Chương 36
Cá Kho Tiêu
08/11/2019
Sau khi dùng xong bữa tối đơn giản, mỗi người đi
gom lá làm nệm nhẹ, dù sao có cái lót đất đỡ hơn nằm không, sẽ bị đau
lưng mất! Buổi tối ngược với buổi trưa, trưa nóng nực như thế nào thì
buổi tối lạnh bấy nhiêu. Kiểu trang phục ở không gian này là kiểu tay
dài đa số, thế mà vẫn còn cảm giác xuýt xoa lạnh.
Tô Thất Nguyệt và Ngô Song Uyển đang ngồi sưởi ấm, Ngô Song Uyển dựa vào Tô Thất Nguyệt thiu thiu ngủ. Mã Nhất Hi ôm mớ lá dọn dọn ở một gốc cây, sau đó lại bế Ngô Song Uyển nằm ở đó.
Tô Thất Nguyệt :"...."
Mình vô hình chắc?
Mã Nhất Hi cũng dọn một chỗ cho Tô Thất Nguyệt, chính mình cũng tìm một chỗ gần Ngô Song Uyển ngủ.
-"Cảm ơn!" - Tô Thất Nguyệt phủi phủi một chút rồi nằm xuống. - " Ngủ ngon!"
-"Ngủ ngon!" - Mã Nhất Hi nằm xuống ,đáp. Tự nhiên nhìn xung quanh xem xét, cảm thấy thiếu người, bất quá nghĩ lại nếu là hai người kia thì cũng không lo mấy, thế là yên tâm nhắm mắt, trước khi nhắm mắt, vẫn là quay sang Ngô Song Uyển lần nữa, đảm bảo người kia đã ngon giấc.
________________________
Mặc Tử Du ngồi ở trên một cành cây, hướng lên trời nhìn, dáng vẻ cảm giác như rất hưởng thụ, gió đêm lướt qua mang theo chút hơi lạnh và lá bay, Mặc Tử Du vuốt vuốt lại tóc đang bay, khịt khịt mũi.
- " Muốn cảm tới nơi rồi kìa! Sao còn ngồi đây hưởng gió hả?"
Mặc Tử Du quay đầu lại, Minh Triết không một tiếng động đã leo lên chỗ Mặc Tử Du, câu hỏi nghe nửa phần châm chọc nửa phần quan tâm.
- "Bịa chuyện! Chút gió này mà cảm cái gì. Chỉ hơi nhức mũi thôi!" - Mặc Tử Du cãi.
Minh Triết lại ngồi kế bên Mặc Tử Du, mắt cũng hướng lên nhìn trên trời, hai chân đung đưa.
-" Sao cậu không ngủ? Tìm tôi sao?" - Mặc Tử Du hỏi.
- " Ừ, không thấy cậu đâu nên đi tìm." - Minh Triết cười.
"Không thấy nên tìm", chỉ bốn chữ mà nghe cực kì ấm lòng. Thể hiện sự quan tâm đó! Mặc Tử Du cười thầm trong lòng, tự nhiên cảm thấy cả người như sắp tan ra.
-" Tôi lạ chỗ, không ngủ được nên hóng gió." - Mặc Tử Du đáp
-" Vậy tôi ngồi với cậu. À! Có cái này cho cậu này."
Minh Triết trong túi lấy ra vài hạt nhỏ đỏ mọng bé li ti, nhìn rất ngon mắt, đưa trước mặt Mặc Tử Du.
-"Đừng lo. hệ thống bảo ăn được, mặc dù tôi cũng không biết đây là trái gì." - Minh Triết gãi đầu. - " Lúc tìm cậu tình cờ thấy, nghe ăn được nên lấy nhiều chút cho cậu."
Mặc Tử Du nhìn chút, quả thật cũng không biết đây là trái gì. Có điều điểm chú ý của Mặc Tử Du không đặt ở loại trái này mà là Minh Triết! Người này từ đầu gặp mặt đã bảo quen biết mình, từ đó tỏ ra đặc biệt quan tâm tới mình. Minh Triết nghĩ Mặc Tử Du không biết nhưng thật ra Mặc Tử Du đều nhận thấy hết. Có ngốc mới không thấy người này đối xử đặc biết với mình. Nhưng đã từng hỏi một lần lí do Minh Triết biết Mặc Tử Du từ trước, người này đã không nói, do đó Mặc Tử Du cũng không muốn hỏi nữa. Chuyện người khác không muốn nói cũng không nên ép!
Mặc Tử Du nhận lấy, "cảm ơn". Lấy một trái ăn thử, vị thật sự rất ngon, ngọt ngọt chua chua, nhiều nước nữa, giải khát rất hiệu quả. Minh Triết nhìn Mặc Tử Du ăn, cười mỉm, ánh mắt ai nhìn qua cũng thấy rất triều mến, như chứa nhiều cảm xúc qua ánh mắt đó.
Mặc Tử Du cũng nhận ra người đối diện đang nhìn mình, cậu nói :
-" Không ăn sao?"
-" Tôi hái cho cậu mà. Đừng quan tâm tới tôi."
Mặc Tử Du bất giác đỏ mặt, cái người này lúc nói có để ý ý tứ trong lời nói của mình không? Nghe rất dễ gây hiểu lầm đó!
Mặc Tử Du chỉ vào mớ trái còn trên tay Minh Triết, nói :
- "Thì cậu hái, nên là cậu cũng nên ăn đi."
Minh Triết cười, sau đó cũng lấy ra ăn. Mặc Tử Du nhìn hắn hồi lâu, sau đó mới khẽ nói:
-" Chuyện lúc nãy, cảm ơn cậu....Nếu cậu tới không kịp chắc tôi đã mất một mạng."
Chắc chắn là đang nói về việc con Thủy quái lúc nãy, may là tới kịp lúc đó đỡ Mặc Tử Du ra chỗ khác. Minh Triết mở to mắt chút, bật cười, sau đó ghé sát lại.
-"Không cần cảm ơn! Tôi sẽ còn giúp cậu lâu dài, mỗi lần cảm ơn như vậy tốn sức."
Một lời nói đưa ra, nghe qua giống như là đùa giỡn, chung quy vẫn là "không cần cảm ơn". Nhưng nghe kĩ ý tứ sâu xa của nó,.....này chẳng phải người này bảo sẽ luôn bảo vệ người kia sao? Không biết có hiểu ẩn ý này hay không, mà hẳn là không hiểu rồi vì hiện tại Mặc Tử Du đang làm ra vẻ mặt hơi kì nhìn Minh Triết, Minh Triết dở khóc dở cười.
-"Vẻ mặt gì đây?"
- "Mà cũng phải! Kể ra lần nào tôi gặp chuyện, cũng có cậu ra đỡ." - Mặc Tử Du nói.
Cái này theo nghĩa nào cũng hợp lí, đúng thật là cứ Mặc Tử Du có chuyện, Minh Triết đều tám mươi phần trăm xuất hiện, với tình trạng người này đỡ người kia.
-" Tôi có lúc thắc mắc, tại sao lại đúng lúc như vậy, mà lần nào cũng là cậu?"
Mặc Tử Du vừa nói xong, hướng mặt qua Minh Triết. Hai mắt nhìn nhau, gió nhẹ nhàng lướt qua, tóc mái Minh Triết bay bay, ánh mắt nhìn Mặc Tử Du càng có nhiều tâm sự trong đó. Cả không gian thời gian đều như dừng lại tại khoảnh khắc này. Minh Triết khắc sau chỉ cười, lắc đầu ,giơ tay phủi lá bay dính trên tóc Mặc Tử Du.
- "Tôi cũng không biết! Có thể là tại vì đó là cậu!"
-"Cái gì?"
-"A! Tôi buồn ngủ quá, chúng ta ngồi đủ lâu rồi, xuống ngủ thôi."
-"Khoan khoan! Cậu vừa nói cái gì đó? Nói lại xem!"
Minh Triết duỗi người cắt ngang, gãi gãi mũi .
-" Nói gì nhỉ? Tôi không nhớ! Mệt rồi, không nhớ gì."
Sau đó lay lay áo Mặc Tử Du, cười cười.
-" Xuống đi ngủ thôi!"
Mặc Tử Du miễn cưỡng đáp ứng. Trong lòng thì vẫn nghĩ tới câu nói ban nãy, chắc chắn cậu không nghe nhầm! Cái gì mà do mình chứ? Thế mà còn làm vẻ lẩn tránh! Vừa leo xuống cây, Minh Triết đưa tay định đỡ, Mặc Tử Du ra hiệu không cần.
Mặc Tử Du hít sâu một hơi, tự mình đi xuống. Do một phần cũng còn khúc mắc cuộc trò chuyện ban nãy, mọi chuyện vẫn rất bình thường cho tới khi xui xẻo đưa chân vào một phần trơn trượt của cây.
Mặc Tử Du :"!!"
Mặc Tử Du sẩy tay, té xuống, đương nhiên cũng không thể té được, bởi vì Minh Triết đã xuống trước rồi! Nhác thấy Mặc Tử Du đang rơi xuống, Minh Triết hoảng hốt đưa tay ra đỡ. Mặc Tử Du té thẳng vào người cậu, cả hai đều nằm xuống đất.
Minh Triết hai tay đều đang ôm Mặc Tử Du, Mặc Tử Du thì đang nằm trên người Minh Triết. Hình ảnh gây hiểu lầm không còn gì có thể giải thích nỗi nữa. Trong đầu Mặc Tử Du đột nhiên nghĩ tới lời nói vừa rồi, không biết nghĩ tới ý tứ nào rồi, nhìn lại tư thế này, vành tai ửng đỏ, đứng dậy chạy thẳng một mạch đi về.
Minh Triết ngồi dậy, khuôn mặt ngơ ngác, thấy dáng vẻ xấu hổ của Mặc Tử Du ban nãy, chợt bật cười. Cảm thấy có phần đáng yêu! Có điều không hiểu tại sao Mặc Tử Du lại xấu hổ, nãy giờ mình cái gì cũng chưa làm mà !
Tô Thất Nguyệt và Ngô Song Uyển đang ngồi sưởi ấm, Ngô Song Uyển dựa vào Tô Thất Nguyệt thiu thiu ngủ. Mã Nhất Hi ôm mớ lá dọn dọn ở một gốc cây, sau đó lại bế Ngô Song Uyển nằm ở đó.
Tô Thất Nguyệt :"...."
Mình vô hình chắc?
Mã Nhất Hi cũng dọn một chỗ cho Tô Thất Nguyệt, chính mình cũng tìm một chỗ gần Ngô Song Uyển ngủ.
-"Cảm ơn!" - Tô Thất Nguyệt phủi phủi một chút rồi nằm xuống. - " Ngủ ngon!"
-"Ngủ ngon!" - Mã Nhất Hi nằm xuống ,đáp. Tự nhiên nhìn xung quanh xem xét, cảm thấy thiếu người, bất quá nghĩ lại nếu là hai người kia thì cũng không lo mấy, thế là yên tâm nhắm mắt, trước khi nhắm mắt, vẫn là quay sang Ngô Song Uyển lần nữa, đảm bảo người kia đã ngon giấc.
________________________
Mặc Tử Du ngồi ở trên một cành cây, hướng lên trời nhìn, dáng vẻ cảm giác như rất hưởng thụ, gió đêm lướt qua mang theo chút hơi lạnh và lá bay, Mặc Tử Du vuốt vuốt lại tóc đang bay, khịt khịt mũi.
- " Muốn cảm tới nơi rồi kìa! Sao còn ngồi đây hưởng gió hả?"
Mặc Tử Du quay đầu lại, Minh Triết không một tiếng động đã leo lên chỗ Mặc Tử Du, câu hỏi nghe nửa phần châm chọc nửa phần quan tâm.
- "Bịa chuyện! Chút gió này mà cảm cái gì. Chỉ hơi nhức mũi thôi!" - Mặc Tử Du cãi.
Minh Triết lại ngồi kế bên Mặc Tử Du, mắt cũng hướng lên nhìn trên trời, hai chân đung đưa.
-" Sao cậu không ngủ? Tìm tôi sao?" - Mặc Tử Du hỏi.
- " Ừ, không thấy cậu đâu nên đi tìm." - Minh Triết cười.
"Không thấy nên tìm", chỉ bốn chữ mà nghe cực kì ấm lòng. Thể hiện sự quan tâm đó! Mặc Tử Du cười thầm trong lòng, tự nhiên cảm thấy cả người như sắp tan ra.
-" Tôi lạ chỗ, không ngủ được nên hóng gió." - Mặc Tử Du đáp
-" Vậy tôi ngồi với cậu. À! Có cái này cho cậu này."
Minh Triết trong túi lấy ra vài hạt nhỏ đỏ mọng bé li ti, nhìn rất ngon mắt, đưa trước mặt Mặc Tử Du.
-"Đừng lo. hệ thống bảo ăn được, mặc dù tôi cũng không biết đây là trái gì." - Minh Triết gãi đầu. - " Lúc tìm cậu tình cờ thấy, nghe ăn được nên lấy nhiều chút cho cậu."
Mặc Tử Du nhìn chút, quả thật cũng không biết đây là trái gì. Có điều điểm chú ý của Mặc Tử Du không đặt ở loại trái này mà là Minh Triết! Người này từ đầu gặp mặt đã bảo quen biết mình, từ đó tỏ ra đặc biệt quan tâm tới mình. Minh Triết nghĩ Mặc Tử Du không biết nhưng thật ra Mặc Tử Du đều nhận thấy hết. Có ngốc mới không thấy người này đối xử đặc biết với mình. Nhưng đã từng hỏi một lần lí do Minh Triết biết Mặc Tử Du từ trước, người này đã không nói, do đó Mặc Tử Du cũng không muốn hỏi nữa. Chuyện người khác không muốn nói cũng không nên ép!
Mặc Tử Du nhận lấy, "cảm ơn". Lấy một trái ăn thử, vị thật sự rất ngon, ngọt ngọt chua chua, nhiều nước nữa, giải khát rất hiệu quả. Minh Triết nhìn Mặc Tử Du ăn, cười mỉm, ánh mắt ai nhìn qua cũng thấy rất triều mến, như chứa nhiều cảm xúc qua ánh mắt đó.
Mặc Tử Du cũng nhận ra người đối diện đang nhìn mình, cậu nói :
-" Không ăn sao?"
-" Tôi hái cho cậu mà. Đừng quan tâm tới tôi."
Mặc Tử Du bất giác đỏ mặt, cái người này lúc nói có để ý ý tứ trong lời nói của mình không? Nghe rất dễ gây hiểu lầm đó!
Mặc Tử Du chỉ vào mớ trái còn trên tay Minh Triết, nói :
- "Thì cậu hái, nên là cậu cũng nên ăn đi."
Minh Triết cười, sau đó cũng lấy ra ăn. Mặc Tử Du nhìn hắn hồi lâu, sau đó mới khẽ nói:
-" Chuyện lúc nãy, cảm ơn cậu....Nếu cậu tới không kịp chắc tôi đã mất một mạng."
Chắc chắn là đang nói về việc con Thủy quái lúc nãy, may là tới kịp lúc đó đỡ Mặc Tử Du ra chỗ khác. Minh Triết mở to mắt chút, bật cười, sau đó ghé sát lại.
-"Không cần cảm ơn! Tôi sẽ còn giúp cậu lâu dài, mỗi lần cảm ơn như vậy tốn sức."
Một lời nói đưa ra, nghe qua giống như là đùa giỡn, chung quy vẫn là "không cần cảm ơn". Nhưng nghe kĩ ý tứ sâu xa của nó,.....này chẳng phải người này bảo sẽ luôn bảo vệ người kia sao? Không biết có hiểu ẩn ý này hay không, mà hẳn là không hiểu rồi vì hiện tại Mặc Tử Du đang làm ra vẻ mặt hơi kì nhìn Minh Triết, Minh Triết dở khóc dở cười.
-"Vẻ mặt gì đây?"
- "Mà cũng phải! Kể ra lần nào tôi gặp chuyện, cũng có cậu ra đỡ." - Mặc Tử Du nói.
Cái này theo nghĩa nào cũng hợp lí, đúng thật là cứ Mặc Tử Du có chuyện, Minh Triết đều tám mươi phần trăm xuất hiện, với tình trạng người này đỡ người kia.
-" Tôi có lúc thắc mắc, tại sao lại đúng lúc như vậy, mà lần nào cũng là cậu?"
Mặc Tử Du vừa nói xong, hướng mặt qua Minh Triết. Hai mắt nhìn nhau, gió nhẹ nhàng lướt qua, tóc mái Minh Triết bay bay, ánh mắt nhìn Mặc Tử Du càng có nhiều tâm sự trong đó. Cả không gian thời gian đều như dừng lại tại khoảnh khắc này. Minh Triết khắc sau chỉ cười, lắc đầu ,giơ tay phủi lá bay dính trên tóc Mặc Tử Du.
- "Tôi cũng không biết! Có thể là tại vì đó là cậu!"
-"Cái gì?"
-"A! Tôi buồn ngủ quá, chúng ta ngồi đủ lâu rồi, xuống ngủ thôi."
-"Khoan khoan! Cậu vừa nói cái gì đó? Nói lại xem!"
Minh Triết duỗi người cắt ngang, gãi gãi mũi .
-" Nói gì nhỉ? Tôi không nhớ! Mệt rồi, không nhớ gì."
Sau đó lay lay áo Mặc Tử Du, cười cười.
-" Xuống đi ngủ thôi!"
Mặc Tử Du miễn cưỡng đáp ứng. Trong lòng thì vẫn nghĩ tới câu nói ban nãy, chắc chắn cậu không nghe nhầm! Cái gì mà do mình chứ? Thế mà còn làm vẻ lẩn tránh! Vừa leo xuống cây, Minh Triết đưa tay định đỡ, Mặc Tử Du ra hiệu không cần.
Mặc Tử Du hít sâu một hơi, tự mình đi xuống. Do một phần cũng còn khúc mắc cuộc trò chuyện ban nãy, mọi chuyện vẫn rất bình thường cho tới khi xui xẻo đưa chân vào một phần trơn trượt của cây.
Mặc Tử Du :"!!"
Mặc Tử Du sẩy tay, té xuống, đương nhiên cũng không thể té được, bởi vì Minh Triết đã xuống trước rồi! Nhác thấy Mặc Tử Du đang rơi xuống, Minh Triết hoảng hốt đưa tay ra đỡ. Mặc Tử Du té thẳng vào người cậu, cả hai đều nằm xuống đất.
Minh Triết hai tay đều đang ôm Mặc Tử Du, Mặc Tử Du thì đang nằm trên người Minh Triết. Hình ảnh gây hiểu lầm không còn gì có thể giải thích nỗi nữa. Trong đầu Mặc Tử Du đột nhiên nghĩ tới lời nói vừa rồi, không biết nghĩ tới ý tứ nào rồi, nhìn lại tư thế này, vành tai ửng đỏ, đứng dậy chạy thẳng một mạch đi về.
Minh Triết ngồi dậy, khuôn mặt ngơ ngác, thấy dáng vẻ xấu hổ của Mặc Tử Du ban nãy, chợt bật cười. Cảm thấy có phần đáng yêu! Có điều không hiểu tại sao Mặc Tử Du lại xấu hổ, nãy giờ mình cái gì cũng chưa làm mà !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.