Chương 1280: Làm sao cậu biết tôi không phải muốn làm thương tổn cô ta?
Mạc Vân Trà Sữa
01/01/2020
Trợ lý đi ra ngoài, nói với Diệp Phồn Tinh: "Cố tổng hiện tại đang bận
rộn, ngài ấy bảo cô đi về trước. Nếu cô có chuyện gì, tôi có thể thay cô chuyền đạt."
Diệp Phồn Tinh nói: "Không cần đâu."
Cô trở lại phòng làm việc, phát hiện không có việc gì cô có thể làm, đành thu dọn đồ đạc để trở về.
Không cho cô làm thêm giờ coi như xong đi!
Cô còn phải xin hắn để cho mình làm thêm giờ sao?
-
Từ công ty đi ra, Diệp Phồn Tinh đi tới chỗ của Dao Dao làm nồi lẩu, Dao Dao nhìn thấy cô, nói: " không phải nói hôm nay phải làm thêm giờ sao? Tại sao lại trở lại rồi hả?"
"..." Diệp Phồn Tinh nói với Trương Tâm Dao chuyện của Cố Vũ Trạch, Trương Tâm Dao có chút kinh ngạc nói: "Tại sao cậu ta lại như vậy? Liệu có phải cậu ta vẫn còn yêu cậu không? Nếu không làm sao phải nhằm vào cậu?"
"Yêu mình?" Diệp Phồn Tinh nở nụ cười, " cậu cảm thấy hắn ta nơi nào giống như còn yêu mình?"
Lúc trước Diệp Phồn Tinh cảm thấy, mình lạnh lùng đối với Cố Vũ Trạch một chút, không cho hắn hy vọng, thời gian lâu dài, hắn liền sẽ chết tâm.
Hiện tại phát hiện, cô đánh giá hắn quá cao rồi.
Trong mắt hắn, chính là Phó Cảnh Ngộ cướp Diệp Phồn Tinh.
lúc tình cảm của hắn và Diệp Phồn Tinh xuất hiện vấn đề, là Phó Cảnh Ngộ thừa lúc đó mà xen chân vào. Cho nên, hắn hận cậu, cũng hận Diệp Phồn Tinh.
Ban đầu hắn muốn để cho Phó Cảnh Ngộ trả lại Diệp Phồn Tinh cho hắn, lại bị đưa ra nước ngoài, hắn đương nhiên hận đến thấu xương.
Buổi tối, làm thêm giờ xong, Cố Vũ Trạch duỗi người, từ trong phòng làm việc đi ra ngoài, nhìn thấy Lâm Vi ở cửa chờ hắn.
Trợ lý nhìn thấy Lâm Vi, lại nhìn Cố Vũ Trạch một cái, Cố Vũ Trạch nói: " anh đi trước đi."
"Được."
Trợ lý đi rồi, Lâm Vi đi tới, đứng ở trước mặt Cố Vũ Trạch, có chút câu nệ chào hỏi hắn, "Hi."
Mấy năm không thấy, Lâm Vi hình dung không ra cảm giác khi mình nhìn thấy hắn, ngoài thấp thỏm, còn có một loại kích động hình dung không ra được.
Mấy năm, chưa từng thấy hắn, lúc hắn trở lại lần nữa, như cũ vẫn đơn phương yêu hắn.
Cố Vũ Trạch đứng trước thang máy, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Lâm Vi nhìn thấy hắn lãnh đạm, cười nói: "Tại sao trở về mà không nói trước với mọi người một tiếng?"
"Không có gì đáng nói." Cố Vũ Trạch lãnh đạm nói.
Lâm Vi nhìn lấy gò má của hắn, " Cậu còn yêu Tinh Tinh, đúng không?"
Nhắc tới chuyện này, bên trong ánh mắt của Cố Vũ Trạch nổi lên một tia lạnh giá. Hắn nhìn Lâm Vi một cái, "Tôi không muốn nói tới chuyện này."
Lâm Vi nói: "Đều làm trong một công ty, cậu không cần phải nhằm vào cô ấy như vậy. Cậu không biết hiện tại người của công ty đều nghĩ về cô ấy như thế nào đâu? Mọi người đều làm thêm giờ, mà cô ấy lại ngoại lệ, cô ấy sẽ bị người khác ghét."
Cố Vũ Trạch không có lên tiếng, bị người khác ghét mà Diệp Phồn Tinh sẽ để ý sao?
Cô căn bản sẽ không để tâm!
Theo bản năng mà đưa tay xoa xoa dạ dày, cả ngày không có thứ gì ăn, hắn hiện tại đói gần chết.
Lâm Vi nhìn Cố Vũ Trạch, " cậu không sao chứ?"
Lâm Vi Phát hiện trên gương mặt anh tuấn có vài phần cứng ngắc.
Cố Vũ Trạch trầm giọng nói: "Nếu như cậu tới thay Tinh Tinh nói chuyện thì coi như xong, tôi không muốn nghe."
Hắn làm sao qua được mấy năm này ở nước ngoài, hắn đều nhớ rất rõ ràng.
Diệp Phồn Tinh nói: "Không cần đâu."
Cô trở lại phòng làm việc, phát hiện không có việc gì cô có thể làm, đành thu dọn đồ đạc để trở về.
Không cho cô làm thêm giờ coi như xong đi!
Cô còn phải xin hắn để cho mình làm thêm giờ sao?
-
Từ công ty đi ra, Diệp Phồn Tinh đi tới chỗ của Dao Dao làm nồi lẩu, Dao Dao nhìn thấy cô, nói: " không phải nói hôm nay phải làm thêm giờ sao? Tại sao lại trở lại rồi hả?"
"..." Diệp Phồn Tinh nói với Trương Tâm Dao chuyện của Cố Vũ Trạch, Trương Tâm Dao có chút kinh ngạc nói: "Tại sao cậu ta lại như vậy? Liệu có phải cậu ta vẫn còn yêu cậu không? Nếu không làm sao phải nhằm vào cậu?"
"Yêu mình?" Diệp Phồn Tinh nở nụ cười, " cậu cảm thấy hắn ta nơi nào giống như còn yêu mình?"
Lúc trước Diệp Phồn Tinh cảm thấy, mình lạnh lùng đối với Cố Vũ Trạch một chút, không cho hắn hy vọng, thời gian lâu dài, hắn liền sẽ chết tâm.
Hiện tại phát hiện, cô đánh giá hắn quá cao rồi.
Trong mắt hắn, chính là Phó Cảnh Ngộ cướp Diệp Phồn Tinh.
lúc tình cảm của hắn và Diệp Phồn Tinh xuất hiện vấn đề, là Phó Cảnh Ngộ thừa lúc đó mà xen chân vào. Cho nên, hắn hận cậu, cũng hận Diệp Phồn Tinh.
Ban đầu hắn muốn để cho Phó Cảnh Ngộ trả lại Diệp Phồn Tinh cho hắn, lại bị đưa ra nước ngoài, hắn đương nhiên hận đến thấu xương.
Buổi tối, làm thêm giờ xong, Cố Vũ Trạch duỗi người, từ trong phòng làm việc đi ra ngoài, nhìn thấy Lâm Vi ở cửa chờ hắn.
Trợ lý nhìn thấy Lâm Vi, lại nhìn Cố Vũ Trạch một cái, Cố Vũ Trạch nói: " anh đi trước đi."
"Được."
Trợ lý đi rồi, Lâm Vi đi tới, đứng ở trước mặt Cố Vũ Trạch, có chút câu nệ chào hỏi hắn, "Hi."
Mấy năm không thấy, Lâm Vi hình dung không ra cảm giác khi mình nhìn thấy hắn, ngoài thấp thỏm, còn có một loại kích động hình dung không ra được.
Mấy năm, chưa từng thấy hắn, lúc hắn trở lại lần nữa, như cũ vẫn đơn phương yêu hắn.
Cố Vũ Trạch đứng trước thang máy, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Lâm Vi nhìn thấy hắn lãnh đạm, cười nói: "Tại sao trở về mà không nói trước với mọi người một tiếng?"
"Không có gì đáng nói." Cố Vũ Trạch lãnh đạm nói.
Lâm Vi nhìn lấy gò má của hắn, " Cậu còn yêu Tinh Tinh, đúng không?"
Nhắc tới chuyện này, bên trong ánh mắt của Cố Vũ Trạch nổi lên một tia lạnh giá. Hắn nhìn Lâm Vi một cái, "Tôi không muốn nói tới chuyện này."
Lâm Vi nói: "Đều làm trong một công ty, cậu không cần phải nhằm vào cô ấy như vậy. Cậu không biết hiện tại người của công ty đều nghĩ về cô ấy như thế nào đâu? Mọi người đều làm thêm giờ, mà cô ấy lại ngoại lệ, cô ấy sẽ bị người khác ghét."
Cố Vũ Trạch không có lên tiếng, bị người khác ghét mà Diệp Phồn Tinh sẽ để ý sao?
Cô căn bản sẽ không để tâm!
Theo bản năng mà đưa tay xoa xoa dạ dày, cả ngày không có thứ gì ăn, hắn hiện tại đói gần chết.
Lâm Vi nhìn Cố Vũ Trạch, " cậu không sao chứ?"
Lâm Vi Phát hiện trên gương mặt anh tuấn có vài phần cứng ngắc.
Cố Vũ Trạch trầm giọng nói: "Nếu như cậu tới thay Tinh Tinh nói chuyện thì coi như xong, tôi không muốn nghe."
Hắn làm sao qua được mấy năm này ở nước ngoài, hắn đều nhớ rất rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.