Các Chúa Thần Của Thế Giới Ngầm
Chương 13: Vị Bác Sĩ Đáng Sợ Hơn Cả Mafia - Chương 11 : Buổi sáng om sòm của Nam Thiên
MM
30/08/2020
Nam Thiên là một người rất dễ thích nghi với mọi môi trường phong phú nên hiếm khi anh bị lạ chỗ không ngủ được hay thức dậy với cái đầu nhức. Nhưng anh thề đây là lần đầu tiên anh tỉnh dậy với vẻ mặt hốt hoảng chưa bao giờ hết.
-Oái!!!
Tiếng hét gầm của anh làm tất cả những người khác lơ mơ tỉnh dậy, bà Đinh Kim dụi dụi mắt.
-Chuyện gì thế? - Đến khi mắt bà có vẻ nhìn rõ được.
-Ủa...anh...sao anh lại nằm đây?- Chồng bà nằm đối diện dang tay ôm hai mẹ con, Tiểu My nằm giữa ngủ say như chết. Rõ ràng vị trí này là của chị dâu mà ?
-Buổi sáng tốt lành, em ngủ ngon không? - Ông nắm tay nhẹ nhàng vợ mình rồi tay xoa đầu con gái ông vẫn đang rất yên giấc.
Mặc cho bà Đinh Kim nhìn chồng không hiểu gì hết.
-Cái gì vậy ? - Bà Ngọc Trang nhăn mặt , chậm chạp đưa mắt mở lên nhìn qua hướng của tiếng hét .
Vừa mở mắt ra, bà thấy gương mặt hốt hoảng của con trai bà.
-Ủa Nam Thiên ? Sao con nằm đây? -Bà hỏi một câu ngẩn ngơ.
Câu đó mới chính là câu anh muốn hỏi mẹ mới đúng, sao mẹ anh lại nằm kế anh? Anh nhớ rõ ràng anh nằm kế chú Hùng Phong mà . Sao bây giờ chú ấy lại dưới nệm cùng với Tiểu My, cô Đinh Kim.
Nhưng một điều quan trọng nhất là.... quái nào anh lại nằm kế bên cha a trề trề như vậy cơ chứ???
-Ủa chị Trang... chị trên đó với anh và cháu nó à?- Mẹ Tiểu My giờ mới phát hiện ra, bà ngồi dậy nhìn lên.
-Cậu Hùng Phong xuống đó nằm à ? - Bà Ngọc Trang hỏi lại.
-Em đây chị !- Ông ngồi dậy ló mặt ra cho chị mình thấy.Nhìn cái mặt như thấy ma của Nam Thiên mà ông phì cười.
-Cái gì mới sáng sớm la lối om sòm vậy ??- Dương Bách là người chịu tiếng hét dữ dội nhất, ông ngồi dậy nhìn xung quanh thấy ai cũng đang nhìn mình chằm chằm với khuôn mặt đầy vẻ chấm hỏi, đặc biệt là thằng con ông .
-Tối qua...bọn anh có hơi đổi chỗ chút xíu ! - Ông Hùng Phong nhìn vợ nói.
Lúc đi vào trong không hiểu lí do gì, Dương Bách đồng ý để Hùng Phong bế bà Ngọc Trang nằm chung với ông và con trai. Còn Hùng Phong thì xuống dưới nằm với vợ con mình. Có thể là sáng sẽ hơi ngạc nhiên, nhưng cả hai người đàn ông đứng tuổi này trong phút chốc cảm thấy rất hạnh phúc và ngọt ngào.
-Con thấy không chút xíu miếng nào....- Nam Thiên lắc đầu nhiệt tình.
-Cái mặt mày vậy nghĩa là gì hả? Có gì hốt hoảng ảh?- Ông Dương Bách cáu gắt.
Không lẽ giờ anh nói mới sáng dậy mở mắt nguyên cái bản mặt đáng sợ chình ình trước mặt anh, hỏi sao không hét. Nhưng anh biết thế nào anh cũng bị ăn đòn nên anh giữ nguyên biểu cảm lắc đầu.
-Dạ ... không...
-Lâu lâu gia đình ngủ chung không được à hay sao ?- Ông thừa biết thằng con trai nhà ông nên vẫn dò xét.
-Tụi con... lớn rồi... phải con nít đâu mà ...- Anh vừa nói xong, tự nhiên Tiểu My ngủ nói mớ .
-Cho con ngủ chút đi...-Cô quay đâu không quay, đúng hướng của ông Hùng Phong, theo tự nhiên lấy tay ôm lấy ba mình ngủ ngon lành.
Một hành động vô cùng dễ thương lọt vào mắt bốn cao nhân, mẹ Tiểu Mỹ bật cười còn ba cô vẫn lấy tay xoa đầu con mình.
-Mày nhìn Tiểu My kìa !- Ông Dương Bách liếc xéo con trai.
-Con mèo lười nhác đó thì nói chi ! - Nam Thiên ức chế nói xấu em mình, rốt cuộc bị cha anh cho ăn dép ngay tức khắc.
-Tôi lạy hai cha con ông suốt ngày chí chóe ! - Bà Ngọc Trang bất lực xoa chỗ Nam thiên vừa bị ăn đạn. Anh dỗi trong lòng mẹ, tai thì vẫn cứ nghe cha chửi không thôi.
Còn Tiểu My dù mệnh hệ gì vẫn say giấc nồng giữa hai đấng sinh thành của cô.
***
Tại nơi bệnh viện cao sang , giỏi nhất thành phố...
Bóng dáng của một người ngoại quốc với mái tóc màu nâu , trên tay anh là cầm những hồ sơ bệnh án của bệnh nhân. Anh vừa đi dọc trên hành lang vừa đọc nó. Đi một cách khá là vội vã tới phòng riêng của mình . Chợt có một cô y tá thấy vậy , lên tiếng.
-Bác sĩ Drake ! Đi đâu vội thế ?
-À! Tôi chỉ đang tính về phòng mình thôi mà!- Anh trả lời.
-Tiền bối nói lát nữa muốn gặp anh .
-À! Ok!- Anh tính đi tiếp nhưng bị cô ta ngăn lại.
-Anh có muốn...tối nay hẹn nhau ở đâu không ? –Cô ta nháy mắt quyến rũ. Người như bác sĩ Drake là mẫu người mà đứa con gái nào cũng muốn sở hữu , người gì đâu mà đẹp trai đến mức chết người còn rất giỏi giang.
-Đừng chọc tôi nữa ! Chả phải cô thích tiền bối sao ?- Drake nhìn cô ta , nhếch.
-Thôi! Bây giờ tôi thích anh !- Thật ra cô cũng chết mê chết mệt tiền bối nhưng vì anh ta lạnh lùng quá nên cô muốn chuyển qua Drake , hậu bối.
-Thôi được rồi ! Chồng cô ghen mất !
-Ay ya! Chọc anh chút cho vui thôi ! Đừng có nhắc tới lão chồng của tôi chứ!
Hai người nhìn nhau cười phì rồi việc ai nấy lo . Anh về phòng mình , ngồi xuống ghế ngã tựa lên .Ca phẫu thuật vừa nãy đúng thật là mệt mỏi ! Trước khi tiền bối gọi tới , Drake tính nhắm mắt nghỉ ngơi một lát. Nhưng giây phút giải lao của anh bị quấy rối bởi một tiếng meo xuất hiện .
Con mèo con mừng rỡ thấy anh, chạy tới và nằm xà vào lòng.
-Thì ra là mày à?- Anh bật cười, vuốt ve nó . Nó rất thích được anh vuốt.
Anh nhìn nó sâu lặng rồi tự nói với mình.
-Càng nhìn mày , tao càng nhớ tới cô gái tóc vàng đó...không biết chừng nào tao mới được gặp lại cô gái dũng cảm đó nhỉ?-Anh tựa đầu lên ghế nhưng tay vẫn vuốt ve nó.
Mấy ngày hôm nay anh dường như không mấy tập trung vào công việc được. Hình bóng cô cứ thoát ẩn thoát hiện trong đầu anh. Không phải anh là dạng người gặp là thích mà cô làm cho anh có một ấn tượng khá mạnh.
Reng ... reng...
-Hello ?- Điện thoại Drake kêu .
-Tôi muốn gặp cậu !- Là tiền bối gọi cho anh .
- Ok ! -Anh đứng dậy , tạm biệt chú mèo con rồi rời cửa .
***
-Có chuyện gì thế tiền bối ? - Drake vào phòng, ngồi xuống ghế đối diện người bác sĩ kia.
-Đây là hồ sơ bệnh án của bệnh nhân mới! - Người tiền bối dứt khoát, vừa nói chuyện vừa xử lý thông tin trên máy tính linh hoạt.
Drake cầm nó lên đọc, ngạc nhiên.
-Bệnh viện ZZZ ? Đâu phải...
-Cậu công tác đến đó làm việc cho tôi ! - Vị tiền bối rất ngắn gọn.
-Tại sao lại là tôi?
-Vì tôi tin tưởng cậu với lại cũng do hàng ngũ bác sĩ thôi, tôi sắp tới phải qua một bệnh viện khác để giúp điều trị , cậu phụ tôi,được không?
-Vâng ! - Drake đáp.
***
-Thôi nào anh ... đâu cần phải dỗi như thế chứ? - Tiểu My nghe mẹ kể lại mà buồn cười hết mức, cô và anh họ mình đang đi mua suất ăn sáng cho mọi người.
-Ông già chết bầm !- Nam Thiên nghiến răng kèo kẹt, Tiểu My thật bó tay.
-Anh vậy hỏi sao ba anh không quánh anh cũng lạ !
-Kệ tao !- Nam Thiên cục súc, cơ mà cô thấy buồn cười kinh.
Reng... reng...
Đang đi giữa chừng bỗng nhiên điện thoại vang lên, Tiểu My thò tay lấy ra. Bên đầu dây bên kia là mẹ cô nói rằng đi mua thuốc giảm đau và tăng đề kháng cho bác trai. Nam Thiên nghe vậy liền nảy ra ý hay, anh liền nói.
-Đây đây để tao đi mua thuốc cho ba tao cho !
-Anh tính bày trò gì đúng không ? -Tiểu My nghi ngờ.
Nào có !- Cơ mà nụ cười gian manh của anh vẫn hiện rất rõ, cô bó tay thật rồi. Thật gia môn bất hạnh cho hai bác khi có đứa con có nết như vậy.
Nam Thiên đi tới quầy mua thuốc, anh tủm tỉm cười kiếm cơ hội trả thù. Đứng trước quầy thuốc, cô bán hàng đang sắp xếp kệ. Anh la lên.
-Bán cho tôi một vỉ thuốc xổ đi ạ ! - ( thằng con ác nhân)
-Vâng chờ tôi chút !- Cô bán hàng lên tiếng .
Nam Thiên kiên nhẫn chờ đợi, anh quay quanh nhìn như hưởng thụ không khí trong lành và môi trường thiên nhiên . Bỗng từ xa , anh thấy có nhóm người nào đó đang lén la lén lút làm gì, hành tung khá lạ nhưng lại mặc áo bệnh nhân nên khiến Nam Thiên không mấy quá suy nghĩ.
Từ đâu ra, tiếng la bài hãi của một đám y tá phía ra khỏi cồng nhìn một chiếc xe hơi đang đi tới. Nhìn cảnh tượng này làm anh liên tưởng tới mấy người minh tinh khi bước vào được chiêm ngưỡng trong phim Hàn Quốc vậy.
-Sao náo loạn thế? - Anh tự hỏi.
-À ! Là một bác sĩ mới từ bệnh viện hạng sang tới đây chữa trị cho bệnh nhân ở phòng số đặc biệt ! Nghe nói là một người ngoại quốc vô cùng điển trai nên ai nấy cũng trong ngóng ấy mà ! - Cô bán hàng phì cười giải thích cho Nam Thiên.
Anh hết nói nổi với mấy người máu mê trai siêu đẳng này. Mà tự nhiên anh nhớ gì đó... phòng số đặc biệt... không phải là...
-Thuốc của anh đâ... Ơ !- Bị lời nói của cô bán hàng cắt ngang, anh liền quay lại tính trả tiền rồi đi. Ai dè đập vào mặt anh là một gương mặt quen thuộc, rốt cuộc sáng sớm nay sao nhiều thứ quá bất ngờ dội vào anh thế.
-Oái!!!
Tiếng hét gầm của anh làm tất cả những người khác lơ mơ tỉnh dậy, bà Đinh Kim dụi dụi mắt.
-Chuyện gì thế? - Đến khi mắt bà có vẻ nhìn rõ được.
-Ủa...anh...sao anh lại nằm đây?- Chồng bà nằm đối diện dang tay ôm hai mẹ con, Tiểu My nằm giữa ngủ say như chết. Rõ ràng vị trí này là của chị dâu mà ?
-Buổi sáng tốt lành, em ngủ ngon không? - Ông nắm tay nhẹ nhàng vợ mình rồi tay xoa đầu con gái ông vẫn đang rất yên giấc.
Mặc cho bà Đinh Kim nhìn chồng không hiểu gì hết.
-Cái gì vậy ? - Bà Ngọc Trang nhăn mặt , chậm chạp đưa mắt mở lên nhìn qua hướng của tiếng hét .
Vừa mở mắt ra, bà thấy gương mặt hốt hoảng của con trai bà.
-Ủa Nam Thiên ? Sao con nằm đây? -Bà hỏi một câu ngẩn ngơ.
Câu đó mới chính là câu anh muốn hỏi mẹ mới đúng, sao mẹ anh lại nằm kế anh? Anh nhớ rõ ràng anh nằm kế chú Hùng Phong mà . Sao bây giờ chú ấy lại dưới nệm cùng với Tiểu My, cô Đinh Kim.
Nhưng một điều quan trọng nhất là.... quái nào anh lại nằm kế bên cha a trề trề như vậy cơ chứ???
-Ủa chị Trang... chị trên đó với anh và cháu nó à?- Mẹ Tiểu My giờ mới phát hiện ra, bà ngồi dậy nhìn lên.
-Cậu Hùng Phong xuống đó nằm à ? - Bà Ngọc Trang hỏi lại.
-Em đây chị !- Ông ngồi dậy ló mặt ra cho chị mình thấy.Nhìn cái mặt như thấy ma của Nam Thiên mà ông phì cười.
-Cái gì mới sáng sớm la lối om sòm vậy ??- Dương Bách là người chịu tiếng hét dữ dội nhất, ông ngồi dậy nhìn xung quanh thấy ai cũng đang nhìn mình chằm chằm với khuôn mặt đầy vẻ chấm hỏi, đặc biệt là thằng con ông .
-Tối qua...bọn anh có hơi đổi chỗ chút xíu ! - Ông Hùng Phong nhìn vợ nói.
Lúc đi vào trong không hiểu lí do gì, Dương Bách đồng ý để Hùng Phong bế bà Ngọc Trang nằm chung với ông và con trai. Còn Hùng Phong thì xuống dưới nằm với vợ con mình. Có thể là sáng sẽ hơi ngạc nhiên, nhưng cả hai người đàn ông đứng tuổi này trong phút chốc cảm thấy rất hạnh phúc và ngọt ngào.
-Con thấy không chút xíu miếng nào....- Nam Thiên lắc đầu nhiệt tình.
-Cái mặt mày vậy nghĩa là gì hả? Có gì hốt hoảng ảh?- Ông Dương Bách cáu gắt.
Không lẽ giờ anh nói mới sáng dậy mở mắt nguyên cái bản mặt đáng sợ chình ình trước mặt anh, hỏi sao không hét. Nhưng anh biết thế nào anh cũng bị ăn đòn nên anh giữ nguyên biểu cảm lắc đầu.
-Dạ ... không...
-Lâu lâu gia đình ngủ chung không được à hay sao ?- Ông thừa biết thằng con trai nhà ông nên vẫn dò xét.
-Tụi con... lớn rồi... phải con nít đâu mà ...- Anh vừa nói xong, tự nhiên Tiểu My ngủ nói mớ .
-Cho con ngủ chút đi...-Cô quay đâu không quay, đúng hướng của ông Hùng Phong, theo tự nhiên lấy tay ôm lấy ba mình ngủ ngon lành.
Một hành động vô cùng dễ thương lọt vào mắt bốn cao nhân, mẹ Tiểu Mỹ bật cười còn ba cô vẫn lấy tay xoa đầu con mình.
-Mày nhìn Tiểu My kìa !- Ông Dương Bách liếc xéo con trai.
-Con mèo lười nhác đó thì nói chi ! - Nam Thiên ức chế nói xấu em mình, rốt cuộc bị cha anh cho ăn dép ngay tức khắc.
-Tôi lạy hai cha con ông suốt ngày chí chóe ! - Bà Ngọc Trang bất lực xoa chỗ Nam thiên vừa bị ăn đạn. Anh dỗi trong lòng mẹ, tai thì vẫn cứ nghe cha chửi không thôi.
Còn Tiểu My dù mệnh hệ gì vẫn say giấc nồng giữa hai đấng sinh thành của cô.
***
Tại nơi bệnh viện cao sang , giỏi nhất thành phố...
Bóng dáng của một người ngoại quốc với mái tóc màu nâu , trên tay anh là cầm những hồ sơ bệnh án của bệnh nhân. Anh vừa đi dọc trên hành lang vừa đọc nó. Đi một cách khá là vội vã tới phòng riêng của mình . Chợt có một cô y tá thấy vậy , lên tiếng.
-Bác sĩ Drake ! Đi đâu vội thế ?
-À! Tôi chỉ đang tính về phòng mình thôi mà!- Anh trả lời.
-Tiền bối nói lát nữa muốn gặp anh .
-À! Ok!- Anh tính đi tiếp nhưng bị cô ta ngăn lại.
-Anh có muốn...tối nay hẹn nhau ở đâu không ? –Cô ta nháy mắt quyến rũ. Người như bác sĩ Drake là mẫu người mà đứa con gái nào cũng muốn sở hữu , người gì đâu mà đẹp trai đến mức chết người còn rất giỏi giang.
-Đừng chọc tôi nữa ! Chả phải cô thích tiền bối sao ?- Drake nhìn cô ta , nhếch.
-Thôi! Bây giờ tôi thích anh !- Thật ra cô cũng chết mê chết mệt tiền bối nhưng vì anh ta lạnh lùng quá nên cô muốn chuyển qua Drake , hậu bối.
-Thôi được rồi ! Chồng cô ghen mất !
-Ay ya! Chọc anh chút cho vui thôi ! Đừng có nhắc tới lão chồng của tôi chứ!
Hai người nhìn nhau cười phì rồi việc ai nấy lo . Anh về phòng mình , ngồi xuống ghế ngã tựa lên .Ca phẫu thuật vừa nãy đúng thật là mệt mỏi ! Trước khi tiền bối gọi tới , Drake tính nhắm mắt nghỉ ngơi một lát. Nhưng giây phút giải lao của anh bị quấy rối bởi một tiếng meo xuất hiện .
Con mèo con mừng rỡ thấy anh, chạy tới và nằm xà vào lòng.
-Thì ra là mày à?- Anh bật cười, vuốt ve nó . Nó rất thích được anh vuốt.
Anh nhìn nó sâu lặng rồi tự nói với mình.
-Càng nhìn mày , tao càng nhớ tới cô gái tóc vàng đó...không biết chừng nào tao mới được gặp lại cô gái dũng cảm đó nhỉ?-Anh tựa đầu lên ghế nhưng tay vẫn vuốt ve nó.
Mấy ngày hôm nay anh dường như không mấy tập trung vào công việc được. Hình bóng cô cứ thoát ẩn thoát hiện trong đầu anh. Không phải anh là dạng người gặp là thích mà cô làm cho anh có một ấn tượng khá mạnh.
Reng ... reng...
-Hello ?- Điện thoại Drake kêu .
-Tôi muốn gặp cậu !- Là tiền bối gọi cho anh .
- Ok ! -Anh đứng dậy , tạm biệt chú mèo con rồi rời cửa .
***
-Có chuyện gì thế tiền bối ? - Drake vào phòng, ngồi xuống ghế đối diện người bác sĩ kia.
-Đây là hồ sơ bệnh án của bệnh nhân mới! - Người tiền bối dứt khoát, vừa nói chuyện vừa xử lý thông tin trên máy tính linh hoạt.
Drake cầm nó lên đọc, ngạc nhiên.
-Bệnh viện ZZZ ? Đâu phải...
-Cậu công tác đến đó làm việc cho tôi ! - Vị tiền bối rất ngắn gọn.
-Tại sao lại là tôi?
-Vì tôi tin tưởng cậu với lại cũng do hàng ngũ bác sĩ thôi, tôi sắp tới phải qua một bệnh viện khác để giúp điều trị , cậu phụ tôi,được không?
-Vâng ! - Drake đáp.
***
-Thôi nào anh ... đâu cần phải dỗi như thế chứ? - Tiểu My nghe mẹ kể lại mà buồn cười hết mức, cô và anh họ mình đang đi mua suất ăn sáng cho mọi người.
-Ông già chết bầm !- Nam Thiên nghiến răng kèo kẹt, Tiểu My thật bó tay.
-Anh vậy hỏi sao ba anh không quánh anh cũng lạ !
-Kệ tao !- Nam Thiên cục súc, cơ mà cô thấy buồn cười kinh.
Reng... reng...
Đang đi giữa chừng bỗng nhiên điện thoại vang lên, Tiểu My thò tay lấy ra. Bên đầu dây bên kia là mẹ cô nói rằng đi mua thuốc giảm đau và tăng đề kháng cho bác trai. Nam Thiên nghe vậy liền nảy ra ý hay, anh liền nói.
-Đây đây để tao đi mua thuốc cho ba tao cho !
-Anh tính bày trò gì đúng không ? -Tiểu My nghi ngờ.
Nào có !- Cơ mà nụ cười gian manh của anh vẫn hiện rất rõ, cô bó tay thật rồi. Thật gia môn bất hạnh cho hai bác khi có đứa con có nết như vậy.
Nam Thiên đi tới quầy mua thuốc, anh tủm tỉm cười kiếm cơ hội trả thù. Đứng trước quầy thuốc, cô bán hàng đang sắp xếp kệ. Anh la lên.
-Bán cho tôi một vỉ thuốc xổ đi ạ ! - ( thằng con ác nhân)
-Vâng chờ tôi chút !- Cô bán hàng lên tiếng .
Nam Thiên kiên nhẫn chờ đợi, anh quay quanh nhìn như hưởng thụ không khí trong lành và môi trường thiên nhiên . Bỗng từ xa , anh thấy có nhóm người nào đó đang lén la lén lút làm gì, hành tung khá lạ nhưng lại mặc áo bệnh nhân nên khiến Nam Thiên không mấy quá suy nghĩ.
Từ đâu ra, tiếng la bài hãi của một đám y tá phía ra khỏi cồng nhìn một chiếc xe hơi đang đi tới. Nhìn cảnh tượng này làm anh liên tưởng tới mấy người minh tinh khi bước vào được chiêm ngưỡng trong phim Hàn Quốc vậy.
-Sao náo loạn thế? - Anh tự hỏi.
-À ! Là một bác sĩ mới từ bệnh viện hạng sang tới đây chữa trị cho bệnh nhân ở phòng số đặc biệt ! Nghe nói là một người ngoại quốc vô cùng điển trai nên ai nấy cũng trong ngóng ấy mà ! - Cô bán hàng phì cười giải thích cho Nam Thiên.
Anh hết nói nổi với mấy người máu mê trai siêu đẳng này. Mà tự nhiên anh nhớ gì đó... phòng số đặc biệt... không phải là...
-Thuốc của anh đâ... Ơ !- Bị lời nói của cô bán hàng cắt ngang, anh liền quay lại tính trả tiền rồi đi. Ai dè đập vào mặt anh là một gương mặt quen thuộc, rốt cuộc sáng sớm nay sao nhiều thứ quá bất ngờ dội vào anh thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.