
-" Bỏ đi! Hình như vẫn có cách hồi phục mạng mà."
-" Ừ, trước lúc đó, cậu hạn chế tấn công trực diện hoặc là cẩn thận hơn." - Mặc Tử Du khuyên.
Mã Nhất Hi gật đầu, sau đó cầm cái khiên bạc nhìn, rồi cười nói:
- " Bù lại vũ khí của tôi rất được nha! Nhìn nè!"
Vừa dứt lời, Mã Nhất Hi tách cái khiên ra, từ một cái khiên bị chia phân nửa tạo thành một loại vũ khí khác. Là một thanh vũ khí có hai đầu đều là vật nhọn, ghép lại sẽ tạo lại thành khiên.
Không khí trở nên vui vẻ trở lại, mọi người lúc này mới để ý nhau kĩ chút, trang phục thì không nói, nhưng kể ra ngoại hình hình như cũng có thay đổi một chút, nhìn ai cũng khác ban đầu, có khí chất hơn. Hệ thống bây giờ mới xuất hiện.
" Chúc mừng người chơi đã tái hợp, hệ thống bây giờ sẽ công bố nhiệm vụ và cách chơi ở không gian 2."
" Người chơi sẽ tự mình hành động, tự diệt quái khi có quái xuất hiện, tự tìm manh mối để thực hiện nhiệm vụ duy nhất và cuối cùng của game : TIÊU DIỆT BOSS!"
" Hệ thống chỉ xuất hiện khi nào cần giải đáp hợp lí, còn không thì sẽ không xuất hiện nữa."
Năm người thoáng kinh ngạc chút, tự mình đi nghe đã nguy hiểm, đằng này còn không có hướng dẫn, toàn bộ quá trình một trăm phần trăm là do mình định đoạt chứ không còn theo khuôn khổ nữa. Phạm vi ngày càng mở rộng, chắc chắn càng mạo hiểm.
- " Biết boss ở đâu mà tìm? Lại phải tìm manh mối..." - Ngô Song Uyển chán nản.
Mặc Tử Du thầm nghĩ, vậy là kiểu sáng thì đi , diệt quái hay dò la các thứ, tối lại nhóm lửa lên ngủ dưới đất? Xem như chịu cực chút vậy! Dù sao nhập vô game này từ đầu cũng đã chẳng dễ chịu mấy.
Nhìn lên trời, hóa ra đánh con Thủy quái kia nãy giờ mà cũng đã gần chiều, vậy là nên trụ ở đây tới sáng luôn cho nhanh. Vừa mới đánh nhau xong, cũng lười di chuyển, ở đây cũng khá ổn, nhiều gốc cây lớn, có thể dựa ngủ được. Chỉ không biết ở đây buổi tối có lạnh không, chứ trưa thì nực muốn ná thở.
-" Cũng chiều rồi, chúng ta ngủ ở đây luôn đi! Thế nào?" - Minh Triết đề nghị y như những gì Mặc Tử Du suy nghĩ.
Ngồi đến khi trời bắt đầu tối đi, Mặc Tử Du tạo lửa, Tô Thất Nguyệt là người giữ cái túi nhỏ không đáy kia, lấy bịch lương khô ra, lấy chút đồ ăn đem nướng các thứ. Năm người vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ, như dự đoán, trời tối khá lạnh, cả nhóm ngồi xung quanh đám lửa tiện sưởi ấm.
Cũng may là có đồ ăn, chứ không cũng không biết cái bụng có sống sót qua hết đêm nay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.