Các Chúa Thần Của Thế Giới Ngầm
Chương 9: Vị Bác Sĩ Đáng Sợ Hơn Cả Mafia - Chương 7 : Đám cháy kỳ lạ
MM
30/08/2020
Nam Thiên dựa người vào chiếc ghế lớn của anh ,suy ngẫm lại đám cháy đó. Ngoài xe cấp cứu và xe cứu hỏa tới , cũng có xe cảnh sát của anh để dò hiện trường và tìm ra nguyên nhân tại sao cháy để cảnh báo người dân .
Anh dò xét hiện trường, nó cũng như bao vụ cháy khác nhưng có điều kì lạ là...tại sao lại nhiều cát đến thế?Anh hỏi những người lính cứu hỏa về chuyện này thì họ đã dập tắt đám cháy đó bằng...cát ?
- Tại sao các anh biết là đám cháy này phải dập bằng cát chứ không phải bằng nước và những biện pháp thông thường khác? -Nam Thiên nhăn mặt khó hiểu, hỏi các anh cứu hỏa.
-Có một chị gái chạy tới chúng tôi nói rằng : đừng dập tắt bằng nước hay bình cứu hỏa, hãy kiếm cát , lấy cát mà dập !
-Thế sao? Chị gái đó là ai thế?
-Cô ta kia kìa! - Anh lính chỉ vào một người con gái đang buồn bã nhìn cửa hàng. Đó chính là cô chủ cửa hàng . Nam Thiên nhìn cô ta rồi quay qua hỏi tiếp các anh lính.
-Rồi kết quả như thế nào?
-Ban đầu chúng tôi chưa tin! Lấy nước dập thì đúng thật : nó không tắt mà còn tai họa hơn nên chúng tôi kiếm cát !
-Có ai bị thương không ?
-Có một người , cô ta người nước ngoài có mái tóc màu vàng nhưng được đưa đi bệnh viện rồi !
-Cô ta bị có nặng lắm không ? -Nam Thiên hỏi tiếp.
-Không tới mức nguy hiểm ! May mắn cho cô ta là có một anh thanh niên đã cứu cô khỏi đám cháy .
-Anh thanh niên? Anh ta như thế nào?
-Cũng là người ngoại quốc, mái tóc màu nâu .
-Bạn cô ta ư?
-Tôi không biết !
-Thôi được! Tôi cảm ơn anh ! - Nam Thiên tạm biệt anh lính cứu hỏa, rồi kêu các cảnh sát khác triệu tập những người liên quan đến đám cháy để tra hỏi
-Thưa thiếu tá ! Tôi mang người tới rồi ! - Anh cảnh sát lên tiếng , cắt ngang dòng suy nghĩ của Nam Thiên.
-Thế sao ? Mời vào!-Anh lịch sự mời.
Viên cảnh sát đưa người xuống nhà bếp vô. Người này không ai khác chính là cô chủ cửa hàng.
-Cô kể lại sự việc giúp tôi được không?
-Tôi phát hiện có đám cháy nhỏ dưới cửa sổ nhà bếp!
-Đám cháy ? Tự nhiên có sao? - Nam Thiên tò mò.
-Dạ phải ! Nhưng chỉ là một đám nhỏ, nên tôi lấy nước xối vào nhưng không ngờ...nó bùng to hơn và cháy lan tới vải rèm cửa sổ . Tôi hoảng quá! Nên tôi lấy bình cứu hỏa phun vô và...nó nổ và lan khắp cả một phần hai nhà bếp !
-Ra là thế ! Nên chính vì thế cô biết không phải dập tắt bằng cách thông thường , nên cô đã kêu các anh lính cứu hỏa dập bằng cát ? - Nam Thiên hỏi khéo qua chuyện anh muốn biết.
-Thật ra...tôi không biết nó dập tắt bằng cát !Có người nói cho tôi biết và kêu tôi chạy tới chỗ những người lính mà nói !
-Là ai?
-Một anh chàng ngoại quốc ! - Sao? Nam Thiên không nghe nhầm chứ ? Lại là anh ta ư ?
-Anh ta có phải là người...đã cứu một cô gái ngoại quốc tóc vàng không ?
-Dạ phải !
-Họ có phải bạn nhau không ?
-Tôi không biết ! Hai người họ đều là khách cửa hàng tôi !
-Ngoài ra còn gì không ?
-Dạ tôi chỉ biết đến đó ...
-Cảm ơn cô ! -Xong nhiệm vụ , Nam Thiên mời cô ta ra ngoài.
Vậy là có kẻ cố tình phóng hỏa cửa hàng nên mới dùng đám cháy hóa học , nguồn gốc của nó là từ Magie , muốn dập tắt thì chỉ có cát mà thôi!Nhưng tại sao lại muốn dùng tới chất hóa học mà không phải cách làm thông thường khác?
Anh chàng ngoại quốc đó không mấy gì dính dáng đến chuyện đám cháy này. Anh ta chỉ là một người hùng mà thôi nhưng Nam Thiên lại vô cùng tò mò về anh ta . Anh ta xứng đáng được khen thưởng nhưng biết kiếm anh ta bằng cách nào? Cô gái ngoại quốc... hình như giờ cô ta đang ở bệnh viện thì phải, mà anh biết chỗ bệnh viện đó !
Nam Thiên thu xếp đồ , chuẩn bị cho chuyến đi thăm nạn nhân của vụ cháy kì lạ đó!
***
Cốc...cốc...
-Xin lỗi ! Tôi là người của an ninh ! Có thể vào được chứ? - Một giọng nói nam vang lên đằng sau cánh cửa phòng nghỉ của Rosemary. Cô ngồi dậy nhìn , khá ấn tượng đấy : gõ cửa và hỏi thăm bằng tiếng anh...thật lịch sự!
-Anh vào đi !- Rosemary nói lại. Nhưng cô tự hỏi...cảnh sát tới đây làm gì.
Anh chàng vừa đi vô , Rosemary ngã ngỡ do một hạo nam nữa xuất hiện .Còn Tiểu My kế bên, trợn mắt , há miệng to lớn. Nam Thiên đi vô nhìn hai người con gái nhưng rồi ánh mắt anh dừng ngay một người. Cả hai đồng thanh la lên.
-Anh Nam Thiên ??
-Tiểu My ?? - Người bên kia cũng thế!
Hai người nhìn nhau , chỉ vào mặt nhau vì quá ngạc nhiên . Riêng mình Rosemary là chả hiểu gì hết nhìn hai người qua lại ,đang tự hỏi có chuyện gì xảy ra thế!
***
-Thì ra hai người là anh em họ nhau hả? - Sau một hồi nghe giám đốc mình giải thích , Rosemary liền hiểu ra.
-Tao không ngờ là nó quên mất ông anh họ đáng kính của nó khi nó về Việt Nam ấy! - Nam Thiên bực dọc , quay mặt chỗ khác trách móc.
-Thôi mà ! Cho em xin lỗi ! Tại có nhiều việc quá nên em quên...-Tiểu My làm mặt đáng thương xin lỗi anh mình.
-Thôi được rồi ! Tao tha đó! Tao tới đây là liên quan tới đám cháy !
-Em biết rồi!- Mà công nhận cũng trùng hợp ghê. Không ngờ lại gặp lại nhau trong hoàn cảnh này.
-Nếu như anh muốn nói về anh chàng ngoại quốc đó thì thật sự em chả biết gì về cậu ta hết ! Em với cậu ta chỉ vô tình gặp nhau trong cửa hàng thôi !- Rosemary trả lời câu hỏi kiếm người của Nam Thiên.
-Thế sao? Haiz! Vậy anh không biết kiếm cậu ta ở đâu để khen thưởng đây...- Nam Thiên gãi đầu , nói.Rosemary nhìn anh phì cười hồi sực nhớ một chuyện , cô la lên.
-Thôi chết rồi!Con mèo ! Con mèo đâu rồi chị ?
-Em đừng lo ! Con mèo đó được anh chàng ngoại quốc kia giữ và chăm sóc rồi !-Tiểu My trấn an cho Rosemary.
-Thế hả ? Vậy tốt quá!- Cô an tâm được rồi , nếu là anh ta ...thì không cần phải sợ quá!
-Con mèo gì cơ ? - Mắt Nam Thiên khó hiểu.
-Anh có biết tại sao Rosemary bị mắc kẹt trong cửa hàng không ? Chính vì giải cứu cho con mèo đó đấy! - Có vụ này sao ? Sao Nam Thiên không nghe cô cửa hàng nói về vụ này vậy?
-Con mèo đó thế nào ? - Anh hỏi.
-Em kiếm thấy nó ở nhà bếp , nó bị nhốt vào lồng bàn nên không ra được.-Rosemary nói.
-Con mèo sọc vân đen...hình như là mèo Mỹ lông ngắn thì phải? - Tiểu My tự hỏi, tại cô bên Mỹ nên thấy quài.
-...-Nam Thiên im lặng suy nghĩ.
***
-Mày may mắn lắm mày có biết không?- Một người con trai , khoác trên mình y phục của bác sĩ . Trên đùi anh ta là một chú mèo con lông trắng sọc đen đang yên ngủ, anh đưa tay vuốt ve nó vô cùng dịu dàng.
Anh không mấy thích mèo, không phải anh ghét chúng chỉ là thấy phiền khi nuôi thôi. Nhưng con mèo này thì không. Nhờ nó, anh mới kiếm được cô bởi tiếng tiếng kêu Meo . Nhìn nó kế bên cô , đưa ánh mắt nhìn anh như van xin hãy cứu cô . Nó tuy biết cô không thể đi tiếp với nó nhưng nó không vì thế mà bỏ cô mà lại ở bên cô , chờ người tới cứu.
-Mà anh cũng hay thật ! Tại sao biết đám cháy đó là đám cháy hóa học Mg? - Một người đồng nghiệp khác của anh , đứng trước tủ thay đồ, khoác lên mình y phục bác sĩ. Vừa thay vừa trò chuyện với anh.
-Khi đó tôi nghe cô chủ cửa hàng nói không thể dập chúng nước hay bình cứu hỏa. Tôi hỏi cô ta cô đã dùng loại bình nào, cô ta nói là loại CO2 . Thế là tôi biết ngay đó đám cháy hóa học , liền bảo cô ta chạy tới mấy người lính không hiểu biết kia lấy cát mà dập.-Anh điềm tĩnh nói lại.
-Giỏi lắm!- Người bác sĩ mỉm cười nhẹ nhàng. Anh ta là tiền bối của anh.
-Mèo con ư?- Người bác sĩ đó quay lại nhìn con mèo trên người anh.
-Phải! Là mèo Mỹ, giới tính cái ! - Anh thản nhiên giới thiệu cho anh ta.
Anh ta nhìn rồi lại mỉm cười.
-Nó có vẻ giống con mèo của tôi !
-Tôi nhớ không nhầm anh thích chó hơn là mèo mà?
-Nhà tôi có một con ! - Người bác sĩ đó nói .
-Tôi không thấy ! - Anh thấy khó hiểu.
-Con mèo con đó cứng đầu lắm !Dám bỏ chủ mà chạy đi !- Người bác sĩ đó nói với giọng ma mị có phần đáng sợ, tay anh bóp chặt lấy cánh cửa của tủ quần áo tỏ vể vô cùng tực giận . Có vẻ như cậu thanh niên đó đã hiểu ra ý con mèo mà tiền bối anh nói.
-Anh biết không Drake?Lần này nó về... tôi sẽ không cho nó chạy thoát nữa!
Cậu thanh niên ôm chặt chú mèo nhỏ vào lòng bảo vệ, như mặt tiền bối anh cứ giống như đang muốn trút cả sát khí lên người nó vậy.
Anh dò xét hiện trường, nó cũng như bao vụ cháy khác nhưng có điều kì lạ là...tại sao lại nhiều cát đến thế?Anh hỏi những người lính cứu hỏa về chuyện này thì họ đã dập tắt đám cháy đó bằng...cát ?
- Tại sao các anh biết là đám cháy này phải dập bằng cát chứ không phải bằng nước và những biện pháp thông thường khác? -Nam Thiên nhăn mặt khó hiểu, hỏi các anh cứu hỏa.
-Có một chị gái chạy tới chúng tôi nói rằng : đừng dập tắt bằng nước hay bình cứu hỏa, hãy kiếm cát , lấy cát mà dập !
-Thế sao? Chị gái đó là ai thế?
-Cô ta kia kìa! - Anh lính chỉ vào một người con gái đang buồn bã nhìn cửa hàng. Đó chính là cô chủ cửa hàng . Nam Thiên nhìn cô ta rồi quay qua hỏi tiếp các anh lính.
-Rồi kết quả như thế nào?
-Ban đầu chúng tôi chưa tin! Lấy nước dập thì đúng thật : nó không tắt mà còn tai họa hơn nên chúng tôi kiếm cát !
-Có ai bị thương không ?
-Có một người , cô ta người nước ngoài có mái tóc màu vàng nhưng được đưa đi bệnh viện rồi !
-Cô ta bị có nặng lắm không ? -Nam Thiên hỏi tiếp.
-Không tới mức nguy hiểm ! May mắn cho cô ta là có một anh thanh niên đã cứu cô khỏi đám cháy .
-Anh thanh niên? Anh ta như thế nào?
-Cũng là người ngoại quốc, mái tóc màu nâu .
-Bạn cô ta ư?
-Tôi không biết !
-Thôi được! Tôi cảm ơn anh ! - Nam Thiên tạm biệt anh lính cứu hỏa, rồi kêu các cảnh sát khác triệu tập những người liên quan đến đám cháy để tra hỏi
-Thưa thiếu tá ! Tôi mang người tới rồi ! - Anh cảnh sát lên tiếng , cắt ngang dòng suy nghĩ của Nam Thiên.
-Thế sao ? Mời vào!-Anh lịch sự mời.
Viên cảnh sát đưa người xuống nhà bếp vô. Người này không ai khác chính là cô chủ cửa hàng.
-Cô kể lại sự việc giúp tôi được không?
-Tôi phát hiện có đám cháy nhỏ dưới cửa sổ nhà bếp!
-Đám cháy ? Tự nhiên có sao? - Nam Thiên tò mò.
-Dạ phải ! Nhưng chỉ là một đám nhỏ, nên tôi lấy nước xối vào nhưng không ngờ...nó bùng to hơn và cháy lan tới vải rèm cửa sổ . Tôi hoảng quá! Nên tôi lấy bình cứu hỏa phun vô và...nó nổ và lan khắp cả một phần hai nhà bếp !
-Ra là thế ! Nên chính vì thế cô biết không phải dập tắt bằng cách thông thường , nên cô đã kêu các anh lính cứu hỏa dập bằng cát ? - Nam Thiên hỏi khéo qua chuyện anh muốn biết.
-Thật ra...tôi không biết nó dập tắt bằng cát !Có người nói cho tôi biết và kêu tôi chạy tới chỗ những người lính mà nói !
-Là ai?
-Một anh chàng ngoại quốc ! - Sao? Nam Thiên không nghe nhầm chứ ? Lại là anh ta ư ?
-Anh ta có phải là người...đã cứu một cô gái ngoại quốc tóc vàng không ?
-Dạ phải !
-Họ có phải bạn nhau không ?
-Tôi không biết ! Hai người họ đều là khách cửa hàng tôi !
-Ngoài ra còn gì không ?
-Dạ tôi chỉ biết đến đó ...
-Cảm ơn cô ! -Xong nhiệm vụ , Nam Thiên mời cô ta ra ngoài.
Vậy là có kẻ cố tình phóng hỏa cửa hàng nên mới dùng đám cháy hóa học , nguồn gốc của nó là từ Magie , muốn dập tắt thì chỉ có cát mà thôi!Nhưng tại sao lại muốn dùng tới chất hóa học mà không phải cách làm thông thường khác?
Anh chàng ngoại quốc đó không mấy gì dính dáng đến chuyện đám cháy này. Anh ta chỉ là một người hùng mà thôi nhưng Nam Thiên lại vô cùng tò mò về anh ta . Anh ta xứng đáng được khen thưởng nhưng biết kiếm anh ta bằng cách nào? Cô gái ngoại quốc... hình như giờ cô ta đang ở bệnh viện thì phải, mà anh biết chỗ bệnh viện đó !
Nam Thiên thu xếp đồ , chuẩn bị cho chuyến đi thăm nạn nhân của vụ cháy kì lạ đó!
***
Cốc...cốc...
-Xin lỗi ! Tôi là người của an ninh ! Có thể vào được chứ? - Một giọng nói nam vang lên đằng sau cánh cửa phòng nghỉ của Rosemary. Cô ngồi dậy nhìn , khá ấn tượng đấy : gõ cửa và hỏi thăm bằng tiếng anh...thật lịch sự!
-Anh vào đi !- Rosemary nói lại. Nhưng cô tự hỏi...cảnh sát tới đây làm gì.
Anh chàng vừa đi vô , Rosemary ngã ngỡ do một hạo nam nữa xuất hiện .Còn Tiểu My kế bên, trợn mắt , há miệng to lớn. Nam Thiên đi vô nhìn hai người con gái nhưng rồi ánh mắt anh dừng ngay một người. Cả hai đồng thanh la lên.
-Anh Nam Thiên ??
-Tiểu My ?? - Người bên kia cũng thế!
Hai người nhìn nhau , chỉ vào mặt nhau vì quá ngạc nhiên . Riêng mình Rosemary là chả hiểu gì hết nhìn hai người qua lại ,đang tự hỏi có chuyện gì xảy ra thế!
***
-Thì ra hai người là anh em họ nhau hả? - Sau một hồi nghe giám đốc mình giải thích , Rosemary liền hiểu ra.
-Tao không ngờ là nó quên mất ông anh họ đáng kính của nó khi nó về Việt Nam ấy! - Nam Thiên bực dọc , quay mặt chỗ khác trách móc.
-Thôi mà ! Cho em xin lỗi ! Tại có nhiều việc quá nên em quên...-Tiểu My làm mặt đáng thương xin lỗi anh mình.
-Thôi được rồi ! Tao tha đó! Tao tới đây là liên quan tới đám cháy !
-Em biết rồi!- Mà công nhận cũng trùng hợp ghê. Không ngờ lại gặp lại nhau trong hoàn cảnh này.
-Nếu như anh muốn nói về anh chàng ngoại quốc đó thì thật sự em chả biết gì về cậu ta hết ! Em với cậu ta chỉ vô tình gặp nhau trong cửa hàng thôi !- Rosemary trả lời câu hỏi kiếm người của Nam Thiên.
-Thế sao? Haiz! Vậy anh không biết kiếm cậu ta ở đâu để khen thưởng đây...- Nam Thiên gãi đầu , nói.Rosemary nhìn anh phì cười hồi sực nhớ một chuyện , cô la lên.
-Thôi chết rồi!Con mèo ! Con mèo đâu rồi chị ?
-Em đừng lo ! Con mèo đó được anh chàng ngoại quốc kia giữ và chăm sóc rồi !-Tiểu My trấn an cho Rosemary.
-Thế hả ? Vậy tốt quá!- Cô an tâm được rồi , nếu là anh ta ...thì không cần phải sợ quá!
-Con mèo gì cơ ? - Mắt Nam Thiên khó hiểu.
-Anh có biết tại sao Rosemary bị mắc kẹt trong cửa hàng không ? Chính vì giải cứu cho con mèo đó đấy! - Có vụ này sao ? Sao Nam Thiên không nghe cô cửa hàng nói về vụ này vậy?
-Con mèo đó thế nào ? - Anh hỏi.
-Em kiếm thấy nó ở nhà bếp , nó bị nhốt vào lồng bàn nên không ra được.-Rosemary nói.
-Con mèo sọc vân đen...hình như là mèo Mỹ lông ngắn thì phải? - Tiểu My tự hỏi, tại cô bên Mỹ nên thấy quài.
-...-Nam Thiên im lặng suy nghĩ.
***
-Mày may mắn lắm mày có biết không?- Một người con trai , khoác trên mình y phục của bác sĩ . Trên đùi anh ta là một chú mèo con lông trắng sọc đen đang yên ngủ, anh đưa tay vuốt ve nó vô cùng dịu dàng.
Anh không mấy thích mèo, không phải anh ghét chúng chỉ là thấy phiền khi nuôi thôi. Nhưng con mèo này thì không. Nhờ nó, anh mới kiếm được cô bởi tiếng tiếng kêu Meo . Nhìn nó kế bên cô , đưa ánh mắt nhìn anh như van xin hãy cứu cô . Nó tuy biết cô không thể đi tiếp với nó nhưng nó không vì thế mà bỏ cô mà lại ở bên cô , chờ người tới cứu.
-Mà anh cũng hay thật ! Tại sao biết đám cháy đó là đám cháy hóa học Mg? - Một người đồng nghiệp khác của anh , đứng trước tủ thay đồ, khoác lên mình y phục bác sĩ. Vừa thay vừa trò chuyện với anh.
-Khi đó tôi nghe cô chủ cửa hàng nói không thể dập chúng nước hay bình cứu hỏa. Tôi hỏi cô ta cô đã dùng loại bình nào, cô ta nói là loại CO2 . Thế là tôi biết ngay đó đám cháy hóa học , liền bảo cô ta chạy tới mấy người lính không hiểu biết kia lấy cát mà dập.-Anh điềm tĩnh nói lại.
-Giỏi lắm!- Người bác sĩ mỉm cười nhẹ nhàng. Anh ta là tiền bối của anh.
-Mèo con ư?- Người bác sĩ đó quay lại nhìn con mèo trên người anh.
-Phải! Là mèo Mỹ, giới tính cái ! - Anh thản nhiên giới thiệu cho anh ta.
Anh ta nhìn rồi lại mỉm cười.
-Nó có vẻ giống con mèo của tôi !
-Tôi nhớ không nhầm anh thích chó hơn là mèo mà?
-Nhà tôi có một con ! - Người bác sĩ đó nói .
-Tôi không thấy ! - Anh thấy khó hiểu.
-Con mèo con đó cứng đầu lắm !Dám bỏ chủ mà chạy đi !- Người bác sĩ đó nói với giọng ma mị có phần đáng sợ, tay anh bóp chặt lấy cánh cửa của tủ quần áo tỏ vể vô cùng tực giận . Có vẻ như cậu thanh niên đó đã hiểu ra ý con mèo mà tiền bối anh nói.
-Anh biết không Drake?Lần này nó về... tôi sẽ không cho nó chạy thoát nữa!
Cậu thanh niên ôm chặt chú mèo nhỏ vào lòng bảo vệ, như mặt tiền bối anh cứ giống như đang muốn trút cả sát khí lên người nó vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.