Căn Phòng Nhung Nhớ
Đánh giá: 5/10 từ 5 lượt
Bạn đang đọc truyện Căn Phòng Nhung Nhớ của tác giả Minh Tiền Vũ Hậu trên website đọc truyện online. Căn phòng nhung nhớ là một câu chuyện đan xen giữa hiện tại và quá khứ, hồi ức và hiện thực, tìm kiếm và trốn tránh, giữa nỗi nhớ nhung đằng đẵng và ước mơ làm mới chính mình. Nhân vật chính của câu chuyện - Thái Mãn Tâm là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp và cố chấp. Có lẽ vì trẻ trung, nên tự cho mình quyền được cố chấp, quyền tranh thủ những tháng ngày thanh xuân tươi đẹp để thực hiện những khao khát của bản thân.
Chưa tốt nghiệp đã sớm tìm được một việc làm khiến người khác ngưỡng mộ bằng khả năng xuất sắc của chính mình. Thế nhưng cuộc sống được xem là ổn định và đáng mơ ước ấy lại khiến cô cảm thấy nhàm chán, chỉ muốn du lịch đến những nơi chân trời góc biển. Không tìm được bạn đồng hành như ý, vậy là một mình làm visa, sắm sửa đồ dùng cần thiết, tìm hiểu thông tin trên mạng, một mình tận hưởng niềm vui nỗi buồn cũng như đối mặt với những khó khăn của cuộc hành trình. Để rồi đánh rơi trái tim mình lại cho một chàng trai mà cô tình cờ gặp gỡ ở ngôi làng nhỏ ven biển có tên Đồng Cảng.
"Trong cuộc đời luôn tiềm ẩn những sự việc không thể biết trước. Điều mình có thể điều khiển được là đừng chạm vào những ảo ảnh đó, đừng để nó trở thành thứ mà mình theo đuổi suốt đời. Cô rất tỉnh táo, cho dù là ai, chẳng qua cũng chỉ là khách qua đường, bước vào cuộc sống của bạn, rời xa cuộc sống của bạn; Nếu ép đối phương hay bản thân thay đổi quỹ đạo sống vốn có, cần phải có dũng khí, cũng phải trả cái giá rất đắt".
Sự tỉnh táo đó của Thái Mãn Tâm, hóa ra chỉ là do chưa gặp được đúng người khiến cô muốn trả giá, muốn theo đuổi suốt đời, muốn thay đổi quỹ đạo của mình để có thể bên đối phương mãi mãi. Tựa như lục đẳng tinh – những ngôi sao có độ sáng thấp nhất trong sáu cấp bậc mà các nhà thiên văn đã phân chia, tuy khó nhìn thấy bằng mắt thường nhưng không có nghĩa là không tồn tại. Một đêm ở Đồng Cảng, đứng dưới bầu trời rực rỡ ánh sao trải dài ra tận biển, Mãn Tâm đã gọi điện cho cô bạn thân Hà Lạc của mình để nói vu vơ rằng mình đã tận mắt nhìn thấy ánh sáng yếu ớt của những ngôi sao ấy, có lẽ đó cũng là khi cô nhận ra thứ tình cảm mình từng chế giễu giờ đang nảy nở dần trong lòng. Lý trí mách bảo cô đấy chỉ là rung động nhất thời nhưng cô lại không muốn và cũng không thể trói buộc cảm xúc của mình.
Thế nhưng tình yêu nảy sinh giữa một kỳ nghỉ ngắn ngủi, làm sao có tương lai lâu dài, làm sao có nền móng vững chắc, khi đôi bên có quá ít cơ sở để tìm hiểu về nhau, khi rất có thể chỉ ngày mai ngày kia thôi, ai nấy sẽ lại trở về với thế giới của mình, những kỷ niệm bên nhau sẽ chỉ còn là ký ức? Thái Mãn Tâm có thể trả lại vé tàu, có thể nhờ bạn nhận bằng tốt nghiệp giúp để trì hoãn thời gian trở về thêm nửa tháng, có thể lặn lội đến thị trấn Bạch Sa để biết thêm 0,1% nữa về một "cậu bé" Giang Hải nghịch ngợm và bướng bỉnh khi còn nhỏ đã trở nên trầm lặng ít nói thế nào, thậm chí nghĩ đến chuyện sẽ xuống miền Nam làm việc nhưng cô vẫn không tìm được lối ra cho mình.
Nhưng dù không nói lời tạm biệt thì cũng không tránh khỏi phút chia ly. Mãn Tâm rời Đồng Cảng với một niềm tin tưởng từ sâu thẳm trái tim rằng bọn họ sẽ có ngày gặp lại. Cô không biết rằng cái đêm Giang Hải đứng dưới nhà trọ của cô định từ biệt trong yên lặng nhưng bị cô phát hiện, dẫn đến việc cô đủ dũng khí trao sự trong trắng của mình cho anh ngay trong đêm ấy, lại là lần cuối cùng họ được bên nhau.
Tôi tự hỏi nếu Giang Hải không gặp tai nạn, nếu Mãn Tâm không nhận lời bạn làm phiên dịch cho một đại diện cục Lâm nghiệp Đồng Cảng rồi tình cờ nghe tin về anh, sẽ mất bao lâu để Mãn Tâm đủ dũng khí trở lại để hỏi thẳng anh rằng: "Nếu em vẫn quay trở về Đồng Cảng, em không cần tương lai, không cần hứa hẹn, liệu anh có thể vứt bỏ cảnh giác, chúng mình sống bên nhau đơn giản, vui vẻ giống như lúc ban đầu không?". Mất bao lâu để Giang Hải sắp xếp mọi thứ và đến Bắc Kinh tìm cô hoặc chủ động liên lạc với cô, cho cả hai một cơ hội?