Chương 247: Kết thúc
Thập Nguyệt Sơ
25/12/2016
Nhà nào có nữ nhi bị bắt, lúc này nhất định sẽ không ra khỏi cửa, chỉ hi vọng Duệ vương nhanh chóng tìm được Tiêu Yên.
Ngụy Kỳ vội vàng trở lại: “Hồi vương gia, xe ngựa đó hình như là của Mạc phủ.”
Xe ngựa của chủ tử nhà đại thần trong triều đều có kí hiệu, cho nên không khó khi nhận ra đó là xe ngựa Mạc gia.
Mạc gia cùng Ngô gia là kẻ thù không đội trời chung, lúc này không bỏ đá xuống giếng đã không tệ, cho nên không ai nghĩ rằng Mạc gia sẽ giúp Tiêu Yên bên cạnh Mai quý phi.
Sắc mặt Phượng Húc ngày càng khó nhìn, giống như lóc xoáy trên mặt biển: “nếu ta nhớ không lầm thì Ngô phủ là hàng xóm với Mạc phủ?”
Ngụy Kỳ khó hiểu, nhưng vẫn trả lời: “Đúng vậy thưa vương gia, hai nhà là hàng xóm, mỗi ngày vào triều hai vị tướng gia đều đỏ mắt nhìn nhau, vẫn luôn mỗi người một hướng.”
Phượng Húc nắm roi ngựa trong tay, người khác không nghĩ ra, nhưng không có nghĩa là Tiêu Yên không thể, hắn cảm thấy bản thân đã nắm được điểm mấu chốt.
Người khác nhìn không ra, vậy mới dễ lừa dối.
Không ai ngờ rằng chuyện này xảy ra, nếu không phải hắn nghĩ nhiều cũng sẽ không nghĩ đến Mạc gia.
Vàng thau lẫn lộn, giương đông kích tây, minh tu sạn đạo ám độ trần thương, điệu hổ ly sơn, lừa dối, giỏi cho Tiêu Yên, chỉ trong vài giờ ngắn ngủi lại có thể cùng bản vương chơi nhiều kế đến vậy.
“Nhất định Tiêu Yên ngồi trên xe ngựa Mạc gia để tiến cung, cấp báo tất cả mọi người, tận lực nhìn chằm chằm xe ngựa Mạc gia, nếu ai dám để cỗ xe ngựa kia vào cung, bản vương… giết không tha.”
Một đám thủ hạ nghiêm nghị sợ hãi, lúc này vương gia muốn chơi mạng người thật sao, bắt không được Tiêu Yên, phỏng chừng đầu bọn họ có đi không về.
**
Trước cửa hoàng cung, quả nhiên xe ngựa Mạc Đình Ca bị cản lại, một đám thị vệ Duệ vương phủ vây xung quanh, chờ chủ tử bọn họ đến.
Đại nội thị vệ gác cửa, đứng thẳng tắp hiên ngang, cẩn thận canh gác, nhưng ánh mắt lại đồng loạt nhìn ra phía ngoài cổng.
Nước trong bình đồng hồ không còn bao nhiêu, giờ Dậu… sắp qua.
Lúc Phượng Húc đến, Lý Tiêu vừa huýt sáo vừa đánh xe ngựa, thong thả thảnh thơi đi ngang qua trước mặt bọn họ, chẳng có chút dáng vẻ hoàng tử tí nào.
Sau khi nhìn thấy Phượng Húc, còn cợt nhả chào hỏi: “Ơ, Duệ vương gia, chưa nghĩ ngơi à?”
Lại chỉ vào đồng hồ nước nói: “Ngài xem giờ Dậu cũng sắp qua, bận rộn một ngày, cũng phải ăn cơm, tiểu biểu muội của bản điện hạ cũng là một người nhanh nhẹn, vương gia nói đúng không?”
Ngụy Kỳ vội vàng trở lại: “Hồi vương gia, xe ngựa đó hình như là của Mạc phủ.”
Xe ngựa của chủ tử nhà đại thần trong triều đều có kí hiệu, cho nên không khó khi nhận ra đó là xe ngựa Mạc gia.
Mạc gia cùng Ngô gia là kẻ thù không đội trời chung, lúc này không bỏ đá xuống giếng đã không tệ, cho nên không ai nghĩ rằng Mạc gia sẽ giúp Tiêu Yên bên cạnh Mai quý phi.
Sắc mặt Phượng Húc ngày càng khó nhìn, giống như lóc xoáy trên mặt biển: “nếu ta nhớ không lầm thì Ngô phủ là hàng xóm với Mạc phủ?”
Ngụy Kỳ khó hiểu, nhưng vẫn trả lời: “Đúng vậy thưa vương gia, hai nhà là hàng xóm, mỗi ngày vào triều hai vị tướng gia đều đỏ mắt nhìn nhau, vẫn luôn mỗi người một hướng.”
Phượng Húc nắm roi ngựa trong tay, người khác không nghĩ ra, nhưng không có nghĩa là Tiêu Yên không thể, hắn cảm thấy bản thân đã nắm được điểm mấu chốt.
Người khác nhìn không ra, vậy mới dễ lừa dối.
Không ai ngờ rằng chuyện này xảy ra, nếu không phải hắn nghĩ nhiều cũng sẽ không nghĩ đến Mạc gia.
Vàng thau lẫn lộn, giương đông kích tây, minh tu sạn đạo ám độ trần thương, điệu hổ ly sơn, lừa dối, giỏi cho Tiêu Yên, chỉ trong vài giờ ngắn ngủi lại có thể cùng bản vương chơi nhiều kế đến vậy.
“Nhất định Tiêu Yên ngồi trên xe ngựa Mạc gia để tiến cung, cấp báo tất cả mọi người, tận lực nhìn chằm chằm xe ngựa Mạc gia, nếu ai dám để cỗ xe ngựa kia vào cung, bản vương… giết không tha.”
Một đám thủ hạ nghiêm nghị sợ hãi, lúc này vương gia muốn chơi mạng người thật sao, bắt không được Tiêu Yên, phỏng chừng đầu bọn họ có đi không về.
**
Trước cửa hoàng cung, quả nhiên xe ngựa Mạc Đình Ca bị cản lại, một đám thị vệ Duệ vương phủ vây xung quanh, chờ chủ tử bọn họ đến.
Đại nội thị vệ gác cửa, đứng thẳng tắp hiên ngang, cẩn thận canh gác, nhưng ánh mắt lại đồng loạt nhìn ra phía ngoài cổng.
Nước trong bình đồng hồ không còn bao nhiêu, giờ Dậu… sắp qua.
Lúc Phượng Húc đến, Lý Tiêu vừa huýt sáo vừa đánh xe ngựa, thong thả thảnh thơi đi ngang qua trước mặt bọn họ, chẳng có chút dáng vẻ hoàng tử tí nào.
Sau khi nhìn thấy Phượng Húc, còn cợt nhả chào hỏi: “Ơ, Duệ vương gia, chưa nghĩ ngơi à?”
Lại chỉ vào đồng hồ nước nói: “Ngài xem giờ Dậu cũng sắp qua, bận rộn một ngày, cũng phải ăn cơm, tiểu biểu muội của bản điện hạ cũng là một người nhanh nhẹn, vương gia nói đúng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.